Cánh cửa được đạp ra, bước vào 2 cô gái với gương mặt xinh đẹp nhưng kiêu ngạo và được make up bằng lớp dày cả cm, tụi nó cũng nhờ cái tiếng động lớn đó mà ngẩng lên xem tình hình, một cậu học sinh nói:
-Sao Diễm Kiều lại nói như vậy???
-Tôi sẽ bảo ba tôi mua lại cái trường này, lúc đó tôi sẽ đuổi mấy con ruồi muỗi kia ra.
Diễm Kiều nói rồi liếc mắt về phía tụi nó, K4 và tụi nó đi tới phía cô, Ken xách cổ áo Diễm Kiều lên nói:
-Cô vừa nói ai là ruồi muỗi hả???
-Tôi đau có nói ai đâu, không lẽ …….mấy người có tật giật mình à??? –Diễm Kiều ngu ngơ.
-Con quỷ cái.
Ken tức giận, định giơ tay lên đánh cô nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên lại bỏ xuống, Diễm Kiều đắc thắng:
-Biết điều là tốt, nếu đánh tôi thì tập đoàn họ Trần của ba tôi sẽ làm cho tập đoàn anh phá sản.
-Cô thực sự hãnh diện vì tập đoàn đó vậy sao??? –Nó đi tới, vẫn giọng lạnh lùng.
-Tất nhiên rồi. –Ngọc Diệp.
-Vậy thì hai người cứ đợi niềm hãnh diện đó sụp đổ đi.
Nó nói rùi bước đi, mấy người bọn nó và bọn hắn bước đi theo, để lại một dấu hỏi to đùng trong đầu mọi người ở đó.
-CÁC HỌC SINH CHÚ Ý, HÃY TẬP CHUNG LẠI.
Tiếng nói thanh thoát của cô giáo âm nhạc từ phòng âm thanh của trường phát ra, mọi học sinh đều tập chung ở khán phòng, khán phòng rộng lớn có thể chứa mấy trăm học sinh cũng toàn bộ giáo viên trong trường. Khi các học sinh đã ngồi vào vị trí của mình, hiệu trưởng bước ra và dõng dạc nói:
-Mọi người trật tự.
Tất cả học sinh im lặng, không thấy một tiếng động, ông HT nói:
-Như các em đã biết, trường Royal chúng ta được xây dựng bởi 1 người bí ẩn với cái danh hiệu là chủ tịch, nhưng vị chủ tịch đó là ai thì chưa ai biết.
HT nhưng nói, đám học sinh nhân cơ hội đó xì xầm to nhỏ, HT dõng dạc nói:
-Ngày hôm nay, vị chủ tịch đó sẽ xuất hiện trước mặt các em. TOÀN THỂ HỌC SINH, ĐỨNG DẬY TRÀO ĐÓN CHỦ TỊCH
Ngài HT nói to, tất cả học sinh đứng dậy, HT cung kính nói:
-Mời chủ tịch.
Tiếng HT vừa dứt, một cô gái có thân hình thanh mảnh, mặc đồng phục học sinh trường Royal đi ra, cô đi tới chỗ HT đang đứng là bước lên mục, đám học sinh xôn xao:
-Là con nhỏ xấu xí 10A1 đúng không???
-Không lẽ nó là chủ tịch??
-Chắc không phải đâu.
-….
Nó nhìn một lượt, nói:
-Chào mọi người, chắc mọi người cũng đã nhận ra tôi là ai đúng không??? Nhưng tôi không phải học sinh bình thường như mọi người nghĩ, TÔI LÀ LÃNH HÀN THIÊN BĂNG, ĐỒNG THỜI CŨNG LÀ CHỦ TỊCH CỦA CÁI TRƯỜNG NÀY.
Câu nói của nó làm tất cả mọi người ngạc nhiên (trừ HT, Mary, Anna, K4),có tiếng bàn tán của đám học sinh:
-Trời ơi, con nhỏ đó là chủ tịch thật sao???
-Tao từng chửi nó đấy, làm sao bây giờ.
-….
Nó nhếch mép cười, nó đâu có quan tâm hay để ý đến những chuyện vô bổ đó, nó nói bằng giọng lạnh băng:
-Mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không chừng phạt ai, nhưng …… tôi yêu cầu một số người nên học lại đạo đức và cách tôn trọng người khác đi, không phải có tiền là có tất cả.
Những học sinh đó thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên có tiếng nói từ đám học sinh:
-CÔ ĐỪNG NGHĨ LÀ CHỦ TỊCH TRƯỜNG NÀY MÀ MUỐN DẠY ĐỜI CHÚNG TÔI, CHỈ CẦN MỘT CÁI BÚNG TAY CỦA BA TÔI THÌ TRƯỜNG NÀY SẼ BỊ SAN BẰNG.
Mọi người đều quay lại phía người vừa nói, Diễm Kiều đứng chống vạnh kiêu ngạo, đang vênh mặt lên nói, nó và mấy người kia nhíu mày khó chịu nhìn nhỏ, Diễm Kiều, Ngọc Diệp và Bảo Ngọc đi tới phía nó, đứng đối diện với nó, Ngọc Diệp kiêu ngạo nói:
-Thế nào, sợ quá mấy người không nói nên lời à???
Hắn cũng mấy người kia định xông tới, nó nhíu máy ra hiệu hắn dừng lại, nó nói:
-Đây chẳng phải tiểu thư họ Trần sao??? Không phải tôi đã nói là cô đừng quá tự cao vì ba cô rồi sao???
-Mày nói vậy là sao??? –Ngọc Diệp xô nó.
-Mày mới là người quá tự cao đó, đừng nghĩ mình là chủ tịch trường này mà muốn nói gì cũng được. –Diễm Kiều.
-Thực sự, cô là ai mà lại nói như vậy??? –Bảo Ngọc ít nói cũng phải lên tiếng.
-Tôi ư??? Một người rất bình thường như bao người khác – Sarah Vernilazz.
Mọi người ngạc nhiên, Ngọc Diệp toát mồ hôi hột:
-Không lẽ, cô là …….
-Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vernilazz. –Nó lạnh lùng nói, đồng thời sờ tay lên mặt lấy ra lớp mặt nạ bằng da.
Mọi người ở đây đều ngờ ngàng + sững sờ vì lời nói và vẻ đẹp của thiên thần và kiêu sa của nó, lũ nam sinh chảy máu mũi tập thể, nó ghé sát tai Ngọc Diệp nói nhỏ: “Bữa tiệc của tập đoàn họ Trần và Vernilazz sắp tới, mong mấy người hãy tới dự”. Nó nói rồi đưa cho cô một tấm bưu thiếp màu trắng, sau đó nó đi ra, mấy người kia đi ra theo, HT đứng dậy, dõng dạc nói:
-Cuộc họp kết thục, toàn bộ học sinh hãy về lớp học.
Đám học sinh tản đi, trong đầu ai cũng ngạc nhiên, ngỡ ngàng, ….
3 ngày sau
Tại một nhà lớn nhất thành phố HCM
Một bữa tiếc vô cùng sang trọng với kinh phí cực khủng đang được diễn ra ở đây, mặc dù còn hơn 30 phút nữa mới đến giờ chính thức nhưng ở đây đã có mắt khá đông đủ khách mời. Bữa tiệc được trang trí theo hai màu chủ đạo là tím và trắng, với những trùm đèn pha lê làm cho bữa tiệc càng thêm trang trọng, làm theo kiểu buffet, thức ăn để phía bên trái với rất nhiều món ăn nổi tiếng của đủ thứ nước, những loại nước, loại rượu thượng hạng,…… Bên ngoài cửa nhà hàng là 2 hàng vệ sĩ, mặc quân phục trang trạng, mỗi hàng 5 người.
Mọi người ở đây toàn là những ông chủ, bà hoàng, những người có quyền chức, những cô chiêu cậu ấm của họ và những nhân viên cấp cao của tập đoàn họ trần, nam mặc trên người những bộ lễ phục sang trọng vs đủ thứ màu, nữa khoác trên mình những bộ váy dạ hồi yêu kiều nhiều màu sắc. Mọi người đang lợi dụng bữa tiếc này để mở rộng mối quan hệ với những người khác, đạc biệt họ đang mong chờ tập đoàn Vernilazz, ai cũng đang bàn luận, tò mò về cái tập đoàn bí ẩn Vernilazz đó, họ muốn biết những nhân viên và quan trọng hơn cả là vị chủ tịch tài ba kia.
Cánh cửa mở ra, ba Anna, ba Mary, ba Ken, ba Kelvin và ba hắn bước vào, mọi người nhìn họ với ánh mắt nể sợ, nói đúng hơn nể phục những ông hoàng đã làm mưa làm gió bao nhiêu năm ở thương trường. Theo sau họ là Mary, Anna, Ken, Kelvin và hắn, hắn thì mọi người đã quá quen thuộc với hình ảnh người thừa kế William, mới 18 tuổi mà kinh nghiệm thương trường không kém gì những tiền bối, 4 người kia thì có người biết, có người không.
Mấy người họ đi vào và chia làm 2 phía, mấy ông ba một phía, còn 5 người tụi nó một phía.
Một đoàn người nam nữa lần lộn mặc đồ sang trọng đi vào, đi đầu là ông Trần, nhìn vào mấy người này cũng có thể đoán được đây là tập đoàn họ Trần. Họ vào đến bên trong thì tản ra, ông Trần đi tới mấy người bạn của mình, ba hắn biết ông Trần đang lo lắng điều gì, liền vỗ lưng nói
-Cậu đừng quá lo lắng, đăng nào Kin cũng thay cậu tiếp quản tập đoàn theo di nguyện của cô ấy, cứ coi như cho nó tập luyện đi.
-Chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu lấy lại tập đoàn mà. –Ba Kelvin.
(t/g: Mấy người ba này là bạn thân nha)
-Ừm. –Ông Trần nói.
-Các cậu đừng lo, con bé Sarah đó nó không sấu như mọi người nghĩ đâu, con bé đó rất tốt đo. –Ba Mary.
-Nhưng chắc là vì lý do nào đó nên con bé mới làm như vậy. –Ba Anna
Ba hắn, ba Kelvin, ông Trần đồng thời quay sang nhìn 2 người ba vừa nói, ba hắn nói:
-Hai cậu có vẻ biết con bé quá rõ ha.
-Con bé là bạn thân của Mary và Anna.
-Nhưng chúng tôi mới chỉ gặp vài lần, còn người biết về con bé nhiều hơn là
Ba Mary nói, ba Anna tiếp lời, sau đó cả hai người cùng nhìn sang phía ba Ken, ông thấy vậy thì nhún vai bí ản.
Cánh cửa nhà hàng mở ra, một đoàn người bước vào, đoàn người rất đông, nữ mặc đầm trắng, nam mặc vest đen, trông ai cũng chỉ tầm 22-26 tuổi nhưng khuôn mặt thì nghiêm nghị, chững chạc. Đi đầu là 4 người, hai nữa, 2 nam, cô gái bên trái có khuôn mặt xinh đẹp, kiêu sa, thân hình chuẩn, chàng trai bên cạnh mang vẻ đẹp phương Tây, mái tóc màu nâu, mũi cao, da trắng như men sứ, đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng. Chàng trai đi giữa có khuôn mặt của phương Tây, nước da trắng như men sứ, khuôn mặt như tượng tạc, mái tóc màu xanh bồng bềnh lãng tử, đôi mặt xanh nước biển tạo cho người nhìn vào vẻ lạnh lùng, có thể mọi người ở đây không nhân ra nhưng một số người của tập đoàn họ Trần có thấy nhân ra được đây là anh chàng thư kí tài ba đã đột nhiên nghỉ việc. Cô gái đi giữa khuôn mặt bị che bởi một mặt nạ màu bạc, ôm sát lấy mặt từ phần chọp mũi trở lên, viền được đính những hạt lấp lánh nhỏ, thư người ta có thể nhìn thấy ở cô gái là đôi mắt màu tím xoáy sâu và mãi tóc màu nâu nhạt được tạo kiểu nhẹ nhàng.
Nhìn những người lạ mặt, lần đầu tiên thấy trong bữa tiệc của thương trường mà lạ mang dáng vẻ và phong cách đây, chắn chắn đây chỉ có thể là người của tập đoàn Vernilazz, người duy nhất họ của thể nhận ra được là người con trai đi giữa, không ai khác đó là người thừa kế tập đoàn họ Trần. Mấy người khách cố gắng nhìn kĩ từng người để có thể mở rộng mối quan hệ với ập đoàn bí ẩn này, các phóng viên tranh thủ chụp lại những bức ảnh đáng giá nhất, họ đảm bảo những tấm ảnh này sẽ được lên trang nhất của báo chính trị ngày mai.
Đám người đó bước vào bên trong, tập chung đứng ở một khu, 2 người con trai và cô gái đứng giữa đi đầu đám này đi thẳng lên sân khấu, ơi có micro phát biểu, chàng trai có mái tóc nâu lên tiếng:
-Chào mọi người, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ. Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiếc của hai tập đoàn Trần và Vernilazz tối nay.
(mọi người vỗ tay)
-Xin tự giới thiệu, tôi là Brian, tên tiếng việt là Phạm Đức Việt, người của tập đoàn Vernilazz.
(mọi người vỗ vay)
-Xin hỏi, anh là chủ tịch tập đoàn Vernilazz à??? –Một phòng viên hỏi.
-Thật không ngờ đó, anh còn quá trẻ. –Một phóng viên khác.
Gin mỉm cười nhẹ làm mấy cô tiểu thư ở đây hét lên, anh lắc đầu nói
-Không, chủ tịch tập đoàn Vernilazz không phải tôi, mà là …..
-TÔI.
Nó nói, mọi người tập chung mọi ánh nhìn vào nó, nó nói làm cho tất cả khách ở đây cảm thấy run vì lạnh
-Xin chào mọi người, tôi là Sarah Vernilazz, chủ tịch tập đoàn Vernilazz.
Mọi người ngạc nhiên, đám phóng viên thay nhau hỏi nó:
-Cô có thể điều hành một tập đoàn lớn như vậy trong khi nhìn cô còn quá trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cậu con trai kia.
-Xin cô hãy cho biết mình bao nhiêu tuổi được không???
-Sao cô có thể điều hành tập đoàn lớn như vậy???
-Sao cô không bỏ mặt nạ ra???
-Tại sao cô lại đột nhiên công bố thân thận của mình như vậy???
……….
Nó không trả lời, nhún vai hờ hững làm đám phóng viên chột dạ, nó nói bằng giọng lạnh băng:
-Những câu hỏi của mấy vị không hề liên quan đến lý do thức sự của bữa tiệc nên tôi xin phép từ chối trả lời. Điều quan trong hơn là ÔNG TRẦN, CHUYỆN NÀY CẦN CÓ MẶT ÔNG.
Tất cả mọi người quay về phía ông Trần, ông Trần đi tới chỗ nó, nó tiếp tục nói:
-Ngài James, ngài tự muốn công bố hay để chúng tôi nói???
Mọi người xôn xao, đám phóng viên tranh nhau hỏi, hi vọng kiếm được một thông tin giá trị nhất:
-Ngài James, cô Vernilazz nói vậy là sao???
-Ngài có gì cần nói vậy???
-Xin hãy trả lời đi, chủ tịch Trần!!
-………
Ông Trần im lặng, một người bước lên trên sân khấu im lặng này giờ lên tiếng:
-MỌI NGƯỜI HÃY ĐỔI CÁCH XƯNG HÔ ĐI, ÔNG ẤY KHÔNG PHẢI LÀ CHỦ TỊCH TRẦN.
Mọi người tập chung ánh nhìn vào người con trai vừa nói, ông Trân nhíu máy khó chịu, một phóng viên hỏi:
-Trần thiếu gia, cậu nói vậy là sao???
-Ngài James, Trần thiếu gia nói vậy là có ý gì??? –Một phóng viên khác.
-Đừng gọi tôi bằng cái tên Trần thiếu gia, hãy gọi tôi là …….. CHỦ TỊCH TRẦN.
Kin nói, ánh mắt sắc như dao, mọi người nghe xong thì ngạc nhiên, một phóng viên mạnh dạng hỏi:
-Vậy là sao, cậu Kin??
Mọi người im lặng, không một tiếng động phát ra, chờ câu trả lời của Kin, Kin im lặng một lúc, anh nói:
-Tôi xin tuyên bố, tôi chính thức thay mặt ông James đây làm chủ tịch của tập đoàn họ Trần.
Mọi người ngạc nhiên, ba con người đang sợ hãi, một người hỏi:
-Nhưng thưa cậu, trên thị trường, số cổ phần của ông Trần đây vẫn đang là cao nhất – 40%.
-Vậy còn 60% còn lại, thuộc về cậu hết sao???
-Cậu làm thể nào mà có thể có được số cổ phần đó???
-……
Kin lắc đầu nhẹ, anh nói:
-Tôi sẽ không trả lời câu hỏi này, nhưng xin tiết lộ một chút, chuyện tôi thành chủ tịch tập đoàn họ Trần thế này là nhờ có bàn tay của Vernilzz.