Thiên Nam Tự

Chương 85: Trọng sinh





Khi hai vòng Thái Cực vừa hợp nhất cũng là lúc cậu bé mở bừng hai mắt. Thân thể vẫn lơ lửng trên không trung nhìn về phía gã thanh niên kia. Nhưng lúc này ánh mắt trở nên đen thẫm, một màu đen kỳ dị như Thiên Linh Châu vạn năm vậy, sâu thẳm đến vô cùng. Những người nhìn vào đôi mắt ấy cũng đều không tự chủ được mà run rẩy chân không đứng vững. Tuy nhiên định lực của gã thanh niên này cũng thật hơn người, hắn vẫn trấn áp được nỗi sợ hãi trong lòng.



Lúc này, toàn thân cậu bé phát ra những làn khói đen kì dị bao quanh thân thể. Làn khói chỉ vờn quanh thân thể chứ không bị tiêu tán trong không khí, mặc dù thân hình đang di chuyển chầm chập về phía gã thanh niên kia. Cậu bé từ từ hạ thân đáp xuống mặt đất, hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách nhau chưa đầy một mét.



Gã thanh niên vẫn bất động thân hình, nhưng lực lược đang cuồn cuộn được tích xúc tại cánh tay phải, chuẩn bị tung ra một quyền quyết định. Bởi lẽ theo nhận định của hắn lúc này, cậu bé đã tiến xa cảnh giới của võ học thông thường rồi. hiện tại nếu trực diện chiến đấu thì hắn không có khả năng thắng, tuy nhiên toàn lực một kích khiến cho đối thủ trọng thương rồi tung nốt một đòn trí mạng nữa thì có khả năng thắng sẽ rất cao. Chính vì vậy ‘tiên hạ thủ vi cường’ chính là đối sách duy nhất trong lúc này có thể làm.



Để tồn tại được trong giang hồ thì thực lực và phán đoán chính xác tình hình là hai yếu tố quan trọng nhất. chính nhờ vào sự phán đoán tình hình vô cùng chính xác này mà gã thanh niên hiện tại cũng được nhiều anh chị lớn phải nể mặt vài phần. hiện tại hắn đã quyết định ra tay trước, cho nên từ lâu lực lượng hắn đã tích tụ lên đến đỉnh điểm. chỉ thấy lúc này hắn tung ra một quyền như bài sơn đảo hải về phía cậu bé.



Nhưng lúc này thân hình cậu bé vẫn bất động, ánh mắt đen láy, sâu thẳm vẫn hờ hững nhìn một quyền đánh tới. một quyền này với khí thế như thái sơn áp đỉnh, kể cả các cao thủ nhất đẳng trong giang hồ cũng phải khẩn trương, vậy mà cậu bé vẫn cứ hờ hừng nhìn quyền đánh tới như không có chuyện gì. Nhưng khi đầu quyền gần đánh đến mặt, tay trái cậu bé mới bắt hờ hững đưa lên đón đỡ.



Nếu nhìn từ bên ngoài vào thì ai cũng nghĩ rằng trận đánh đã kết thúc và gã thanh niên kia chiếm ưu thế toàn bộ. bất quá sự việc lại không đơn giản như vậy, cánh tay trái của cậu bé vừa tiếp xúc đầu quyền thì liền vạch ra một đường vòng cung, dẫn quyền đi trượt sang bên trái. Một chiêu gạt đỡ hời hợt mà lại hoàn toàn hóa giải đi khi thế khủng bố của đối phương, điều này là sao chứ ? thật khiến người ngoài thán phục mà. Giang Bảo chính là đang chợn tròn mắt nhìn cậu bé không thể tin nổi điều vừa xảy ra.



Gã thanh niên cũng bị một chiêu này làm cho hồ đồ. Bất quá với kinh nghiệm chiến đấu của hắn thì không thể chịu bỏ phí lỗ lực bản thân như vậy. Chỉ thấy lúc này hắn cũng vòng đầu quyền xuống rồi đánh thẳng từ dưới lên, hướng thẳng ngực mà công tới. Cậu bé vẫn thản nhiên tiếp tục đưa cánh tay phải đón lấy đầu quyền rồi lại hờ hững vạch ra một đường vòng cung dẫn đầu quyền đi ra bên ngoài. Nhưng lần này khi đưa đầu quyền ra ngoài thì cậu bé chợt lộn cổ tay, khẽ đè lòng bàn tay lên cổ tay gã thanh niên, thân hình lướt ra phía sau kéo theo cả thân thể của gã thanh niên theo.



Một đòn rất hờ hững, rất nhẹ nhàng, rất chậm dãi những gã thanh niên hoàn toàn bị bất ngờ, không kịp phản ứng thì thân hình đã bị mất đà lao theo quán tính về phía trước. Thân hình chưa kịp tiếp đất thì khóe mắt hắn chợt thấy một điều gì đó, liền vội vàng đưa cánh tay trái xuống phía bụng dưới.



« Bụp... »



Một âm thanh trầm thấp vang lên, thân hình gã như một con diều gặp bão bay về phía sau, cày xuống dưới đất một vệt dài, thân hình vừa dừng lại thì không tự chủ được hắn phun ra một ngụm máu lớn.



Thì ra vừa rồi hắn thấy cậu bé tung chân đá thẳng vào bụng hắn, mặc dù đã đưa tay ra đón đỡ nhưng vì quá cấp bách mà chân khí thì đã dồn hết vào đòn công kích vậy nên hắn lãnh đủ một cước, may mắn còn chưa bị gãy xương tay. Chỉ là hứng một cước vừa rồi thì cũng không phải dễ chịu, cánh tay trái của hắn đã tê dại, muốn cử động cũng phải mất một đoạn thời gian.



Lúc này, mấy tên đồng bọn bị đánh ngất xỉu lúc trước cũng đã lóp ngóp bò dậy được rồi. Chúng liền cắn răng lao tới phía gã thanh niên kia xem xét tình hình của hắn. Một gã chợt nói ;



‘‘Hắc Lang, mạng nhỏ này của ta là người vớt về. Sống thêm được đến nay ta đã mãn nguyện lắm rồi. Ngươi hãy lấy đi, bằng không ngươi không phải đối thủ của thằng bé đâu.’’



Hắc Lang quay sang nhìn kẻ vừa nói, đang định nói điều gì đó thì một gã khác lại lên tiếng ;



‘‘ Chúng ta cũng sống đủ rồi, đã mãn nguyện rồi, bây giờ là lúc chúng ta trả lại cái mạng nhỏ này cho ngươi’’



Hắn lại một lần nữa nhìn toàn bộ những người vây xung quanh hắn, rồi khó khăn gật đầu một cái, một giọt nước tuôn ra từ khóe mắt hắn, thấm sâu vào lòng đất.



Thì ra gã thanh niên có khuôn mặt thâm trầm, ánh mắt lạnh lẽo đó chính là Hắc Lang, cầm đầu một băng nhóm xã hội đen có tên là Chiến Lang. Và những người đi theo hắn hôm nay chính là những anh em thân thiết, ‘‘đồng sinh cộng tử’’ với hắn nhiều năm. Những người này đều chịu ơn được hắn cứu mạng, vì nể phục hắn mà đi theo, không tiếc sinh mạng mà bảo vệ hắn.



Hiện tại Hắc Lang ngồi xếp bằng tại chỗ, mắt nhắm hờ, những người còn lại vây xung quanh hắn tạo thành một vòng tròn. Sau đó mọi người cùng lẩm nhẩm đọc trong miệng cái gì đó. Sau một đoạn thời gian thì toàn bộ thân thể toát ra một quầng sáng bao quanh, tiếp theo đó từ trên đỉnh đầu một tia sáng bay ra, lao thẳng về phía Hắc Lang xoáy vòng quanh trên đỉnh đầu hắn rồi từ từ dung nhập vào trong thân thể hắn. Khi quầng sáng bao quanh thân thể Hắc Lang từ từ thu liễm hết vào trong thân thể hắn thì những người kia cũng ngã lăn ra đất, không còn hơi thở, không còn khí tức, hoàn toàn trở thành cái xác không hồn.



Hóa ra những người kia dùng một công pháp kỳ lạ nào đó để lấy linh hồn và năng lượng của mình để bồi bổ cho linh hồn cùng năng lượng của Hắc Lang. Lúc này, Hắc Lang từ từ mở mắt ra và đứng lên nhìn chằm chằm vào cậu nhóc Chu Điền. Trên khuôn mặt vẫn là hai từ ‘‘lạnh lẽo’’ ngoài ra không có chút biểu cảm nào khác, nhưng lúc này từ thân thể hắn toát ra sát khi kinh người khiến cho Giang Bảo phía ngoài xa không tự chủ được mồ hôi lạnh tuôn ra như thác lũ, sau lưng áo đã ướt đẫm.



Về phía cậu bé thì vẫn đứng hờ hững nhìn hắn như chẳng có chút ảnh hưởng nào. Sát khí vẫn không ngừng tăng lên, từ thân thể Hắc Lang bắt đầu phát ra những làn khói đen kịt bao quanh thân thể. Từ ngoài nhìn vào cứ như hai người đang đứng trong một đám cháy mới tắt vậy. Nhưng thật ra làn khói đen của hai người có chút khác nhau. Hắc Lang thì được bao quanh bởi một quầng khói đen kịt đậm đặc khiến cho người ngoài rất khó khăn để nhìn rõ thân thể hắn. Ngược lại, phía Chu Điền thì quầng khói đen đó mặc dù dày đặc nhưng có vẻ như trong suốt, rắn rỏi như Kim cương khiến người ngoài nhìn vào có một cảm giác trong đó sâu vô cùng vô tận nhưng thân thể của cậu bé thì vẫn hiển hiện rõ ràng.




Hai đối thủ đứng lặng lẽ nhìn nhau so khi thế một hồi lâu, một người thì không ngừng ra tăng áp lực, một kẻ thì đứng hờ hững như không có chuyện gì sảy ra. Nhưng sát khí lẫn áp lực đổ về phía cậu bé thì cứ như hạt muối bỏ vào đại dương vậy, đều tiêu tán một cách vô hình vô ảnh hết.



Hắc Lang lúc này đã không nhịn được nữa, thân hình như một đạo lưu quang lao về phía cậu bé, tung ra một quyền mạnh mẽ vô bì về phía cậu bé. Thật là ‘‘xưa đâu bằng nay’’ một quyền này đã khác hẳn một quyền khi trước, quyền phong gào rít đến ghê người, nhưng đón tiếp nó thủy chung vẫn là một đường vòng cung, gạt ra bên ngoài một cách hờ hững. Như biết trước được điều này, đường quyền chưa đi hết thì lại một tiếng xét gió nữa vang lên, một cước nặng tựa ngàn cân quét tới ngang thân thể cậu bé. Lúc này, cậu bé khẽ lui chân trái ra sau, thân hình hơi gập về phía trước, ngọn cước đi sạt qua bụng.



Nội lực lẫn linh hồn của Hắc Lang lúc này đã đạt một tầng mới nên việc thu phát đòn thế, kình lực cũng đã trở nên hoàn hảo hơn rất nhiều. Chỉ thấy ngọn cước chưa đi hết đà thì chợt thu lại và đá tống ra. Đây chính là đòn sở trường của Hắc Lang cho nên hắn sử dụng càng thêm thuần thục mà uy lực cũng đại tăng không thể ngờ. Trước một đòn đá tống vào bụng, lại ở một khoảng cách rất gần tưởng chừng như vô khả né tránh. Nhưng chỉ thấy cậu bé xoay ngang người, bước chân phải lên trên, áp sát lấy thân thể đối phương, khiến cho cú đá tống lại sạt qua bên hông. Thuận thế, tay phải cậu bé đẩy ra một chưởng thẳng ngực Hắc Lang đánh tới, Hắc Lang cũng thu tay phải về đẩy ra một chưởng đón đỡ một cách dứt khoát, tự tin.



‘‘ Bồng ... bồng ... bồng...’’



Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, cây cối xung quanh đổ rạp như gặp một trận bão lớn. Thân thể hai người tách ra bắn về hai phía. Lại lặng lẽ đứng nhìn nhau.



Nếu nhìn kỹ dưới chân hai người thì thấy, dưới chân Hắc Lang có vết trượt trên mặt đất còn phía Chu Điền thì không. Hiển nhiên sau đòn vừa rồi Hắc Lang vẫn thua một bậc. Hiện tại chân khí trong nội thể hắn cũng đang bạo loạn không ngừng, trong khi đó Chu Điền vẫn vẻ mặt hờ hững đứng yên tại chỗ.



Sau lần đối chiêu vừa rồi, Hắc Lang thực sự không thể tin được vào điều vừa sảy ra. Một thằng bé vắt mũi còn chưa sạch cớ sao lại có một lực lượng khủng bố như vậy chứ ?! Không cam chịu thiệt thòi, mặc kệ chân khí chưa thực sự ổn định, một lần nữa hắn lại tích tụ lực lượng lao vào quyết hạ gục cậu bé.



Chỉ thấy lúc này làn khói đen càng ngày càng dày đặc bao quanh thân thể hắn, đặc biệt tích tụ nơi cánh tay hắn, có cảm giác như quyền đầu của hắn đang được bao bọc bởi một khối hàn thiếc của địa ngục vậy. Phía cậu bé Chu Điền cũng không khác là bao, làn khói bao quanh thân thể cũng ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, chỉ là làn khói này càng dày thì nhìn lại càng trở nên trong suốt rắn rỏi như Kim Cương. Bất giác lúc này khí thế của cậu bé toát ra lại vô cùng trang nghiêm, như thể thế đứng ngạo nghễ của Phật Tổ nhìn chúng sinh vậy. Khiến người nhìn không khỏi có vài phần kính ngưỡng.



Thân thể cậu bé cũng chợt động, hai thân ảnh được bao bọc bởi làn khói đen lao vào nhau. Một người với khí thế chết chóc của địa ngục một người với khí thế trang nghiêm của thánh thần.



« oanh ... oanh...bồng... »



Cây cối xung quanh đổ rạp, bật cả gốc lên, căn nhà trúc nhỏ bé bị thổi bay không còn vết tích. Giang Bảo đứng phía ngoài xa cũng bị gió thổi bay lăn lông lóc trên mặt đất, các vết thương cũng há miệng chảy máu khiến hắn đau đớn kêu oai oái. Một lão đạo sĩ ngoài xa đang đứng trên một ngọn trúc cũng phải vuốt râu ánh mắt có nhiều phần phức tạp.



Thân thể Hắc Lang bị trượt dài ra sau, mặc dù vẫn đứng vũng nhưng dưới chân đã xuất hiện hai rãnh dài, sâu ngập qua mắt cá chân. Ánh mắt phẫn hận nhìn Chu Điền, bất giác không tự chủ được phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân run rẩy. Về phía Chu Điền thì nhẹ nhàng hơn, nhưng không ai biết cậu bé có bị thương hay không, bởi lẽ trên khuôn mặt thanh tú, kiên định vẫn chỉ có ánh mắt đen láy không chút biểu cảm, vô cùng hờ hững. Chỉ là vòng khói đen bao quanh thân thể đã mờ nhạt đi nhiều, hiển nhiên không bình thường một chút nào cả.



Hận, xấu hổ, tức giận, không cam tâm... rất nhiều cảm xúc trong lúc này đối với Hắc Lang. Phải rồi, không hận, không tức giận làm sao được khi mà đường đường là thủ lĩnh của một băng nhóm xã hội đen, không ít người chỉ nghe tiếng thôi cũng đã sợ vỡ mật, vậy mà hôm nay lại bị đánh cho te tua không sức hoàn thủ, lại là bị thằng nhóc chưa đến mười tuổi đánh cho đến mức như vậy, thử hỏi xem trên đời này có ai không cảm thấy xấu hổ, không cảm thấy bẽ mặt chứ.



Tâm lý hỗn tạp đan xen, hắn ngẩng mặt lên trời hét dài một tiếng ;



« A..A....A..... »



Bất chấp hậu quả ra sao, một lần nữa hắn tích tụ chân khí. Quần áo không gió mà tung bay phấp phới, từ từ phình lên không ít. Ánh mắt trở nên đỏ ngầu như muốn phun máu tươi. Làn khói đen bao quanh thân thể hắn bắt đầu cô đọng lại quanh thên thể, toàn thân Hắc Lang như được bao bọc bởi một khối Hàn Thiếc màu đen đặc.



Chính thức lần này cậu bé đã cảm nhận được sự nguy hiểm sắp ập tới. Vòng Thái Cực bên trong Đan điền mãnh liệt xoay chuyển hấp thu thêm thiên địa linh khí kết hợp với chân khí bản thân. Từ thân thể tiếp tục thoát ra một luồng khói đen, ngày càng đậm đặc. Bất quá làn khói càng dày đặc nhìn càng giống như hào quang vậy. Đúng, chính xác bây giờ bao quanh cậu bé phải gọi là ‘‘ hào quang’’.



Hắc Lang hét dài một tiếng phẫn hận rồi lao về phía cậu bé. Một quyền mạnh mẽ đánh tới trước mặt, cậu bé lại đưa tay phải lên đón đỡ, định vạch ra một vòng cung dẫn quyền của Hắc Lang đi trượt mục tiêu. Nhưng chưa kịp chạm đến đầu quyền thì bất ngờ thân hình Hắc Lang chợt biến mất, xuất hiện phía sau lưng. Một cú đấm sấm sét áp thẳng tới sau gáy cậu bé. Hắc Lang thoáng hiện một tia đắc ý lẫn âm hiểm trên khóe miệng. Ngay khi quyền kình đánh tới khiến cho phần trên của cậu bé bị trấn nát vụn thì chớt khuôn mặt hắn cũng biến đổi, một cảm giác truyền đến cánh tay.



« Không đúng » cái cảm giác không đúng truyền đến cánh tay khiến hắn bất ngờ. Mắt thấy đã trấn nát thân thể cậu bé vậy mà cứ như đánh vào không khí vậy. Đúng lúc này, một tiếng gió vang lên phía sau, hắn vội vàng quay đầu lại, lại một phen bất ngờ.



Một quyền mạnh mẽ của cậu bé đã đánh tới. Hắn vội vàng tụ khí tung ra một quyền đón đỡ. Hiển nhiên là lấy cứng đối cứng, nhưng trong trường hợp chưa được chuẩn bị kỹ càng cho nên cánh tay của hắn đã bị trấn nát, thân thể bắn ngược ra sau.



Một cảm giác đau nhói truyền từ cánh tay lên đến não bộ. Nhưng hắn cắn răng không rên một tiếng, cố gắn ổn định thân thể, rồi tiếp tục tụ khí lao về phía cậu bé, miệng gằn từng chữ ;



« Tao ... giết....mày... »



Cánh tay còn lại tiếp tục vung lên một quyền đánh tới. Cậu bé lần này không có gạt đỡ mà trực tiếp tung ra một quyền, lấy cứng chọi cứng. Nhưng ngay khi hai quyền chuẩn bị va chạm nhau thì bàn tạy Hắc Lang chợt xòe ra, nắm lấy cổ tay cậu bé. Trên khuôn mặt hiện lên một ánh mắt tà ác và một nụ cười âm hiểm.



Lão đạo sỹ đang quan sát phía ngoài xa, bất chợt mở bừng hai mắt, thân hình biến mất tại chỗ. Ngay sau đó là một tiếng nổ vang trời.



« Bùm..ùm..ùm... »



Thì ra Hắc Lang biết, trận này hắn đã thua triệt để. Nhưng hắn không cam chịu thua dưới tay một thằng nhóc cho nên hắn quyết định tự bạo, tất cả cùng chết. Nhưng hắn không thể ngờ được rằng còn có một nhân vật thần bí đang quan sát trận đánh giữa hai người.



Ngay khi lực lượng đã được đưa lên đến đỉnh điểm, thân thể hắn đã không còn chịu được nữa thì bất chợt một thân ảnh xuất hiện, tóm lấy cậu bé và biến mất. Khiến hắn không cam lòng nhưng cũng không thể làm được gì nữa. Chết mà không cam tâm.



Vụ nổ đã thổi bay tất cả, Giang Bảo lại một lần nữa ‘‘bay xa’’. Khi hắn tiếp đất thì toàn thân đã bị trọng thương không thể cử động, cây cối, đất đá đè lên người chỉ còn hở mỗi khuôn mặt. Bất chợt hắn cảm nhận được mặt đất đang động một cách dữ dội, liếc mắt thấy tuyết lở đang tràn về phía hắn. Vậy là hắn nằm trong tuyệt vọng chờ cái chết đến.



Lúc này hắn đang rất sợ hãi, hắn cố gắn trấn tĩnh bản thân, vô tình hắn nghĩ đến hình ảnh của cậu bé Chu Điền. Hắn không biết cậu bé giờ này ra sao, hắn mong rằng cậu không gặp phải đại nạn vì hắn tin tưởng vào thực lực cậu bé, hơn nữa người tốt thường gặp phúc. Hắn lại chợt nghĩ về Hắc Lang, trên khóe miệng bất giác hiện lên một nụ cười mãn nguyện, hắn hét to ;



‘‘ Thật là trời xanh có mắt, âm mưu ác độc của chúng không thể thực hiện được rồi ha ha ha’’



‘‘ cái gì mà vũ khí sinh học chứ ? cái gì mà làm chủ thế giới chứ ? ha ha ha không phải là giờ chết không toàn thây hay sao ha ha ha’’



Ngay khi tiếng cười vừa dứt thì cũng là lúc tuyết ập tới, chôn vui đi tất cả.



..............



Một linh thể được bao bọc bởi một vòng tròn, một nửa là màu trắng, nửa còn lại màu đen. Vòng tròn không ngừng cung cấp năng lượng, nuôi dưỡng linh thể thông qua những sợi tơ bảy màu chằng chịt ngang dọc.



Không biết qua bao lâu thời gian, linh thể càng ngày càng lớn mạnh trông thấy và dần phát sinh linh tính. Lại qua một đoạn thời gian nữa, vòng tròn bao quanh linh thể đã ngừng cung cấp năng lượng và chợt xoay chuyển nhanh dần, rồi vỡ tung ra. Linh thể lúc này đã có hình hài như một đứa trẻ đang quan sát khu vực xung quanh mình. Bao quanh nó chỉ là một khu vực màu đen thẳm, chợt phía xa nó nhìn thấy một vùng sáng trắng, đang muốn tiến đến khu vực đó thì bỗng không gian xoay chuyển càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức chóng mặt. Nó nhắm mắt lại, trong cảm giác mơ hồ, những ký ức xa xưa không biết từ đâu truyền đến, khiến nó nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra.



Nó từ từ hé mở đôi mắt, một hình ảnh thân quen hiện ra trước mắt. ban đầu là mờ ảo sau rõ dần. một nụ cười và giọng nói quen thuộc truyền đến tai.



‘‘Chào mừng ngươi quay trở về thế giới!’’



‘‘ A! lão đạo sỹ! lão về từ khi nào sao tao không biết?’’



Lúc này nó chợt nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ thấy đây là một cái hang động, nhũ đá, băng tuyết nhấp nhô, duy chỉ có chỗ nó và lão đạo sỹ đang ở là bằng phẳng. nó chợt hỏi;




‘‘ Đây là đâu, sao ta chưa tới đây bao giờ?”



“Đây vẫn là Trường Bạch sơn. Sau trận ngươi đánh nhau thì đã tàn phá tất cả xung quanh rồi, ta phải đưa ngươi tới đây.”



“A! sao lại như vậy được chứ? Ta đâu có đủ bản lĩnh mà lão dùng hai từ “tàn phá” với ta?” cậu bé ngạc nhiên hỏi lại.



Lão đạo sỹ vẫn điềm tĩnh đáp;



“Được rồi! chuyện đó ta sẽ nói sau. Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?”



Đoạn, cậu bé giơ tay giơ chân lê nhìn rồi lại quay trái quay phải, nhìn trước ngó sau một hồi rồi hướng lão đạo sỹ với vẻ mặt tười cười nói;



“Ta cảm thấy rất thoải mái, so với trước đây còn hơn nhiều.”



“ Tất nhiên là như vậy rồi, ngươi thử đưa Linh hồn lực vào kiểm tra Đan điền xem có gì hay không nào.”



“ Linh hồn lực là cái gì? Đưa vào Đan điền như thế nào?”



Thì ra trước đây cậu bé chưa được lão đạo sỹ hướng dẫn, mà dù có hướng dẫn thì cậu bé cũng chưa thể làm được vì Linh hồn lực còn quá kém.



Lúc này lão đạo sỹ từ từ hướng dẫn cậu bé đưa Linh hồn lực tiến vào Đan điền. Chỉ thấy Đan điền cậu bé được chia thành hai nửa một Đen, một Trắng. Phía bên Đen có một hình hài màu trắng nằm cuộn tròn thành một đốm trắng, ngược lại phía bên Trắng thì có một hình hài màu đen thẫm nằm tạo thành một đốm đem.



Sau một hồi quan sát, cậu bé trở lại hỏi lão đạo sỹ;



“Vì sao Đan điền của ta lại có hai đứa bé nằm bên trong vậy?”



“Đan điền con người có muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi vẻ. bất quá thành hình như của ngươi là vô cùng hiếm có. Đằng này ngươi có những hai hình thể trong Đan điền thì lại càng hiếm thấy. Có thể nói trong hàng vạn vạn người mới có được một người.”



Ngưng một lúc, đoạn lão lại nói.



“ Mỗi hình thể đó chính là một linh hồn của ngươi. Màu Đen là chí âm chí tà, cũng chính là tượng trưng cho Đất, màu Trắng là chí dương chí cương, cũng chính là tượng trưng cho Trời.”



Nói đến đây nét mặt của lão không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện;



“Khi ngươi kết hợp được Trời và Đất, Âm và Dương thì đi khắp thế gian ngươi sẽ không có địch thủ. Ngươi chính là Thiên Đạo, mà Thái Cực lại chính là điều có thể giúp ngươi làm được điều đó. Hay nói ngắn gọn hơn tức là ý trời đã định ngươi là truyền nhân của Thái Cực ha ha ha ha..”



Lão đã không thể kìm nén được cảm xúc mà phát ra một tràng cười thống khoái, có lẽ đã lâu lắm rồi lão không cao hứng như vậy.



Sau lần đối chiêu vừa rồi, Hắc Lang thực sự không thể tin được vào điều vừa sảy ra. Một thằng bé vắt mũi còn chưa sạch cớ sao lại có một lực lượng khủng bố như vậy chứ ?! Không cam chịu thiệt thòi, mặc kệ chân khí chưa thực sự ổn định, một lần nữa hắn lại tích tụ lực lượng lao vào quyết hạ gục cậu bé.



Chỉ thấy lúc này làn khói đen càng ngày càng dày đặc bao quanh thân thể hắn, đặc biệt tích tụ nơi cánh tay hắn, có cảm giác như quyền đầu của hắn đang được bao bọc bởi một khối hàn thiếc của địa ngục vậy. Phía cậu bé Chu Điền cũng không khác là bao, làn khói bao quanh thân thể cũng ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, chỉ là làn khói này càng dày thì nhìn lại càng trở nên trong suốt rắn rỏi như Kim Cương. Bất giác lúc này khí thế của cậu bé toát ra lại vô cùng trang nghiêm, như thể thế đứng ngạo nghễ của Phật Tổ nhìn chúng sinh vậy. Khiến người nhìn không khỏi có vài phần kính ngưỡng.



Thân thể cậu bé cũng chợt động, hai thân ảnh được bao bọc bởi làn khói đen lao vào nhau. Một người với khí thế chết chóc của địa ngục một người với khí thế trang nghiêm của thánh thần.



« oanh ... oanh...bồng... »



Cây cối xung quanh đổ rạp, bật cả gốc lên, căn nhà trúc nhỏ bé bị thổi bay không còn vết tích. Giang Bảo đứng phía ngoài xa cũng bị gió thổi bay lăn lông lóc trên mặt đất, các vết thương cũng há miệng chảy máu khiến hắn đau đớn kêu oai oái. Một lão đạo sĩ ngoài xa đang đứng trên một ngọn trúc cũng phải vuốt râu ánh mắt có nhiều phần phức tạp.



Thân thể Hắc Lang bị trượt dài ra sau, mặc dù vẫn đứng vũng nhưng dưới chân đã xuất hiện hai rãnh dài, sâu ngập qua mắt cá chân. Ánh mắt phẫn hận nhìn Chu Điền, bất giác không tự chủ được phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân run rẩy. Về phía Chu Điền thì nhẹ nhàng hơn, nhưng không ai biết cậu bé có bị thương hay không, bởi lẽ trên khuôn mặt thanh tú, kiên định vẫn chỉ có ánh mắt đen láy không chút biểu cảm, vô cùng hờ hững. Chỉ là vòng khói đen bao quanh thân thể đã mờ nhạt đi nhiều, hiển nhiên không bình thường một chút nào cả.



Hận, xấu hổ, tức giận, không cam tâm... rất nhiều cảm xúc trong lúc này đối với Hắc Lang. Phải rồi, không hận, không tức giận làm sao được khi mà đường đường là thủ lĩnh của một băng nhóm xã hội đen, không ít người chỉ nghe tiếng thôi cũng đã sợ vỡ mật, vậy mà hôm nay lại bị đánh cho te tua không sức hoàn thủ, lại là bị thằng nhóc chưa đến mười tuổi đánh cho đến mức như vậy, thử hỏi xem trên đời này có ai không cảm thấy xấu hổ, không cảm thấy bẽ mặt chứ.



Tâm lý hỗn tạp đan xen, hắn ngẩng mặt lên trời hét dài một tiếng ;



« A..A....A..... »



Bất chấp hậu quả ra sao, một lần nữa hắn tích tụ chân khí. Quần áo không gió mà tung bay phấp phới, từ từ phình lên không ít. Ánh mắt trở nên đỏ ngầu như muốn phun máu tươi. Làn khói đen bao quanh thân thể hắn bắt đầu cô đọng lại quanh thên thể, toàn thân Hắc Lang như được bao bọc bởi một khối Hàn Thiếc màu đen đặc.



Chính thức lần này cậu bé đã cảm nhận được sự nguy hiểm sắp ập tới. Vòng Thái Cực bên trong Đan điền mãnh liệt xoay chuyển hấp thu thêm thiên địa linh khí kết hợp với chân khí bản thân. Từ thân thể tiếp tục thoát ra một luồng khói đen, ngày càng đậm đặc. Bất quá làn khói càng dày đặc nhìn càng giống như hào quang vậy. Đúng, chính xác bây giờ bao quanh cậu bé phải gọi là ‘‘ hào quang’’.



Hắc Lang hét dài một tiếng phẫn hận rồi lao về phía cậu bé. Một quyền mạnh mẽ đánh tới trước mặt, cậu bé lại đưa tay phải lên đón đỡ, định vạch ra một vòng cung dẫn quyền của Hắc Lang đi trượt mục tiêu. Nhưng chưa kịp chạm đến đầu quyền thì bất ngờ thân hình Hắc Lang chợt biến mất, xuất hiện phía sau lưng. Một cú đấm sấm sét áp thẳng tới sau gáy cậu bé. Hắc Lang thoáng hiện một tia đắc ý lẫn âm hiểm trên khóe miệng. Ngay khi quyền kình đánh tới khiến cho phần trên của cậu bé bị trấn nát vụn thì chớt khuôn mặt hắn cũng biến đổi, một cảm giác truyền đến cánh tay.



« Không đúng » cái cảm giác không đúng truyền đến cánh tay khiến hắn bất ngờ. Mắt thấy đã trấn nát thân thể cậu bé vậy mà cứ như đánh vào không khí vậy. Đúng lúc này, một tiếng gió vang lên phía sau, hắn vội vàng quay đầu lại, lại một phen bất ngờ.



Một quyền mạnh mẽ của cậu bé đã đánh tới. Hắn vội vàng tụ khí tung ra một quyền đón đỡ. Hiển nhiên là lấy cứng đối cứng, nhưng trong trường hợp chưa được chuẩn bị kỹ càng cho nên cánh tay của hắn đã bị trấn nát, thân thể bắn ngược ra sau.



Một cảm giác đau nhói truyền từ cánh tay lên đến não bộ. Nhưng hắn cắn răng không rên một tiếng, cố gắn ổn định thân thể, rồi tiếp tục tụ khí lao về phía cậu bé, miệng gằn từng chữ ;



« Tao ... giết....mày... »



Cánh tay còn lại tiếp tục vung lên một quyền đánh tới. Cậu bé lần này không có gạt đỡ mà trực tiếp tung ra một quyền, lấy cứng chọi cứng. Nhưng ngay khi hai quyền chuẩn bị va chạm nhau thì bàn tạy Hắc Lang chợt xòe ra, nắm lấy cổ tay cậu bé. Trên khuôn mặt hiện lên một ánh mắt tà ác và một nụ cười âm hiểm.



Lão đạo sỹ đang quan sát phía ngoài xa, bất chợt mở bừng hai mắt, thân hình biến mất tại chỗ. Ngay sau đó là một tiếng nổ vang trời.



« Bùm..ùm..ùm... »



Thì ra Hắc Lang biết, trận này hắn đã thua triệt để. Nhưng hắn không cam chịu thua dưới tay một thằng nhóc cho nên hắn quyết định tự bạo, tất cả cùng chết. Nhưng hắn không thể ngờ được rằng còn có một nhân vật thần bí đang quan sát trận đánh giữa hai người.




Ngay khi lực lượng đã được đưa lên đến đỉnh điểm, thân thể hắn đã không còn chịu được nữa thì bất chợt một thân ảnh xuất hiện, tóm lấy cậu bé và biến mất. Khiến hắn không cam lòng nhưng cũng không thể làm được gì nữa. Chết mà không cam tâm.



Vụ nổ đã thổi bay tất cả, Giang Bảo lại một lần nữa ‘‘bay xa’’. Khi hắn tiếp đất thì toàn thân đã bị trọng thương không thể cử động, cây cối, đất đá đè lên người chỉ còn hở mỗi khuôn mặt. Bất chợt hắn cảm nhận được mặt đất đang động một cách dữ dội, liếc mắt thấy tuyết lở đang tràn về phía hắn. Vậy là hắn nằm trong tuyệt vọng chờ cái chết đến.



Lúc này hắn đang rất sợ hãi, hắn cố gắn trấn tĩnh bản thân, vô tình hắn nghĩ đến hình ảnh của cậu bé Chu Điền. Hắn không biết cậu bé giờ này ra sao, hắn mong rằng cậu không gặp phải đại nạn vì hắn tin tưởng vào thực lực cậu bé, hơn nữa người tốt thường gặp phúc. Hắn lại chợt nghĩ về Hắc Lang, trên khóe miệng bất giác hiện lên một nụ cười mãn nguyện, hắn hét to ;



‘‘ Thật là trời xanh có mắt, âm mưu ác độc của chúng không thể thực hiện được rồi ha ha ha’’



‘‘ cái gì mà vũ khí sinh học chứ ? cái gì mà làm chủ thế giới chứ ? ha ha ha không phải là giờ chết không toàn thây hay sao ha ha ha’’



Ngay khi tiếng cười vừa dứt thì cũng là lúc tuyết ập tới, chôn vui đi tất cả.



..............



Một linh thể được bao bọc bởi một vòng tròn, một nửa là màu trắng, nửa còn lại màu đen. Vòng tròn không ngừng cung cấp năng lượng, nuôi dưỡng linh thể thông qua những sợi tơ bảy màu chằng chịt ngang dọc.



Không biết qua bao lâu thời gian, linh thể càng ngày càng lớn mạnh trông thấy và dần phát sinh linh tính. Lại qua một đoạn thời gian nữa, vòng tròn bao quanh linh thể đã ngừng cung cấp năng lượng và chợt xoay chuyển nhanh dần, rồi vỡ tung ra. Linh thể lúc này đã có hình hài như một đứa trẻ đang quan sát khu vực xung quanh mình. Bao quanh nó chỉ là một khu vực màu đen thẳm, chợt phía xa nó nhìn thấy một vùng sáng trắng, đang muốn tiến đến khu vực đó thì bỗng không gian xoay chuyển càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức chóng mặt. Nó nhắm mắt lại, trong cảm giác mơ hồ, những ký ức xa xưa không biết từ đâu truyền đến, khiến nó nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra.



Nó từ từ hé mở đôi mắt, một hình ảnh thân quen hiện ra trước mắt. ban đầu là mờ ảo sau rõ dần. một nụ cười và giọng nói quen thuộc truyền đến tai.



‘‘Chào mừng ngươi quay trở về thế giới!’’



‘‘ A! lão đạo sỹ! lão về từ khi nào sao tao không biết?’’



Lúc này nó chợt nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ thấy đây là một cái hang động, nhũ đá, băng tuyết nhấp nhô, duy chỉ có chỗ nó và lão đạo sỹ đang ở là bằng phẳng. nó chợt hỏi;



‘‘ Đây là đâu, sao ta chưa tới đây bao giờ?”



“Đây vẫn là Trường Bạch sơn. Sau trận ngươi đánh nhau thì đã tàn phá tất cả xung quanh rồi, ta phải đưa ngươi tới đây.”



“A! sao lại như vậy được chứ? Ta đâu có đủ bản lĩnh mà lão dùng hai từ “tàn phá” với ta?” cậu bé ngạc nhiên hỏi lại.



Lão đạo sỹ vẫn điềm tĩnh đáp;



“Được rồi! chuyện đó ta sẽ nói sau. Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?”



Đoạn, cậu bé giơ tay giơ chân lê nhìn rồi lại quay trái quay phải, nhìn trước ngó sau một hồi rồi hướng lão đạo sỹ với vẻ mặt tười cười nói;



“Ta cảm thấy rất thoải mái, so với trước đây còn hơn nhiều.”



“ Tất nhiên là như vậy rồi, ngươi thử đưa Linh hồn lực vào kiểm tra Đan điền xem có gì hay không nào.”



“ Linh hồn lực là cái gì? Đưa vào Đan điền như thế nào?”



Thì ra trước đây cậu bé chưa được lão đạo sỹ hướng dẫn, mà dù có hướng dẫn thì cậu bé cũng chưa thể làm được vì Linh hồn lực còn quá kém.



Lúc này lão đạo sỹ từ từ hướng dẫn cậu bé đưa Linh hồn lực tiến vào Đan điền. Chỉ thấy Đan điền cậu bé được chia thành hai nửa một Đen, một Trắng. Phía bên Đen có một hình hài màu trắng nằm cuộn tròn thành một đốm trắng, ngược lại phía bên Trắng thì có một hình hài màu đen thẫm nằm tạo thành một đốm đem.



Sau một hồi quan sát, cậu bé trở lại hỏi lão đạo sỹ;



“Vì sao Đan điền của ta lại có hai đứa bé nằm bên trong vậy?”



“Đan điền con người có muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi vẻ. bất quá thành hình như của ngươi là vô cùng hiếm có. Đằng này ngươi có những hai hình thể trong Đan điền thì lại càng hiếm thấy. Có thể nói trong hàng vạn vạn người mới có được một người.”



Ngưng một lúc, đoạn lão lại nói.



“ Mỗi hình thể đó chính là một linh hồn của ngươi. Màu Đen là chí âm chí tà, cũng chính là tượng trưng cho Đất, màu Trắng là chí dương chí cương, cũng chính là tượng trưng cho Trời.”



Nói đến đây nét mặt của lão không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện;



“Khi ngươi kết hợp được Trời và Đất, Âm và Dương thì đi khắp thế gian ngươi sẽ không có địch thủ. Ngươi chính là Thiên Đạo, mà Thái Cực lại chính là điều có thể giúp ngươi làm được điều đó. Hay nói ngắn gọn hơn tức là ý trời đã định ngươi là truyền nhân của Thái Cực ha ha ha ha..”



Lão đã không thể kìm nén được cảm xúc mà phát ra một tràng cười thống khoái, có lẽ đã lâu lắm rồi lão không cao hứng như vậy.