Phó Hàn cúi đầu nhìn Giang Yêu Yêu một lúc, sau đó kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi hỏi: "Cô đang đi xem mắt với ai?"
Giang Yêu Yêu thiếu chút nữa là lỡ mồm hất hàm đáp "Đương nhiên là với anh."
Nhưng cô diễn cũng đã lâu, kinh nghiệm dày dặn như vậy sao có thể mắc lỗi nữa. Yêu Yêu chống cằm, dùng ngón tay gõ gõ hai má mấy cái, thở dài: "Ngọc Ngọc cô ấy nói không thích anh cho nên em mới tới thay Ngọc Ngọc nói xin lỗi anh."
Cô cụp mắt, cầm lấy ly nước trên bàn, mím môi trộm cười.
Phó Hàn nhướng một bên lông mày, ánh mắt chậm rãi quét qua bờ vai có chút run rẩy của cô, chậm rãi nói: "Hình như tôi chưa gặp cô ấy bao giờ, sáng nay cô ấy còn gửi tin nhắn nói sẽ đến đúng giờ."
Giang Yêu Yêu nghe vậy ngẩng đầu, khóe mắt còn vươn ý cười, cô lại thở dài một hơi, liếc nhìn đỉnh tóc dày của anh, "Nói thật, cô ấy thích đàn ông có ít hơn. "
Cô dừng một chút, vừa nói vừa lấy tay chỉ vào đầu nói: "Là loại ủng hộ chính quyền trung ương, anh thì nhiều tóc quá."
Phó Hàn nhìn cô: "..."
Giang Yêu Yêu cong môi, nhìn vào mặt anh, "Không sao, vẫn có những người thích những người có nhiều tóc."
Giống như em.
Phó Hàn nghe vậy nhướng mi, đột nhiên nhấc điện thoại, "Để tôi nhắn tin hỏi cô ấy chút."
Giang Yêu Yêu trừng mắt nhìn ngón tay anh đang lướt màn hình, cô lập tức vươn tay nắm lấy tay anh "Anh không thể hỏi cô ấy."
Phó Hàn liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, tay không nhúc nhích, cười nửa miệng nói: "Sao không thể hỏi?"
Giang Yêu Yêu mím môi, nuốt nước bọt mấy lần mới đáp: "Em sợ anh hỏi, anh sẽ bị đả kích."
Phó Hàn liền dựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn cô, "Tôi không nhớ là trước kia cô sẽ quan tâm tôi nhiều như vậy đâu nhỉ?"
Giang Yêu Yêu cười buông tay anh ra, "Vậy anh cũng nói, con người đều sẽ chết, vậy tại sao anh thấy em bị tai nạn, chẳng phải anh cũng đã cố gắng hết sức cứu em sao?"
"Cho nên..." Giang Yêu Yêu nhìn mặt anh, dừng một chút.
Phó Hàn nhấp một ngụm cà phê mà người phục vụ vừa bưng tới, ngước mắt hỏi cô: "Sao vậy?"
Giang Yêu Yêu nuốt nước bọt, nắm chặt khăn trải bàn: "Cho nên..." lúc cô đang định nói hết những điều trong lòng ra, điện thoại của Phó Hàn lại vang lên.
Phó Hàn bắt máy, khi giọng nói phát ra từ điện thoại, anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Giang Yêu.
Ánh mắt anh đảo qua trên mặt cô, sau đó cụp mắt xuống nói với người bên kia cuộc gọi: "Ừm, có kết quả rồi sao?"
"..."
"Tôi hiểu, bác sĩ Lý, chờ tôi một chút, tôi sẽ qua đó để nói chuyện, cảm ơn cô."
Cúp điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn Giang Yêu Yêu, trong mắt dường như có ẩn ý sâu xa.
Giang Yêu Yêu nhìn ánh mắt này của anh liền có chút chột dạ, cô hếch cằm lập tức thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, "Anh trai em nhờ em đến cảm ơn anh."
Phó Hàn nhìn đôi mắt hơi lấp lánh của cô, hạ giọng nói: "Cô gần đây có buồn nôn chóng mặt, mất ngủ hay các tình trạng khó chịu khác không?"
"Không có", sắc mặt Giang Yêu Yêu lập tức biến đổi, phủ định nói.
Đôi mắt cô lờ đi hướng khác và bổ sung một câu khác: "Em đã hoàn toàn hồi phục."
Cô nhấn mạnh hai chữ hồi phục như thể sợ anh không nghe thấy.
Phó Hàn nhìn chằm chằm cô một lát, nói: "Tôi đưa cô về nhà trước"
Nghe vậy, sắc mặt Giang Yêu Yêu cứng đờ, cô không thể tin lặp lại lời anh nói: "Đưa em về nhà?"
Cô vất vả lắm mới có cơ hội gặp mặt thân mật như thế này, vậy mà hiện tại anh muốn đưa cô về nhà?
Phó Hàn gật đầu, "Ừm, tôi có việc phải làm."
"Em không về nhà đâu", Giang Yêu Yêu cắn cắn môi ngoảnh mặt sang một bên, động tác mang theo sự trẻ con.
Trong lòng Phó Hàn hiện lên một tia kỳ quái, anh đột nhiên hỏi: "Giang Yêu Yêu, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Giang Yêu Yêu tức giận và trả lời không cần suy nghĩ, "Hai mươi."
Phó Hàn ngẩn ra, đột nhiên một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu anh.
Giang Yêu Yêu nhìn biểu tình ngơ ngẩn của anh, tim đập nhanh lên, lập tức thay đổi chủ ý: "Em muốn hai mươi tuổi mãi mãi không được sao? Hai mươi hay hai lăm thì có sao!"
Cô cầm lấy túi xách trên ghế, đứng lên, cô tức giận nói: "Về nhà thì về, sớm biết như vậy thì tội gì phải vất vả..."
Sau đó, giọng nói của Yêu Yêu nhỏ dần vào cuối câu, Phó Hàn nghe không rõ.
Sắc mặt cô sa sầm, giữa hai lông mày nhíu chặt, lúc đi ngang qua Phó Hàn liền lườm anh một cái, "Hứ, quỷ đen đủi, em không cần anh đưa về." Nói xong, cô cầm lấy túi xách đi thẳng ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi quán cà phê, cô phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối hẳn. Thời tiết gần đây thay đổi, ban đêm rất gió, làm cho mái tóc ngắn của cô rối tung.
Cô đứng đó một lúc, nhưng phát hiện không có ai đuổi theo mình, vì vậy cô quay đầu lại và liếc nhìn quán cà phê.
Qua lớp kính, cô thấy anh đang cầm điện thoại di động và đang nói về điều gì đó.
Quai hàm anh căng thẳng, nhưng chắc có lẽ chỉ là ảo giác của cô, vẻ mặt anh có vẻ hơi ngưng trọng.
Cô có bị vấn đề mới thèm quan tâm anh có ngưng trọng hay không, rõ ràng anh thậm chí còn không thèm đuổi theo cô.
Tức giận, cô nắm chặt lấy chiếc túi của mình và đi thẳng về phía trước. Sau khi đi một lúc lâu mới nhận ra rằng cô đã đi qua bãi đậu xe.
Quên đi, để anh cô tìm người lái về.
Giang Yêu Yêu đứng ở vạch kẻ đường cuối ngã tư và nhìn đèn tín hiệu màu đỏ, bước xuống những bậc thang phía xa.
Cô đi theo những người đi bộ đến đầu bên kia, khi đi qua giữa những vạch kẻ ngang, bước chân của người đi đường đột nhiên tăng tốc, có người hét lên: "Đèn vàng, qua đi, nhanh lên."
Đèn tín hiệu chuyển từ xanh sang vàng.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, con ngươi tràn ngập màu vàng, đầu đột nhiên truyền đến một trận đau âm ỉ, trong đầu nhanh chóng lướt qua một số hình ảnh, sau những hình ảnh này, đầu cô càng đau hơn, cảm thấy ghê tởm cùng nhục nhã. Đầu cô dường như sắp nổ tung, cô chống đỡ đầu hét lớn: "Tôi không cần, tôi không cần anh quay lại!"
Sau lưng có người đụng phải Giang Yêu Yêu, trọng tâm không ổn định, thân thể đột nhiên hướng về phía trước mà đi. Cô sắp ngã xuống, cánh tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, cô vội vàng đứng thẳng dậy, lưng dán vào trong vòng tay của người kia.
"Đừng sợ."
Giọng nói của Phó Hàn từ trên đầu cô vang lên, rất nhanh sau lưng Giang Yêu Yêu đã có hai cánh tay ôm lấy, "Đi theo tôi."
Cơn đau trong đầu đột nhiên yếu đi, tiếng còi hết đợt này đến đợt khác truyền đến.
Đoàn người đi qua, cô quay đầu nhìn người bên cạnh.
Đèn xe chiếu vào người anh, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng trong lòng chợt bình tĩnh lại, cô theo bước anh băng qua vạch kẻ đường.
Đi đến đầu kia của con đường, ánh mắt Giang Yêu Yêu đều dính chặt vào đôi tay đang đan vào nhau của họ. Cô liếc nhìn người bên cạnh rồi rút tay ra: "Ai bảo anh kéo em?", cô vừa muốn quay người bước đi thì bị anh kéo lại.
Lần này cô không rút tay ra mà quay mặt đi, tức giận nói: "Ai bảo anh nắm tay em? Em không muốn nói chuyện với anh đâu!"
Vừa dứt lời, một túi đồ đột nhiên xuất hiện trước mắt, mùi thơm ngào ngạt xộc vào lỗ mũi, hai mắt cô sáng lên, kinh ngạc nói: "Là hạt dẻ nướng!"
+
Vừa nói vừa đưa tay bốc một cái, còn nóng hổi, như thể nó vừa mới được nướng. Sau khi cầm lấy, cô lại cảm thấy mình không có cốt khí gì cả, muốn đặt nó trở lại, nhưng đặt trở về thì cô lại thấy tiếc.
Sau nhiều lần giãy giụa, cô vẫn là cầm hạt dẻ trên tay.
Cô tốn bao nhiêu công sức chỉ để muốn ở lại bên anh, nhưng anh lại luôn lạnh nhạt cự tuyệt cô. Trái tim Giang Yêu Yêu chợt nhói lên, sao anh lại khác xa ký ức của cô như vậy?