Hắn tức giận quát lên và đi tới, thực ra hắn và ông hắn đã tới từ lúc nó cúi mặt xuống khóc, hắn định chạy lại nhưng ông hắn lắc đầu nhìn ra phía nó, hắn và ông tiếp tục ở đó xem hai người xảy ra chuyện gì.
Nó vội đẩy Thiên Nam ra và quay mặt ra phía hắn như muốn giải thích điều gì đó, nhưng chưa nói gì thì ông hắn nói:
-Thiên Nam, cậu đi trước đi, ta có chuyện cần nói với Angel
-Vâng, sư phụ. –Thiên Nam tuân lệnh rồi bước đi, vẫn cố quay lại nhìn nó.
-Có chuyện gì vậy thưa sư phụ. –Nó đứng dậy
-Không có gì đâu, người có chuyện cần nói là hai con đó. Mà Angel này, ta nghĩ con đã có sự nhầm lần to lớn rồi đó.
Ông nó nói rồi bước đi. Chỉ còn nó và hắn, nó bước tối chỗ hắn, nói:
- Anh King, chuyện vừa rồi….
-Anh đã thấy hết rồi, cảnh vừa rồi anh không muốn thấy bất kì lần nào nữa, chỉ cần có người con trai khác động đến em là anh đã muốn giết người đó rồi. Cũng may cho tên Ghost đó là ông ở đây, không thì không biết anh làm gì hắn ta nữa.
Hắn nói giọng đáng sợ, nó mở to mắt ngạc nhiên, nó không ngờ hắn lại ghen đến vậy, hắn nói tiếp:
-Còn cả em nữa, sao lại để tên đó làm như vậy???
Nó mỉm cười rồi ngồi xuống chỗ khi nãy, hắn ngồi bên cạnh, nó nói:
-Vì anh ấy là một người rất quan trọng với em, một người em vô cùng yêu quý, là người con trai đầu tiên, ngoại trừ anh Kin ra quan tâm và yêu thương em đến như vậy.
-Em nói vậy là sao?? –Hắn khó hiểu “không phải là lúc cô ấy mới xuất hiện mình đã quan tâm cô ấy mà”
-Chuyện lâu rồi, chắc Thiên Nam không nhớ nữa, em cũng không muốn nhắc lại đâu.
Nó lắc đầu mỉm cười rồi nhìn ra phía hồ, hắn nhìn theo nó thắc mắc, một lúc sau nó quanh người lại, vén mái tóc màu đỏ lãng tử bồng bệnh của hắn lên, nó mỉm cười:
-Thiếu chủ thực sự rất đẹp trai đó, hơn Thiên Nam nhiều, màu tóc và mắt của hai người rất giống nhau, nhưng của thiếu chủ đẹp hơn nhiều.
-Anh tò mò không biết Angel của anh giả nam có đẹp trai hơn anh không, chắc chắn sẽ hơn. –Hắn
-Vậy thì anh sẽ làm cô dâu của em nha, thiếu chủ.
Nó nói đùa, hắn mỉm cười hạnh phúc, nó sờ lên vết sẹo mờ ẩn trong lông mày, chợt mỉm cười, hắn khó hiểu:
-Em cười cái gì vậy?? Mặt anh có gì à???
-Không có gì đâu, chỉ là em nhớ lại chuyện trước kia thôi. –Nó
-Chuyện gì vậy??–Hắn
-Chuyện đó….
FlashBack
Nó đang tập kiếm với một cậu bé tóc đỏ rất đẹp trai, cậu được mọi người gọi đại ca, cậu bé bỗng dừng lại, nhìn nó nói:
-Angel à, đường kiếm đó em tập sai rồi, còn nữa, em phải vung kiếm dứt khoát hơn nữa. Như thế này này.
-Đại ca, em xin lỗi, tại hôm nay là ngày đầu tiên em tập với kiếm thật.
-Được rồi, chúng ta tập tiếp nha.
Cậu bé đó nói, nó gật đầu, hai người tiếp tục tập, không may nó trượt tay, câu kiếm vung ra và vô tình để lại một vết trên lông mày hắn, máu từ đó chảy ra. Cậu bé ôm vết thương, nói:
-Angel, em làm cái gì vậy??
-Đại ca, em xin lỗi, em không cố ý. –Nó nói, nước mắt trào ra.
-Đừng khóc nữa, anh không sao đâu mà.
Cậu bé nói rồi dùng tay lau nước mắt cho nó, máu của cậu dính trên mặt nó làm mặt nó nhọ nhem, cậu nhìn nó phì cười, nó tức giận nói:
-Đại ca à!!!
End FlashBack
Hắn nghe xong thì ngạc nhiên, cậu bé trong câu chuyện của nó là hắn mà, sao nó lại nói là Thiên Nam, hay trong lúc cậu không có ở đây, nhất định sẽ có chuyện gì xảy ra. Hắn hỏi nó dồn dập:
-Cậu bé em gặp ở hồ vào 11 năm trước là Thiên Nam à?? Em có nhớ cậu bé đó như thế nào không??
-Sau vụ đó thì 5 tháng sau em mới quay lại đây, em gặp đã gặp một cậu bé ở hồ, một cậu bé có mái tóc màu đỏ, đôi mặt đỏ, khuôn mặt rất đẹp trai nhưng lại khác với cậu bé em gặp lần trước, có lẽ thời gian làm thay đổi cậu bé đó. Mới đầu thì em có hơi nghi ngờ nhưng đến khi những người khác gọi cậu bé đó là “đại ca” thì em nghĩ chắc chắn là cậu bé em gặp hồi trước. Mãi sau này em mới biết được cậu bé đó tên là Thiên Nam, nhưng kì là ở một chỗ, võ công của Thiên Nam hồi đó như bị giảm xuống vậy???
Nó nhìn hắn mỉm cười kể lại, hắn như hiểu ra mọi chuyện, vội đứng dậy nói:
-Thiên Băng, không phải như em nghĩ đâu, cậu bé đó thực sự l…
-King!!! –Ông hắn gọi
Cả hai người quay lại cùng lúc nhìn ông, ông tiến về phía nó và hắn, ân cần nói:
-Hai con vào bên trong đi, mọi người đang đợi đó.
-Vâng. –Nó gật đầu
-King, ta có chuyện cần nói với con, con ở lại đây. –Ông hắn
Hắn gật đầu, nó đi vào trước, khi nó đi khuất, ông hắn nói:
-Ta đã nói với con rồi mà, truyện đó nên để Angel và Ghost tự tìm ra, hai đứa nó sẽ hiểu ra mọi truyện, như vây sẽ tôt hơn cho cả hai.
-Ông, nhưng mà con không thể muốn thấy tên đó và Angel thân thiết như vậy. –Hắn tức
-À…à…hóa ra là con đang ghen, không ngờ đứa cháu ngỗ nghịch của ta lại ghen như vậy. –Ông hắn cười
-Thôi, vào trong đi, cứ như lời ông nói.
Hắn chạy vội vào trong, ở đây thêm lúc nữa chỉ sợ bị ông hắn chọc thêm thôi, ông hắn nhìn theo đứa cháu ngỗ nghịch của mình, lắc đầu cười.
……….
-Angel, em ăn cái nè đi. –Thiên Nam mỉm cười gắp cho nó
-Cảm ơn đại ca nha. –Nó cười tươi cho thức ăn vào miệng
Mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt kinh ngạc, Kin lên tiếng:
-Sao hai ngươi thân thiết như vậy??
-Tại vì tôi là người mà Angel yêu quý nhất mà, phải không Angel?? –Thiên Nam cười
-Yêu hơn cả anh à??? –Kin
-Tât nhiên rùi!! –Thiên Nam
-Em yêu cả hai anh mà, đại ca, anh hai. –Nó khoác vai cả hai người cười tươi.
-Nè, đừng có thân thiết như vạy, còn anh em bỏ đi đâu. –Hắn nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức tối chạy tới, gỡ bỏ tay nó ra khỏi người Thiên Nam.
-Tất nhiên là em cũng….
Nó chưa kịp nói xong thì Thiên Nam ngắt lời:
-Angel, hình như em cười với người khác nhiều hơn thì phải, trước kia em chỉ cười với anh thôi mà?? Không lẽ em đã trả thù được bà ta rồi à??
-Vâng. –Nó cười buồn
-Xin lỗi vì anh đã không giúp được gì cho em. –Thiên Nam ôm nó
-Cảm ơn anh. –Nó mỉm cười
-Ớn quá đó, hai người bỏ ra đi.
Mary tách nó và Thiên Nam ra, Thiên Nam mỉm cười nhìn Mary, nói:
-Đây là bạn gái anh em phải không, rất vui được làm quen với em, anh là Thiên Nam.
-Wow~~, anh đẹp trai quá nhỉ, King, anh có đối thủ rùi nè, cẩn thận đó nha.
Thiên Nam mỉm cười.
Brừm….. brừm…..
Thiên Nam lấy điện thoại ra, anh nhăn mặt nói:
-Xin lỗi nha, anh có điện thoại, anh ra đây chút.
Cùng lúc đó, Kin cũng có điện thoại:
-Ai vậy?
-……
-Vâng, con biết rồi, bọn con sẽ đến ạ
-……
-Vâng.
Kin gác máy, nó nhìn anh, anh nói:
-Ba gọi điện kêu tuần sau sẽ họp hoàng tộc và công bố thân phận công chúa của em
Nó gật đầu, vừa lúc đo, Thiên Nam cũng vào, anh nói:
-Tôi có việc bận, cần phải đi ngay, tạm biệt mọi người. Thiếu chủ, nhất định tôi sẽ nói chuyện với cậu. Angel, tạm biệt em nha!!
Thiên Nam hôn vào má nó rồi bỏ đi, nó đỏ mặt cúi đầu xuống, hắn tức giận định đuổi theo nhưng Thiên Nam đã đi quá tầm mắt rồi, hắn quay ra nó nói, mặt đằng đằng sát khí:
-Sarah, sao em thân thiết với tên đó như vậy??
-Anh đang ghen à, Thiếu chủ?? –Nó nói, giọng đểu
-Đ…đâu..c…có… -Hắn lắp bắp
-Leader, con nghĩ chúng ta không nên mà cho người nói lắp lên điều khiển đâu. –Hà Mi
-Lại còn không chung thực nữa. –Hà Vi
-Chắc không biết đại ca và đại tỷ của chúng ta thân thiết đến mức nào?? –Thiên Kì
-Chỉ tội nghiệp cho Thiên Bảo của chúng ta, luôn đứng nhìn từ xa. –Thiên Vũ
Phụt….Thiên Bảo đang uống nước thì bị sặc, nước bắn ra, anh vội lấy khăn lau và nói:
-Thiên Vũ… cậu nói gì thế??
-Thiên Vũ, anh nói gì kì vậy, làm như anh Thiên Bảo thích đại tỷ ý. –Hà Vi cười
Mọi người ngạc nhiên nhìn Thiên Bảo, Thiên Bảo nhìn sang nó, nó chỉ cúi đầu xuống, chợt Hà Mi đứng dậy, ôm lấy cổ Thiên Bảo từ phía sau khiến mọi người càng ngạc nhiên, cô thản nhiên nói:
-Thiên Vũ, sao anh lại nói vậy?? Thiên Bảo là của em mà.
-Hà Mi, em….
Thiên Bảo ngạc nhiên nói, nhưng anh chợt mỉm cười nhìn cô “cảm ơn em”. Anna nói phá ngang bầu không khí ngột ngạt:
-E hèm!! E hèm!! Hình như đang trong giờ ăn thì phải.
-Ăn đi, lát nữa đi Liechtenstein. –Nó
-Tuyệt quá!! Mình chưa đến đó chơi lần nào!! –Anna vui mừng
-Không, chỉ tao với anh Kin thôi, còn mọi người đi đâu thì đi.
Nó nói giọng lạnh ngay lập tức dấp tắt niềm vui của Anna, mọi người ngạc nhiên, Anna nói:
-Tại sao?? Tao cũng muốn đi mà.
-Việc nội bộ hoàng tộc người ta không phải ai cũng cho biết được đâu. –Ken
-Nhưng là lễ ra mắt của Sarah mà, em cũng muốn dự. –Anna
-Không phải ra mắt (Mary sửa lại ngay), anh Kin (rùi quay sang Kin nài nỉ)
-Thôi được rồi, em cho chúng có đi cùng luôn đi, xuất hiện một lân rồi mà. –Kin
Nó nhìn Kin bằng ánh mắt sắc lạnh khiến anh rùng mình, nó nói:
-Tùy thôi.
Mọi người im lặng một hồi để tiêu hóa mọi chuyện, rồi vui mừng reo lên, hắn mỉm cười, Hà Vi nói:
-Đại tỷ, nhớ chọn cho tụi này chỗ nào đẹp nha!!!
-2 người cần đến California trong 2 tuần tới (chỉ vào Hà Mi và Hà Vi). Eric, Justin và Rider sẽ đến Indonexia để điều khiển tổ chức của chúng ta ở đó, sẽ mất 2-3 tuần đấy. –Nó
-HẢ??? -5 người ngạc nhiên, hét lên.
-Còn anh thì sao??? –Thiên Bảo
-Ở lại đây. –Nó
-Tại sao mỗi Thiên Bảo được ở lại?? –Thiên Minh
-Về.
Nó nói rồi đứng dậy, mọi người ngơ ngác nhìn theo, chợt nó đứng im một chỗ lạnh giọng nói:
-Mọi nhười có đi không, 5 người kia chuẩn bị đi, mai xuất phát đó, còn Thiên Bảo, đi theo tôi.
Mọi người vội đứng dậy, 8 người tụi nó và Thiên Bảo về Việt Nam, 5 người kia chuẩn bị để đi làm nhiệm vụ.
Tại Việt Nam
Nó và Thiên Bảo đang ở ngoài vườn, Thiên Bảo nói:
-Tại sao em lại để anh ở lại, bình thường Tứ đại hậu vệ có bao giờ làm việc riêng lẻ đâu, ít nhất là 2 người đi chúng??
-Không biết, chỉ là cảm thấy có gì gì đó……. Nên tôi cần anh ở đây. -Nó
-Được rồi.
Thiên Bảo đồng ý, hiếm khi mới thấy nó nói như vậy, chắc chắn có chuyện gì nên nó mới như vậy.
1 tuần sau
Tại cung điện hoàng gia Liechtenstein
-Còn bao nhiêu nữa thì bắt đầu. –Ông nó lo lắng.
-Còn 15 phút nữa ạ. –Một người hầu bên cạnh nói
-Con bé chuẩn bị xong chưa. –Ông nó
-Tiểu thư vừa mới tới ạ. –Người đó nói tiếp
-Sao con bé giờ mới tới, đang lẽ ra phải tới sớm để còn chuẩn bị chứ, không biết có kịp ko, thật khiến người khác lo lắng mà.
Ông nó lo lắng, chợt có giọng nói quen quen vang lên:
-Không cần lo lắng vậy đâu ông, em cháu vốn dĩ đã xinh đẹp rồi, không cần chẩn bị cũng đẹp mà.
Kin, Ken, Kelvin, hắn, Anna, Mary, Bảo Ngọc và bố nó đi tới, ông hắn vui mừng nói:
-Cuối cùng con cũng đến, còn mấy người này là bạn con à??
-Vâng. –Kin
Ngài đại công tước ngồi im lặng này giờ, đứng lên nói:
-Con đã bảo rồi, đừng lo lắng quá, chụng nó sẽ đến đúng giờ mà. Mà tại sao tự nhiên hôm nay cha lại đích thân chỉ huy, mọi lần là giao cho người khác mà??
-Tất nhiên rồi, đây là sự kiện trọng đại, ta chưa bao giờ công bố chức công chúa của hoàng tộc.
Ông nó nói, mọi người gật đầu như hiểu chuyện, chợt ông nó đi đến chỗ hắn, hỏi:
-Ông cậu có đến không, William??
-Không ạ. –Hắn
-Sao ngài biết ông cậu ấy ạ?? –Anna
-Tất nhiên rồi, chính ta là người đã gửi Ph….
Ông hắn đang nói chợt quay sang phía ngài đại công tước:
-Phillip đâu?? Nó về rồi phải không??? Mất tích cả năm trời!! Mà nó có đến đây không??
-Con không biết được, con nói với nó rồi, chắc nó sẽ tới thôi. –Đại công tước
Ngài đại công tước nhớ lại
-Cha nói cái gì?? Công bố chức vị công chúa á?? Cô công chúa đó tự nhiên từ đâ ra vậy?? –Một người con trai trẻ ngạc nhiên
-Thân thế sẽ được nó ở buổi tiệc, vậy nên con phải tới. –Đại công tước.
-Không, cô công chúa đó không liên quan đến con. –Người đó
-Không được, việc này rất quan trọng….
Đại công tước chưa nói xong người con trai đó đã bỏ đi.