Thiên Nam Tự

Chương 32: Cứu người





Càng luyện Thanh Thiện càng thấy sảng khoái, hít thở đối với hắn đã không còn ý nghĩa, nếu cần có thể ở dưới biển hấp thu chút ôxi là ổn. Vừa diễn luyện thương pháp Thanh Thiện cùng vận chân khí theo đồ hình thứ sáu của Cửu Chuyển Kim Cương Thân, chân khí trong nội thể cực tốc vận chuyển.



Đây là pháp quyết luyện thể vô cùng bá đạo, dựa vào chân khí bản thân liên tục đánh sâu vào kinh mạch cùng nội thể, xương cốt, cơ nhục, kinh mạch càng bị chân khí công kích càng được tôi luyện. Ở bên ngoài Thanh Thiện vẫn liên tục luyện tập thương pháp.



Từ nơi luyện tập của Thanh Thiện cách bờ biển gần nửa cây số, nhưng vì hắn luyện thương mà phát động toàn thân công lực, nước biển càng lúc càng mạnh, nếu chỉ vài lần như thế thì cách năm trăm mét trong bờ sẽ không cảm nhận được điều gì, có điều từ trung tâm Thanh Thiện nước biển không ngừng mạnh hơn.



Gần một tiếng duy trì như vậy, rốt cuộc mọi người đang tắm biến cũng nhận ra sự khác lạ, nước biển càng lúc càng dâng cao hơn, từng cơn sóng đánh vào bờ, cơn sóng này chưa dứt cơn sóng khác đã đánh tới.



Nơi Thanh Thiện luyện tập, từ vụ khí trắng xóa không ngừng tụ lại, ở dưới biển linh khí càng nồng đậm hơn so với trên đất liền, Thanh Thiện vẫn đắm chìm trong tu luyện, hắn không biết rằng ngay khi hắn tu luyện, linh khí hội tụ đã dẫn dắt nguyên một bầy cá mập tới, bất quá đám cá mập cảm nhận được một cỗ cường đại từ thân thể hắn tỏa ra vì vậy không con nào dám tới gần, chúng chuyển dần mục tiêu tới sát bờ biển.



Hơn chục con liên tục cắn rách lưới bảo vệ mà tiến vào sát bờ biển.



Cùng với sự kiện này xảy ra, Anh Thy cùng Thịnh Minh cũng đang gặp chút rắc rối, mỹ nhân đi đâu đều là mồi ngon của những sắc lang, ngay khi Thanh Thiện bỏ đi không lâu, vài tên thanh niên đã để mắt tới hai người. Thịnh Minh có thể đối phó vài tên thanh niên bình thường nhưng không may đối phương là quán quân của võ thuật cổ truyền toàn quốc, hơn nữa vài người khác cũng đều luyện võ.



Ban nãy vừa thông báo thủy triều dâng, yêu cầu mọi người nhanh chóng rời khỏi bờ biển, thì lúc này một thông báo khác càng đáng sợ hơn.



" Mọi người nhanh chóng rời khỏi bờ biển, chúng tôi phát hiện có cá mập ở ngoài khơi."



" Tất cả mọi người lập tức rời khỏi bờ biển."



Liên tục âm thanh phát ra khiến mọi người kinh hãi, thủy chiều dâng đã khiến bọn họ sợ nhưng cá mập thì càng sợ hơn, trên ti vi, báo chí, việc cá mập tấn công con người ở đâu cũng có cả.



" Nhìn kìa, cá mập đó, ta thấy cái vây ở lưng nó kia." một người đã lên bờ, cánh tay chỉ hướng ngoài xa mà nói.



" Trời, không phải chỉ có một con mà là cả một bầy, ta thấy năm sáu cái vây lưng."




" Trời ạ, ở đâu ra lắm cá mập vậy."



Từng người lắp bắp nói, có người trấn tĩnh hơn thì vui vẻ nhìn một màn, bởi cá mập ngoài đời này không phải ai cũng thấy cả, huống chi là cả một bầy.



Anh Thy cùng Thịnh Minh nhờ sự kiện này mà không bị mấy tên nam nhân kia quấy rối, bởi không ai không nhìn sự kiện này, có người còn dùng máy quay, máy ảnh để chụp lại.



" Con tôi, ai thấy con của tôi đâu không?"



Cả đám người xung quanh quay lại, chỉ thấy một nữ nhân chưa tới bốn mươi đang dáo dác tìm kiếm, chợt một người tinh mắt liền nhận thấy một cô bé mười mấy tuổi đang còn ở bờ biển, bởi sóng biển dâng lên, chỉ cần đứng không vững liền bị thủy triều cuốn ra xa.



" Có phải ở đằng kia không." người vừa phát hiện liền chỉ hướng ngoài bờ biển, với khoảng cách này ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bé gái đó.



" Đúng rồi, là nó." nói xong nữ nhân liền chạy tới chỗ con mình .



" Nguy hiểm lắm, không được đi, ngoài đó có cá mập." vài tên bảo vệ bờ biển liền ngăn cản, bởi khoảng cách giữa cô bé với bờ biển đã quá xa, mà đán cá mập lại nhanh chóng tiến sát lại.



" Cứu con tôi với. Cầu xin các người cứu lấy nó, hu hu ." nữ nhân liền quỳ xuống hướng đám bảo vệ cầu xin, bất quá nếu chỉ thủy triều không, đám bảo vệ bờ biển còn xuống cứu được nhưng nay cá mập đang tới gần, bọn họ cũng không dám làm gì.



" Chúng tôi xin lỗi." đám bảo vệ chỉ biết hướng nữ nhân nói, cả một đàn cá mập cho dù bọn họ có thuyền cứu hộ cũng không dám xuống nước lúc này chứ đừng nói cứu người.



Đàn cá mập càng tiến càng gần bờ mà bé gái càng lúc càng sợ hãi kêu cứu, mọi người chỉ biết nhìn sự việc trước mắt mà cầu nguyện, nhưng ai cũng biết cho dù cầu nguyện có lẽ đã muộn, dường như bầy cá mập đều hướng bé gái kia mà đến.



Đám cá mập vừa đi đến con mồi chúng liền quây quanh nó, từng chiếc lưng vây nổi lên xung quanh cô bé, mọi người biết tử thần đã tìm đến cô bé, mọi người không đành lòng nhưng đều không thể làm gì, mẹ cô bé chỉ biết gục mặt trên bờ biển .



Anh Thy cùng Thịnh Minh nhắm mắt không dám nhìn một màn sắp xảy ra.



Ngay khi đó một đầu khổng lồ hàm răng sắc bén lao lên mặt nước hướng cô bé đớp tới. Mọi người đang chờ một thảm kịch xảy ra, không ai để ý đến xa một chút so với bày cá mập một bóng đen nhỏ đang lướt tới.



" Bồng." chỉ tíc tắc, ngay khi chiếc miệng đầy răng của cá mập đớp tới cô bé, Thanh Thiện huy động một quyền đấm tới.



Chiếc đầu vừa ló lên mặt biển liền bị một quyền của Thanh Thiện đánh rơi ngược xuống biển.



Mọi người đang còn chưa hết kinh sợ, Thanh Thiện đã túm được bé gái thân hình đạp sóng lao vào bờ, hắn không phải sợ đám cá mập chỉ là không muốn ra tay tàn sát chúng, hơn nữa hắn không muốn bại lộ thực lực quá mức so với con người để tránh rắc rối.



" Nhìn kia cô bé bị người kia giữ rồi, hắn đang tiến vào bờ." một người liền la lên.



" Hắn là đạp sóng biển mà đi, trời hắn còn là con người sao?."



Anh Thy nhìn thấy bóng người liền nhận ra Thanh Thiện, tâm trí có chút đắc ý, liền hướng hắn vẫy vẫy hô gọi.



" Thanh Thiện chúng ta đang ở đây, mau đến có người gây sự với chúng ta."



Âm thanh nàng kêu rất to, cả đám người đều nghe được rõ, mà xung quanh nàng còn có vài tên nam nhân đáng ngờ. Thanh Thiện nghe thấy âm thanh của nàng, khi vừa tiến vào bờ liền chạy tới trước mặt, tốc độ của hắn đúng là quá nhanh.



Ngay khi đám người kia ý thức được thiếu niên vừa cứu người này là bạn trai của Anh Thy ánh mắt bọn họ có chút xám xịt, dù chỉ là màn cứu người nhưng cũng khiến bọn họ sợ rồi, thân hình đang định chuyển hướng rời đi thì Thanh Thiện đã đến trước mặt.



" Bọn chúng ban nãy gây sự hai người à?"



" Đúng đó anh, mấy tên sắc lang này cứ đi theo chúng ta, còn quấy rầy nữa, bọn chúng còn là quán quân võ thuật gì đó." Thịnh Minh bên cạnh cũng nói vào.




Để cô bé trên tay xuống đất, Thanh Thiện liếc nhìn đám nam nhân kia, ánh mắt sắc lạnh như dao. Nữ nhân thấy con mình liền mừng rỡ, định cảm tạ hắn nhưng thấy hắn gặp rắc rối liền đứng xa quan sát, nghĩ chút gì liền đi ra xa rút điện thoại ra gọi.



Thanh niên cầm đầu tuy cũng có chút sợ hãi ánh mắt của Thanh Thiện nhưng hắn cũng là quán quân võ cổ truyền toàn quốc, và còn có mấy người đi cùng, hơn nữa nơi đây là địa bàn của hắn, chủ tịch công ty khai thác bãi biển nơi đây chính là ba của hắn, hắn còn phải sợ ai.



" Các ngươi lập tức xin lỗi hai người. Việc này ta bỏ qua." Thanh Thiện nhìn chằm chằm đám người nói.



" Ha ha ha tức cười, ngươi tưởng mình là ai chứ, được ta để mắt đến còn là phúc phận của bọn họ nữa là." Thanh niên kia cuồng ngạo nói.



" Bốp." ngay khi hắn chưa nói dứt lời, hắn đã ăn một bạt tai, cả thân hình bay ra sau lăn lông lốc, trên má còn dính dấu tay của Thanh Thiện, miệng cũng không ngừng rỉ máu, nếu ai quan sát kỹ còn có thể nhận ra vài chiếc răng của hắn rơi ra trên đất.



Tuy hắn bị đánh nhưng vài người bạn bên cạnh hắn cũng không dám xông vào trả thù. Quán quân tán thủ võ cổ truyền toàn quốc còn bị đánh như vậy, bọn họ chỉ là võ sinh thông thông thường muốn trả thù? không phải hết muốn sống sao.



" Ngươi dám đánh ta, bảo an mau bắt hắn lại, các ngươi nữa mau bắt hắn."



Đám bảo an ai không biết hắn là con của chủ tịch, dù biết hắn sai trái nhưng lâu nay vẫn mặc kệ cho hắn, vì miếng cơm manh áo ai không chiều theo hắn, đám bảo an ùn ùn kéo đến, phải có ba chục người vây quanh.



" Mấy tên kia có quấy rầy hai người không?" Thanh Thiện cũng không để mắt đến đám bảo an ngày càng đông, hắn hướng Anh Thy hỏi xem đám đi cùng thanh niên kia có làm gì hai người không.



" Còn có hai tên kia, bọn chúng nói lời thô tục, hơn nữa còn định sàm sỡ hai người bọn ta."



Ánh mắt Thanh Thiện càng lúc càng lạnh, tựa như độc xà nhìn vào hai tên đó. Hai tên vừa bị Anh Thy chỉ đích danh, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, thân hình hơi lùi lại, miệng lẩm bẩm nói:



" Để chúng ta xin lỗi." cả hai người đều nói.



" Bốp, bốp."



Đáng tiếc không kịp hai người kia nói nữa, thân hình Thanh Thiện đã lóe lên. Hai người liền bay ra xa, thương thế không chút nhẹ hơn tên thanh niên vừa rồi.



" Các ngươi muốn nói đã muộn rồi." Thanh Thiện lạnh lùng nói.



" Người này đả thương người, anh em bắt hắn lại." một tên như đội trưởng của đám bảo an liền hô.



" Đám người các ngươi tốt nhất đừng có đụng đến ta, nếu không đừng trách ta không khách khí." Thanh Thiện không chút để bọn họ vào lòng, đám người kia đã giáo huấn đủ, đối với hắn bất kỳ ai cũng phải trả giá cho việc mình làm, đám người không đụng đến Anh Thy cùng Thịnh Minh hắn không muốn đánh bọn họ.



" Ngươi đánh người trái phép, theo chúng ta đến đồn công an, nếu không đừng trách chúng ta nặng tay." tên đội trưởng cường ngạo nói, bên dưới là con của chủ tịch, đây là cơ hội tốt để ra tay lấy lòng, hơn nữa hắn còn không tin thiếu niên này có thể đánh lại hơn ba mươi người bảo an nơi này.



" Lúc chúng ta bị mấy tên này quấy rối các ngươi không thèm để ý, tại sao hắn bị đánh các ngươi lại ra tay bắt người, các ngươi cũng đều xấu xa như hắn cả, anh giáo huấn bọn họ đi." Thịnh Minh bên cạnh nói.



" Các ngươi ai nếu lao đến đừng trách ta vô tình, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình cả." ánh mắt Thanh Thiện liếc nhìn một đám thanh niên bảo an xung quanh nói.



Mấy tên đứng gần có chút rùng mình, ánh mắt hắn như con dao đặt ở yết hầu bọn họ, khiến cho bọn họ đều khó thở.



"Lao lên bắt hắn." tên đội trưởng bên ngoài quát lên, cho dù sợ nhưng bọn họ được lệnh liền phải chấp hành, hơn mười tên cầm dùi cui điện tiến đến.



"Bốp, bốp,... "



Liên tiếp những âm thanh vang lên, đám người chưa đến gần Thanh Thiện đã bị hắn cho mỗi người một cái tát, vũ khí đang cầm cũng không giữ nỗi tất cả đều rơi đầy bãi cát. Bất quá Thanh Thiện cũng không dùng nhiều lực, mỗi người chỉ bị choáng một chút chứ không bị nặng như ba người kia.



Trước mặt Thanh Thiện bọn họ ngay cả lực phòng ngự cũng không có đừng nói đến bắt được hắn, mười người ngã xuống, đám bảo an bên ngoài không ai còn dũng khí tiến lên tiếp.




Chính lúc này thì còi cảnh sát kêu inh ỏi, ở phía xa hai xe cảnh sát đã tới, bọn họ liền nhanh chóng chạy lại hiện trường.



Tên đội trưởng thấy bốn vị cảnh sát tới liền mừng chạy ra đón, làm việc lâu năm hắn cũng có quen mấy người này.



" Phạm Hùng cảnh sát người đã tới rồi." tên đội trưởng hơi khom người tiếp đón.



Tên cảnh sát đi tới hiện trường, nhìn lướt trong đám người sau đó lên tiếng.



" Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại ẩu đả nhau, là ai gây nên?"



" Là hắn đánh ba người bị thương, chúng tôi muốn bắt hắn giao cho công an, thế là hắn đả thương luôn mười người chúng tôi." tên đội trưởng đến gần nói. Chỉ là Phạm Hùng không thân cận giống mọi khi, liền đẩy hắn ra xa, ánh mắt cùng mấy tên công an hơi nghi ngờ, một thiếu niên có thể đánh mười ba người, hơn nữa hai mươi người bảo an phía sau còn không dám lao vào bắt nữa? Hiển nhiên thiếu niên này rất giỏi võ.



Bất quá bọn họ không suy nghĩ nhiều, thủ trưởng đã ra lệnh cho bọn họ làm việc.



"Cậu tên gì? Cậu đả thương đám người này?" Phạm Hùng hướng Thanh Thiện hỏi lại.



" Tôi tên Thanh Thiện, đám người này đúng là do tôi đánh." Thanh Thiện thản nhiên nói.



Cấp trên đúng là phái bốn người đến, yêu cầu là bảo đảm an toàn cho một thiếu niên tên Thanh Thiện, chỉ là vừa mới hỏi thiếu niên này đã nhận tội, muốn bao che trước mặt tất cả mọi người là rất khó a. Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn phải tìm nguyên nhân, may ra có thể gỡ tội cho Thanh Thiện.



" Đám người này đánh cậu trước sao?" Phạm Hùng lại hỏi.



" Không, là tôi đánh bọn họ trước."



Nghe Thanh Thiện nói thế Phạm Hùng càng lúc càng bối dối, thiếu niên này đúng là chiếm hết mọi tội rồi, còn gỡ tội thế nào đây? còn thực hiện mệnh lệnh của cấp trên thế nào đây?.



" Phạm Hùng cảnh sát, đối phương rõ ràng nhận tội, người vì sao còn do dự chưa bắt hắn?" tên đội trưởng bên cạnh có chút suốt ruột hỏi.



" Hừ là do các ngươi gây sự chúng ta trước, nên bạn tôi mới giáo huấn các ngươi, sau cùng các ngươi còn cậy đông bắt người, bạn tôi mới ra tay tự vệ, không tin cứ hỏi những người xung quanh xem." Anh Thy một bên tức giận nói, rõ ràng bọn họ đúng, mà tên cảnh sát hỏi thế nào mà lại ra bọn họ sai được.



Mấy người bên ngoài cũng thấy đám bảo an ở đây quen bắt nạt người, ngay khi Anh Thy nói vậy bọn họ cũng liên tục xác nhận lời nói của nàng.



" Thì ra là vậy, là do bọn họ gây sự với các người trước, vụ ẩu đả này cũng không gì lớn, nếu hai bên bỏ qua thì tốt nếu không ta phải đưa tất cả về đồn để hỏi cho chi tiết, sau đó mới xin cấp trên xử lý." Phạm Hùng xem như vớ được chứng cớ, âm thầm cảm thấy may mắn, sau đó hướng tên đội trưởng đe dọa nói.



Sự thật nếu cả đám người đều bắt về đồn, bảo an nơi đây ai làm, nếu vụ án to ra thiệt thòi chính là bọn họ, không chừng có thể còn bị ông chủ sa thải.



" Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm một chút mà thôi."



Nghĩ thông suốt hắn liền nói, sau đó hướng đám bảo an giải tán cùng gọi xe đem ba người kia nhập viện.



Giải quyết xong, Phạm Hùng có chút nhìn nữ nhân cùng bé gái trên tay, sau đó cùng ba người kia rời khỏi. Bất quá cử chỉ đó không qua mắt được Thanh Thiện, hắn rõ ràng cảm nhận mấy vị cảnh sát này đến là có ý giúp hắn, trong khi hắn không quen ai cả, ngay cả Anh Thy cũng không tỏ vẻ quen biết.