"Yêu Yêu, hôm nay anh rất bận, nếu như là quà tặng thì em có thể kí gửi cho Lâm Lan là được." Cố Phóng đè thấp giọng nói, anh ta đưa điện thoại ra xa một chút, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.
"Giờ anh đang rất bận ở tại văn phòng trong công ty đúng không?" Ngữ điệu của Giang Yêu Yêu vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Lâm Lan đứng trước bàn làm việc há miệng thở dốc, vừa định mở miệng nhắc nhở thì lại chạm phải ánh mắt mang theo cảm giác áp bách của Giang Yêu Yêu, lời nói sắp đến bên miệng lại không thể cất lên lời.
Cố Phóng xoay người liền nhìn thấy một thân ảnh mềm mại, duyên dáng yêu kiều đứng ở huyền quan, trong tay cô ấy đang ôm một chậu hoa bách hợp, nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt chạm nhau, đối diện một đôi mắt đen nháy khiến anh ta theo bản năng che kín ống nghe.
"A Phóng."
Tiếng nói nhu thuận giống hệt trong trí nhớ của anh ta.
Cố Phóng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, ôn nhu nói: "Chờ anh một chút."
"Vậy anh vội trước đi, em đi cất chậu hoa này đã."
Anh ta gật đầu một cái: "Được."
Sau khi nhìn thấy thân ảnh kia đã biến mất sau cánh cửa, anh ta mới bỏ tay đang che ống nghe xuống, ngữ khí nhẫn nại nói: "Đương nhiên là anh đang ở văn phòng của công ty rồi, Yêu Yêu, em đừng nháo."
"Em đang nháo ư?" Giang Yêu Yêu nắm chặt điện thoại, nụ cười trên môi không giảm, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt.
Cô cầm lấy hộp cơm tiến vài bước đứng trước cửa văn phòng Cố Phóng.
"Anh đoán xem giờ em đang ở đâu?"
"Cố tổng, Giang tiểu thư đang đứng ở cửa văn phòng." Lời nói của Lâm Lan và Giang Yêu Yêu đồng thời vang lên.
Giang Yêu Yêu nắm lấy chốt, đẩy cửa văn phòng ra: "Ha, Cố Phóng, anh đang ở đâu vậy? Chẳng lẽ ở trong văn phòng của anh có cánh cửa thần kì ư?"
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc.
Giang Yêu Yêu nhìn văn phòng không một bóng người, trái tim cô đột nhiên có chút đau đớn.
"Giang Yêu Yêu, em không tín nhiệm anh đến vậy sao? Nơi nơi phải đề phòng? Anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em, giờ anh muốn yên tĩnh một chút, em về trước đi."
Không đợi Giang Yêu Yêu đáp lời, đầu bên kia liền cắt đứt điện thoại.
Cô xoay người, nụ cười trên môi không giữ nổi nữa, họ quen nhau đã được một năm, đây là lần đầu tiên anh dùng ngữ khí chất vấn để nói chuyện với cô.
Rõ ràng là anh ấy lừa dối cô trước, sao cuối cùng cô lại bị dỗi ngược lại chứ?
Lâm Lan buông điện thoại trong tay xuống, xấu hổ mà nhìn Giang Yêu Yêu, cố gắng giải thích: "Giang tiểu thư, Cố tổng thật sự đang bận đón tiếp khách hàng, ngài đừng hiểu nhầm."
"Hiểu nhầm?" Đầu óc Giang Yêu Yêu ong ong, hô hấp dồn dập.
Lâm Lan tiến một bước, ân cần nói: "Đúng vậy, là hiểu nhầm, Cố tổng là người như nào không phải ngài là người rõ nhất ư? Anh ấy từ trước đến giờ đều không gần nữ sắc."
Giang Yêu Yêu trầm mặc trong chốc lát rồi cười lên: "Lâm Lan, nhìn tôi rất ngu ngốc à? Gửi lời nhắn đến anh ấy, nếu như trước 6 giờ tối anh ấy không giải thích rõ ràng với tôi, hôn lễ liền..."
Hai chữ "hủy bỏ" đến bên miệng đột nhiên dừng lại, cô cười tự giễu rồi xoay người rời đi.
Sắc mặt Lâm Lan vẫn luôn thay đổi, đợi đến khi thân ảnh Giang Yêu Yêu biến mất mới chạy ngược về bàn, lấy điện thoại di động gọi điện cho Cố Phóng.
Nhưng gọi rất nhiều lần đều không có người nhận, Lâm Lan buông di động ngồi vào bàn làm việc, xoa xoa lông mày thở dài, Cố tổng muốn tìm đường chết ư? Vị tiểu thư này không thể đắc tội nổi.
Ở bên kia, Cố Phóng đẩy va li vào nhà, trên người mang theo mồ hôi đối mặt với một gương mặt cười đến ôn nhu.
Người trước mặt là nữ thần mà Cố Phóng yêu thầm hồi đại học - Tô Lôi. Trước khi anh ta định tỏ tình thì nhận được tin tức cô ta tạm nghỉ học để ra nước ngoài, lần từ biệt này cách tận mấy năm. Mãi đến một năm trước khi đang công tác họ mới trùng hợp gặp mặt.
"Vất vả cho anh rồi, A Phóng, nếu để mình em làm chắc mai mới xong mất." Thanh âm mềm ấm mang theo chút thân mật.
Mùi nước hoa ập vào trước mặt, Cố Phóng nhìn người gần trong gang tấc, khóe môi không tự giác hơi giương lên.
"Là chuyện nhỏ thôi mà, không còn việc gì thì anh đi trước nhé..."
"Sao lại thế được, anh đặt vé máy bay, tìm khách sạn rồi lại chuyển nhà hộ em. Phòng này của em có cả phòng bếp, em nấu một chút rồi chúng ta cùng nhau ăn trưa được không?"
"Anh đang bận chút việc, phải về một chuyến, ngày mai anh sẽ mời em ăn cơm sau."
Sau khi nói xong anh ta với lấy tây trang đang móc ở cửa nhưng ngón tay lại chạm phải một bàn tay mềm mại khác.
Xúc cảm khiến đầu ngón tay có chút run rẩy, anh ta nghiêng đầu liền nhìn lấy đôi mắt long lanh chọc người yêu mến.
"A Phóng, vừa rồi là bạn gái anh gọi điện đến đúng không? Có phải em khiến cô ấy hiểu lầm không? Nếu cần giải thích thì em có thể.."
Cặp mắt kia chứa đầy sự ôn nhu, phảng phất không vướng chút bụi trần, y như 6 năm trước vậy.
"Không có, em đừng nghĩ linh tinh, anh sẽ giải thích với cô ấy, không liên quan đến em đâu." Ngữ khí nói chuyện của Cố Phóng không tự chủ được mà mềm đi, anh ta nhẹ nhàng cười: "Đúng thật là anh có chút đói bụng."
Tô Lôi cong môi cười nói: "Vậy anh đợi một chút, em lập tức làm."
Anh ta nhìn thân ảnh kia khẽ mỉm cười, điện thoại trong túi lại vang lên tiếng 'tư tư', ý cười trên khuôn mặt anh ta biến mất, với lấy điện thoại nghe máy.
Một phút sau, anh ta rũ mắt, lạnh giọng nói: "Được, tôi đã biết, trợ lí Lâm, lần sau làm việc không được thiếu kiên nhẫn như vậy nữa."
Cúp điện thoại, đáy mắt anh ta lộ ra vẻ âm trầm, tình cảm của Giang Yêu Yêu với anh ta, anh ta có thể nắm chắc mười phần trong tay. Huống hồ, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp, anh ta chỉ giúp bạn cũ chuyển nhà thôi, cũng không phải làm điều gì mờ ám.
Anh ta giữ điện thoại trên tay một lúc rồi ấn nút tắt chuông.
______________
Thời điểm Giang Yêu Yêu về đến nhà đã là 5 rưỡi chiều, trong tay cô xách theo một đống đồ mặt vô cảm bước vào nhà. Vừa vào đã nghe thấy thanh âm sang sảng từ trong nhà vọng đến.
"Khi còn nhỏ, Phó Hàn trông rất xinh đẹp thường xuyên bị nhận nhầm thành bé gái. Ta nhớ một năm ấy khi nhà ta vừa dọn đến Đế Đô, ta đưa nó đến nhà trẻ mà Yêu Yêu cũng học, Yêu Yêu vừa nhìn thấy nó đã gọi nó là chị, mặc kệ Phó Hàn giải thích thế nào thì con bé vẫn coi nó là một bạn nữ, cuối cùng để chứng minh lời nói mà con bé còn lột quần thằng nhóc xuống, ha ha ha..."
Theo sau là một tràng cười vang.
"Mẹ, đây là lần kể thứ 234 rồi đó, người không thấy phiền sao?" Giọng nói từ tính mang theo chút khàn khàn của người đàn ông vang lên.
"Sẽ không phiền, muốn phiền thì cũng là con phiền, con nhìn Yêu Yêu đi, nhỏ hơn con một tuổi mà có người yêu rồi đó, sắp tới cũng chuản bị kết hôn, nhìn lại con thì cả ngày ở trong bệnh viện, đừng nói là kết hôn, đến bóng dáng của bạn gái còn không thấy đâu."
"Mẹ, mẹ đừng tiêu chuẩn kép như vậy chứ, không thì từ giờ con ở nhà ăn không ngồi rồi nhé?"
"Nói cái gì thế, tranh mà Yêu Yêu vẽ cũng đoạt giải thưởng cao đó, sao lại là ăn không ngồi rồi chứ?"
'Này, Phó Hàn, ý cậu là em gái tôi không có nghề nghiệp ổn định đấy hả?"
Anh cười hừ một tiếng: "Mọi người nói chính là chính là giải thưởng ở lớp tiểu học lần đó sao? Tôi có nói là cô ấy ư? Đây là mọi người tự suy diễn đó chứ."
'Mọi người đây là cam chịu Giang Yêu Yêu con không học vấn không nghề nghiệp?" Giọng nói lệch đi trong nháy mắt, mắt thấy Giang Yêu Yêu vừa lúc đứng ở trước cửa phòng khách. Cô đón nhận một đôi mắt thâm thúy và sắc bén, chỉ thấy chủ nhân đôi mắt kia khẽ nhướng mày. Thậm chí xuyên qua tấm kính, Giang Yêu Yêu cũng có thể cảm nhận được sự khiêu khích đối với cô trong mắt anh.
Ánh hoàng hôn ráng vàng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên người khiến anh như phát sáng lên vậy, Phó Hàn ngồi ở trên sofa bên cạnh ánh đèn, chân dài đan chéo, cánh tay dựa trên sô pha. Anh mặc tây trang lịch thiệp, sơ mi trắng, quần dài màu đen, trên mặt không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
Quang ảnh, bố cục vừa đẹp, gãi đúng chỗ ngứa.
Giang Yêu Yêu nắm túi xách, ngón tay giật giật, nếu không phải tên quỷ đen đủi đang ở đây, cô liền muốn vẽ cảnh tượng này lại.
Cô nâng nâng cằm quay mặt đi, trực tiếp làm lơ anh, cười với Thư Thanh đang ngồi ở bên cạnh: " Chào bác gái, đã lâu không được gặp bác, hôm nay bác trai không tới cùng sao?"
Thư Thanh lập tức đứng lên vẫy tay cười với Giang Yêu Yêu: "Mau tới đây, mấy ngày không thấy, Yêu Yêu của chúng ta lại xinh đẹp hơn, bác của con có một người bạn ở nước ngoài mới trở về, cần phải đón tiếp. Ông ấy đặc biệt nhờ ta nói sẽ đãi con cùng bạn trai vào một ngày khác."
Giang Yêu Yêu đem túi xách đặt lên ngăn tủ phòng khách, sau đó bước nhanh đi vào ngồi bên cạnh Thư Thanh, thời điểm đi ngang qua Phó Hàn, trực tiếp làm lơ anh.
Hôm nay tâm tình của cô rất kém, lười cùng anh so đo.
Phó Hàn ngồi bênh cạnh cũng nhướng mày lên nhìn cô. Đôi mắt luôn vui cười linh động của cô, giờ phút này lại ủ rũ, lông mi khẽ run, thậm chí giọng nói cũng đờ đẫn. Ánh mắt anh hơi ngưng lại, tầm mắt rơi xuống khoé mắt cô. Đôi mắt ửng đỏ còn mang theo chút ướt, anh bấu chặt ngón tay vào ghế sofa. Vẫn là bộ dáng cũ, nhưng khi vừa nói dối cô liền không dám cùng đối diện với người khác.
Giang Bùi ngồi đối diện Giáng Yêu Yêu, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói: " Cậu ta vội đến không có thời gian ăn cơm? Chà, có vẻ buổi tối anh phải khen ngợi với cha cậu ta vài câu, con trai ông ta thật tận tâm."
"Anh, đừng" Giang Yêu Yêu lập tức mở miệng, cô nhìn kỹ ánh mắt Giang Bùi, sau làm nũng mà cười cười: "Anh, anh xem đã gần 6 giờ, đến giờ ăn cơm rồi, để bác gái đói lả thì coi sao được?"
Giang Bùi mím môi không nói gì.
Thư Thanh nhìn đến đôi mắt to chớp chớp, lập tức hiểu ý cười phụ họa " Nhìn xem, Yêu Yêu là tri kỉ nhất, lo lắng ta sẽ bị đói, thực ra ta cũng hơi đói rồi."
" Bác gái, là con chiếu cố không chu toàn, con lập tức chuẩn bị bữa tối." Giang Bùi không nói gì nữa, đáy mắt vừa mới còn mang theo ý cười nháy mắt bị lạnh lẽo bao trùm.
Giang Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nghiêng nghiêng đầu bắt gặp một đôi cười như không cười.
Trong đôi mắt sâu thẳm đó, tựa hồ sớm đã đem cô nhìn thấu. Cô cau mày không tiếng động nói ra ba chữ: " Quỷ xui xẻo." Chỉ thấy Phó Hàn nhướng mày, cũng không dấu vết trả về cô ba chữ. Huyết áp của cô đột nhiên tăng vọt, anh nói - " Quỷ nói dối".
Sau bữa tối, Giang Yêu Yêu cầm di động đi đến xích đu trong hoa viên, nhìn bầu trời đầy sao và ngửa đầu. Cô mở điện thoại, giữa mày mang theo chút bực bội.
"Nếu trong vòng năm phút nữa anh gọi cho em giải thích rõ ràng, em liền lại cho anh thêm một cơ hội."
Cô đặt đồng hồ, nhìn thời gian trôi qua từng giây một. Có chút phiền lòng, cô tắt điện thoại.
Khi Phó Hàn đi vào hoa viên liền thấy bóng người lắc lư trên xích đu, dưới chiếu áo phông rộng thùng thình, động tác đong đưa phác họa vòng eo mảnh mai của cô.
Cúi đầu, ẩn ẩn truyền đến tiếng lầm bầm lầu bầu, anh chọn nhướng mày bước tới.
"Như thế nào Cổ Phóng còn chưa tới, mau chóng đến đi ch...."
Giang Yêu Yêu cau mày thành một đoàn, giọng nói có chút bực tức.
"Cậu ta sẽ không đến đâu."
Một giọng nói bất chợt xuất hiện sau lưng khiến cô giật mình, tay không bắt lấy dây xích đu, mắt thấy liền muốn ngã trên mặt đất. Thình lình trên cổ căng ra, cô bị người từ phía sau kéo lại.
Cô đổ mặt quay đầu, liền nhìn thấy con ngươi giãn ra của Phó Hàn.
Cô theo di chuyển theo tầm mắt của Phó Hàn. Chiếc áo phông rộng trên ngực bị kéo lên lộ ra áo lót màu trắng, chính giữa......
Cô "Á" một tiếng rồi đá vào đầu gối của Phó Hàn.
"Đồ lưu manh."
Phó Hàn hơi nhướng mày, " Chậc chậc, có lòng tốt kéo cô để cô khỏi ngã, thế mà cô lại đánh rồi lại mắng."
Giang Yêu Yêu vừa muốn nói cái gì đó liền nghe được di động vang lên tiếng "Đô đô". Cô tùy ý chỉnh lại quần áo, cầm điện thoại lên. Đồng hồ đã về số 0, cô ngây người mà nhìn. Giang Yêu Yêu cắn môi xoay người không nói lời nào liền nghe được, "Lại hung lại điêu ngoa, người đều bị cô dọa chạy."
Trên mặt nóng lên, nước mắt từ trên mặt cô lăn xuống, mới đầu chỉ là một giọt, sau đấy lại thành rất nhiều, cảm xúc dồn nén quá lâu cuối cùng không thể giữ được nữa.
" Cô sẽ không lại khóc chứ......" Giang Yêu Yêu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của Phó Hàn, cô rất muốn nhịn xuống nhưng như thế nào cũng nhịn không được, cảm xúc đè nén cả ngày rốt cuộc tại một khắc này liền bùng nổ. Cô ngồi xổm trên mặt đất, giống như ngày bé đem mặt vùi vào đầu gối. Phó Hàn rũ mắt nhìn thấy bả vai cô run rẩy, anh rũ mắt, bàn tay vừa muốn vươn ra thì nghe tiếng chuông vang lên. Giang Yêu Yêu nghe được tiếng chuông cầm lấy điện thoại, nhìn đến mặt trên dãy số lập tức ngừng khóc, sau đó bấm kết nối.
"Ừm." Cô hít sâu một chút nhịn xuống giọng nói đang run rẩy. Âm thanh bên đầu dây truyền đến, đôi mắt cô lập tức sáng lên: "Anh đang ở ngoài nhà em sao? Em đi ra ngay."
Giang Yêu Yêu nhìn màn hình điện thoại, góc trái phía trên còn đánh dấu thời gian, cô đưa điện thoại cho Cố Phóng. Cố Phóng cầm lấy điện thoại, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của cô gái trước mắt, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô khóc. Cô vẫn luôn là xinh đẹp quyến rũ, rất ít có cảm giác thê thảm thế này. Anh ta đưa tay lau khoé mắt của cô, nhẹ nhàng nói, " Anh đang giúp một người bạn từ nước ngoài trở về làm việc, hôm nay là lỗi của anh. Anh nên giải thích kĩ cho em, thực xin lỗi."
Giang Yêu Yêu quay sang né tránh ngón tay của hắn, " Nếu là bạn bè thì cứ nói thẳng, việc gì phải lừa gạt em?"
Biểu tình của Cố Phóng trở nên mất tự nhiên, hắn thở dài, "Chung quanh còn có những người khác, anh không muốn bọn họ nói anh sợ em."
Giang Yêu Yêu hơi giật mình, nháy mắt hiểu ra.
Cô cùng Cố Phóng ở bên nhau, sau lưng không ít người nói Cố Phóng là dựa vào cô mà chuyển mình.
Giang Yêu Yêu nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Cố Phóng, em ghét nhất việc anh gạt em, cho nên anh về sau có cái gì nhất định nói thật với em."
Cố Phóng duỗi tay tay cô, lần này cô không có tránh ra, hắn ôn nhu nói: "Ngày mai anh sẽ cùng em đi thử váy cưới, được không?"
Giang Yêu Yêu nghe vậy, đôi mắt cong lên, gật đầu, "Kia là anh nói đấy, mặc kệ anh bận cỡ nào cũng phải cùng em đi."
Cổ Phóng gật gật đầu, " Được."
Cổ Phóng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, đều nói Giang Yêu Yêu cứng đầu và quyến rũ, nhưng ở trước mặt anh ta chẳng qua cũng chỉ là một cô gái nhỏ, trong mắt trong tim đều là chỉ có mình anh ta.
Cổ Phóng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bỗng thấy ớn lạnh, anh ta ngước lên bắt gặp một đôi mắt u ám.
Cổ Phóng ngẩn ra, cau mày. Tại sao lại là người này?
Anh ta nhếch môi, ôm Giang Yêu Yêu vào lòng.
Cái ôm đột ngột khiến Giang Yêu Yêu đâm vào ngực anh ta, mặt cô đỏ lên, dùng tay áp vào ngực để giữ khoảng cách lại. Vừa muốn tránh ra liền ngửi thấy mùi nước hoa ngào ngạt, vẻ mặt ngưng lại. Cố Phóng vòng tay ôm Giang Yêu Yêu vào ngực.
Phó Hàn dựa người vào cửa, lạnh lùng đón nhận ánh mắt chứa đầy sự khiêu khích kia.