Một quả táo nhanh chóng lăn xuống góc tường sau đó lại chậm rãi lăn trở về, cuối cùng dừng bên cạnh mép giày da của Cố Phóng. Nước ép từ quả táo bị đập vỡ bắn tung tóe lên giày anh ta.
Môi hắn giật giật, sắc mặt trầm xuống.
Giang Yêu Yêu mà lại dùng loại biện pháp này để trút giận?! Muốn dùng người đàn ông khác để chọc giận hắn?
Phó Hàn nhìn ánh mắt si mê của Giang Yêu Yêu, trực giác của bác sĩ làm anh lập tức ý thức được cô có điểm không thích hợp. Phó Hàn vừa định kéo tay cô ra khỏi áo anh, đột nhiên cảm thấy bàn tay chạm phải gì đó nóng hổi. Anh nhìn xuống, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống khỏi mu bàn tay. Anh nhìn người trong lồng ngực mình, hai mắt cô ngấn lệ nhìn anh.
Bộ dáng ủy khuất cực kỳ.
Tay Phó Hàn ngừng lại, động tác vừa rồi cũng cứng đờ.
Giang Yêu Yêu thấy anh không kéo mình ra, lập tức ngừng khóc, mỉm cười, dán mặt lên áo của anh, " Chồng ơi."
Giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ thân mật ngọt ngào.
Phó Hàn nhìn động tác của cô, ánh mắt trở nên phức tạp.
Cố Phóng ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, tay nắm chặt lại, thiếu chút nữa không khống chế được cảm xúc mà lao về phía đó.
Hắn kìm nén cơn tức giận, nặn ra một nụ cười khó coi, nhẹ giọng nói, "Yêu Yêu, ngày đó anh không tìm em ngay lập tức là lỗi của anh, em đừng giận nữa, được không?"
Toàn thân Giang Yêu Yêu đều dán trong lòng Phó Hàn, cô cảm thấy thoả mãn mà cong khóe môi, nghe được âm thanh xa lạ bên tai, cô nhíu mày nhìn người trước mặt.
Lớn lên không tồi nhưng thật ra lại là nhân mô cẩu dạng.
Nhưng anh ta là ai?
Cố Phóng nhìn Giang Yêu Yêu, ánh mắt của cô trong trẻo, sâu thẳm. Nét mặt hắn ôn nhu, nhẹ cười khom lưng duỗi tay về hướng của cô, "Yêu Yêu, không thể làm phiền bác sĩ Phó như vậy, em đã quên quan hệ giữa hai người như thế nào rồi sao? Tới đây, để anh ôm em."
Hắn liếc Phó Hàn một cái, vừa nói tay vừa định chạm đến cánh tay Giang Yêu Yêu lại bị người nào đó ngăn cản.
"Tránh ra, đừng chạm vào tôi!" Giang Yêu Yêu hoảng sợ rúc vào vòng tay của Phó Hàn.
Cánh tay của Phó Hàn che chắn ở phía trước Giang Yêu Yêu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cố Phóng.
Tay Cố Phóng dừng ở không trung, sắc mặt xanh mét, rốt cuộc nhịn không được cất cao giọng nói: "Giang Yêu Yêu, em muốn tức giận cũng phải có giới hạn. Anh thông cảm cho em hiện tại đang có bệnh, nhưng em ngay trước mặt anh gọi người đàn ông khác là chồng, lại còn ôm ôm ấp ấp là có ý gì?"
" Chồng ơi, em sợ." Giang Yêu Yêu khóc nức nở, đôi mắt mang theo sự trông mong mà nhìn Phó Hàn.
Lại một tiếng " Chồng " đem Cố Phóng hoàn toàn nổi giận.
"Đủ rồi, Giang Yêu Yêu!"
Liền nghe được "Oa" một tiếng, Giang Yêu Yêu khóc lên.
Phó Hàn nhìn nước mắt lăn trên má cô, cánh tay chậm rãi siết chặt, ánh mắt lạnh dần.
Cố Phóng đối diện với ánh mắt đó, tim đột nhiên nhảy dựng, liền nghe được một tiếng hừ lạnh sau lưng: "Ai dám lớn tiếng với em gái của tôi?"
Biểu tình trên mặt Cố Phóng toàn là sững sờ, hắn cứng ngắc xoay người lại.
Giang Bùi đứng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt trầm xuống.
"Giang tổng, tôi......"
" Anh trai, em sợ." Giang Yêu Yêu nhìn thấy Giang Bùi đến càng khóc lớn hơn nữa.
Giang Bùi nghe vậy lập tức nhẹ giọng dỗ dành: "Yêu Yêu đừng sợ, anh trai giúp em giáo huấn hắn, được không?"
Giang Yêu Yêu lập tức ngừng khóc, dùng giọng điệu ủy khuất nói: " Anh, em ghét anh ta."
"Giang tổng, việc này thật sự không thể trách tôi, là Yêu Yêu......"
"Đi ra ngoài." Giang Bùi trực tiếp cắt ngang lời hắn.
Cố Phóng còn muốn nói gì đó, lại đối mặt với ánh mắt áp bách của Giang Bùi, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, chỉ đành gắt gao nắm chặt tay, cắn răng đi ra ngoài.
Giang Bùi ngẩn người, nhìn về phía Phó Hàn khiếp sợ nói: " Con bé vừa mới gọi cậu là cái gì?"
Phó Hàn nháy mắt với Giang Bùi, "Anh Bùi, cho cô ấy làm kiểm tra xong thì cùng em đến phòng khám của em một lát."
Giang Yêu Yêu chớp chớp mắt nhìn Giang Bùi, " Anh bị sao vậy, anh ấy là chồng của em mà? Em rể của anh đó."
Giang Bùi: "......"
Bản edit chính thức chỉ được đăng trên Wattpad bởi duongduongdangngu, những nơi khác đều là ăn cắp.
- -
Trong phòng y tế, Phó Hàn cẩn thận xem xét tấm phim trên tay rồi đặt lại vào túi, ngón tay thon dài bắt chéo nhau, anh nhìn về phía Giang Bùi, "Các kết quả đều là chỉ số bình thường, cuộc phẫu thuật đã diễn ra thuận lợi. Hiện tại tôi sẽ cho cô ấy sử dụng thuốc thúc đẩy chức năng thần kinh trước, có lẽ cần quan sát một thời gian."
Giang Bùi nhấp nhấp môi, giọng nói lộ ra vẻ khẩn trương, " Nhưng hiện tại con bé không còn gì nguy hiểm đúng chứ?"
Phó Hàn trầm ngâm, gật đầu, " Tháng này não bộ của cô ấy khôi phục không tồi, nếu quan sát một tuần không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."
Giang Bùi thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
Anh nghĩ nghĩ lại hỏi: "Vậy tại sao bây giờ em ấy lại cư xử không như bình thường?", anh hơi khựng lại, có chút lúng túng nói: "Hai ngươi bình thường chỉ có đối chọi gay gắt, vừa thấy mặt liền ăn miếng trả miếng, vậy mà bây giờ lại gọi cậu là chồng, này cũng quá bất ngờ rồi."
Giang Bùi nói xong lập tức ý thức được có chút không ổn, giải thích: " Tôi không phải có ý kia."
Phó Hàn cụp mi xuống và trầm mặc vài giây, trong đầu lóe lên một ít hình ảnh. Anh ngước mắt nhìn về phía Giang Bùi, "Tình trạng này của Giang Yêu Yêu rất ít gặp, chỉ là thần kinh não bộ rất phức tạp. Sau khi não bộ bị chấn thương, một số bệnh nhân sẽ xuất hiện tình trạng trí nhớ bị lệch lạc, ảnh hưởng. Chờ khi được xuất viện, tốt nhất nên tiến hành can thiệp tâm lý, bình thường có thể nói chuyện với cô ấy, cho cổ xem ảnh chụp hoặc là đồ vật mà cô ấy thích lúc trước để thúc đẩy ký ức, có thể giúp Yêu Yêu hồi phục."
Giang Bùi gật đầu, "Được, tôi hiểu rồi. Vậy tôi quay lại phòng bệnh để xem em ấy thế nào, lần này Yêu Yêu được bình an ít nhiều đều nhờ vào cậu, sau này sẽ cảm ơn cậu rất nhiều."
Phó Hàn nghe vậy lập tức trả lời: "Anh Bùi, tôi là bác sĩ, đây là nghĩa vụ của tôi, mặt khác, giữa chúng ta không cần quá khách sáo."
Giang Bùi không nói thêm gì nữa, vỗ vỗ bả vai của Phó Hàn, nâng bước rời đi.
Phó Hàn nhìn bóng lưng Giang Bùi đang định rời đi, mím môi gọi lại, "Anh Bùi."
Giang Bùi xoay người nhìn về phía anh.
Phó Hàn dừng lại chút rồi nói: "Yêu Yêu hiện tại không còn nguy hiểm gì nữa, tôi sẽ đem hồ sơ bệnh án của cô ấy giao cho đồng nghiệp của tôi là bác sĩ Lý. Với tình huống hiện tại của cổ, tôi tốt nhất tránh đi một chút"
Giang Bùi nghe vậy sửng sốt gật đầu, "Tôi hiểu, con bé như vậy khẳng định sẽ khiến cậu không được tự nhiên, dù sao thì hai người......" Anh không nói hết câu, nhưng ý tứ thì đã rõ ràng.
Thấy Phó Hàn trầm mặc, Giang Bùi lập tức đổi chủ đề, "Vậy tôi quay lại phòng bệnh trước."
Phó Hàn gật đầu nhìn anh rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, anh giơ tay tháo chiếc kính, sau đó đeo kính lại, mở hai tay ra nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay.
Cảm giác lành lạnh mềm mại còn mơ hồ lưu lại trên đầu ngón tay, thật lâu sau anh chậm rãi đem bàn tay khép lại.
-
Sau khi làm xong kiểm tra, Giang Yêu Yêu nằm ở trên giường, ánh mắt cô vẫn luôn thẳng lăng lăng dán chặt vào cửa phòng bệnh.
Cửa mở ra đóng lại vô số lần, nhưng lại không có người mà cô muốn gặp.
Đuôi mắt cô từ từ rũ xuống, anh ấy đi đâu rồi? Tại sao lại không đến tìm cô?
Âm thanh mở cửa lại vang lên, mắt cô sáng lên, nhìn người vừa mới tới, ánh sáng nơi đáy mắt liền tắt lịm.
Giang Bùi mang theo bảo mẫu Trần từ ngoài phòng bệnh tiến vào.
Giang Bùi đi tới trước giường bệnh, nhẹ nhàng nói: "Yêu Yêu, em để cho dì Trần lau qua một chút rồi thay quần áo có được không?"
Tầm mắt của Giang Yêu Yêu chuyển hướng tới dì Trần lại chậm rãi dời về phía Giang Bùi, cô lắc đầu, "Không được."
Giang Bùi khựng lại, sau đó đi lên trước dỗ dành: " Em xem, em mà không lau, không thay quần áo thì sẽ trở nên xấu xí đó, Yêu Yêu ngoan nào."
"Không muốn." Giang Yêu Yêu cau mày, cự tuyệt.
Giang Bùi với dì Trần nhìn nhau, anh nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại không muốn?"
Giang Yêu Yêu chớp chớp mi, ngữ khí mười phần nghiêm túc, nói: " Em muốn chồng của em lau rồi thay quần áo cho em."
"......"
Giang Bùi cau mày, "Yêu Yêu, em còn chưa có kết hôn thì chồng ở đâu ra."
Giang Yêu Yêu vừa nghe lập tức kích động, " Em có chồng mà......"
Hô hấp trở nên dồn dập, nhịp tim đột ngột tăng lên trên 100. "Tích tích", tiếng cảnh báo lập tức vang lên, Giang Bùi vừa thấy liền lập tức nhấn chuông khẩn cấp.
Giang Bùi lấy điện thoại ra, bấm vào một dãy số.
Phó Hàn nhận được điện thoại đến từ phòng bệnh, anh vội vàng chạy tới phòng bệnh, gấp gáp đẩy cửa đi vào.
Giang Yêu Yêu nhìn người vừa bước vào, lập tức bình tĩnh trở lại.
Phó Hàn nhìn nhịp tim đang giảm dần trên màn hình và chạm phải ánh mắt của người trên giường bệnh.
Giang Yêu Yêu nhìn Phó Hàn rồi cười, đôi mắt cong cong, " Chồng yêu, mau thay quần áo cho em đi."
Nói xong, cô chỉ chỉ vào cổ áo, xấu hổ nói: "Em muốn chồng lau."
Ánh mắt Phó Hàn rơi vào vị trí ngón tay đang chỉ của cô: "......"
Cố Phóng mang theo cháo từ nhà đến, lại lần nữa đi vào bệnh viện. Hắn đứng ở phía sau Phó Hàn, sắc mặt xanh mét, tức đến lạc cả giọng.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hàn: Có chút kích động
Yêu Yêu: Anh nghĩ rằng anh có thể thoát khỏi lòng bàn tay của em sao? Muhaha
- --
+
Mình đã trở lại rồi đâyyyyyyyyyyy, thực là nhớ các nàng mòa.