Thiên Tài Tướng Sư

Chương 4: Cao nhân



Trên đường nhỏ trên núi, nhấp nho hai dáng người, đang đi về hướng chân núi, nhưng làm cho người ta cảm thấy buồn cười chính là, hai người này mặc áo choàng sạch sẽ, lại không đi giày, đi chân trần dẫm dẫm trên đường nhỏ lầy lội.

Trên đầu hai người còn đều mang theo một cái băng, che lại miệng vết thương trên đầu, nếu là không nhìn dưới chân, ông lão tuổi tác có vẻ cao ấy, thật cũng có vài phần phong độ.

- Sư phụ, chúng ta đi đâu đây?

Diệp Thiên cũng biết, ở trong bọc trên lưng lão đạo sĩ, có hai đôi giày vải mới tinh, cũng biết sư phụ không cho đi giày, nhưng nó đang không hiểu được hành vi của lão đạo sĩ, cách ăn mặc gọn gàng như vậy, không phải là xuống núi đi lừa gạt sao?

- Hôm qua xuống núi, nhìn thấy có một gia đình trước cửa treo cờ trắng, nói vậy người trong nhà đã chết, ta mang con đi cúng bái hành lễ...

Lão đạo sĩ ngoài miệng nói chuyện, bước chân lại nhanh hơn vài phần, nơi đó cách đỉnh Mao Sơn không xa, nếu họ đã mời đạo sĩ trên núi, thì chuyến này coi như đi mất công.

-Làm... làm pháp sư?

Diệp Thiên bị lời nói của lão đạo sĩ thức tỉnh, thế này hình như là sống như hòa thượng rồi còn gì? Lão đạo sĩ làm thế này, có phải có chút giống bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác hay sao?

Dường như nhìn ra tâm tư Diệp Thiên, lão đạo sĩ hé miệng hừ một tiếng, nói:

- Làm sao vậy? Ta dạy cho con thuộc " Linh bảo vô lượng độ nhân thượng phẩm diệu kinh", giản lược là " Độ nhân kinh", có thể phổ độ nhân sinh, ngũ khổ bát nạn, vượt qua Tam giới...

Lời của lão đạo sĩ nói cũng có lý, hòa thượng và đạo sĩ đều có thể làm phấp thuật, nhất là tại khu vực Mao Sơn này, đạo giáo thịnh hành hơn Phật giáo, trong nhà có việc tang lễ, cũng hay mời đạo sĩ.

Chẳng qua vừa trải qua niên đại mẫn cảm, hơn nữa cải cách mở cửa không lâu, trong nhà người bình thường cũng không dư dật tiền của, cho nên sẽ không chú ý nhiều như vậy, Diệp Thiên tuổi nhỏ, đương nhiên không biết chuyện này.

- Sư phụ, nhà đó ở nơi nào vậy?

Diệp Thiên truy hỏi một câu, trẻ con thích sĩ diện, nó cũng không muốn ăn mặc thế này bị các bạn học sinh thấy, còn không bị người ta cười chết sao?

Lão đạo sĩ cũng không biết chút tâm tư này của Diệp Thiên, nói:

- Ở trên trấn Mao Lộc, ngay chân núi Mao Sơn, đi nhanh một chút, bằng không giữa trưa cũng không đến nơi ...

- Vâng …

Sau khi biết nơi sẽ đi, Diệp Thiên cao hứng đáp ứng, bước chân nhanh hơn vài phần, trường học của nó không ở trấn Mao Lộc, cũng không biết người nào, đưong nhiên không cần sợ mất mặt.

Sau khi đi đến chân núi, lão đạo sĩ cùng Diệp Thiên tìm chỗ dòng suối rửa chân sạch sẽ, đeo lại giầy, đi đến trấn Mao Lộc, tuy rằng không quá 20 dặm đường, nhưng cũng đến trưa hai người mới tới trấn đó.

- Ha ha, hôm nay là ngày chợ ...

Sau khi đi vào thị trấn, Diệp Thiên bỗng nhiên hưng phấn kêu lên.

Nơi này, mỗi ngày mùng 1 và ngày 15 hàng tháng, trên trấn đều có họp chợ, trong mười dặm mọi người sẽ đến nơi này bán đồ này nọ, rất náo nhiệt, thị trấn vốn tương đối rộng, bây giờ đã đầy người.

Ở khu vực Mao Sơn, cách ăn mặc của Diệp Thiên và lão đạo sĩ này cũng không lộ vẻ khác người, bởi vì ở trong đám người chung quanh, cũng không ít dáng người đạo sĩ.

- Sư phụ, xem này, còn có diễn khỉ ...

- Ấy, sư phụ, mau nhìn, bỏng ngô ...

Chen chúc trong đám người, Diệp Thiên đã nhìn không hết rồi, vào lúc này trong lòng Diệp Thiên, có lẽ nơi này chính là nơi náo nhiệt nhất trên thế giới.

- Khụ, sư phụ, đó không phải là đồng nghiệp của chúng ta sao? Còn bày sạp kìa, sư phụ, người và ông lão kia so tài nhé, xem ai lợi hại hơn nha?

Diệp Thiên quắc mắt, nhìn thấy một sạp hàng của thầy tướng số, lập tức lôi lão đạo sĩ lại.

- Đi thôi, so tài thế này sao? Sư phụ ngươi trước kia ra vào đều là nhà cao cửa rộng, nếu hỗn loạn như vậy, không có lỗi với thể diện tổ sư gia sao?

Lão đạo sĩ bị lời nói của Diệp Thiên làm cho sắc mặt xám ngắt, đường đường là truyền nhân chính thống của Ma y, làm sao có thể bày sạp hàng bên đường, kiểu xem bói hỏi quẻ này mặc dù là trong chốn giang hồ thường thấy nhất, nhưng cũng phân nhiều loại.

Như bày hàng xem tướng đoán chữ ven đường loại này, một quẻ thu 8 hào đến 1 đồng, là hạ đẳng nhất trong nghề, hơn nữa hơn phân nửa cũng không có gì thực học, lão đạo sĩ thấy mà khinh thường.

- Tiểu tử thối, làm ta mệt chết được ...

Mất nhiều công sức, mới lôi được Diệp Thiên từ trong đám người ra ngoài, lão đạo sĩ cũng mệt thở hồng hộc, tức giận chỉ vào phía trước nói:

- Nhanh lên, bằng không cơm trưa cũng không được ăn...

Từ phía đông chợ thị trấn, người đi họp chợ rất nhiều, theo phương hướng ngón tay lão đạo sĩ, Diệp Thiên thấy một căn nhà nhỏ hai tầng.

Khi nền kinh tế thị trường đang đứng ở giai đoạn quá độ, còn sử dụng tem phiếu lương thực, có thể xây được một căn nhà nhỏ như vậy cũng chính là chuyện lớn, ít nhất cũng là hộ khá giả.

Trong hoàn cảnh bình thường, một gia đình như vậy, tuyệt đối là làm cho người ta hâm mộ, nhưng giờ phút này, người đi qua đi lại, nhìn về phía gia đình này trong ánh mắt lại phần lớn là thương hại, có vài người trên mặt còn mang theo chút vui sướng khi người ta gặp họa.

Trong sân căn nhà hai tầng này, có một linh đường, một người đàn bà hơn hai mươi tuổi, ôm đứa con trai chừng hơn tháng tuổi đang ngủ, vẻ mặt vẻ buồn rầu.

- Bác nó à, hay là đưa Tiểu Quân vào bệnh viện huyện đi, cứ tỉnh lại lại khóc, cũng không phải cách hay ...

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của đứa bé trong lòng, lòng người nữ đau thắt không thôi, chồng đã mất, nếu con cũng có chuyện không hay, từ nay về sau cô biết sống thế nào?

Hôm nay đã là ngày thứ năm, mấy ngày hôm trước người đến phúng viếng nhiều, nhưng thật ra không có tâm trí mà để ý, bây giờ chồng đã yên nghỉ, chuyện nên tới đều đã tới, trong viện cũng yên tĩnh trở lại, tiếng khóc của đứa trẻ, cũng làm cho người ta đau lòng.

Một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi đang ngồi buồn bực hút thuốc, nghe thấy lời người phụ nữ kia, vội dập mạnh điếu thuốc trên mặt đất, đứng lên nói:

- Đi, qua bên chị dâu cô nói một tiếng, rồi ăn một chút gì, sau đó chúng ta hãy đi bệnh viện huyện...

Miêu lão Đại có chút buồn bực, từ năm kia bắt đầu nghề vận chuyển, từ đó cuộc sống ngày một tốt hơn, không chỉ trở thành hộ giàu có nổi tiếng xa gần, quan trọng hơn là năm trước vợ của người em trai sinh được một cậu con trai béo khỏe.

Đối với Miêu gia mà nói, đây chính là chuyện lớn, phải biết rằng, hai anh em nhà họ Miêu, người anh cả có đến bốn đứa con, đều là con gái, cậu em vừa lấy vợ, đã sinh được bảo bối cho cả nhà.

Nhưng chẳng ai có thể dự đoán được trời có âm dương - tròn khuyết, người có sớm tối - họa phúc, khi cuộc sống gia đình này tạm ổn, một lần cậu em ra xe, chẳng may gặp tai nạn xe cộ, ngay cả một thi thể hoàn chỉnh chỉnh không có.

Từ khi người em bị tai nạn xe cộ mà chết, cháu nhỏ cũng bắt đầu sinh bệnh, cả ngày khóc không ngừng, cũng không chịu ăn gì, đi bệnh viện trên trấn rồi nhưng cũng không có manh mối.

Trong nhà liên tiếp xảy ra biến cố, khiến mái đầu xanh của người anh họ Miêu này, cũng nhiều lên vài sợi bạc, người hơn ba mươi tuổi, lưng lại có vẻ hơi gù.

- Ôi, Tiểu Quân lại tỉnh rồi, bác nó à, làm sao bây giờ?

Có lẽ là tiếng nói của hai người đã đánh thức đứa bé trong lòng người phụ nữ, đứa bé hé mắt ra, liền nhếch miệng khóc rống lên, người phụ nữ lại đau lòng mà nước mắt không ngừng tuôn.

- Không được, phải đi ngay, đi bệnh viện ngay!

Người anh họ Miêu ném điếu thuốc vừa đốt trên mặt đất, vươn tay ôm lấy đứa bé, vừa đi tới cửa, lại phát hiện trước cửa hai người đang đứng.

- Vị chân nhân này, xin hỏi... có chuyện gì không?

Là một người giàu nhanh ngay sau cải cách mở cửa, tuy rằng trong lòng người anh họ Miêu đang sốt ruột, nhưng không thể không giữ lễ nghĩa, lại vừa vỗ về đứa cháu đang khóc oa oa trong lòng, vừa nhìn về phía lão đạo sĩ, còn Diệp Thiên nhỏ bé bên người lão đạo sĩ, lại là bị người anh họ Miêu coi như không thấy.

- Vô lượng quan, vị cư sĩ này thật lễ độ ...

Lão đạo sĩ nhìn vào mắt người anh họ Miêu, đưa tay phải ra, cuộn tròn ngón trỏ (hàm ý nhất mạch hóa Tam Thanh), đặt trước ngực, mở miệng nói:

- Tôi và môn hạ đệ tử đi qua nơi này, phát hiện nhà anh âm sát rất nặng, nơi này là nơi Thánh Địa đạo giáo, không biết vị cư sĩ này vì sao không tìm người hóa giải nhỉ?

Lời của lão đạo sĩ, khiến Diệp Thiên trộm liếc mắt.

- Tìm người hóa giải? Vậy sư phụ còn chạy nhanh như con thỏ đến đây để làm chi? Không phải là sợ bị người khác đoạt trước sao?

Nhưng nghe được lão đạo sĩ đề cập đến âm sát, Diệp Thiên có chút tò mò ngẩng đầu, nhìn vào trong sân, nó cũng cùng lão Đạo sĩ học qua tri thức về khí hậu thuỷ phương ở từng khu vực khác nhau, chỉ có điều chưa từng nhìn thấy cái gì kiểu như là long khí hay âm sát.

- Vậy? vậy ... là có chuyện gì?

Ngay khi Diệp Thiên vận dụng những kiến thức lão đạo sĩ dạy để quan sát khu đất, cái mai rùa xuất hiện trong đầu vào buổi sáng kia, đột nhiên lại xuất hiện, kinh ngạc Diệp Thiên thiếu chút nữa đã hô lên.

Có bất đồng với lúc buổi sáng, mai rùa trong đầu Diệp Thiên quay tròn một vòng, sau đó hào quang hoa văn trên lưng đậm dần, bỗng nhiên hóa thành dòng khí, hướng về phía hai mắt Diệp Thiên.

- Cái này... là âm sát như lời của sư phụ đây sao?

Khi dòng khí lưu tràn ngập ở trong mắt Diệp Thiên, cảnh tượng trước mắt, tựa hồ khác với vừa xỷa ra, ở phía bên phải linh đường, có một chút sương mù màu xám nhàn nhạt.

Tuy rằng giờ phút này ánh mặt trời chiếu cao, nhưng vị trí này lại bị vải bạt linh đường che chặn, sương mù nhạt kia vẫn ngưng tụ mà không bay đi, có chút dễ nhận thấy so với những chỗ được chiếu sáng bên cạnh.

- Chẳng lẽ đây là giải thích về âm dương của cổ nhân?

Nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt, trong lòng Diệp Thiên toát ra ý nghĩ này, là thành phần sinh trưởng trong đội cờ đỏ thiếu niên tiền phong, nó quyết định không tin quỷ thần là có thật.

Mà sương mù hơi lộ vẻ âm u, cũng không phải là cái gì gọi là âm hồn quỷ quái như trong liêu trai chí dị, nhưng thật ra có điểm giống nhau với giải thích trong cổ tự "Âm", chính là đang sương mù xoay tròn tụ lại mà thành, làm không khí lạnh lẽo, làm tối tăm, kết tụ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tiểu đệ tử, làm sao vậy?

Đang lúc Diệp Thiên tìm tòi trong đầu mười vạn cái lý do để giải thích cảnh tượng trước mắt, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người ta kéo một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình đã đứng ở trong sân.

- Không có việc gì, sư phụ, con đang quan sát người nói âm sát mà ...

Bị lão đạo sĩ khẽ đánh, cảnh tượng trong mắt Diệp Thiên lại khôi phục thành nguyên dạng, sương mù nhạt kia rốt cuộc cũng biến mất.

- Tiểu Chân Nhân cũng đã nhìn ra? Nhà ta đây thực có vấn đề?

Nghe thấy lời của Diệp Thiên, người anh họ Miêu có chút hoài nghi nhìn về phía tiểu đạo sĩ, muốn nói lão đạo sĩ có vẻ toát ra vẻ cao nhân, nhưng thằng nhóc này thì biết cái gì?