Hoàng đế đang ngồi phê tấu chương, liên tục nhíu mày lại, khuôn mặt hiện rõ nét giận dữ. Từng tấu chương ở chồng cao nhất lần lượt được mở ra rồi lại đóng lại nhanh chóng, hoàng đế chỉ nhìn lướt qua rồi lại gấp lại ném sang một bên bàn.
Mạnh công công đứng bên cạnh dâng trà thấp giọng hỏi
“Bệ hạ có chuyện gì mà phiền lòng như vậy?”
Trong giọng nói thể hiện sự nặng nề “Đống tấu chương này vì sao lại đều là cáo trạng Khương gia chứ? Trẫm đã lệnh cho Thái tử âm thầm điều tra chuyện này rồi không phải sao? Ngươi mau đi gọi Thái tử đến đây cho trẫm.”
Đường Thiên Hàn vừa xuất hiện, hoàng đế đã ném hết mấy tấu chương xuống sàn ngay chỗ hắn đứng. Hắn vẫn bình tĩnh hành lễ rồi mới nói “Phụ hoàng, những tấu chương này là sao?”
“Con còn hỏi trẫm? Trẫm đã lệnh cho con điều tra một cách âm thầm, nhưng bây giờ ai nấy đều lần lượt tố cáo Khương gia tự ý đúc vũ khí, mưu đồ tạo phản là như thế nào? Con tự mình xem đi.”
Đường Thiên Hàn hơi liếc nhìn thái độ của hoàng đế một chút rồi bất ngờ quỳ xuống, khẩn trương nói “Phụ hoàng thứ tội. Việc phụ hoàng lệnh nhi thần làm, nhi thần quả thực đã điều tra rất kín đáo, nhưng sự việc này lớn e là khó giấu được các đại thần trên triều.”
Hoàng đế bớt đi mấy phần giận dữ, thấp giọng hỏi “Vậy con đã điều tra đến đâu rồi?”
“Phụ hoàng, nhi thần đã điều tra ra, Khương gia trấn thủ Nam Thành phát hiện được mỏ sắt nhưng lại che giấu không báo lên triều đình, sau đó lại lén đúc vũ khí trữ trong một biệt viện ở Khương phủ. Chỉ là….” Hắn hơi ngập ngừng, giống như có điều không tiện nói ra.
Hoàng đế nhìn vào nhi tử đang quỳ gối, hỏi “Sao lại không nói nữa?”
Hắn đưa hai tay lên trán, cúi đầu. “Phụ hoàng, thật ra nhi thần cũng không tin chuyện này nên mới chưa dám nói với phụ hoàng, nhưng nhi thần còn điều tra ra được từ khoảng hơn một năm nay, tứ đệ và Khương gia vốn không thân thiết bỗng nhiên có qua lại không ít. Nhi thần cũng đã cho người giám sát, biết được gần đây tứ đệ đã có mặt ở đó, chính là vào ngày phụ hoàng tổ chức cung yến ban hôn cho cửu đệ và Đông Lương công chúa.”
Vừa nghe xong hoàng đế vô cùng phẫn nộ, một tay đập xuống bàn thành một tiếng động lớn, Mạnh công công đứng bên ngoài cũng phải giật mình khi nghe thấy âm thanh trong điện.
“Nói bậy! Thái tử, con lại dám vu oan cho tứ đệ của mình sao?”
Đường Thiên Hàn gấp gáp “Xin phụ hoàng thứ tội. Nhi thần thực sự cũng không tin tứ đệ là người đứng sau chuyện này. Đệ ấy trước giờ không bao giờ can dự vào chuyện trên triều, cũng không có binh quyền trong tay, sẽ không thể gây ra chuyện đại nghịch như vậy. Nhưng án này đã gây náo động đến các vị đại thần trên triều, nếu không điều tra kỹ lưỡng e là không thể khiến người ta yên lòng.”
Hoàng đế đối với lý lẽ của Đường Thiên Hàn có mấy phần hợp lý, cân nhắc một hồi rồi gọi Mạnh công công vào,
“Truyền ý chỉ của trẫm, toàn bộ gia quyến họ Khương áp giải về kinh. Về phần Dực Vương, tạm thời giam giữ trong phủ Đình Úy, không có lệnh của trẫm ai cũng không được gặp, đồng thời lục soát mọi ngõ ngách trong vương phủ.”
Khi quân lính bao vây toàn bộ Dực vương phủ, Đường Thiên Hân vẫn thản nhiên ngồi ở đại sảnh uống từng ngụm trà. Mạnh công công đến trước mặt hắn, hắn vẫn chẳng để ý đến, tay nâng ly trà nhấm nháp. Dường như hắn đã lường trước những điều sẽ xảy đến với mình.
Đặt chén trà xuống bàn, hắn mới chậm rãi nói “Phụ hoàng đã giao bổn vương lại cho phủ Đình Úy rồi sao? Chúng ta đi nhanh thôi kẻo muộn.”
Thanh âm trầm thấp cùng dáng vẻ bình thản ấy khiến đám lính vây xung quanh và cả Mạnh công công hơi dè chừng. Nam nhân này trước đây trong mắt kẻ khác vẫn luôn là người hiền lành, hiểu lễ nghĩa nhưng giờ đây hắn lại tỏa ra một cảm giác mà người đứng gần hắn phải lạnh sống lưng.
Những ngày sau đó, nàng vừa hay tin Đường Thiên Hân bị giam ở phủ Đình Úy vô cùng lo lắng cho hắn. Sâu thẳm trong lòng nàng biết rằng hắn chính là bị kẻ khác hãm hại, nhưng sự việc này vốn chẳng liên quan đến nàng, nàng cũng không có cách nào để giúp đỡ hắn trong tình cảnh này.
Bỗng nàng chợt nhớ đến khi trò chuyện cùng Cảnh Lam Linh, nàng ta từng nói với nàng về thân mẫu của Đường Thiên Hân, Cảnh Quý phi.
Theo lời của Cảnh Lam Linh, nơi ở của Cảnh Quý phi sau khi xuất cung chỉ có hai người biết, một người là Đường Thiên Hân, người còn lại chính là Cảnh Như Đình. Cảnh Lam Linh biết được nơi Quý phi đang sống là bởi Cảnh Như Đình đã nói nhỏ cho nàng ta, nhưng nàng ta cũng chưa từng đến đó nên không chắc hiện tại Quý phi còn sống ở đó hay không.
Cảnh Lam Linh nói với nàng, nơi Quý phi đang sống chính là trong một khu rừng ở Nam Thành. Cái tên này sao lại quen như vậy, nàng bất chợt nghĩ đến.
“Tiểu Lan, nơi Khương gia bị nghi ngờ lén sản xuất binh khí là ở đâu?”
Tiểu Lan đáp “Công chúa, là Nam Thành nằm ở vùng biên giới của Thiên Ninh. Khương gia nhiều đời trấn giữ ở Nam Thành, nên tìm được mỏ sắt ở đó rồi chiếm làm của riêng, lén sản xuất binh khí.”
Nàng đoán rằng, kẻ đang cố tình vu oan cho Đường Thiên Hân nhất định biết rõ nơi ở của Cảnh Quý phi, cũng biết rằng hắn sẽ tới Nam Thành để thăm mẫu thân hắn, nhân cơ hội đẩy hắn vào chịu tội cùng Khương gia. Dù vậy, đây cũng chỉ là suy đoán của nàng, nàng không thể cũng không có cách chứng minh với hoàng đế những điều nàng nghĩ là đúng.
“Tiểu Lan, ngươi mau chuẩn bị giấy bút cho ta. Muốn cứu được Đường Thiên Hân, trừ phi là có sự ra mặt của người này.”