Thành Ủng Tuyết, biên thuỳ Tây Châu, dãy núi chập chùng, là vùng đất nghèo nàn.
Nơi này bốn mùa tuyết bay, quanh năm không có mùa xuân.
Một dáng người bốn năm tuổi đứng dưới tán cây chất đầy tuyết đọng, đứa trẻ giơ thanh kiếm còn dài hơn so với chiều cao của mình cố gắng vung, mỗi một kiếm vung ra, là một kiếm khí mạnh mẽ, đất tuyết trước mặt hắn sớm đã bị kiếm khí chém thành ngàn vạn nết nứt, lộ ra mặt đất kiên cố.
Thân thể của nhân tộc là yếu ớt nhất, chỉ khi mở ra hai khiếu âm dương, thể phách mới có thể đạt tới đỉnh phong, mở được thần khiếu, mới có thể chính thức tu đạo.
Ngàn vạn phàm nhân, cả đời tầm thường, người có thể tu đạo, chưa đến trăm vạn.
Nhưng có người, sinh ra đã đứng trên đỉnh phong.
Kiếm khí thứ một vạn được vung ra, đứa trẻ buông kiếm xuống, thở ra khói trắng. Mặt của hắn nho nhỏ, quai hàm có chút phình lên mập mạp, dù ngũ quan non nớt, nhưng đôi mắt phượng đã hình thành.
Thành Ủng Tuyết dùng kiếm pháp mà nổi danh trên đời, người đời đều nói, kiếm tu thiên hạ đều từ Ủng Tuyết mà ra, nhưng chỉ có người thành Ủng Tuyết biết, vùng đất hoang vu nghèo nàn này của bọn hắn, ngoài kiếm pháp ra, cái gì cũng không có.
Thứ duy nhất ngươi có thể cầm chặt là kiếm -Tạ Đạo Thành đã nói như vậy.
Tạ Tuyết Thần bốn tuổi đã thông minh tuyệt đỉnh, hắn trời sinh mười khiếu, dạy một hiểu mười, tự thông hiểu mọi thứ, nhưng về kiếm đạo, phụ thân nói, chỉ có thể tự mình cảm ngộ, lập tâm.
Tất cả kiếm tu, đều cảm ngộ đạo tâm và kiếm tâm từ việc ngày qua ngày vung kiếm. Đạo tâm, là căn cơ của việc tu hành, là mục đích của tu hành, kiếm tâm, là sự giác ngộ với kiếm. Có người kiếm đạo như nước, nhìn như nhu hòa nhưng sóng lớn lặng dâng, có người kiếm đạo như hồng, nhanh như chớp điện giận như lôi đình.
Tạ Tuyết Thần, kiếm đạo của ngươi là gì?
Mỗi ngày vung xong một vạn lần kiếm, đứa trẻ sẽ đứng trong tuyết suy nghĩ vấn đề này.
Nhìn núi tuyết mênh mông, chân trời bao la, đứa trẻ bốn tuổi tự hỏi câu khó nhất trong nhân thế.
(đọc truyện tại dembuon.vn để ủng hộ Mộng, xin cảm ơn)
"Meo.." Từ xa truyền đến một tiếng mèo kêu trầm thấp, đáng ngang suy nghĩ của đứa trẻ.
Mắt phượng chớp chớp, nhìn về phía tiếng mèo kêu.
Trên cành cây cao, có một con vật trắng như tuyết nhúc nhích, phát ra tiếng kêu trầm thấp: "Meo.."
"Tuyết Miêu?" Tạ Tuyết Thần chậm rãi đến dưới gốc cây, tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía mèo con trên cây.
Tuyết Miêu là yêu thú đặc thù của thành Ủng Tuyết, chúng có lông dài xõa ra, sống trong băng thiên tuyết địa, nhờ băng tuyết che dấu tung tích của mình. Con Tuyết Miêu này nhìn rất nhỏ, đôi mắt màu lam sợ hãi nhìn xuống dưới, móng vuốt duỗi ra, lại rụt trở về.
Tạ Tuyết Thần phát hiện, dưới cây vốn là một mảnh đất tuyết êm dày, nhưng bị kiếm khí của hắn quét sạch, lộ ra đất đá cứng rắn, còn có vết kiếm lúc sâu lúc nông. Tuyết Miêu hẳn là nghịch ngợm nhảy lên cây, ngủ một giấc tỉnh lại mới phát hiện đứng cao quá, phía dưới không có tuyết đọng đệm lên, nó không dám nhảy xuống, sợ ngã bị thương.
Tạ Tuyết Thần do dự một lát, buông kiếm, dậm mũi chân một cái, vận khí bay lên cành cây gần Tuyết Miêu.
Tuyết đọng bị chấn động rớt xuống một chút, phát ra âm thanh rào rào.
Tuyết Miêu bị kinh sợ, tứ chi bám chặt cành cây, hướng về phía Tạ Tuyết Thần phát ra tiếng rống ngoài mạnh trong yếu.
"Ta tới ôm ngươi xuống." Tạ Tuyết Thần nhẹ giọng thì thầm nói.
Mặt đứa trẻ mười phần dịu dàng, đôi mắt phượng trong trẻo mang theo ý cười hiền lành, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo mập mập đưa về hướng mèo con, không có một tia nhuệ như khi vung kiếm ban nãy. Mèo con do dự một lát, giẫm mạnh lên cành cây, bay nhào đến lồng ngực hắn.
Tạ Tuyết Thần ôm lấy Tuyết Miêu, bay xuống tới.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông mềm mãi xõa tung của Tuyết Miêu, mèo con ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn hắn, kêu vài tiếng, dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay hắn.
Tạ Tuyết Thần không nhịn cười được, mắt phượng trắng đen rõ ràng sáng lấp lánh, hắn nhéo đệm thịt mập mạp của Tuyết Miêu, giọng non nớt hỏi: "Ngươi là Tuyết Miêu, ta là Tuyết Thần, có phải chúng ta có duyên không?"
Giống như phụ họa cho hắn, mèo con kêu một tiếng.
"Nhà của ngươi gần đây à?"
Tạ Tuyết Thần vừa hỏi xong, Tuyết Miêu liền nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, xuống mặt đất, đi chậm mấy bước về phía trước, lại quay đầu nhìn hắn, tựa như đang chờ hắn đuổi kịp.
Tạ Tuyết Thần hiểu ý Tuyết Miêu, lập tức đi theo.
Một mèo một người chạy vội trên núi, rất nhanh đã tới một miệng hang động.
Tuyết Miêu chui vào bên trong động hẹp, Tạ Tuyết Thần không vào được, chỉ có thể chờ bên ngoài. Một lát sau, thân ảnh trắng như tuyết chui ra, mèo con ngậm trong miệng một con ngân cá, đặt trước mặt Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần kinh ngạc, hỏi: "Cho ta sao?"
Vạn vật có linh, huống chi là yêu thú.
Tạ Tuyết Thần vui vẻ nghiêm túc nhận lấy ngân cá. Ngân cá không phải vật sống, mà do linh khí dồi dào của một vùng hóa thành. Thứ này cực kì trân quý, không dễ có được, là đồ ăn ưa thích của Tuyết Miêu.
Tuyết Miêu còn nhỏ, chỉ có thể dùng phương thức biểu đạt đơn giản nhất để bày tỏ sự cảm kích và yêu mến của mình, tặng bảo bối cho bằng hữu mình quý trọng nhất.
Tạ Tuyết Thần nghĩ thầm, đây là lễ vật lớn nhất mà hắn nhận được!
Dù phụ thân tặng hắn kiếm phổ và bảo kiếm, nhưng không giống với ngân cá này, đây là tấm lòng mà bằng hữu của hắn tặng cho hắn!
Tạ Tuyết Thần chơi cùng Tuyết Miêu một hồi, thấy trời sắp tối, nhớ ra bỏ quên kiếm ở sườn núi Vấn Tuyết, vội vàng chạy về.