Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 47



Sắc mặt Tạ Tuyết Thần lạnh dần, nói: "Ta biết rồi, đệ ra ngoài trước đi, ta sẽ nghĩ cách."

Mộ Huyền Linh là ma thể bán yêu, chuyện này không thể để những người khác biết, Nam Tư Nguyệt có thể tin tưởng, nhưng Phó Lan Sinh, phải giữ bí mật. Nam Tư Nguyệt hiểu lo lắng của Tạ Tuyết Thần, sắc mặt hắn ngưng trọng gật đầu một cái, lặng lẽ rời phòng.

Lúc Tạ Tuyết Thần quay lại, nàng đã hoàn toàn mất ý thức, nàng sợ ánh mặt trời nhất, một khắc ấy nàng cuộn tròn người lại, tựa hồ muốn chôn mình vùi vào trong tuyết, không còn sức mà trùm mũ lên đầu. Tạ Tuyết Thần vội vã ôm người vào trong lồng ngực, dùng thân thể mình che nắng cho nàng, dùng tốc độ nhanh nhất quay về phòng. Hơi thở của Mộ Huyền Linh lúc nhanh lúc chậm, cuộn tròn người lại, tựa hồ đã phải chịu đau đớn dữ dội.

Tạ Tuyết Thần không thể khống chế bản thân không suy nghĩ lung tung - lúc đó nàng đã gọi tên hắn..

Nếu như lúc ấy xoay người lại thì đã tốt rồi.

Nếu như lúc ấy không rời đi thì đã không sao rồi.

Kể cả nàng lại lừa thêm một lần, lại đùa dai thêm một lần, thì cũng có gì đâu chứ.

Những suy nghĩ này đang lưu chuyển trong lòng, tâm tình của hắn từ trước đến giờ luôn sáng tỏ trong suốt, giống như kiếm đạo của hắn, đơn giản tường minh, chưa bao giờ xốc nổi phức tạp như vậy, lưỡng lự, hối hận, mê man, nghi ngờ..

Nếu nàng thật sự bị trọng thương rồi chết thì sao?

Cũng không phải ngươi giết nàng, nàng chỉ là một ma nữ bán yêu mà thôi.

Nàng..

"Đau.." Mộ Huyền Linh phát ra một tia mơ hồ cực nhỏ.

Tạ Tuyết Thần vội cúi người kiểm tra.

Hai mắt Mộ Huyền Linh ti hí mở ra, trên đôi lông mi cong dày còn vương giọt nước mắt, con ngươi của nàng mất đi tiêu cự, không nhìn thấy người trước mắt, ý thức vẫn hôn mê.

"Linh.." Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Nhưng nàng không nghe được, cặp mắt kia lại khép lại lần nữa, khí tức càng yếu ớt.

Yết hầu Tạ Tuyết Thần căng thẳng, tìm được một viên ma đan màu đen từ trong túi gấm của Mộ Huyền Linh, đó là ma đan ẩn chứa ba phần ma khí của Dục Ma, chỉ cần ăn viên ma đan này vào, nàng có thể thoát khỏi khốc hình này.

Nhưng..

Đây là làm trái với đạo của hắn.

Tạ Tuyết Thần nắm ma đan, đưa lên môi Mộ Huyền Linh, nhưng do dự dừng lại. Đôi môi đầy đặn của Mộ Huyền Linh vốn kiều diễm lúc này mất hết huyết sắc, môi dưới bị cắn rách, giống như cánh hoa khô héo.

Hoặc là làm trái với đạo của mình, hoặc là nhìn nàng chết.

Tạ Tuyết Thần nhắm hai mắt, thở dài trong lòng, nhẹ nhàng đẩy ma đan vào giữa đôi môi mềm mại.

Ma đan nhất thời hóa thành ma khí khổng lồ tràn vào trong cơ thể Mộ Huyền Linh, trong cơ thể nàng phảng phất có một vòng xoáy điên cuồng hấp thu ma khí, đây là bản năng nhiều năm tu luyện, cũng là khát vọng sống sót của người sắp chết. Tạ Tuyết Thần không kịp phản ứng, đầu ngón tay đã bị Mộ Huyền Linh cắn, nàng vô thức quên mất cắn như vậy cũng không thể làm tổn thương thân thể pháp tướng, hắn chỉ cảm thấy một tia đau nhói tê ngứa kỳ dị, từ đầu ngón tay đến trái tim.

Tạ Tuyết Thần đè nén sợ hãi vô hình trong tim mình, xoay người nhanh chóng bày kết giới, hắn lo lắng nơi này có ma khí dị động sẽ kinh động những người khác.

"Hô.." Một cỗ khí tức nóng bỏng phát ra sau tai, một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo vòng qua đầu vai hắn, quấn chặt lấy hắn.

Tạ Tuyết Thần nhất thời cứng đờ.

Cả người Mộ Huyền Linh nóng hổi, ma khí của Dục Ma tán loạn trong người, tựa hồ muốn tìm cách thoát ra khỏi cơ thể, nàng vừa thoải mái vừa khó chịu, phát ra âm thanh khó khăn.

"Tạ Tuyết Thần.." Nàng ôm chặt hắn, đầu tựa vào vai hắn, dùng giọng mũi khàn khàn nói: "Ta đau.."

Đầu nàng rất đau, ngực rất đau, tay chân cũng đau, chỗ nào cũng đau.

Tạ Tuyết Thần thở phào một cái, kéo tay Mộ Huyền Linh xuống, đối mặt nàng, thấy tái nhợt trên mặt nàng đã bớt đi, nhưng nổi lên đỏ ửng không bình thường, cặp mắt đẫm lệ quyến rũ, xinh đẹp chết người, liền đoán ra là dục vọng trong ma khí của Dục Ma.

"Cô khó chịu ở đâu?" Tạ Tuyết Thần đặt nàng về lại giường.

Mộ Huyền Linh nâng hai mắt ngấn lệ mông lung lên, nức nở nói: "Ta đau khắp người."

Nàng vừa nói vừa giơ tay lên muốn xé quần áo chính mình, tựa hồ quần áo dính trên người cũng khiến nàng cảm thấy đau đớn như bị đao cắt.

Tạ Tuyết Thần nắm chặt tay nàng, đè sát hai bên thân, trầm giọng nói: "Cô vận công hấp thu ma khí đi, sẽ không đau nữa."

Nhưng giờ phút này Mộ Huyền Linh không còn nghe lọt hắn nói gì nữa, nàng chỉ biết mình vừa đau vừa nóng, vừa tê vừa nhột, giống như trúng độc. Đúng, trúng độc, nàng muốn thuốc giải, thuốc giải ở đâu?

Nàng vừa mở mắt liền thấy thuốc giải của mình, là người mà nàng tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm! Trong cơ thể mênh mông cung cấp ma khí cho nàng, cũng ăn mòn ý chí của nàng, trong cặp mắt hoa đào sinh ra vòng xoáy, sâu thẳm mê ly. Nàng đột nhiên tránh ràng buộc của Tạ Tuyết Thần, thừa dịp hắn không kịp chuẩn bị, bám lấy bả vai hắn, kéo người về phía mình.

Nàng cắn môi Tạ Tuyết Thần một cái, tham lam hấp thu hơi thở trên môi hắn.

Là mùi của thuốc giải.

Lành lạnh, mềm nhũn, giống như bông tuyết, tan trong miệng, rất ngọt ngào.

Nàng muốn nhiều thuốc giải hơn, muốn đến mức hai mắt ửng đỏ, dùng cả hai tay xé toác quần áo trắng phiền phức, mò tới cơ bắp trơn nhẵn ấm áp, có một loại khí tức lành lạnh có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng nàng, nàng thở hổn hển nức nở gọi trong lòng: "Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần.."

Tạ Tuyết Thần dùng tay chống thân thể mình, thân thể mềm mại của người bên dưới bất an giãy giụa nóng bỏng vô cùng, đủ để tan chảy băng tuyết ngàn năm tại thành Ủng Tuyết. Môi nàng càn quấy vô đích trên môi hắn, di chuyển khắp mặt, để lại từng dấu hôn nhỏ, muốn hắn gần hơn, dính chặt không tách rời.

Tay Tạ Tuyết Thần nắm ở đầu vai mượt mà của nàng, động tác êm ái, đôi tay cầm kiếm bất bại lần đầu tiên lộ ra do dự khẽ run. Lòng bàn tay trơn mềm nhẵn nhụi, bởi vì tác động của hắn mà khẽ run.

Tạ Tuyết Thần chợt nhớ tới câu nói vui vẻ của nàng - rõ ràng là ngươi có thể tránh..

Mộ Huyền Linh mê man nghe được một tiếng thở dài, ngay sau đó trên gáy truyền tới một trận tê dại, khiến nàng lâm vào hôn mê lần nữa.

Thần sắc Tạ Tuyết Thần phức tạp nhìn Mộ Huyền Linh đang ngủ mê man, mặt nàng đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ, ngực đập phập phòng, quần áo trên người xốc xếch. Mà sợ rằng mình còn xốc xếch hơn nàng, quần áo thậm chí đã bị xé rách.

Hắn có thể trốn tránh, nhưng trốn tránh, không phải tâm của kiếm tu.

Tạ Tuyết Thần ôm Mộ Huyền Linh về giường xong, lấy trong túi gấm một viên đan Lưu Ly Minh Tâm, viên đan dược này là đan dược quý hiếm có thể cứu tu sĩ khi tẩu hỏa nhập ma, có thể khắc chế tâm ma, khôi phục tinh thần.

Tạ Tuyết Thần đút đan dược vào miệng Mộ Huyền Linh, rất nhanh đã thấy hô hấp nàng có nhịp hơn, khí tức cũng dần ổn định lại.

Tu luyện ma công, với bán yêu mà nói không phải là chính đạo, nàng tiếp nhận quá nhiều.

Tạ Tuyết Thần chỉnh lại vạt áo bị xốc xếch của Mộ Huyền Linh, đắp lại chăn, chờ khí tức nàng hoàn toàn vững vàng, mới thay một bộ quần áo khác ra khỏi phòng.

Đúng lúc Nam Tư Nguyệt đi từ ngoài vào, thấy Tạ Tuyết Thần đi ra, hắn bước lên hai bước nói: "Tạ huynh, ta có cách có thể giúp nàng hết đau rồi."

Tạ Tuyết Thần nói: "Bây giờ nàng đã ổn rồi."

Nam Tư Nguyệt hơi ngẩn ra.

"Đệ chăm sóc nàng, ta ra ngoài trước."

Nam Tư Nguyệt có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng Tạ Tuyết Thần rời đi.

Hắn dùng cách gì chữa cho nàng?

Sao hắn phải thay quần áo?

Sườn núi Vấn Tuyết, tuyết đã ngừng rơi.

Nhưng một trận kiếm vũ, trời lại nổi lên gió tuyết.

Một bóng người cô đơn lặng lẽ đứng yên trong tuyết, kiếm Vạn Nhẫn chìm trong nham thạch.

Tạ Tuyết Thần nhắm mắt, cảm nhận gió tuyết rối rít lướt qua trên mặt, dập tắt ngọn lửa âm ỉ trong lòng.

Hai mươi mốt năm, hắn ở sườn núi Vấn Tuyết, hỏi đạo, hỏi kiếm, hỏi lòng.

Thế nào là lòng mang thiên hạ, tận hiến quên thân.

Kiếm của hắn, có âm thanh gì?

Lòng của hắn, vì sao lại động?

Nhắm mắt, trong đầu chỉ còn một giọng nói.

Có người tha thiết gọi tên hắn, ngàn hồi trăm chuyển, cũng chỉ quẩn quanh ngón tay mềm mại.

Nàng là người, là yêu, hay là ma, không còn quan trọng.

Hắn vốn không nên dễ dàng chìm đắm như vậy, nhưng hắn không kiềm được. Hắn thậm chí nghĩ rằng, không phải nàng cố ý dẫn dụ khiến hắn từng bước lún sâu, mà là bản thân hắn, vốn dĩ đã thích cuộc sống sống động như vậy. Nàng và hắn không giống nhau, có thể thẳng thắn nói ra điều mình thích, trong mắt trong lòng chỉ có một người, nếu như người kia không phải mình, có lẽ mình cũng sẽ sinh lòng hâm mộ..

Lúc thấy nàng rơi vào nguy hiểm, hắn cũng mất đạo của mình.

Linh..

Tạ Tuyết Thần hơi mở mắt, nhìn về phía núi tuyết trập trùng nguy nga.

Hắn đột nhiên hiểu câu nói của cha vào hai mươi mốt năm trước.

Chúng sinh và nàng, hắn chỉ có thể chọn một.

Chỉ có thể dâng tính mạng của mình cho một bên trong đó.

Ý thức của Mộ Huyền Linh vẫn chỉ là một mảnh màu đen chìm nổi trong hải vực, trong lúc mông lung nàng cảm thấy mình tóm được một cánh tay, liền giống như bắt được bùa cứu mạng, bám chặt không buông. Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng có lực nâng mí mắt lên, lông mi cong dày nhẹ nhàng lên xuống, cảnh tượng trước mắt mơ hồ rõ ràng.

Trời đã tối, trong phòng lại không có cây nến thắp sáng, cửa sổ đang đóng, nhưng vẫn có ánh trăng xuyên qua khe hở cạnh cửa sổ, phản chiếu mờ nhạt hình dáng căn phòng.

Mộ Huyền Linh cảm giác được mình đang nắm một cánh tay, cảm giác ấm áp mảnh mai, bởi vì ôm quá lâu, lòng bàn tay còn có chút mồ hôi. Người nọ ngồi trước giường, ánh trăng phản chiếu mờ nhạt vòng quanh hắn, Mộ Huyền Linh dùng giọng khàn khàn nhẹ nhàng gọi: "Tạ Tuyết Thần.."

Người nọ khẽ động, xoay người nhìn về phía nàng.

"Mộ cô nương, cô tỉnh rồi à."

Mộ Huyền Linh ngẩn ra, không tự chủ buông lỏng tay.

"Nam công tử."

Trong bóng tối, Nam Tư Nguyệt phát ra một tiếng cười khẽ, tựa hồ có chút lúng túng, lại thở phào nhẹ nhõm.

"Là ta, ta tới xem cô thế nào, cô gặp ác mộng, nắm chặt tay ta không buông, ta không thể làm gì khác đành ngồi xuống với cô, không có ý mạo phạm." Nam Tư Nguyệt dịu dàng giải thích.