Châu Huyên còn đang bắt chước một cách sinh động: "Thích một người là sai sao? Châu Huyên, sao cậu lại bảo tớ im lặng? Huhuhu"
Tôi che mặt bằng một chiếc gối và cố gắng bóp cổ mình.
Không còn mặt mũi nào nữa rồi, thật đấy trời ơi
Châu Huyên giở gối của tôi ra, lấy đưa điện thoại cho tôi.
“Cả đêm hôm qua cậu lẩm bẩm nhắn tin cho ai. Cậu xem nhanh đi, chẳng lẽ là cậu nhiệt tình tỏ tình với các thầy cô”
Tôi rất phấn khích và ngồi dậy cầm điện thoại.
Tuy nhiên, WeChat trống rỗng, chỉ có những tin nhắn chưa đọc từ một hình đại diện xa lạ.
Anh ấy nói: [Đúng]
Cái quái gì vậy?
Tôi bấm vào hộp thoại trò chuyện và trượt lên trên cùng.
Trước mặt tôi có mấy chữ khó hiểu, có lúc thì tôi nói tôi khóc vì đau, có lúc tôi lại nói là tôi sợ.
Người ở phía bên kia thực sự đã rất kiên nhẫn hợp tác.
Những câu trả lời tuy ngắn gọn nhưng có thể cho mọi người biết rằng anh vẫn chưa rời đi.
Tiếp tục cuộn xuống, tôi bắt đầu chơi xỏ anh
"Anh có tin vào duyên phận không?"
"Cuộc đời quá dài, phải nắm bắt cơ hội. Chúng ta tung súc sắc đi, 1:3, em thắng, 4:6, anh thắng."
“Tôi chỉ cần một ít thời gian, chứ không phải cả đời, được không?”
Không có câu trả lời từ bên kia.
Phải gần hai mươi phút sau mới có tin nhắn mới.
Câu trả lời của anh là hình ảnh anh ném một con súc sắc.
Bốn nút
Anh ấy thắng.
Hai người không bao giờ nên gặp lại nhau.
Nhưng tôi đã gửi đi một biểu tượng cảm xúc vui vẻ, nói một cách chắc chắn:
“Là 3, tôi thắng rồi”.
Anh vẫn im lặng.
Mãi đến tám giờ sáng nay, khi tôi còn đang ngủ say, anh mới trả lời tin nhắn.
Anh ấy nói: [Đúng]
Đúng vậy, cô thắng.
Đúng vậy, chúng ta có thể bên nhau một thời gian ngắn ngủi
7
Tôi là một con m.a men chơi xỏ người khác
Nhưng anh ấy lại ngầm đồng ý
Tôi cảm thấy hơi đau ở viền mắt
Châu Huyên kích động đến mức gần như hét lên: "Kỷ Hiểu Hiểu, cậu thật có năng lực! Cậu lúc ấy thật sự say sao? Sao lại tốt hơn lúc tỉnh táo chứ?’
Tôi lắc đầu, cảm thấy tim mình đau nhói, không nói được lời nào.
Khi tôi rời khỏi giường để tắm rửa, tôi thoáng thấy chiếc áo khoác màu đen treo trên lưng ghế.
Một số ký ức của đêm qua lại hiện về.
Tôi lạnh đến mức run rẩy trong vòng tay của Tống Thần, còn anh ấy cởi áo khoác ngoài và quấn quanh người tôi như thế nào.
Tôi ôm cổ áo anh ấy mà khóc, anh ấy thực sự nhìn xuống tôi, đôi mắt đen như hắc diện thạch*
*Đây là tên một loại đá
Không nghĩ về nó nữa
Tốt nhất là mình nên tránh mặt anh ấy vài ngày.
Bên kia, Châu Huyên nhận điện thoại: "Alo, là cảnh sát à, vâng được rồi, khoảng nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ đến đó."
Cô ấy lẻn đến phía sau tôi và nhìn tôi trong gương.
"Tớ quên nói với cậu. Hôm qua Tống Thần hỏi chúng ta có cần gọi cảnh sát không. Tớ đang nghĩ làm sao có thể để tên bi3n thái ấy trốn thoát, nhất định phải gọi cảnh sát."
Sữa rửa mặt dính vào mi mắt, tôi vội vàng rửa sạch.
Tôi nghe thấy Châu Huyên nhiệt tình tuyên bố: "Cho nên, cậu chuẩn bị một chút, chúng ta đến đồn cảnh sát. Nhân tiện để cậu gặp người yêu của mình”
Đột nhiên, tôi bị sặc nước
Tôi ho đến mức không thể thở được.
Lúc đầu chỉ là sặc nước, về sau giống như ho do gió lạnh.
Châu Huyên rót cho tôi một ít nước, mở hộp thuốc đưa cho tôi
"Tống Thần đã chuẩn bị thuốc cảm cho cậu, bác sĩ nói anh không bị sốt nên sẽ không kê đơn, ông ấy nói cậu sẽ sớm khỏi. Không thể không nói, anh ấy đã biết trước rồi đúng không”
Tôi cầm viên thuốc nhỏ và bị phân tâm trong giây lát.
8
Tại đồn cảnh sát, Tống Thần đã tới.
Chỉ là nhìn từ phía sau thôi nhưng vẫn có thể thấy anh ấy rất đẹp trai.
Tôi đội mũ và đeo khẩu trang, đi theo sau Châu Huyên, cố gắng làm cho mình trở nên vô hình.
Cũng may Tống Thần không nói gì với tôi mà chỉ nói chuyện với cảnh sát, kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua.
Tôi im lặng nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy có chút khó chịu nên xin phép đi uống nước rồi bước ra ngoài.
Nước đã chảy tràn ra ngoài, nhưng dường như tôi không để ý, cứ cầm cốc giấy lơ đãng.
Một bàn tay vươn ra bên cạnh tôi và tắt vòi nước cho tôi.
“Nước tràn rồi.” Một giọng nói quen thuộc.
Tôi hoảng hốt ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Tống Thần
“Sao hôm nay em tránh mặt tôi vậy?” Anh trầm ngâm vài giây, như đang cố gắng sắp xếp lời nói, “Không phải nói là, phải nắm bắt cơ hội sao?”
Tay tôi đột nhiên run, nước nóng tràn ra ngoài.
Cũng may Tống Thần phản ứng nhanh, vững vàng bắt được.
Anh dừng một chút rồi nói: “Tôi nghe nói người say nói thật, cũng nghe nói người say nói bậy, hôm qua tôi không biết nên xếp em vào dạng nào.”
Những lời nói ngày hôm qua...
Tai tôi đỏ bừng vì xấu hổ và tôi không dám ngước lên nhìn anh.
Tống Thần quan sát vẻ mặt của tôi, nghĩ rằng đã có câu trả lời nên cười nói: “Tôi hiểu rồi, lời nói hôm qua tôi sẽ coi như em nói đùa
Anh quay người rời đi.
Tôi chợt ngước lên và buột miệng nói: “Đó không phải nói đùa đâu”.
Anh ấy dừng lại.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, giọng nói run run nhưng tôi vẫn cố gắng nói hết câu.
“Đó không phải là nói đùa, đó là những gì tôi cảm thấy trong lòng, nhưng tôi chỉ không dám nói ra mà thôi.”
Tống Thần nhìn tôi, vẫn rất bình tĩnh, kiên nhẫn và chờ đợi.
Tôi chợt cảm thấy lo lắng và xấu hổ.
"Tối hôm qua, tôi không nên làm vậy. Tôi xin lỗi, nó như là một kiểu ép buộc, ép anh phải đồng ý. Nhưng thực ra, tôi không cần anh phải đồng ý, tôi chỉ cần lắng nghe chính mình thôi..."
Tống Thần ngắt lời tôi: “Tôi hai mươi tuổi.”
Tôi do dự: “Hả?”
Anh bình tĩnh nói: “Cho nên, tôi là người lớn và biết mình đang làm gì”.
Đầu tôi lại choáng váng, giọng nói lơ lửng: "Ý anh là..."
Tống Thần đút hai tay vào túi, vẻ mặt bất an hiếm thấy.
"Ý tôi là, có lẽ chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau. Tôi chỉ đang nghĩ, làm thế nào để em không bị tổn thương."
Sự suy đoán của tôi đã được xác nhận.
Tôi vui mừng đến mức nhảy dựng lên và bất chấp ôm lấy cánh tay anh ấy.
"Em sẽ không tổn thương đâu, tuyệt đối không!"
Anh mỉm cười, nhìn tôi nhảy lên nhảy xuống rồi đưa tay vuốt mái tóc rối bù của tôi.
Anh ấy dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
9
Tôi và Tống Thần yêu nhau!
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến tôi cười khúc khích.
Châu Huyên khó chịu trước sự xứ mãi nhắc đên của tôi nên đẩy tôi xuống ghế và nhét từng lọ mỹ phẩm vào cho tôi.
"Bây giờ cậu trang điểm đi, sau đó đi tìm anh ấy rồi hẹn hò đi"
Tôi ngượng ngùng vô cùng: “Trường anh ấy quản lý chặt chẽ nên tớ chỉ được đến gặp anh ấy vào buổi tối”.
Châu Huyên đứng thẳng dậy, đưa cây bút cho tôi rồi hét lên: “Vậy thì nhanh làm bài tập đi, ngày mai là hạn nộp rồi!”
Tình yêu và học tập có thể xuất hiện cùng lúc
Tôi nghĩ.
Tống Thần rất bận rộn, chúng tôi thường hẹn hò trong phòng tự học
Nói là hẹn hò nhưng thực tế không phải vậy, chỉ là học bài riêng của mình thôi.
Anh ấy luôn rất nghiêm túc khi học, nhưng tôi lại bị anh làm phân tâm.
Tôi viết đi viết lại, đặt bút và vở bài tập xuống, nằm xuống bàn, lén nhìn anh.
Thật là một anh chàng đẹp trai!
Thật là một anh chàng đẹp trai thông minh, ngay thẳng, tốt bụng và dũng cảm!
Đó là bạn trai của tôi!
Hầu hết thời gian, anh đều giả vờ như không để ý và tiếp tục làm việc riêng của mình.
Thỉnh thoảng, anh ấy đưa tay ra bịt mắt tôi rồi dùng một lực nhẹ quay đầu tôi lại.
Lần nào vào lúc này, tôi cũng sẽ nắm lấy tay anh ấy.
Anh ấy liếc nhìn tôi, tôi mỉm cười và nói: "Để em sưởi ấm tay cho anh nhé!"
Anh ấy không nói, cũng không rút tay lại, chỉ xòe các ngón tay ra và bao trọn lấy tay tôi.
Đây là nhiệt độ thích hợp để sưởi ấm, nó lan tỏa từ đầu ngón tay đến tận trái tim.
Tay anh luôn ấm hơn tay tôi.
10
Châu Huyên cho rằng tôi thích Tống Thần hơn.
Cậu ấy dạy tôi: “Trong một mối quan hệ, anh ta phải thích cậu hơn cậu thích anh ta thì cậu mới được hạnh phúc, cậu biết không?”
Tôi ngập ngừng: “Nhưng… cho dù tớ thích anh ấy hơn thì tớ vẫn rất vui, rất vui.”
Châu Huyên nằm ở trên giường r3n rỉ: "Tớ cứu không được cậu nữa rồi"
Ý cười đã tràn ra khỏi mắt tôi, cùng với đó là sự ngọt ngào không thể che giấu.
Tình yêu của Tống Thần bị kiềm chế, không giống như sự công khai của tôi.
Anh ấy không dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng một khi đã quyết định làm điều gì đó, anh ấy sẽ làm tốt.
Anh ấy là loại người có lời hứa ngàn vàng
Tôi chỉ muốn giấu đi sự ngọt ngào mà anh ấy không bộc lộ, để tôi có thể tự mình nhìn thấy và không ai khác có thể biết được.
Nhà vàng cất người đẹp, còn tôi giấu Tống Thần.
Trong một kỳ nghỉ hiếm hoi, anh rủ tôi đi chơi.
Từ máy bay đến đường sắt cao tốc rồi đến xe buýt, chúng tôi đi từ Bắc vào Nam.
Chiếc xe băng qua những cánh đồng, những thảm thực vật rộng lớn xa lạ.
Tống Thần nói, đây là yên thảo
Tôi đã sống ở miền Bắc từ khi còn nhỏ nên có một số điều mới lạ trong suốt chặng đường đó.
Anh ấy nhường cho tôi chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tôi ngắm cảnh còn anh ấy nhìn tôi.
Xe buýt đến nơi chúng tôi đến đã là buổi tối và tôi ngủ gục trên vai anh ấy.
Khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy vầng trăng sáng qua cửa sổ ô tô.
Dãy núi lướt qua ngoài cửa sổ nhưng trăng vẫn luôn sáng.
Tôi thầm ước với vầng trăng:
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên*
*Chỉ mong cùng người lâu dài
Trải rộng cùng với ánh trăng
Lại nhìn Tống Thần, anh đã ngủ rồi.
Chỉ là có lẽ anh ngủ không ngon giấc, không biết đang mơ thấy cái gì, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Tôi lặng lẽ đưa tay chạm vào ấn đường của anh.
Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tôi thực sự không nỡ nhìn anh cau mày
Thậm chí một chút khó chịu cũng không được
Xe buýt dừng ở trạm thu phí, Tống Thần mở mắt ra.
Tình huống bất ngờ, tôi cứ nhìn xuống anh và bị ánh mắt của anh thu hút
Anh chớp mắt chậm rãi, vẻ mặt có chút tỉnh táo.
Tôi hơi xấu hổ vì bị bắt gặp nên mỉm cười chuẩn bị nằm xuống.
Giây tiếp theo, tay anh quàng qua đầu tôi kéo xuống và đặt lên môi tôi một nụ hôn.