Nó khó khăn mở mắt, cảm thấy đau ở sau gáy, chân tay bị trói chặt lại, trước mắt nó một màu tối đen như mực, một nơi ẩm ướt, nhìn xung quanh có thể đoàn được đây là một phòng nhỏ của nhà kho cũ hay đại loại cái gì đó giống như vậy. Nó nhìn kĩ hơn có thể thấy được Mary và Anna bị trói bên cạnh, nó dùng hai chân đá vào người Anna và Mary, nói:
-Dậy đi.
-Đây là đâu vậy??? –Mary mở mắt, ngó xung quanh rồi quay sang nhìn nó hỏi.
-Sao tối om vậy??? –Anna cũng dậy.
-Hình như ….. chúng ta bị ai đó bắt rồi nhốt ở đây. –Nó nói.
-HẢ??? BẮT VÀ NHỐT. –Anna và Mary đồng thanh.
-Yên tâm đi, nhất định mấy người họ sẽ đến cứu chúng ta. –Nó nói
-HA …. HA …. HA …. Tỉnh rồi à??? Vậy mà tôi cứ tưởng mấy người chết luôn đấy.
Một tiếng cười man rợ vang lên, đèn bỗng nhiên được bật sáng, Diễm Kiều, Ngọc Diệp và Bảo Ngọc đi vào. Ngọc Diệp cười nói:
-Chị à, sao mà chết được chứ??? Chỉ bị bất tỉnh do súng điện thui mà..
-Mà 3 người đừng mơ tưởng nữa, nơi này cách thành phố gần 100km đó nên các người đừng mơ tưởng nữa, mà ….. Bảo Ngọc à, cô làm tốt lắm. –Diễm Kiều quay sang Bảo Ngọc nói.
-Cảm ơn tiểu thư. –Ngọc cúi đầu.
-Mà sao con bé đó nghe lời chị quá vậy??? Kêu làm gì cũng làm??? –Diệp nói.
-Ha….ha….ha…. đơn giản vì con bé đó đã vay tiền chị, không trả được nên phải làm theo thôi. -Kiều nói.
Ngọc Diệp nhìn tụi nó, rồi hỏi:
-Chúng ta nên làm gì với 3 đứa này đây??
Diễm Kiều đi tới, nâng cằm nó lên rồi nói:
-Cũng xinh đấy chứ, bảo sao anh King lại thích mày, mày nghĩ sao nếu tao cho khuôn mặt xinh đẹp này biến mất.
Nó lạnh lùng hất mặt ra hướng khác, nhìn Diễm Kiều với ánh mắt căm thù, Diễm Kiều tức giận, tát vào mặt nó, mặt nó bỏng rát, in hằn đỏ bàn tay. Cô quát lên:
-Đừng có nhìn tao với ánh mắt như vậy, bây giờ mạng sống của mày nằm trong tay tao đây.
-CON KHỐN KIA, TAO CẤM MÀY ĐỘNG VÀO BẠN TAO.
Anna dùng chân gạt chân Diễm Kiều, Diễm Kiều nhíu mày rồi nhìn ẩn ý sang Ngọc Diệp, Ngọc Diệp hiểu ý, đi tới chỗ Anna, tát vào mặt Anna, miệng nói:
-Mày đừng có quát vào mặt chị tao như vậy, tao còn chưa hỏi tội mày vì dám làm anh Kelvin ghét tao đâu đó.
Diễm Kiều quay sang Bảo Ngọc nói:
-Mau mang mấy cái đó ra đây.
Bảo Ngọc rút ra 3 chiếc roi bằng da, tay cầm màu đen, dài chừng 2m và đưa cho Diễm Kiều một cái, Ngọc Diệp một cái và giữ lại một cái, sau đó đi đến chỗ Mary nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Mary hơi rùng mình vì ánh mắt đó, Bảo Ngọc nhếch mép ma mị nói:
-Sẵn sàng chưa, tiểu thư Minamoto???
Chưa kịp Mary trả lời, Bảo Ngọc dùng roi đánh kiên tục vào người cô, mỗi lần chiếc roi chạm vào da thịt cô để lại trên đó những dấu vết dài, máu bật ra, Mary cảm thấy đau, rát, xót, cô nhắm mắt lại chịu đựng. Nó và Anna nhìn Mary, rùi quay sang nhìn hai người kia, Diễm Kiều cười nửa miệng:
-Mày đừng có quan tâm đến người khác quá như vậy, lo cho bản thân đi.
-CÁI NÀY LÀ VÌ MÀY GIÁM TÁT TAO.
-CÁI NÀY LÀ VÌ MÀY GIÁM CHỬI TAO.
-CÁI NÀY VÌ MÀY GIÁM CƯỚP KING.
-CÁI NÀY VÌ MÀY GIÁM CƯỚP TẬP ĐOÀN CỦA BA TAO.
-…….
Mỗi câu nói, Diễm Kiều đánh thật mạnh vào người nó, những vất roi hằn lên da và làm cho nó bật máu, nó chỉ nhắm mắt cam chịu, không kêu ca cũng không phản khảng. Anna cũng bị Ngọc Diệp đánh như vậy.
Tại nhà nó.
Kin lo lắng đi đi đi lại trong phòng khách, đứng lên rồi lại ngồi xuống, lẩm bẩm:
-Ba đứa này, không biết trời tối mà lại đi đâu nữa, thật làm cho người ta lo lắng mà
-Cậu có thôi đi không, tôi chóng mặt quá. -Hắn chóng mặt, nói:
-Cậu vẫn còn bình tĩnh được à??? Bọn nó bị mất tích rùi đó, gọi điện cũng không trả lời. –Kin quát.
-Cậu có tức giận thì họ cũng có về ngay đâu. –Kelvin nói.
Ken đi vào, 3 người kia bật dậy với ánh mắt hi vọng, anh lắc đầu làm họ ngồi xuống thất vọng. Chợt đèn trong nhà có ánh sang màu đỏ rồi có tiếng kêu như còi báo động, Ken lo lắng chạy lên phòng của nó rồi đóng sầm cửa lại làm 3 người kia chưa kịp vào.
Một lúc sau, anh bước ra, vội chạy xuống bảo với tụi hắn:
-Có tín hiệu vừa báo, Thiên Băng bị nhốt ở một nơi cách thành phố gần 100km.
-Sao họ lại bị nhốt ở đấy, -Kin chạy theo.
-Anh không biết, các em tới đó trước đi, anh đi gọi thêm người tới giúp, cái này sẽ giúp đến đó.
Ken nói và vứt cho Kin một chiếc ipad và chạy đi. Kin bắt lấy, 3 người họ phóng đi.
10 phút sau tại nhà kho tụi nó bị bắt
Sau khi cầm roi đánh đến mức mỏi tay, Diễm Kiều vứt chiếc roi ra phía xa và nói:
-Hành hạ tụi mày thế là đủ rồi, chăn chối với nhau trước khi cùng nhau được xuống dưới kia đi.
Cô nói rồi bỏ đi, hai người kia cũng bỏ đi theo.
Cánh cửa căn phòng vừa đóng lại, nó quay sang nhìn Anna, khó khăn nói:
-Mày có sao không???
-Không sao….. vết thương nhỏ thôi mà. –Anna.
-Mary thì sao??? –Nó hỏi.
-Cô ta ra tay nặng thiệt đó, nhẫn tâm y như sát thủ vậy. –Mary cười nhạt.
-Không lẽ ….. chúng ta phải chết ở đây sao??? –Anna.
-…..-Nó im lặng, nhìn xa ra ngoài trời.
Mary bỗng nhiên cảm thấy gì đó, loay hoay một lúc, sợi dây ở tay cô đứt ra, nó và Anna nhìn Mary ngạc nhiên, Mary mỉm cười nói:
-Cái cô Bảo Ngọc đó thật sơ xuất khi đánh liên tục vào một nơi như vậy.
Mary nhanh chóng cởi trói cho tụi nó, 3 người chạy ra ngoài.
Vừa chạy đến căn phòng chính của nhà kho, rất rộng, rất tối, trông rất ẩm ướt, tụi nó lén lút mở cửa căn phòng đó để phóng ra ngoài cửa chính. Chợt ánh đèn màu vàng mờ nhạt được bật lên, trước mặt tụi nó là rất nhiều người mặc đồ giống như côn đồ, đi đầu là 3 người con gái Diễm Kiều, Ngọc Diệp và Bảo Ngọc, Diễm Kiều vỗ vỗ tay nói:
-Các người đừng tưởng cởi chói được mà có thể thoát khỏi nơi này. TỤI BAY, XÔNG LÊN!!!
Diễm Kiều giơ tay ra lệnh, hơn 100 tên côn đồ xông đến tấn công tụi nó, nó quay sang Anna và Mary nói:
-Có đủ sức không???
-Chắc đủ đó. –Anna.
-Chúng ta ….lên chứ??? –Mary
Cả 3 tiến lên và hạ gục từng tên từng tên lao vào tấn công họ, những tên côn đồ với thân hình to lớn nhanh chóng bị hạ gục. 3 người con gái độc ác kia nhìn mà muốn rớt cả con con, Bảo Ngọc nói:
-Hai tiểu thư đừng lo, 3 bọn họ không trụ được lây đâu.
-Sao cô lại nói như vậy??? -Ngọc Diệp nói.
-Vì chiếc roi đó có thuốc mê, thuốc sẽ nhanh chóng ngấm thui. –Bảo Ngọc nói, nhìn ra phía 3 người con gái đang dùng hết sức chống trả bọn côn đồ, cười tà mị “Tôi định cho các cô chết nhẹ nhàng một chút, ai ngờ các cô lại muốn chạy chốn, lỗi là tại mấy người, hãy cam chịu số phận đi!!!”
Tại một nơi khác, 3 người con trai đi 3 chiếc xe mô tô với tốc độ 140km/h, ai cũng là khuôn mặt lo lắng, sợ hãi, trong đầu đều có chung một suy nghĩ “Em nhất định không được có chuyện gì đâu đó”.
15 phút sau
Tụi nó liên tục bị những chiếc gậy đánh vào người, những nhát dao cứa vào da thịt, những giọt mồ hôi chảy lan vào những vết thương cũ lại thêm vết thương mới này nữa làm bọn nó càng thêm đau đớn. Ở bên trên, 3 người con gái cười thỏa mãn, tụi nó đứng dựa vào nhau, thở mệt mỏi, Anna nói:
-Sao bọn này dai và đông dữ vậy?? Đánh hoài không hết.
-Không lẽ chúng ta chết ở đây à??? –Mary gần như kiệt sức
-Tao gọi người tới rồi.
Nó nói rồi dùng chân đạp vào cái thắng định giơ gậy lên đánh bọn nó, Anna và Mary cũng xông ra đánh lũ đó, tuy không còn sung sức như lúc ban đầu những cũng đủ sức đánh bại từng tên một.
Bỗng nhiên do không để ý mà cô bị một tên giơ gậy lên định đánh lén sau lưng, Mary vội ôm lấy Anna, kết quá là Mary đỡ nguyên một gậy vào đầu cho Anna, đầu cô chảy máu, Anna sợ hãi, đỡ Mary, miệng lo lắng nói:
-Mày không được có chuyện gì đâu đó, mau tỉnh dậy đi, NÀY, MARY!!!
Nó nhìn thấy thì ánh mắt chuyển sang màu đỏ, người như có một ngọn lửa bao bọc, lũ người kia sợ hãi lùi về phía sau, trước mặt họ không phải là người nữa mà là một con quỷ dữ. Nó xống tới đánh bọn chúng, không phải là đánh nhất nữa, nó liên tục đánh vào chỗ hiểm của bọn chúng (cổ và sương sống đó) khiến bọn chúng ch*t luôn tại chỗ. Nó vơ lấy một cây gậy, đập không thương tiếc vào bọn chúng, máu me bắn ra, nhiều tên chết rồimà vẫn bị nó đánh liên tục.
-Yahhhh………
Một tên la lên, giơ mã tấu chém nó, nó nhìn thấy nhưng phản xạ không kịp, nhắm mắt chịu số phận, nhưng …….. nó không cảm nhân được cơn đau xót do bị mã tẩu chém vào, chỉ bị những thứ gì giông như nước bắn vào mặt. Nó mở mắt, khuôn mặt như tượng tác đau đớn, nhăn mày của hắn, khi đến nơi, thấy nó chuẩn bị … thì hắn chạy tới và lãnh nguyên cho nó nhát chém. Hắn ngã xuống, nó vội đỡ hắn, hắn cầm tay nó nói:
-Em không sao chứ???
-Đừng nói nữa, người bị thương là anh đó. –Nó gắt.
-Đừng lo lắng, Ken sắp tới cứu chúng ta rồi. –Hắn nói rồi gục xuống trong vòng tay nó.
Diễm Kiều nhìn thấy hắn như vậy thì tức giận, căm thù nó, cô hô to:
-Giết chết con nhỏ kia cho tao, tao thưởng gấp đôi.
“RẦM”
-CÁC CÔ ĐỊNH GIẾT AI???
Đúng lúc Diễm Kiều vừa dứt lời, Kin, Kelvin, Ken và những người ở bang của Angel đạp cửa xông vào, nhìn tụi nó và hắn đầy đau xót, Ken hô to:
-BẮT SỐNG TẤT CẢ CHO TÔI.
Người của bang nó xông lên tấn cỗng lũ côn đồ vừa này, Ken, Kin và Kelvin chạy tới chỗ bọn nó và hắn. Kin đỡ Mary dậy, miệng gọi liên tục:
-Mary….Mary ….Mary mau tỉnh lại đi.
-Các anh đến rồi à, vậy mà em tưởng không được gặp các anh nữa chứ.
Anna mỉm cười rồi ngất đi, Kelvin vội đỡ lấy Anna trước khi cô ngã xuống, mặt lo lắng nói:
-Anna….tỉnh lại đi….anh tới cứu em rồi nè…..
Ken đỡ nó đứng dậy, rồi ra hiệu cho 2 người đỡ hắn dậy, Ken nói:
-Ở đây cứ để mọi người lo, chúng ta mau đưa họ đến bệnh viện thôi.
-Ừm.
Sau đó, họ đưa tụi nó và hắn ra ngoài, chợt nó vung tay ra, mắt nó vẫn một màu đỏ làm cho Ken ngạc nhiên, nó lấy thanh kiếm của Ken và xông vào đánh lũ côn đồ không thương tiếc, Ken đen xám mặt lại:
-Không ổn rùi.
Kin và Kelvin ngạc nhiên, đang định hỏi chuyện gì thì Ken đã cầm một thanh gỗ đánh vào đầu nó, nó bất tỉnh, Ken vội chạy tới đỡ nó. Kin tức giận nói:
-Anh làm gì vậy???
-Anh giải thích sau, mau đưa tụi nó đến bệnh viện thôi.
30 phút sau tại bệnh viên lớn nhất thành phố
Sau khi y tá đẩy cáng cứu thương 4 người vào trong phòng phẫu thuật, cánh cửa đóng sầm lại, 3 người ngồi xuống ghế, Kin lúc này mới quay sang Ken hỏi:
-Tôi có chuyện muốn hỏi anh??
-Em nói đi. –Ken.
-Tại sao anh lại biết được việc Thiên Băng bị nhốt ở đó?? Tại sao anh lại đánh Thiên Băng.
-Điều này ….. tốt nhất là sau khi Thiên Băng tỉnh, em hãy hỏi Thiên Băng, anh không thể nói được.
Ken lắc đầu, Kin và Kelvin thất vọng.
1 giờ sau
Phụt.
Ánh đèn phẫu thuật vụt tắt, 4 người bác sĩ mặc áo blu đi ra, 3 người vội chạy lại, một ông bác sĩ cầm một tập giấy lên hỏi:
-3 cậu là người nhà của 4 bệnh nhân Lãnh Hàn Thiên Băng, Nguyễn Hà Nhật Linh, Triệu Lý Như Ngọc và Hoàng Tuấn Kiệt đúng không???
-Vâng, là chúng tôi. –Kelvin.
-Họ có bị sao không??? –Ken.
-Ông mau nói đi. –Kin quát lên.
Ông bác sĩ điểm tĩnh nói:
-Các cậu bĩnh tĩnh đi, sau khi phẫu thuật họ đã ổn rùi, cô Thiên Băng và Như Ngọc chỉ bị nhất dao sợ hãi và bị thương nhẹ thôi, chúng tôi đã sử lý vết thương. Cậu Tuấn Kiệt bị thương ở sau lưng, vết thương khá sâu và có miệng rông, cậu mất máu rất nhiều nên thời gian tỉnh dậy cũng sẽ lâu hơn và không nên cử động mạnh tránh việc vết thương rách miệng sẽ rất nguy hiểm đó. Còn cô Nhật Linh thì …..
-Cô ấy làm sao?? –Kin lạnh giọng nói làm 4 vị bác sĩ sợ hãi.
-Cô ấy bị chấn thương khá nặng ở vùng đầu, bao giờ tỉnh lại là do lý trí của cô ấy.
-CÁC NGƯỜI LÀM VIỆC KIỂU GÌ VẬY??
Kin xốc áo bác sĩ lên, mắt nảy lửa nhìn người trước mặt, Ken tới gỡ tay áo ra:
-Bình tĩnh đi, họ đã cố gắng hết sức tôi.
-Các ông hãy chuyển 4 người họ vào một phòng đi. –Kelvin.
4 vị bác sĩ đi, 3 người họ vào căn phòng Vip của bệnh viện, họ nhìn những người trên giường đau sót, Kin nói:
-Người gây ra chuyện này, nhất định phải trả giá.
Chợt Ken có điện thoại, anh bắt máy:
-Tôi nghe.
-…..
-Tốt lắm, bắt hết lũ người đó lại, chính tôi sẽ giải quyết việc này.
-…..
-Sao?? Bắt được tên chủ mưu à??
-….
-Tôi sẽ đến đó ngay.
Ken cụp máy, Kin và Kelvin nhìn anh như đang mong đợi điều gì đó, Ken mỉm cười và giơ điện thoại lên:
-Đi chứ.
3 người họ ra khỏi bệnh viện và đến một nơi nào đó.