Thiên Kim Trở Lại

Chương 7



Không ngoài dự đoán, vừa đóng cửa phòng lại, sắc mặt Giang Tâm lập tức thay đổi.

Giang Tâm nhìn tôi khinh thường, dọa: "Con đ//iên, mày đứng im ở đó cho tao. Không cấm mày không được đi lung tung và lục lọi đồ của tao."

Phòng của Giang Tâm rất xa hoa, trong đó trưng bày rất nhiều búp bê xinh đẹp và đắt tiền. Một con bất kỳ chắc cũng có giá hơn mấy nghìn?

Tôi nhớ lại kiếp trước, cô ta rất yêu quý chúng, Giang Tâm đã từng đổ oan cho tôi, nói tôi muốn cướp búp bê của cô ta.

Hì hì, lần này, tôi sẽ phá hủy mọi thứ của cô ta.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ đứng im.

Thấy vậy, Giang Tâm mới hài lòng ngồi xuống bàn học, đưa lưng về phía tôi đọc sách.

Chờ cô ta ngồi im và bắt đầu đắm chìm trong những trang sách.

Tôi cười nhếch mép và bắt đầu đập phá những con búp bê một cách đ//iên cuồng. Nghệ thuật đồ gốm sao? Tôi cũng đập hết!

Thời điểm Giang Tâm nghe thấy tiếng động và quay lại, những bảo bối của cô ta đã bị tôi đập vỡ hoàn toàn.

"..."

Giang Tâm vô cùng tức giận, lao đến đánh tôi: "Đồ đ//iên, dừng tay, mau dừng tay!"

Tôi cũng bắt chước cô ta mắng lại: "Đồ đ//iên, dừng tay, mau dừng tay!"

Giang Tâm đặt tay lên cổ tôi, đáy mắt của cô ta lóe lên tia căm hận.

Tôi cố tình không đề phòng, để cô ta b. Ó. P c. Ổ mình.

Bỗng, Giang Tâm giật mình, sợ hãi buông tay, rồi kéo tay của tôi đặt lên c. Ổ cô ta và bắt đầu gào khóc.

"Hu hu hu... Em gái, em đừng như vậy mà..."

Chắc Giang Tâm muốn kinh động đến người làm, để họ giúp cô ta cáo trạng với bố mẹ tôi, với lý do tôi là một kẻ mất trí, đã đập vỡ đồ đạc của cô ta, lại còn muốn b. Ó. P c. Ổ cô ta?

Quả là một kế hay.

Đáng tiếc, tôi sẽ không để cô ta dễ dàng đạt được mục đích. Lúc tôi vừa định buông tay.

Đột nhiên, dưới nhà vang lên tiếng còi xe.

Tôi cười hì hì và đẩy cô ta tới bên cửa sổ, để tất cả mọi người có thể trông thấy chúng tôi.

"Hu hu hu, em gái..."

Đây chính xác là những gì Giang Tâm muốn.

Giờ phút này khỏi phải nói, trong lòng cô ta vui đến nhường nào.

Bởi vì dù người trở về là ai, khi thấy tôi muốn g//iết cô ta, họ sẽ cân nhắc tình trạng của tôi và nhốt tôi lại.

Tôi sẽ bị giám sát ít nhất trong 24 giờ.

Đến lúc đó, làm sao tôi có thể đấu lại Giang Tâm.

Nhưng ngay khi Giang Tâm nghĩ tôi - một kẻ mất trí đã mắc bẫy. Cô ta đánh mất cảnh giác, tôi chớp lấy thời cơ xoay người cô ta lại.

Biến tôi trở thành người bị đẩy về phía cửa sổ, cô ta kinh ngạc, trừng to mắt.

"Mày!"

Tôi để lộ ra nụ cười đ//iên cuồng, rồi hét lên.

"Đừng g. I. Ế. T tôi, đừng g. I. Ế. T tôi!"

Giang Tâm vẫn muốn tiếp tục khóc và giả vờ vô tội.

Nhưng làm sao tôi có thể buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy. Không một chút chần chừ, tôi kéo tay cô ta và hơi ngả người ra sau, tạo thành ảo ảnh thị giác là cô ta muốn đẩy tôi xuống.

Đây cũng là chiêu mà cô ta đã dạy tôi ở kiếp trước.

Để bố mẹ lầm tưởng rằng tôi muốn giết cô ta, vì thế họ đã hoàn toàn thất vọng về tôi!

Giang Tâm, tôi sẽ đẩy cô vào tình huống giống như tôi đã từng trải. Cô sẽ hiểu được cảm giác bất lực, đau khổ của tôi ở kiếp trước, khi liên tục bị trách oan là như thế nào!

Tôi không yên tâm nếu để mẹ tận mắt chứng kiến cảnh Giang Tâm đẩy tôi ngã xuống dưới.

"Tiêu Tiêu!"

"Nhanh cứu người! A!"

Vậy là mẹ tôi chỉ vừa ra khỏi xe, bà đã phải tận mắt chứng kiến hình ảnh tôi rơi từ trên lầu xuống.

Hai chân của mẹ tôi mềm nhũn, bà gục xuống đất, khóc rống lên.