Thiên Thủ Song Tôn

Chương 16: Chương 16




Ba người nghe, đúng ý thì cười, không nói thêm gì.
Tiêu Hồn động chủ Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan phất nhẹ tay áo, bốn phấn y thiếu nữ lập tức bảo vệ hai bên tả hữu, Lã Chí Viễn giữ Đường Chấn Kiệt, cẩn thận đi theo sau Kim Tiểu Lan. Liệt Nhật, Hắc Nguyệt, Ngân Tinh Tam đại bảo chủ, Ác Thủy, Quỷ Hỏa, Bạo Phong Tam đại môn chủ lúc đó chia ra đứng hai bên, vây bọc Kim Tiểu Lan, Lã Chí Viễn ở giữa để đề phòng quần hào tập kích.
Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy nắm Kim Quang Như Ý trượng cùng Ôn Nhu Lãng Tử, Thiền Cực đầu đà chắn đoạn sau, nếu có biến động thì kịp thời động thủ. Mọi người di chuyển xong, Kim Tiểu Lan mới xoay người nhẹ nhàng đi về góc Đông bắc của thạch thất. Lăng Ba Nhất Yến không nhẫn nại được nữa, rút Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm nhảy đến bên cạnh Tang Bác Cổ, nói :
- Chúng ta không xuất thủ, bọn họ sẽ chạy hết.
Tang Bác Cổ điềm tĩnh, nói :
- Thì để bọn họ chạy.
Lăng Ba Nhất Yến nghe thấy vậy, tỏ vẻ không bằng lòng, nói :
- Ây, Vạn Sự Thông đúng là đùa giỡn...
Nói rồi quay người chạy đi.
Vạn Sự Thông dùng một chiêu “Bát Bộ Cản Thiền” lập tức giữ Lăng Ba Nhất Yến lại, khẽ nói :
- Nha đầu yên tâm, đảm bảo chúng không thể thoát ra khỏi Phi Phi cổ động.
Lăng Ba Nhất Yến không rõ, vội nói :
- Vãn bối không hiểu ý của lão tiền bối!
- Trong động nhất định có người, hơn nữa họ lại còn đứng về phía chúng ta!
Lúc này huynh đệ Đường Chấn Anh đều chạy lại, nghe nói trong động có người thì đều giật mình. Đường Tử Vi hỏi trước :
- Lão tiền bối làm sao biết được trong động có người?
Tang Bác Cổ hạ thấp giọng nói :
- Khi chúng ta vào động, vốn là tất cả cơ quan đều phát động. Tại sao khi Kiệt nhi nhảy lên phía trước một cái thì tất cả đều ngừng lại hẳn? Sư phụ và sư bá của các ngươi vào động như thế nào? Cứ từ từ đợi xem, có lẽ màn kịch hay sắp sửa diễn ra.
Mười vị long đầu của võ lâm nhìn Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan giữ toàn đồ Phi Phi cổ động, định chạy ra khỏi thạch thất thì tất cả đều muốn ra tay, nhưng vì e ngại Song Tôn nên không tiện động thủ. Nay thấy Tang Bác Cổ và mấy người thầm thầm thì thi, không biết đang nói chuyện gì. Thiếu Lâm Chưởng môn Phật Nguyên đại sư, Võ Đương Chưởng môn Nhất Huyền đạo trưởng mỗi người niệm Phật một câu, rồi cùng hướng về Tang Bác Cổ cung tay nói :
- Nếu chúng ta không hành động, có lẽ sẽ bị nhốt trong này.
Tang Bác Cổ vuốt ria mép ha hả cười :
- Chư vị, xin cứ yên tâm, không cần chúng ta ra tay, đảm bảo bọn chúng không thoát ra khỏi thạch thất đâu...
Vạn Sự Thông nói chưa dứt lời, Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan xem qua động đồ, rồi cuộn động đồ lại, đột nhiên duỗi thẳng những ngón tay ngọc ngà, ấn mạnh vào vách đá.
Một hồi âm thanh trầm nặng vang lên, lập tức hiện ra một cửa hình tròn (nguyệt lượng môn).
Quần hào thấy vậy kinh hoàng, không suy xét gì thêm, một loạt tà áo phấp phới bay về phía đó.
Đúng lúc ấy, nghe thấy một tiếng “hự” vang lên, làm mọi người kinh hoảng.
Tiếp đó, Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiển Lan đột nhiên lùi lại nhanh như điện. Rồi một tiếng “bình” vang lên, luồng sáng tím đã tắt, toàn thạch thất tối om.
Thay đổi đột ngột làm ọi người hoảng sợ, nhưng họ đều là cao thủ võ lâm, nên vội ngưng thần đề phòng bất trắc.
Tai nghe thấy một loạt tiếng gió thổi vào các tay áo. Một loạt bóng người, thấp tha thấp thoáng và hình như có tiếng động thủ nhưng rất khẽ.
Thời gian vừa qua rất ngắn, “bình” một tiếng, trong phòng lại khôi phục ánh sáng như ban đầu, màn sương tím lãng đãng.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, toàn bộ cuộc thế đã thay đổi. Lã Chí Viễn cùng đồng bọn vốn tụ tập ở góc Đông bắc, đã lùi đến góc tây bắc.
Liệt Nhật, Hắc Nguyệt, Ngân Tinh ba thanh bảo kiếm, chém thép như bùn, loang loáng vung lên, kiếm khí toát ra lạnh lẽo, lại thêm Như Ý trượng, ánh thép khắp nơi đan xen nhau thành một màn kim quang bảo vệ góc tây bắc đến nỗi mưa gió không lọt qua được.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan ngồi ở phía trong màn quang, sắc mặt xanh nhợt, đầu tóc rối bời, đang vận công điều khí, rõ ràng là bị nội thương. Bốn nữ đệ tử của Kim Tiểu Lan đứng bảo vệ chung quanh, mặt mày buồn rũ, lộ vẻ sốt ruột lo lắng.
Những người còn lại lo sợ, mười mấy cặp mắt đều nhìn trừng trừng phía góc Đông bắc, không ai nói một lời.
Song người lo lắng sợ hãi nhất vẫn là Lã Chí Viễn, lão ta đứng tựa vào vách đá ở góc tây bắc, mắt nhắm lại, vết thương chỗ cánh tay phải lại chảy máu ròng ròng.
Người tinh mắt nhìn là biết lão ta nhất định bị trọng thương, vết thương mới được bịt nay lại bung ra. Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba xé một mảnh áo lót buộc lại vết thương cho lão.
Song, điều rất kỳ quái là Đường Chấn Kiệt không biết đi đằng nào.
Đường Chấn Anh, Đường Tử Vi, Lăng Ba Nhất Yến không thấy bóng dáng Kiệt đệ đệ thì rất lo lắng. Nhưng cái đó chỉ thoáng qua, nếu nhìn chỗ Nguyệt Lượng môn mới mở ở góc Đông bắc sẽ thấy kinh hoàng vô cùng.
Đừng nói bọn họ, đến như Võ Lâm Vạn Sự Thông, Vô Tướng thiền sư, Tuyệt Trần thần ni và mười vị long đầu của võ lâm cũng phải tập trung tinh thần, không một tiếng động, nhìn kỹ góc Đông bắc.
Thạch thất rộng lớn không một tiếng động, trầm tịch vô cùng.
Chỗ Nguyệt Lượng môn ở góc Đông bắc, thấy có nhiều màu sắc, các cánh tay áo phấp phới, phía trên là mây và sương, phía dưới toàn là sen, nhiều làn gió thơm, nhìn không rõ người, đếm không biết có bao nhiều kiều nữ xuyên qua luồng gió xoáy.
Phút chốc, gió lặng sóng yên, mười sáu bạch y thiếu nữ chia ra đứng hai bên. Lúc đó xuất hiện một thiếu nữ choàng áo lụa, nước da mịn màng, nhan sắc tuyệt trần.
Đường Chấn Kiệt vốn bị thất tung, nay đang ngây người đứng trước mặt thiếu nữ đó.
- Phù Dung quận chúa...
- Phù Dung Phi Tử...
Thạch thất lại náo động. Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng cũng hốt hoảng nói :
- A, chính là nàng... nàng đã bắt Kiệt đệ gọi là thư thư.
Đường Chấn Anh kinh ngạc hỏi :
- Muội nhận ra cô nương đó ư?
- Tối ngày hôm kia, cứu muội và Hồng ca, Kiệt đệ thoát hiểm chính là thiếu nữ đó mà.
Phù Dung Phi Tử lặng lẽ đứng yên rồi nhìn Đường Chấn Kiệt đang đứng trước mắt, nói :
- Ta đã nhiều lần khuyên nhủ đệ không được vào động, đệ lại cứ vào, không nghe lời thư thư, để nguy hiểm đến tính mạng. Ây, thư thư chẳng còn cách nào với đệ cả.
Lời không nhiều, nhưng rất thắm thiết và đượm vẻ buồn, nhất là như oán như trách, làm mọi người trong động đều cảm thấy không yên lòng. Chẳng ai biết thiếu nữ với Đường Chấn Kiệt có quan hệ thế nào?
Nhưng Đường Chấn Kiệt chẳng nói một lời, chỉ đứng ngây ra nhìn Phù Dung Phi Tử, tựa như bức tượng gỗ vậy.
Phù Dung Phi Tử thấy chàng nhìn như vậy cũng e thẹn, hai má hơi ửng hồng, nói :
- Trông mặt đệ ngây ra thế kia, hai hôm không gặp đã lạ rồi, thư thư đang nói đệ, đệ có nghe rõ không?
Nói rồi phất nhẹ tay áo, đẩy Đường Chấn Kiệt một cái.
Đường Chấn Kiệt vì Bối Tâm huyệt bị điểm quá lâu nên khí huyết nhộn nhạo, tình thần không được minh mẫn, lại thêm áo quần hôm nay của Phù Dung Phi Tử hơi khác biệt, không giống như hai lần trước. Nàng mặc bộ tơ lụa nhẹ như mây, phất phới như tiên. Cho nên Đường Chấn Kiệt hình như lúc lại nhận ra, lúc thì không nhận ra nàng, đang mơ mơ màng màng thì bị tay áo quét qua một cái, lúc đó mới tỉnh lại, chàng nói :
- Ơ, chính là thư thư, hôm nay thư ăn mặc đặc biệt, cho nên đệ... đệ... đệ... không dám nhận ngay.
Phù Dung Phi Tử thấy chàng không lanh lợi như trước, trong lòng thấy lạ, vừa định hỏi thì thấy bên mép có vết máu chảy, vội hốt hoảng hỏi :
- Sao, đệ bị thương ư?
Nàng hỏi xong thì vội vàng bước lên, một mặt lau vết máu, một mặt lấy ra hai viên thuốc, nói :
- Mau uống thuốc này!
Nói xong liền nhét thuốc vào miệng Đường Chấn Kiệt.
Đường Chấn Kiệt nuốt viên thuốc, cảm thấy nhẹ nhõm, khỏe hẳn lại, tinh thần minh mẫn, hô lên một tiếng dài vang động bốn vách. Phù Dung Phi Tử chăm sóc Đường Chấn Kiệt từng ly từng tí.
Lúc này mười vị long đầu của võ lâm đã lần lượt đến gần và vây quanh bọn họ.
- Mau lùi lại!
Mười sáu bạch y thiếu nữ cùng hô lên, các tay áo phất phới tung ra, đan xen nhau tạo ra một luồng gió mạnh ngăn mọi người ở vòng ngoài.
Phù Dung Phi Tử quay người nhìn quần hào một lượt, rồi mới từ từ nói :
- Gần ba tháng nay, chư vị theo dõi ta khắp nơi, hôm nay lại dồn cả vào động này, không biết có ý định gì?
Võ Đang Chưởng môn Nhất Huyền đạo trưởng vừa cười vừa nói :
- Thất lễ! Thất lễ! Chúng ta không phải theo dõi cô nương, mà chỉ muốn hỏi một câu, nhưng không biết làm sao gặp mặt được.
- Bây giờ thì có thể hỏi đi.
Nhất Huyền đạo trưởng tiếp lời :
- Nghe nói, nguồn gốc của Quận chúa có liên quan đến Phi Phi cổ động này, có phải như vậy không?
- Phải thì sao?
Không Động chưởng môn tiếp lời :
- Như vậy Quận chúa nhất định là hậu duệ của Không Không thượng nhân?
Phù Dung Phi Tử lần này không đáp lời, cũng không tỏ thái độ gì.
Côn Luân Chưởng môn hỏi :
- Quận chúa sao chẳng nói năng gì? Rốt cuộc thì điều đó có phải hay không?
Phù Dung Phi Tử nét mặt đột nhiên xịu đi, nói :
- Ta có nỗi khổ tâm riêng không thể nói được, các vị đừng nên ép người thái quá.
Trường Bạch Chưởng môn nói :
- Thân thế Quận chúa không hỏi cũng được, nhưng xin chỉ giáo, theo võ lâm lưu truyền: trong Phi Phi cổ động có cất giấu hai bộ kỳ thư, một bộ là “Võ Lâm Nghệ Nghiệp Quy Tông”, một bộ là “Thiếu Dương thần công bí lục”, điều đó là thật hay giả?
Phù Dung Phi Tử nhếch mép cười lạnh :
- Ta đã biết trước lòng dạ của chư vị, nhưng nói cho chư vị biết cũng chẳng sao...
Thái độ của nàng không bực tức nhưng vô cùng uy nghiêm, mặt lạnh như tiền, thái độ khác hẳn như khi nói chuyện với Đường Chấn Kiệt. Nàng ngừng một lát rồi tiếp tục :
- Về quyển Võ Lâm Nghệ Nghiệp Quy Tông thì tin đồn không sai, nhưng quyển kia lại là Tứ Tượng thần công bí lục. Tứ Tượng là Thái dương, Thiếu âm, Thiếu dương, Thái âm, trong đó Thiếu dương là một trong Tứ tượng. Người đời không rõ, gọi thành Thiếu Dương thần công bí lục, chẳng khác nào người mù sờ voi, nghe chướng cả tai.
Phù Dung Phi Tử nói nhẹ nhàng từ tốn, chỉ ra cái bí mật của kỳ thư, làm cho tim mọi người trong thạch động đều đập mạnh.
Tang Bác Cổ lúc đó lộ vẻ đắc ý, nhìn huynh đệ Đường Chấn Anh gật gật đầu, nói :
- Vạn Sự Thông ta nói trong động có người, thế nào, ta không nói sai chứ? Việc báo thù rửa hận, chỉ cần mấy tiểu oa nhi các người là đủ thắng rồi, không cần đến mấy lão già này.
Nói rồi cùng Võ Lâm song tôn, Đông Phương Tiêu Dao, Thần Thủ Tiên Chỉ đứng vào một chỗ, thì thà thì thầm không biết những gì. Đường Tử Vi, Lăng Ba Nhất Yến, v... v... vì Phù Dung Phi Tử cứu Kiệt đệ đệ thoát hiểm mà cảm kích bội phần, bèn nhất tề tiến đến gần. Đột nhiên Đường Chấn Anh thấy Lã Chí Viễn tựa vào vách đá ở góc tây bắc đang từ từ quay lại, bèn nhảy tới, Nhật Nguyệt song luân múa lên thành chữ thập, quát :
- Hận của sư môn sâu như biển, thù của phụ mẫu không đội trời chung. Lã Chí Viễn, ta đòi ngươi phải trả nợ máu, mau mau ra đây nhận cái chết.
Tiếng sắt thép vang lên, lòng phẫn nộ khôn nguôi.
Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn tay phải máu chảy, tuy đã cố gắng chịu đựng nhưng vì thọ thương nhiều chỗ nên lực bất tòng tâm, trong lòng suy tính cuộc diện hôm nay, đừng nói đến chuyện muốn báo thù ba mươi năm về trước và cưỡng bức sư muội Mai Phụng Quyên để thỏa lòng mong muốn suốt đời, có lẽ muốn thoát vòng vây để cứu mạng sống cũng rất khó khăn. Đừng nói ai khác, chỉ cần một mình Phù Dung Phi Tử cũng đã đủ sợ rồi, vì lão ta vừa mới bị một trận xong.
Nay thấy Đường Chấn Anh công nhiên khiêu chiến, sát khí đằng đằng, Lã Chí Viễn biết rõ không còn sức để tiếp tục trận chiến, nhưng để bảo toàn tính mạng thì phải liều, do đó vội lấy hết sức bình sinh bước lên ứng chiến.
Đường Chấn Anh quang minh chính đại hào hiệp, thấy Lã Chí Viễn tay không xuất trận, bèn đem Nhật Nguyệt song luân giắt vào sau lưng, nói rành mạch :
- Đường Chấn Anh ta không bao giờ ăn hiếp người. Lã Chí Viễn, ngươi tay không ra trận thì ta cũng sẽ dùng tay không.
Đường Chấn Anh nói rõ ràng, đầy hào khí làm ọi người đều kính phục.
Vô Tướng thiền sư đứng ở chỗ xa, tình sư đồ như phụ tử, thấy ái đồ thu lại binh đao, dùng tay không giao chiến với Lã Chí Viễn, trong lòng lo lắng, nên nói :
- Hài nhi này có lẽ quá kiêu ngạo...
Tuyệt Trần thần ni tiếp lời :
- Anh nhi có tấm lòng nhân hậu, tuổi tuy nhỏ nhưng phong cách hào hiệp, thật là một đóa hoa đẹp của Nga Mi phái chúng ta.
Vô Tướng thiền sư vén tay áo tăng bào, định nhảy ra thì bị Tang Bác Cổ giữ lại, nói :
- Thiền sư yên tâm đi, lần này Anh nhi giao chiến với Lã Chí Viễn, hắn đã bị thương nhiều chỗ, lại mất cánh tay phải, thì Anh nhi không thể bại được, hà tất thiền sư phải đích thân ra tay?
Vân, Tiêu, Lôi, Chấn bốn đại đệ tử sợ sư đệ thất bại, vội cùng nhảy tới.

Nhưng khi bốn tăng chưa tới, thì một bóng người đã lướt qua, thì ra cô nương Hoa Tường Tường đã đứng ngay bên cạnh.
Lã Chí Viễn thấy Đường Chấn Anh thu lại Nhật Nguyệt song luân, hình như coi thường lão, lão cảm thấy khó chịu, lạnh lùng cười nói :
- Ngươi đừng tưởng ta mất một tay là thành người vô dụng. Ta đối phó với loại hậu sinh tiểu bối như ngươi thì có sá gì. Binh khí dùng hay không dùng tùy theo ngươi muốn, ta không cần cái lòng tốt đó.
Đường Chấn Anh cười ha hả, nói :
- Phong cách nghĩa hiệp là do ta muốn, ai bảo ngươi cần hay không cần.
- Phí lời, hãy mau xuất chiêu!
Lã Chí Viễn co tay trái ngang ngực, chuẩn bị tư thế, chờ động thủ.
Đường Chấn Anh nói một chữ “mời” xong, vung hai tay định ra thế xuất chiêu.
- Anh đệ đệ tránh ra, để ta giết lão già này...
Hoa Tường Tường đã nhảy đến đứng bên cạnh Đường Chấn Anh.
- Tường thư thư hãy lui ra, mong thư đừng tranh với đệ. Đệ nhất định phải tự tay giết tên hung ác này.
Nói rồi kéo Hoa Tường Tường sang một bên, và tiến lên...
Hoa Tường Tường vẫn lo cho Đường Chấn Anh, nên vội ra tay trước. Cứ như vậy, hai người giằng co, tranh luận mãi không thôi.
Trong lúc đó, Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan đã nghỉ ngơi được một lát, đoạn vươn mình, ngó nhìn Nguyệt Lượng môn ở góc Đông bắc, rồi dùng truyền âm nhập mật thông báo cho nhóm người của thị :
- Tình thế trước mắt đã là bước sống chết cuối cùng. Phù Dung quận chúa và mấy thiếu niên họ Đường xem ra quan hệ thắm thiết sâu nặng, nhưng với các long đầu của các phái thì hình như có sự tranh chấp, chúng ta phải nắm vững thời cơ, thừa lúc họ tranh chấp, lập tức ra khỏi động. Mong mọi người gác lại những suy tính riêng tư, đồng tâm hiệp lực, tùy theo sở trường mà cố gắng, làm sao vượt qua được Nguyệt Lượng môn rồi tính toán sau.
Nói xong, nhẹ nhàng bước đi, tay áo phất phới, đã ra tay trước.
Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy, Liệt Nhật, Hắc Nguyệt, Ngân Tinh Tam đại bảo chủ nghe thấy vậy thì giật mình, một cây Kim Quang Như Ý trượng, ba thanh kiếm chém sắt như bùn, vang lên kiếm khí đùng đùng, ánh thép lóa mắt, trong phòng náo động hẳn lên. Tam môn chủ cũng không dám chậm trễ, ai nấy đều nắm chặt binh đao. Ác Thủy môn chủ vì lần trước ở Tùng Lâm bị Hoa Tường Tường giết hơn mười đệ tử của lão, nên mang hận trong lòng. Nay thấy Hoa Tường Tường và Đường Chấn Anh giằng co nhau, vả lại cách đó rất gần, hắn cầm Phân Thủy Bạt Lãng đao, tựa vào Quỷ Hỏa môn chủ liếc nhìn một cái. Quỷ Hỏa môn chủ hiểu ý liền tung Hỏa Long tiên (roi rồng lửa), ấn nút lò xo, liền một lúc đánh ra bảy hạt hắc hoàn, bắn thẳng vào Hoa Tường Tường và Đường Chấn Anh.
Sự đời là giáo đâm thẳng dễ tránh, ám khí phóng ra khó lường, đến khi hai người phát hiện, bảy viên hắc hoàn đã bắn đến nhanh như điện. Đường Chấn Anh hốt hoảng nói :
- Có ám khí...
Hoa Tường Tường lạnh lùng hừ một tiếng, tay trái quặp lấy Đường Chấn Anh, tay phải vội ra một chưởng phách không. Bảy viên hắc hoàn cũng thật quái dị, bị chưởng phong kích không những không rơi, mà lại quay tròn, tiếp đó thì “bình, bình, bình” vang lên một lúc bảy tiếng, hắc hoàn bị nổ tung biến thành bảy cụm lửa chụp vào hai người. Cái đó gọi là “Thất Tinh Cao Chiếu”.
Bạo Phong môn chủ cười một trận, vung Chiếp Liệt Phong Hỏa phiến, hướng cụm lửa trên không, quạt liên hồi, lửa gặp gió càng bốc cao. Mấy huynh đệ Đường Tử Vi trông thấy cảnh tượng ấy, lo sợ nhao nhao gọi to :
- Anh ca ca, mau lùi lại...
- Tường thư thư, lùi lại mau!
Lăng Ba Nhất Yến vung Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm nhằm thẳng cụm lửa...
Đường Chấn Anh vừa mới kéo Hoa Tường Tường định chạy ra ngoài. Ngược lại Hoa Tường Tường giữ chặt lấy Đường Chấn Anh nói :
- Sợ cái gì...
Vừa nói, nàng giơ cao tay phải xoay ba cái, động tác rất ung dung. Nhưng thế lửa bốc cao ở bốn chung quanh, tựa như sóng triều tràn bãi cát, nước dội vào lửa, hỏa thế đã bị tắt ngấm, chỉ còn luồng khói trắng.
Chiêu thế của Hoa Tường Tường rất lạ, làm ọi người trố mắt đứng ngây ra.
Phù Dung Phi Tử nói :
- Ồ, Thiếu Âm thần công!
Quần hào nghe vậy đều thấy lạ lùng, cùng quay về phía Phù Dung Phi Tử, hỏi :
- Sao? Quận chúa nói vị bạch y nữ hiệp này vừa sử dụng Thiếu Âm thần công?
Phù Dung Phi Tử không kịp trả lời, Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan đã dẫn mọi người đi rồi. Tam đại bảo chủ đi đầu, Liệt Nhật, Hắc Nguyệt, Ngân Tinh kiếm, ba thanh lợi kiếm tỏa một màn ánh sáng, kiếm khí hừng hực, đồng thanh nói :
- Nhường đường thì sống, chắn đường thì chết, tất cả mau mau tránh ra.
Mười sáu bạch y thiếu nữ định ra tay, nhưng Phù Dung Phi Tử đột nhiên cười lớn, nói :
- Bổn Quận chúa thấy có thể đánh bại ba thanh bảo kiếm đó, để ta thânh chinh tiếp chúng.
Nói rồi phất nhẹ tay áo, mười sáu bạch y thiếu nữ theo lệnh nhất tề tránh ra.
Tam đại bảo chủ vung kiếm xông lên. Liệt Nhật kiếm với chiêu “Xích Đế Trảm Giao”, Hắc Nguyệt kiếm “Âm Sơn Đoạn Hồn”, Ngân Tinh kiếm “Xuân Nê Lạc Tuyết”, ba kiếm cùng xuất, thế như phong ba bão táp, lanh lẹ vô tỉ, tinh tang tang... ba kiếm lúc này xông vào một chỗ, kiếm quang loang loáng, lúc đó không biết Phù Dung Phi Tử ở đâu. Biết việc chẳng xong, ba người hốt hoảng cùng hô lên, vội giữ chặt kiếm, nhưng nghe tiếng cười kiêu hãnh ngay cạnh mình vang lên :
- Các ngươi chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi.
Tam đại bảo chủ giật mình, chưa kịp nhìn rõ người ở chỗ nào, thì thấy huyệt Uyển Mạch bị tê dại, bảo kiếm đúng lúc đó rời khỏi tay bay đi.
Phù Dung Phi Tử phất tay áo lên ột cái, ba thanh bảo kiếm đều rơi vào tay nàng, thủ pháp đó kỳ diệu không sao tả nổi.
Cùng lúc đó, Hoa Tường Tường dùng võ lâm tuyệt học Thiếu Âm thần công dập tắt cụm lửa, tiếp đó hô lên một tiếng, xuất chiêu. Ác Thủy môn chủ đang đi đầu, vội vung Phân Thủy Bạt Lãng đao vừa định ứng kích. Hoa Tường Tường dùng thế nhanh như điện, tay phải đã đánh vào đầu Ác Thủy môn chủ, “bình” một tiếng, đầu óc vỡ tung, thuận thế nhảy lên đá một cái, một thi thể đã bị đá ra xa hơn ba trượng. Ác Thủy môn chủ vừa bị giết chết, thì Bạo Phong môn chủ rú lên một tiếng thảm khốc, cũng văng tới chỗ thi thể kia, đó chính là kết quả xuất chiêu của Lăng Ba Nhất Yến.
Tam đại môn chủ lúc này chỉ còn lại một mình Quỷ Hỏa môn chủ, thấy thế bất lợi vội vung Hỏa Long tiên, giở một chiêu “Bát Phương Phong Vũ” đi về phía góc Đông bắc. Đường Chấn Anh thấy hai thiếu nữ cùng chiến thắng thì rất phấn chấn, nhưng nhìn Lã Chí Viễn đã không ở trước mặt nữa. Do đó vội vẫy hai nàng, cùng tiến về góc Đông bắc.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan thấy binh khí của Tam đại bảo chủ bị cướp, định lấy lại. Thấy Quỷ Hỏa môn chủ chạy đến bèn giục Môn chủ phóng hỏa công kích.
Quỷ Hỏa môn chủ một tay vung Hỏa Long tiên, một ta thò vào trong túi, muốn dùng các loại hỏa khí tung ra khắp chốn. Trong nháy mắt, hỏa cầu, hỏa tiễn, hỏa trường trùng, hỏa áp tử, lưu hoàng hỏa tiếu, tùng tử lôi yên... toàn bộ tề xuất lần lượt nhằm Phù Dung quận chúa công tới.
Trước Nguyệt Lượng môn, ngọn lửa cuồn cuộn, khói nghi ngút, mười sáu bạch y thiếu nữ xuyên qua ngọn lửa, lúc ẩn lúc hiện, nhanh mà không loạn, đến chỗ quần hào.
Đường Chấn Kiệt thấy lửa bốc cao vội vàng vung Kim Mai Hạc Chưởng, kích tả đả hữu, quét mấy loại hỏa rơi xuống đất, như thế càng nguy hiểm, dễ bị cháy. Phù Dung Phi Tử cất giọng như chim hót, nói :
- Đệ đệ, đến bên này!
Nói rồi khẽ hạ cánh tay ngọc ngà giữ Đường Chấn Kiệt cùng một chỗ. Đoạn, nàng hô một tiếng, vang lên hàng chuỗi tiếng kêu chít chít, ngọn lửa bị dập tắt.
Hoa Tường Tường thấy vậy, thốt lên :
- A! Thiếu Âm thần công!
Quần hào lúc này lại càng ngạc nhiên, nghĩ rằng nhị vị cô nương đều biết Thiếu Âm thần công, nên càng kinh hoàng.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan, Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba, Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy, Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn, Thiền Cực đầu đà, Quỷ Hỏa môn chủ, và Tam đại bảo chủ v. v... vừa thấy ngọn lửa bị tắt, lòng dạ sợ hãi, lập tức ngừng công kích, lùi lại phía sau.
Đường Chấn Anh hô to một tiếng, nói :
- Tận trời cuối đất rồi, Lã Chí Viễn, ngươi còn chạy đi đâu nữa...
Lời nói chưa hết đã rướn người tiến lên, ra một chưởng “Lực Chấn Sơn Nhạc” đánh xuống Bối Tâm huyệt của Lã Chí Viễn.
Địa Sát bang Tổng bang chủ, Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy so với Lã Chí Viễn hơi tụt sau một bước, thấy Đường Chấn Anh truy đuổi phía sau, lão đột nhiên ra tay, vung Kimg Quang Như Ý trượng, xuất chiêu “Lan Giang Tiếp Châu”, nhằm bụng Đường Chấn Kiệt quét tới :
- Lão già muốn chết!
Hỏa tinh loang loáng, chính là Lăng Ba Nhất Yến kịp thời xông đến, kiếm đâm thẳng “Họa Long Điểm Tinh”, Như Ý trượng lập tức văng đi.
- Oa nhi, tiếp chưởng! Lã Chí Viễn đã quay người lại, một chiêu “Nghinh Phong Khước Nguyệt”, vừa quét vừa đánh, trong nhu có cương, tấn công bốn yếu huyệt sinh tử của Đường Chấn Anh là Huyền Cơ, Tương Đài, Kỳ Môn, Khí Hải, vừa nhanh vừa mạnh, độc hiểm vô cùng.
Đường Chấn Anh tích thế đã lâu, vận khí rắn như thép, thấy đối phương ra chưởng công kích, không né tránh, không vội vàng, vung mạnh lên, sử chiêu “Quan Công Khiêu Lão” dùng sức bình sinh ứng tiếp một chưởng. Song phương tiếp chưởng của nhau, Lã Chí Viễn tựa như cái cung nỏ bắn mạnh, còn Đường Chấn Anh như con sư tử tỉnh dậy xông khỏi chuồng. Hai bên giao chiến, kẻ tám lạng, người nửa cân, thế lực cân bằng.
Lăng Ba Nhất Yến vốn muốn giúp Đường Chấn Anh để tiện tay giết Lã Chí Viễn, nhưng thấy ánh thép lóe lên, Nghiêm Thiên Uy đã vung Kim Quang Như Ý trượng, giở thủ pháp “Kim Cương Tam Thích” trên điểm diện môn, giữa điểm Đan Điền, dưới điểm trung cực (tức âm bộ).
Lăng Ba Nhất Yến thấy hắn xuất chiêu kiểu hạ lưu, trong lòng rất bực tức, “hừ” một tiếng, sát khí bốc lên. Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm loáng qua, xuất chiêu “Bạt Thảo Tầm Xà”, gạt Kim Quang Như Ý trượng, hơi nhích người lên, diễn tiếp chiêu “Tiên Quyết Phi Sương”, kiếm khí hừng hực. Bên này Hoa Tường Tường và Phù Dung Phi Tử lại đang nhìn nhau, bốn mắt lộ vẻ kinh dị, nháy nháy liên tục. Đồng thời hai người bước đến gần nhau.
Đường Chấn Kiệt, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng ba người đứng ở giữa hai nữ nhân, hết nhìn Hoa Tường Tường, lại nhìn Phù Dung Phi Tử cảm thấy khó hiểu.
Đường Chấn Kiệt không nén được sự lạ lùng, bèn hỏi hai nữ nhân :
- Nhị vị thư thư đều biết Thiếu Âm thần công ư?
Nhưng Hoa Tường Tường và Phù Dung Phi Tử chẳng ai trả lời, chỉ hơi gật đầu, vẫn chú ý quan sát, cùng từ từ tiến lại gần.
- Tường thư thư, thư có biết vị Quận chúa này không?
Đường Tử Vi hỏi :
- Thư thư, thư có biết Hoa thư thư của đệ không?
Đường Chấn Kiệt hỏi.
Thư đệ họ Đường cùng hỏi, khó biết ai hỏi trước ai hỏi sau, nhưng nhị nữ vẫn không trả lời, hình như không dám tiết lộ với bên ngoài.
Bạch Thu Hồng lúc này chợt nói :
- Ồ, sao Tường thư thư với vị Quận chúa này giống nhau thế nhỉ.
Qua lời nói đó, quần hào càng thấy lạ, mọi người không hẹn mà cùng vây lại.
Mười sáu bạch y thiếu nữ vội vàng duỗi tay, đan xen nhau buộc quần hào đứng ở vòng ngoài, đề phòng bất trắc.
Đường Chấn Kiệt, Đường Tử Vi nhìn kỹ hai thiếu nữ, hơ, họ giống nhau quá. Lúc này hai thiếu nữ đã đến sát nhau, mặt đối mặt, khoảng cách chỉ còn một sải tay. Phù Dung Phi Tử đầu tiên hướng về Hoa Tường Tường, hơi rướn ình một chút, nói :
- Thiếu Âm thần công, là trích một phần trong Tứ Tượng thần công bí lục, chưa hề lưu truyền ra ngoài động, vẫn là một tuyệt học bí truyền, không biết thư thư học được từ đâu?
Hoa Tường Tường cũng ngạc nhiên hỏi :
- Học của gia mẫu, không có người nào khác dạy. Khi gia mẫu dạy ta, đã từng giảng là: đương kim võ lâm, người biết Thiếu Âm thần công, ngoài ta ra không có người thứ hai, sao thư thư cũng học được?
Phù Dung Phi Tử nghe thấy Hoa Tường Tường nói học của mẫu thân nàng, nên thấy là, bèn hỏi tiếp :
- Không biết bá mẫu họ tên là gì?
Hoa Tường Tường không biết “bá mẫu” nghĩa là gì. Đôi mắt to tròn, sáng sủa chuyển đi chuyển lại, lộ vẻ không hiểu, Đường Chấn Kiệt vội giải thích :
- Bá mẫu tức là nói mẫu thân của thư đó.
Hoa Tường Tường lúc đó mới hiểu, liền nói :
- Mẫu thân ta họ Hoa, nhưng tên là gì thì chưa bao giờ nói với ta. Trước đây người chỉ tự xưng là Hàn Nham Thánh Mẫu.
Phù Dung Phi Tử đột nhiên kêu một tiếng kinh hoàng, nói :
- Bá mẫu của thư hiện nay nhất định đang ở trên Thiên Đài sơn!
Hoa Tường Tường nghe thấy vậy liền giật mình, nói :
- Mẫu thân ta ở trên Thiên Đài sơn, làm sao thư thư biết?
Phù Dung Phi Tử im lặng không trả lời câu hỏi của Hoa Tường Tường, mà chỉ vào tờ động đồ trong tay của Kim Tiểu Lan, nói :
- Tấm động đồ này là mẫu thân giao cho thư ư?
Hoa Tường Tường lắc lắc đầu, nói :
- Không phải, đó là Anh đệ đệ của ta tự vẽ...
- Tự vẽ?
Phù Dung Phi Tử đột nhiên thấy lạ quá, không hiểu gì cả.
Đường Chấn Kiệt vội tiến lại, ghé sát tai Phù Dung Phi Tử thuật lại vắn tắt việc vẽ bản đồ.
Phù Dung Phi Tử thấy nói trên mình Hoa Tường Tường có vẽ đồ hình, thì mặt đỏ lên, xì một tiếng, ra vẻ xấu hổ. Đường Chấn Kiệt thừa cơ nói :
- Nhị vị thư thư đều biết Thiếu Âm thần công, bên trong tất có ẩn tình.
Phù Dung Phi Tử gật gật đầu :
- Vì hai chúng ta là thư muội, cho nên đều biết Thiếu Âm thần công.
Nói rồi liền hướng về Hoa Tường Tường, cúi người thi lễ :
- Thư thư là bề trên, xin nhận của tiểu muội một vái.
Hoa Tường Tường thấy vậy rất lạ lùng, vội kéo Phù Dung Phi Tử, phân vân không biết phải làm thế nào.
Đường Chấn Kiệt kinh ngạc vạn phần, không hiểu thế nào, bèn hỏi :
- Hai người chưa bao giờ gặp mặt, làm sao trong chốc lát thì đã trở thành thư muội...

Phù Dung Phi Tử nói :
- Hai người chúng ta là thư muội, cùng một thân phụ nhưng khác thân mẫu. Ta tên là Lan Viên Viên.
Đường Chấn Kiệt càng không hiểu, hỏi :
- Nhưng tại sao thư này là họ Lan, còn thư kia là họ Hoa, sao không phải là cùng họ?
Phù Dung Phi Tử định nói, chợt nghe thấy tiếng kêu, quay lại nhìn rồi chợt hốt hoảng.
Đường Tử Vi, Đường Chấn Kiệt, Bạch Thu Hồng ba người cùng gọi, cùng chạy đến, nhưng thân pháp nhanh nhất vẫn là Hoa Tường Tường, nàng xuất phát sau nhưng lại đến trước, nhanh như cắt đã đứng bên cạnh Đường Chấn Anh.
Lúc này Đường Chấn Anh và Lã Chí Viễn đã tách ra cách nhau hơn hai trượng, thấy Lã Chí Viễn mặt tái nhợt, cúi đầu nhắm mắt, vết thương nơi hữu thủ bị đứt lại bung ra, máu chảy ròng ròng, rõ ràng là bị Đường Chấn Anh đả thương, hắn đang thở hồng hộc. Còn Đường Chấn Anh mặt cũng xanh như tàu lá và nghiêm nghị khác thường, ngực hơi bị vồng lên, hơi thở dồn dập, song hai mắt vẫn sáng long lanh, chằm chằm nhìn Lã Chí Viễn, lộ sát khí đằng đằng.
- Đệ đệ bị thương rồi!
Sự quan tâm của Hoa Tường Tường không sao tả nổi. Hoa Tường Tường nói xong vội chạy lại.
- Đệ không bị thương, thư để cho đệ nghỉ một chút rồi sẽ khỏe thôi.
Đường Chấn Kiệt, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng ba người thấy Chấn Anh không bị sao, trong lòng rất vui mừng, bèn nhìn về phía Lã Chí Viễn đang thở hồng hộc rồi cùng quát lên, thừa cơ định xuất thủ để băm vằm ra làm trăm mảnh. Đường Chấn Anh vội lắc tay ngăn lại, nói :
- Đệ, muội đừng vội vàng, lợi dụng nguy cơ của người khác không phải là điều mà ca ca mong đợi, cứ để hắn nghỉ ngơi xong, rồi giết cũng không muộn...
Lời nói chưa dứt đã chợt thấy Lăng Ba Nhất Yến sử Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm thế nhanh như cắt, kiếm vung lên đánh vào tâm can Bách Hội huyệt của Nghiêm Thiên Uy.
Kim Quang Như Ý trượng chỉ tiện việc đánh xa không tiện đánh gần, không thu lại kịp, tiếp chiêu cũng không được nên Nghiêm Thiên Uy lo sợ, kêu to một tiếng, lùi nhanh về phía sau.
- Chạy đi đâu!
Nữ sát tinh dùng chiêu “Bát Lộ Cản Thiền” vung kiếm đuổi theo.
Quỷ Hỏa môn chủ đứng ở một bên thấy diễn tiến khó lường nên vung Hỏa Long tiên xuất chiêu “Ngọc Đái Triền Yêu” quét ngang mình Lăng Ba Nhất Yến.
Lăng Ba Nhất Yến tâm trí minh mẫn, bèn quay mình cúi người sử chiêu “Nghinh Phong Đoạn Thảo”, đẩy ra phía ngoài, nghe thấy keng một tiếng, Hỏa Long tiên đã bị cắt đứt làm hai đoạn.
Quỷ Hỏa môn chủ kêu to lên :
- Lợi hại!
Đoạn xoay người định chạy, Hoa Tường Tường đến kịp thời, vung chưởng đánh thẳng xuống đỉnh đầu hắn, “bình” một tiếng, bộ óc tựa như quả dưa hấu vỡ tung tóe.
Hoa Tường Tường vừa kết liễu sinh mệnh Quỷ Hỏa môn chủ, chợt nghe thấy Đường Chấn Kiệt gọi gấp :
- Tường thư thư, đằng sau...
Hoa Tường Tường dùng chiêu “Hồi Đầu Vọng Nguyệt”, thấy Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba song chưởng đang vỗ tới huyệt Tiếu Yêu, Bối Lương sau lưng nhanh như điện và rất hiểm độc. Nàng vội quay người né tránh, Đường Chấn Kiệt giở Mai chưởng nhảy tới.
- Kiệt đệ đệ tránh ra.
Hoa Tường Tường kêu lên một tiếng tung chân đá một cái vào hông trái Lam Nhất Ba với chiêu “Hàn Mai Thổ Nhị”.
Lam Nhất Ba xoay người né tránh rồi cười ha hả nói :
- Một đôi chân mê hồn.
Nói rồi xuất chiêu “Hải Để Lao Nguyệt”, thò tả thủ ra chộp lấy chân đối phương. Hoa Tường Tường chẳng phải tầm thường, một cước này của nàng hư thực lẫn lộn. Nay thấy đối phương hạ thấp tả thủ bèn rút chân về, xuất chưởng đánh vào huyệt Khoa Bàng của hắn.
Đồng thời, Đường Chấn Kiệt dùng Hạc chưởng quét chân, Kim mai kích vào trán, song song đánh tới.
Phong Lưu động chủ Lam Nhất Ba song quyền khó địch tứ thủ, vội vàng thoái lui bảy bước.
Hoa Tường Tường nhũn chân co người định tiến lên, Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan vung tay xuất chiêu “Sách Nữ Đàn Cầm” thế lực hùng hậu, đánh vào sườn tả Hoa Tường Tường. Hoa Tường Tường vặn mình một cái né tránh, nhưng Đường Chấn Kiệt lại đứng ngay sau lưng mà chưởng thế của Kim Tiểu Lan rất lanh lẹ nên đánh trúng ngay tay trái của Đường Chấn Kiệt. “Bình” một tiếng, Đường Chấn Kiệt kêu lên, một thân hình cao to như vậy mà bị bắn ra.
Kim Tiểu Lan không ngờ rằng chưởng đó lại đúng vào người tiểu lang quân do thị hơi ngừng lại rồi tiến lên. Hoa Tường Tường khẽ kêu, quay mình phóng nhanh một chưởng, bức Kim Tiểu Lan phải lùi về, tiếp đó tung người lên cao theo thức “Phi Yến Xuyên Hoa” ôm chặt lấy Đường Chấn Kiệt hạ xuống góc Đông bắc.
Bóng người lướt qua, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng, Lăng Ba Nhất Yến, Đường Chấn Anh tất cả đều chạy đến.
- Đệ đệ! Đệ đệ! Đệ đệ...
Mọi người cùng gọi.
Nhưng Đường Chấn Kiệt không trả lời lấy một tiếng, chàng đang bị Hoa Tường Tường ôm chặt trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi đầy trán, đang ở vào tình trạng khó chịu không hề hình dung nổi.
Phù Dung Phi Tử Lan Viên Viên vội lấy ngón tay ngọc ngà lau mồ hôi trán cho Đường Chấn Kiệt, đột nhiên tựa như bị điện giật, lập tức rút tay về.
Mấy huynh đệ trông cảnh tượng ấy thấy lạ, vội đưa tay chạm một cái vào người Đường Chấn Kiệt, cảm thấy nóng khác thường, lúc này mới cùng hốt hoảng.
- Các hài tử trấn tĩnh một chút, mau để Y Thánh Đông Phương Tiêu Dao tiên sinh xem bệnh.
Võ Lâm Thiên Thủ song tôn, Đông Phương Tiêu Dao, Thần Thủ Tiên Chỉ và Tang Bác Cổ, tất cả đều chạy tới, người vừa nói chính là Tuyệt Trần thần ni.
Đông Phương Tiêu Dao lệnh cho Hoa Tường Tường đặt Đường Chấn Kiệt xuống đất, cúi người nắm lấy cánh tay trái của Đường Chấn Kiệt bắt mạch.
Mọi người đứng vây ở chung quanh yên lặng và đều quan sát vẻ mặt của Đông Phương Tiêu Dao. Thấy hai mắt của Đông Phương Tiêu Dao hơi sáng lên tựa như lão tăng nhập định, nhưng vẻ mặt lại dần dần nghiêm túc, cuối cùng thì lộ vẻ lo sợ. Mọi người sốt ruột lo lắng vô cùng.
Qua một thời gian, Đông Phương Tiêu Dao mới thôi bắt mạch, lại vạch tay trái của Đường Chấn Kiệt ra xem, thấy một vùng tấy màu đỏ, trên đó tiết ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. Thương thế nhìn bề ngoài thấy không nghiêm trọng, nhưng người giỏi y lý vừa nhìn thì thì biết ngay đó là do chưởng pháp đặc biệt gây nên.
Đông Phương Tiêu Dao đứng lên, hít một hơi khí lạnh rồi lùi ra sau hai bước, không nói gì.
Mọi người thấy sắc mặt của Đông Phương Tiêu Dao cảm thấy sự việc nghiêm trọng, Tang Bác Cổ vội vàng hỏi :
- Rốt cuộc làm sao, mau nói ra nghe, đừng giấu giếm.
Đông Phương Tiêu Dao chần chừ một lát mới nói :
- Trong trời đất, hành động cần âm dương, hai khí giao lưu, mới mong khỏe mạnh. Âm dương tương hợp mới sinh ra vạn vật, người là linh hồn của vạn vật, đương nhiên không thể có ngoại lệ. Nay Ngọc Diện Yêu Hồ dùng chưởng pháp gì, tuy chưa biết nhưng Đường hiền điệt âm khí khắp mình đã tiêu hết, thật đáng lo.
Tang Bác Cổ thật xứng là Vạn Sự Thông, lập tức nói :
- Ta nghe nói có một loại chưởng pháp tà môn, gọi là “Huyền Nữ Trừu Âm”, có thể Chấn Kiệt đã trúng loại chưởng đó...
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan đột nhiên cười, nói :
- Rốt cuộc gừng vẫn cay, lão đoán không sai một chút nào. Bổn Động chủ xuất chưởng đó chính là “Huyền Nữ Trừu Âm”, tuyệt thế kỳ công. Người bị trúng nếu không nhanh tay chữa trị thì sau một canh giờ là thành tro bụi.
Tang Bác Cổ quay về phía Kim Tiểu Lan, chìa tay ra nói :
- Mau mau mang lại đây!
Kim Tiểu Lan hỏi :
- Lão muốn gì?
- Giải dược!
Kim Tiểu Lan lắc đầu nói :
- Xin thứ lỗi, ta không có giải dược, nhưng nếu chịu giao người cho ta, ta sẽ có cách chữa khỏi.
Đường Tử Vi bực mình, chửi một câu :
- Không biết xấu hổ!
Đoạn nàng kéo Tang Bác Cổ, nói :
- Lão tiền bối đừng nghe thị khoác lác, thị muốn hại chết đệ đệ của vãn bối đấy.
Tang Bác Cổ lại quay người lại hỏi Đông Phương Tiêu Dao :
- Thương thế của oa nhi này, tiên sinh xem cứu chữa gấp như thế nào?
Đông Phương Tiêu Dao điềm nhiên nói :
- Đường hiền điệt âm khí táng tận, dương khí mất cân bằng với âm khí, trước mắt mong muốn duy nhất là nghĩ cách khôi phục âm, áp chế dương. Nhưng nói thì dễ, mà thực hành thì khó, vả lại...
- Vả lại cái gì?
Tang Bác Cổ hỏi.
Do trước mặt có nhiều nữ nhân, Đông Phương Tiêu Dao không tiện nói lớn, bèn bước lên một bước khẽ trả lời :
- Vả lại Đường hiền điệt thương thế nguy hiểm, nên phải có được thiếu nữ còn trinh “giúp đỡ” thì có lẽ mới sống nổi.
Tang Bác Cổ hất cái đầu trọc một cái, nói :
- Lão nói cần bao nhiêu thiếu nữ còn trinh thì mới có thể cứu được mạng của Kiệt nhi?
- Ít nhất cũng phải ba mươi người.
“A”, Tang Bác Cổ giật mình thốt lên, nghĩ rằng điều đó có nghĩa là Chấn Kiệt sẽ chết.
Những người đứng chung quanh nghe lời nói của Đông Phương Tiêu Dao nghiêm trọng không phải nói chơi, trong lòng rất lo lắng.
Hoa Tường Tường mếu máo như khóc, tự trách :
- Chỉ trách ta ngu quá, lỗi tại ta!
Đường Chấn Anh, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng thấy Chấn Kiệt nằm trên đất như bị luộc chín, bèn khóc nấc lên, lệ tuôn trào. Còn có một người cũng khóc sụt sịt, rất thương tâm. Mọi người ngẩng đầu nhìn, đó chính là Phù Dung Phi Tử Lan Viên Viên.
Lăng Ba Nhất Yến không nhẫn nại được nữa, rút Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm, nói :
- Ngọc Diện Yêu Hồ, người không giao ra giải dược, ta sẽ phân thây ngươi thành trăm mảnh...
Lời chưa dứt thì đã định nhảy lên.
- Khoan đã!
Phù Dung Tiên Tử phẩy tay áo giữ Lăng Ba Nhất Yến lại, rồi nói :
- Cô nương không cần bức con hồ ly đó, thị không có giải dược, cũng không chữa trị được vết thương.
Mọi người nghe thấy vậy thì lo lắng, Đường Tử Vi đầu tiên tiếp lời :
- Quận chúa nghệ nghiệp cao siêu, đối với thương thế của xá đệ, thiết nghĩ tất phải có cao kiến khác?
Đường Chấn Anh cũng nói :
- Xá đệ hai lần lâm nạn, tính mạng nguy hiểm đều được Quận chúa cứu thoát, làm cho tại hạ cảm kích vô cùng. Lần này lại gặp “Huyền Nữ Trừu Âm” mà bị thương, Quận chúa nếu có thuốc hay, tại hạ sẽ mang ơn suốt đời.
Phù Dung Phi Tử từ từ nói :
- “Huyền Nữ Trừu Âm” là độc môn võ công của tà phái, mà “Thiếu Âm thần công” chính là khắc tinh của nó.
Lời vừa nói ra, mọi người hơi phấn chấn. Hoa Tường Tường cũng không nghĩ ngợi gì thêm, lập tức giữ chặt Đường Chấn Kiệt, nói :
- Nếu “Thiếu Âm thần công” có thể trị được vết thương thì để ta ra tay.
Kỳ thật cách chữa trị như thế nào nàng cũng chưa rõ.
Đông Phương Tiêu Dao vội xua tay :
- Cô nương tuy có Thiếu Âm thần công, nhưng cô nương lại không có cách tấu hợp hiệu quả...
Phù Dung Phi Tử đến trước mặt Hoa Tường Tường, nói :
- Thư thư, hãy giao người uội đi.
- Không, vết thương của Kiệt đệ đệ là do ta gây nên, phải để ta chữa trị cho Kiệt đệ.
Phù Dung Phi Tử cười nói :

- Thư thư...
- Ta làm sao?
Phù Dung Phi Tử ghé sát tai Hoa Tường Tường, dùng truyền âm nhập mật, nói :
- Theo như tiểu muội đoán không lầm thì thư thư không còn là gái đồng trinh nữa.
“A!” Hoa Tường Tường kêu lên như đang mơ tỉnh lại, Phù Dung Phi Tử thuận thế ôm lấy Đường Chấn Kiệt.
Mười sáu bạch y thiếu nữ lập tức đến trước mặt Phù Dung Phi Tử, cúi người nghiêm túc nói :
- Luật lệ của Phù Dung quận chúng ta rất nghiêm khắc, xin Quận chúa nghĩ lại.
Phù Dung Phi Tử do dự một lát rồi nói :
- Sự việc bức bách phải như vậy, bổn nhân không còn cách nào khác. Sau việc này, nhất định sẽ có một buổi chiêu đãi các ngươi. Ta đi một lát rồi trở lại, mong các ngươi giữ lấy cửa này, không để cho ai ra.
Nói rồi ôm Đường Chấn Kiệt ra khỏi Nguyệt Lượng môn.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan thấy Phù Dung Phi Tử đã đi rồi, nghĩ rằng lúc này không đi thì còn đợi lúc nào nữa, do đó phất tay áo một cái, dẫn các người của tà môn xông qua cửa Nguyệt Lượng môn.
Mười sáu bạch y thiếu nữ lập tức chặn lại, Lăng Ba Nhất Yến, Hoa Tường Tường, Đường Tử Vi, Đường Chấn Anh, Bạch Thu Hồng và bốn đại đệ tử phái Nga Mi lập tức công chiến. Hai bên giao chiến kịch liệt.
Thời gian chừng một khắc sau, Phù Dung Phi Tử đã “trị thương” xong cho Đường Chấn Kiệt, liền cùng chàng trở lại thạch thất.
Trong thời gian chữa trị vết thương, nơi đây giao chiến ba lần, rất kịch liệt.
Liệt Nhật, Hắc Nguyệt, Ngân Tinh Tam đại bảo chủ đã chết dưới bảo kiếm của Lăng Ba Nhất Yến, thi thể phơi ra đó, đầu một nơi mình một nẻo. Hoa Tường Tường đang giao chiến với Ngọc Diện Yêu Hồ, kẻ tám lạng người nửa cân, trong chốc lát không thể phân thắng bại. Âm Sơn chưởng môn là Thiền Cực đầu đà giở ba mươi sáu thức Âm Phong trảo cùng với Lăng Ba Nhất Yến giao đấu ác liệt. Một bên là “Âm Phong chưởng” chờ thế ra tay, một bên là “Đả Huyệt Xuyên Mạch Đoạt Mệnh châm” chờ thời xuất thủ.
Phong Lưu động chủ Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba dẫn bốn ả phấn y thiếu nữ, hai hoa phục tráng niên định tiếp ứng Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan, nhưng bị Vân, Tiêu, Lôi, Chấn bốn đại đệ tử và Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng chặn đánh thành từng cặp chém giết lẫn nhau.
Chỉ còn lại một mình Thái Cực Cuồng Sấu, vốn cùng Thiền Cực đầu đà song chiến với Lăng Ba Nhất Yến. Về sau Tang Bác Cổ sợ Lăng Ba Nhất Yến sẽ thất thế nên mới tiếp chiến với Thái Cực Cuồng Sấu. Nghiêm Thiên Uy giở các tuyệt kỹ, một thanh Kim Quang Như Ý trượng, tựa như rồng phun nước, tiếng gió ù ù, uy phong lẫm liệt.
Nhưng Võ Lâm Vạn Sự Thông, Địa Công Bất Lão Tang Bác Cổ cứ cười hi hi ha ha, quay phải quay trái, dùng các tư thế đùa giỡn mà vây lấy Nghiêm Thiên Uy. Đánh một cái, vặn một cái, chụp một cái làm cho Tổng bang chủ sứt răng méo môi, kêu lên liên hồi. Thanh Kim Quang Như Ý trượng dù có thiên biến vạn hóa, giở trò ma quỷ thế nào nhưng muốn chạm đến Tang Bác Cổ thì còn khó hơn lên trời.
Giao đấu kịch liệt nhất là Đường Chấn Anh. Chàng dùng cả song thủ, tay đánh chân đá, liên tiếp giở các chiêu kỳ lạ, bức Lã Chí Viễn mệt đứt hơi, vả lại, chàng dùng toàn thế hiểm, nhưng phong cách quang minh lỗi lạc, phong độ hùng dũng, thật xứng với lời khen ngợi của mọi người.
Chỉ thấy Võ Lâm Thiên Thủ song tôn nở nụ cười, tựa như hài lòng vì có một ái đồ như chàng, gật đầu tấm tắc khen ngợi mãi. Mai Chưởng Tản Nhân lúc này lực bất tòng tâm, vết thương nơi cánh tay phải máu vẫn chảy, lão nghiến răng dùng một tay hoàn kích, thế đã yếu mà muốn thắng thì như nằm mơ. Song, Lã Chí Viễn vẫn là một trong Tam kiếm của Nga Mi, một đại cao thủ của võ lâm, nên Đường Chấn Anh vẫn phải thận trọng, không dám khinh thường. Mười sáu bạch y thiếu nữ đan xen nhau bịt chặt Nguyệt Lượng môn, gió không lọt, mưa không hắt, đến Đại La thần tiên dù chắp cánh cũng khó bay qua.
Mười sáu bạch y thiếu nữ đang đi lại thướt tha, thấy Quận chúa trở lại bèn dừng bước, chia ra đứng hai bên.
Y Thánh Đông Phương Tiêu Dao thấy thương thế của Đường Chấn Kiệt đã khỏi, và chàng cũng trở lại, bèn gọi :
- Hiền điệt đã hoàn toàn khỏe rồi chăng?
Tiếng gọi đó vang lên khắp động, chợt nghe tiếng leng keng vang lên, bóng người lướt qua. Trong nháy mắt, Đường Chấn Anh, Hoa Tường Tường, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng, Lăng Ba Nhất Yến... tất cả đều chạy lại.
Huynh đệ tình sâu nghĩa nặng, mấy người vây lấy Đường Chấn Kiệt, vui mừng vô hạn, không ngăn được lệ rơi, rồi vội đa tạ Phù Dung Phi Tử, cảm kích vô tận.
Lúc này cuộc giao chiến đã ngừng, gió yên sóng lặng, chỉ vang lên những tiếng khóc do vui mừng tột độ.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan xông ra mấy lần nhưng vẫn không ra khỏi Nguyệt Lượng môn, trong lòng lo lắng, vả lại, càng giao chiến thì thương vong phe mình càng nhiều, mắt thấy Ngũ lộ bang chủ, Tam đại môn chủ, Tam đại bảo chủ, Thiền Cực đầu đà và hai hoa phục tráng niên đã bị sát hại, nay đến bước sinh tử cuối cùng, tự nhủ thầm nếu không mau mau ra chiêu tối hậu thì có lẽ khó đảm bảo tính mệnh. Thừa lúc trận chiến đang dừng, thị lắc tay áo một cái, bốn phấn y đệ tử liền vặn mình, một luồng gió xoáy cuộn lên, áo quần tuột ra hết.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh. Bốn nữ đệ tử múa tay giơ chân, áo ngoài, áo lót, quần lót đều tuột ra rơi lả tả tựa như đàn bướm.
Mùi thơm ngào ngạt, các thân hình đầy sức sống, rồi bốn nữ nhân cùng cất tiếng tựa như chim hót, hát bài Thập Hương từ.
Mười chữ hương đích thực là diễn tả hương thơm tuyệt vời, khiến mọi người chung quanh cảm thấy ngất ngây. Người đẹp hát, hương thơm đầy mình, bao gồm “phát hương”, “nhũ hương”, “tai hương”, “cảnh hương”, “khẩu hương”, “thổ khí hương”, đến “tiêu hồn biệt hữu hương” để nhập vào “thóa mạt hương”, “cơ phu hương”, thậm chí toàn thân đều là hương.
Lời bài hát rất hay, như mây trôi nước chảy, nhịp điệu hơi nhanh tựa như sóng nhanh thuyền nhẹ. Bốn thân hình lõa lồ vừa hát vừa múa, khêu gợi lòng người.
Các vị long đầu của võ lâm từng người, từng người mặt mày nghiêm túc, đầu quay về một bên, niệm Phật niệm đạo.
Nam nhân không dám nhìn, còn nữ nhân thì cắn răng vừa giận vừa xấu hổ. Đường Tử Vi đột nhiên thổi một tiếng địch, âm thanh xuyên mây tách đá, tiếp đó thì vung thần địch tung người tiến lên.
Thân mình của Đường Tử Vi chưa chạm đất, hai bóng người lướt tới, đó là hai nam tử lõa lồ chắn ngay trước mặt, tay nắm tam đại hương đen nhánh, tựa như trượng bát xà mâu của Trương tam gia Trương Phi. Đường Tử Vi xấu hổ, hai má ửng hồng, vội cầm Thần địch, quay người lùi lại.
Hai người đó chính là hai hoa phục đệ tử của Phong Lưu động chủ Lam Nhất Ba. Hai người này phối hợp thành một nhóm với bốn phấn ý thiếu nữ, nam lai nữ ứng, nữ lai nam ứng, đó chính là “Phong Lưu Tiêu Hồn trận” có tiếng của Nhị động.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan, Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba thấy mọi người không dám nhìn, Đường Tử Vi thì xấu hổ, hai người không hẹn mà cùng cười, tiếp đó cũng tuột hết quần áo.
Hai tráng niên lõa lồ cầm ngọc chí kim châm, đến thẳng chỗ các thiếu nữ mà không chút e thẹn.
Hoa Tường Tường vốn là một lõa nữ, thấy việc không mặc quần áo cũng bình thường và quen rồi. Nay thấy hai tráng niên công tới, nàng chẳng e thẹn gì, dùng chiêu “Phân Hoa Chi Liễu” đánh ra, “bốp, bốp” hai tiếng, mỗi người bị ngay một bạt tai.
Hai tráng niên không ngờ tới, không kịp hoàn kích thì đã bị Hoa Tường Tường tóm được một người giơ lên cao, đồng thời phi một cước “Trực Đảo Hoàng Long” đá thẳng vào tam đại trượng của tráng niên khác, một tiếng rú thảm khốc vang lên, hắn chết ngay đương trường, tiếp đó, hai tay Hoa Tường Tường xé xác tráng niên đang bị giơ cao làm hai mảnh.
Bốn thiếu nữ lõa lồ thấy cảnh tượng đó thì run sợ, quay người định chạy.
- Bọn dâm phụ vô sỉ chạy đi đâu?
Lăng Ba Nhất Yến vung tay, Đả Huyệt Xuyên Mạch Đoạt Mệnh châm lập tức phóng ra, bốn tiếng kêu thảm vang lên, bốn người liền ngã xuống. Hai Đại động chủ thấy các đồ đệ bị giết, liền bực bội quát lên một tiếng rồi xông tới. Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan xông đến Hoa Tường Tường, Ôn Nhu Lãng Tử xông đến Lăng Ba Nhất Yến. Hai người tựa như đôi bạch dương bị lóc da.
Hoa Tường Tường chẳng để ý đến điều đó, lập tức vung tay ứng kích, giao chiến với Ngọc Diện Yêu Hồ ở một nơi, nhưng Lăng Ba Nhất Yến lại cảm thấy ngượng ngùng, nàng thấy Ôn Nhu Lãng Tử lõa lồ đang bổ đến mình, mặt đỏ lên, hừ một tiếng rồi né tránh. Trong lúc Lăng Ba Nhất Yến né tránh, Đường Chấn Kiệt rung Kim Mai Hạc Chưởng chạy đến, chẳng nói chẳng rằng, một đường công kích nhanh, đánh xuống Ôn Nhu Lãng Tử.
Tiếp đó, một bóng người lướt tới, Bạch Thu Hồng cũng chạy đến, cùng Đường Chấn Kiệt tụ lại một chỗ, giáp công Lam Nhất Ba.
Lam Nhất Ba là một nhân vật nổi danh của tà phái, một mình hắn giao chiến với Đường Chấn Kiệt, Bạch Thu Hồng, một địch hai mà cũng chẳng lo sợ gì. Thiền Cực đầu đà và Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy đứng một bên thấy trận chiến đã bắt đầu, lúc này không đi còn đợi đến lúc nào nữa. Hai người liếc mắt cho nhau, cùng nhảy lên nhanh như điện chớp định chạy ra ngoài cửa.
Lăng Ba Nhất Yến quát lên một tiếng, lao tới xuất thủ một chiêu “Mẫu Ngưu Xung Giác”, mũi kiếm công kích hai người nhanh như điện.
Thái Cực Cuồng Sấu, Thiền Cực đầu đà thấy kiếm thế lanh lợi, không tiện ứng chiến, bị bức lùi xa. Hai người vừa chạm đất, lập tức gia nhập vòng chiến, cùng với hai Đại động chủ hợp lại thành một nhóm. Lăng Ba Nhất Yến, Đường Tử Vi lập tức ập đến, một trận hỗn chiến diễn ra. Một bóng người lướt qua, bổ xuống Mai Chưởng Tản Nhân, đó là Đường Chấn Anh.
Đường Chấn Anh quát một tiếng, nói :
- Lã Chí Viễn, mau mau nộp mạng...
Lời chưa dứt, chưởng đã xuất, một chiêu “Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên”, song chưởng điểm hai đại yếu huyệt “Huyền Cơ”, “Tướng Đài”.
Lã Chí Viễn vừa mới cầm máu cho vết thương trên vai, vừa thấy Đường Chấn Anh hỏa tốc công tới, vội vung một tay áo, hóa giải chưởng thế, một chiêu “Đồng Diệp Phiêu Linh”, vung ra tụ ảnh trùng trùng, chụp nhanh xuống đầu Đường Chấn Anh. Đường Chấn Anh vừa đứng xuống đất, tay trái sử chiêu “Hỗn Độn Sơ Khai”, dùng một lực mạnh đánh bạt tủ ảnh, chưởng chiêu “Hoành Tung Huyền” điểm thẳng vào huyệt “Bách Hội”. Hai thế chưởng cùng ra, một thủ một công, rất độc hiểm. Lã Chí Viễn thấy Đường Chấn Anh sát phạt kiêu dũng, liền vờ ra một chiêu, né tránh.
Đường Chấn Anh xuất thủ lần này quyết phải kết liễu tính mạng của Lã Chí Viễn thì mới thu chiêu. Do đó, song thủ khẩn trương tiến đánh, khiến cho Lã Chí Viễn khó bề tránh né, chưa quá mười chiêu, vết thương bên vai phải của Lã Chí Viễn lại bị vỡ ra, máu tươi chảy ròng ròng.
Lại nói về Hoa Tường Tường, Lăng Ba Nhất Yến, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng, Đường Chấn Kiệt, năm người giao chiến với Ngọc Diện Yêu Hồ, Ôn Nhu Lãng Tử, Thái Cực Cuồng Sấu, Thiền Cực đầu đà bốn đại ma đầu, đánh loạn một hồi mà chưa thủ thắng. Nguyên nhân chủ yếu là vì Lăng Ba Nhất Yến, Hoa Tường Tường hai người lo cho Thu Hồng, Chấn Kiệt, Tử Vi nếu có điều gì sơ suất mà thất thế nên mới dùng cách quần thể hỗn chiến để tiếp ứng lẫn cho nhau. Lăng Ba Nhất Yến vung Luyện Thạch Bổ Thiên kiếm, theo thức “Phi Phùng Điện Chuyển”, dương đông kích tây, kiếm khí lạnh lẽo. Đường Tử Vi dùng thần địch thi triển sở học, biến hóa đa đoan, các kiểu: điểm, đâm, chém, bạt, kích, chụp, gõ, mổ đều cùng thi triển. Bạch Thu Hồng, Đường Chấn Kiệt hai đôi Kim Mai Hạc Chưởng phối hợp một nơi, sát đến nỗi hoa mai tan tác, bóng chưởng phấp phới, phối hợp tuyệt diệu không chút sơ hở.
Đối phương bốn người, có ba người tay không, chỉ có một thanh Kim Quang Như Ý trượng, đánh trên đánh dưới. Chỉ nhờ thân hình lõa thể của hai Đại động chủ, tận dụng cơ hội, đã bức mấy tiểu nhi phải lùi bước.
Kim Tiểu Lan đối với Đường Chấn Kiệt vẫn nhớ tới chuyện trong động nên đối với chàng có chút lưu tình. Nhưng Lam Nhất Ba thấy vậy thì lửa ghen bốc lên, cứ nhằm đánh Đường Chấn Kiệt.
Thiền Cực đầu đà âm thầm tính toán, và nghĩ nếu cuộc thế hôm nay nếu đơn đả độc đấu mà muốn chạy ra khỏi Phi Phi cổ động là một điều hoang tưởng. Phải tính toán kỹ mới thành công, điều giản đơn nhất là bắt lấy Đường Chấn Kiệt để bức Phù Dung Phi Tử...
Phù Dung Phi Tử đã dâng hiến cho Đường Chấn Kiệt sự trong trắng quý nhất của một thiếu nữ, nên rất quan tâm để ý đến vị tiểu lang quân đó, không, phải nói là nàng dốc toàn tâm chí chú ý đến chàng. Nay thấy Ôn Nhu Lãng Tử, Thiền Cực đầu đà đều dốc toàn lực tấn công Đường Chấn Kiệt, Phù Dung Phi Tử lại càng đặc biệt chú ý đề phòng bất trắc, do đó vội gọi :
- Đệ đệ, mau quay lại...
Phù Dung Phi Tử đã biết trước nhưng lại chậm một bước, chỉ nghe thấy một tiếng quát :
- Tiếp chiêu!
Lúc đó vang lên mấy tiếng kêu sợ hãi, tả thủ của Thiền Cực đầu đà đã điểm vào huyệt Bối Tâm của Đường Chấn Kiệt. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, huyệt Bối Tâm của Thiền Cực đầu đà cũng bị nhói một cái và nghe tiếng hô :
- Bỏ đệ đệ ta ra!
Người điểm huyệt chính là Phù Dung Phi Tử, thân pháp của nàng rất nhanh, khiến mọi người chung quanh chẳng một ai trông thấy rõ.
- Phù Dung Phi Tử, ta xem ngươi chạy đường nào?
Tiếng đến người đến, Lam Nhất Ba vung tay xuất chưởng, cũng điểm vào huyệt Bối Tâm của Phù Dung Phi Tử. Sự tình xảy ra đột xuất, Lăng Ba Nhất Yến, Hoa Tường Tường muốn ra tay cứu cũng không kịp. Phong Lưu động chủ, Phù Dung Phi Tử, Thiền Cực đầu đà, Đường Chấn Kiệt một người giữ một người, bốn người thành một dây, số đen đủi vẫn là Đường Chấn Kiệt.
Ngọc Diện Yêu Hồ và Thái Cực Cuồng Sấu đứng đằng sau Phong Lưu động chủ, đề phòng bọn Lăng Ba Nhất Yến tập kích.
Hoa Tường Tường “hừ” một tiếng, định nhảy lên thì Lam Nhất Ba cười lạnh nói :
- Nếu tiến một bước, bổn Động chủ lập tức kết liễu tính mệnh của Phù Dung Phi Tử ngay.
Phù Dung Phi Tử đang ở trong tình trạng sống chết kề bên nhưng chẳng sợ hãi chút nào, một mặt ngầm vận chân khí, một mặt nói với Thiền Cực :
- Hòa thượng mau mau bỏ tay ra, nếu không đừng trách ta hạ độc thủ.
Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan vội nói với Đường Chấn Kiệt :
- Oa nhi muốn sống thì mau dẫn đường ra ngoài, nếu không thì ngươi sẽ thành tro bụi.
Đường Chấn Kiệt mắt trợn tròn, nói :
- Đại trượng phu sinh có nơi, tử có chốn, uy vũ không thể khuất phục. Các ngươi muốn lợi dụng ta để tháo chạy khỏi Phi Phi cổ động, thật là hoang tưởng.
Kim Tiểu Lan thấy cứng không xong, bèn chuyển giọng nói :
- Thì xem như ngươi không cần đến tính mệnh, nhưng còn vị Phù Dung Phi Tử này của ngươi, lẽ nào cũng để cô nàng cùng chết với ngươi thì mới thỏa lòng?
Đường Chấn Kiệt nghe vậy thì giật mình, tự nhủ thầm: “Ta và nàng ngẫu nhiên tương phùng, nhưng nàng đối với ta luôn luôn là trợ thủ, quan tâm đến ta, ba lần nguy kịch đến tính mạng, nàng đều cứu thoát. Lần này cũng vì cứu sống ta nên mới lâm vào nguy cảnh. Ta chết cũng không quên, như thế làm sao có thể để nàng phải cùng phí thêm một tính mạng nữa... ta phải đi ra ngoài”.
Đường Chấn Kiệt chưa thầm nghĩ xong, Phù Dung Phi Tử đã ngầm tích đủ chân lực, đột nhiên tung một chân đá văng Thiền Cực tăng, lập tức giằng lấy Đường Chấn Kiệt, đồng thời nắm chặt, tả thủ phản kích ra đằng sau, song thủ nhất cước cùng xuất chiêu nhanh như chớp, mọi người rất ngạc nhiên. Thiền Cực đầu đà kêu lên một tiếng thảm thiết, phun ra một búng máu tươi, ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Sự tình thay đổi đột xuất, Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba ấn mạnh hữu thủ, chỉ nghe “hự” một tiếng, Phù Dung Phi Tử bị bắn ra xa hơn ba trượng.
Đường Chấn Kiệt kêu lên một tiếng rồi chạy đến, vừa đúng ôm được Phù Dung Phi Tử vào lòng.
Hầu như cùng lúc đó, nghe thấy mấy tiếng rú vang lên. Ngọc Diện Yêu Hồ, Ôn Nhu Lãng Tử, Thái Cực Cuồng Sấu nhất tề ngã xuống chết ngay. Quần hào thấy cảnh tượng ấy đều sợ hãi, trong thạch thất xôn xao cả lên.
Nguyên là bọn Ngọc Diện Yêu Hồ ba người thấy Phù Dung Phi Tử đột nhiên ra tay, trong lúc cảm thấy bất ngờ, ngơ ngác thì Lăng Ba Nhất Yến thừa lúc quan trọng ấy, phóng ra ba mũi “Thần Tiên Sầu”, khiến ba người cùng xuống chầu Diêm Vương.
Đường Chấn Kiệt chú ý xem xét Phù Dung Phi Tử, thấy mặt nàng trắng bệch, mắt nhắm lại, hai dòng máu tươi chảy ra từ hai bên khóe miệng, hơi thở thoi thóp. Chàng ngăn không được bèn khóc to lên, những giọt lệ nóng tuôn trào.
Mười sáu bạch y thiếu nữ vội vây lại, ai cũng khóc sụt sùi và trợn tròn mắt căm hận nhìn Đường Chấn Kiệt, trách móc liên hồi :
- Hừ, tất cả là vì ngươi...
- Mau giao Quận chúa lại cho chúng ta...
Mấy bạch y thiếu nữ nói rồi định xông tới cướp lại Phù Dung Phi Tử, song Đường Chấn Kiệt hai tay ôm chặt, chết cũng không buông, cuối cùng ngồi xuống đất ôm lấy Phù Dung Phi Tử khóc thảm thiết.
Y Thánh Đông Phương Tiêu Dao vội tách quần nữ ra, chạy đến bắt mạch cho Phù Dung Phi Tử, thấy người nàng lạnh toát, mạch đập rất yếu, rõ ràng là bị một loại chưởng pháp kỳ lạ đánh trúng, ngay một lúc không thể nói ra tính mệnh ra sao được.
Đường Chấn Kiệt vừa khóc vừa hỏi :
- Lão tiền bối, xin hãy cứu nàng. Bất luận thế nào, lão tiền bối cũng nhất định phải tìm cách cứu nàng, dù là muốn tiểu bối chết thay, tiểu bối cũng vui lòng.
Đông Phương Tiêu Dao cười nói :
- Trước tiên điệt nhi đừng khóc, nàng ta đã chết đâu?
Đường Chấn Kiệt vì quá bi thương, tinh thần hơi bị lú lẫn, cho nên vẫn tiếp tục nói :
- Sao nàng không nói?
Đông Phương Tiêu Dao đáp :
- Tình trạng của cô nương này cũng giống như thương thế lúc nãy của hiền điệt, chỉ khác nhau ở chứng hạng. Hiền điệt trúng là “Huyền Nữ Trừu Âm chưởng”, âm khí tận thất, còn vị cô nương này thì trái ngược lại với hiền điệt, là dương khí bị lấy đi...
- Vậy phải chữa trị như thế nào?
- Cái đó...
Đông Phương Tiêu Dao do dự một lát rồi ghé sát tai Đường Chấn Kiệt khẽ nói :
- Phải lấy đồng trinh thuần dương (tức thiếu niên đồng trinh) mới có hiệu quả, nhưng có lẽ hiền điệt đã không còn là đồng trinh rồi.
Đường Chấn Kiệt nhất thời không hiểu, chỉ ngây ra. Đột nhiên Phù Dung Phi Tử cựa mình, thốt ra thanh âm nhẹ nhàng, nói :
- Các người không nên lo lắng, ta chưa chết...
- Thư thư! Thư thư!
- Quận chúa! Quận chúa!
Đường Chấn Kiệt và quần nữ lúc này vui mừng hẳn lên, kêu gọi liên tục.
Phù Dung Phi Tử mắt hơi mở nhưng không có hồn, nhìn Đường Chấn Kiệt nói tiếp :
- Đệ đệ, Y Thánh nói chuyện với đệ, thư thư đều nghe rõ hết. Thư thư không cần đệ chữa trị, mong đệ yên tâm. Đệ vẫn là đồng tử kim cương.
Nói xong liền nhắm mắt lại, trên gương mặt trắng bệch của nàng lại hiện ra vẻ e thẹn của một thiếu nữ.
Vô Tướng thiền sư, Tuyệt Trần thần ni, Đông Phương Tiêu Dao và Tang Bác Cổ đang vây xung quanh nghe thấy lời của Phù Dung Phi Tử thì đều tấm tắc khen ngợi, trong lòng nghĩ nàng dùng xử nữ thuần âm (tức sự trinh tiết của người con gái) cứu được Đường Chấn Kiệt nhưng không phá đi sự trong trắng của chàng, rõ ràng là thiếu nữ này rất yêu quý Đường Chấn Kiệt, có thể gọi là thần tình chí mỹ.
Tang Bác Cổ vỗ Đường Chấn Kiệt một cái, nói :
- Tiểu oa nhi, ngươi còn đứng ngây như thế, mau mau ôm lấy thư thư của ngươi mà đi chữa trị vết thương đó đi chứ.
Đường Chấn Kiệt vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, không cần nói nhiều, chỉ một chút đã hiểu, do đó liền đứng lên, ôm Phù Dung Phi Tử bước nhanh về hướng Nguyệt Lượng môn.
- Bỏ ta ra!
Phù Dung Phi Tử dùng hết sức lực thốt ra câu nói đó, và nắm lấy tay Đường Chấn Kiệt, lộ vẻ bức tức.
- Thư thư, thư bảo ta phải thế nào?
Đường Chấn Kiệt cảm thấy hoang mang, run rẩy nói ra như vậy.
- Ngươi muốn làm đệ đệ tốt của ta thì phải nghe lời ta, không cho phép đệ làm loạn, mau mau ngừng lại.
Đường Chấn Kiệt không dám trái lời, vội dừng lại, nhưng nghe thấy một tiếng gọi :
- Ôi, đệ quên một việc lớn rồi!
- Việc gì?
- Ta đã chẳng bảo đệ là đêm nay đệ phải đến Tiểu Long khê đợi bắt mặc ngư sao?
Lời vừa thốt ra, Lăng Ba Nhất Yến là người đầu tiên ứng tiếng :
- Mặc ngư ư?

Phù Dung Phi Tử lại nói :
- Ậy, có lẽ bây giờ đã bị người khác bắt từ lâu rồi...
Phù Dung Phi Tử chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy một trận cười ha hả vang lên :
- Bọn tiểu tử các người, tiểu oa nhi cằm chưa có râu bàn việc không giữ kín, nếu không phải là lão gia đến kịp thì mặc ngư đó đã chạy mất rồi.
Không một bóng, không một người, âm thanh vang vọng từ trên không, mọi người quan sát bốn phương. “A!” tất cả đồng thốt lên. Không biết từ lúc nào, ngay giữa thạch thất có một người hạ xuống, chỉ thấy tóc dài trắng phủ ngang vai, xõa xuống trước ngực dính với râu lông thật, mi dài, một phần mặt bị tóc che kín nên không rõ bộ mặt thật thế nào, trên trán có những vết nhăn của năm tháng, mình khoác một nạp vũ bạch y (tức áo lông trắng kiểu của sư tăng), chân đi đôi giày cỏ. Trang phục đặc biệt, không tăng, không đạo, lại chẳng ra tục.
Quái lão xuất hiện làm cho toàn thể thạch thất trở nên náo động. Vô Tướng thiền sư và sư muội Tuyệt Trần thần ni mỗi người niệm một câu Phật hiệu, song song tiến lên, nói :
- Sư thúc đi đã bốn mươi thu, nay đột ngột giá lâm cổ động, xin hãy nhận của điệt bối một vái.
Quái lão tằng hắng một tiếng, giơ tay ra ngăn Vô Tướng thiền sư lại, chỉ nhận một vái của Tuyệt Trần thần ni, sau đó nói :
- Ngộ điệt đã là Chưởng môn, không thể loạn lễ, phải để ta tham kiến đại lễ trước mới phải.
Nói rồi nghiêm túc vái một vái, Vô Tướng thiền sư nhận lễ xong mới lấy tư cách điệt bối hoàn lại một lễ. Tiếp đó, Tang Bác Cổ nói với quái lão :
- Lão quái vật, ở Kim Đỉnh Không Tĩnh tự, như thần long hiện đầu không hiện đuôi, sao hôm nay mới lộ mặt ra?
Quái lão cười ha hả nói :
- Lúc này, lúc khác, không thể cùng ngày mà nói.
Mười mấy nhân vật long đầu các phái thấy lão đúng là “Nga Mi dị nhân” Vô Danh Thị liền nhao nhao tiến lên kiến lễ.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng quát to như sấm, tiếp đó là một tiếng rú thảm thiết nghe đến kinh hồn động phách. Quần hào ngước mắt nhìn thì thấy Lã Chí Viễn đã bị bắn ra xa ba trượng, ngã xuống đất. Đường Chấn Anh dùng chiêu “Bát Bộ Cản Thiền” tung người chạy lại định hạ thủ.
Nga Mi dị nhân Vô Danh Thị vội nói :
- Tiểu oa nhi hãy khoan!
Đường Chấn Anh nghe tiếng giật mình, tiếp đó co mình thu chưởng, quay người nhìn, vừa nhìn thì nhận ra không phải ai khác, chính là lão nhân lần thứ nhất xuất hiện ở Dương Tử Giang, lần thứ hai xuất hiện ở Nga Mi kim đỉnh đã ban cho chàng và Tử Vi “Bát Nhã Bế Huyệt Kinh”. Đường Chấn Anh không kịp kiến lễ, Nga Mi dị nhân Vô Danh Thị đã đi đến trước mặt Lã Chí Viễn, nói :
- Ngươi lừa dối sư muội, bội phản Chưởng môn, ám sát vãn bối, hãm hiếp thê tử của người, còn nhận ra lão phu không?
Lã Chí Viễn thở hồng hộc, chú ý nhìn kỳ rồi vội vàng quỳ xuống cúi đầu cầu xin :
- Điệt nhi biết tội, mong sư thúc tha thứ!
Nga Mi dị nhân Vô Danh Thị vuốt chòm râu bạc, cười lạnh nói :
- Ngươi đã biết có hiện tại, sao lại phản nghịch? Nay tội lỗi của ngươi đã quá nhiều, phải trả nợ máu, đó là lẽ đương nhiên, lão phu chẳng làm được gì. Nhưng ngươi đã được bổn phải đào luyện trưởng thành, đạt đến trình độ cao, ta không thể để ngươi chết nằm trên đất, cho nên đem ngươi trả về cho nguyên thủy.
Nói rồi lấy ra một ngân châm dài khoảng bảy tấc, hai lần vung lên, hai giọt máu chảy ra từ huyệt Thái Dương bên phải và bên trái của Lã Chí Viễn, sau đó dùng một tấm vải dầu bọc lấy Lã Chí Viễn, liếc nhìn Đường Chấn Anh một cái, đoạn tung người tránh xa. Đường Chấn Anh kêu lên một tiếng dài, ngẩng lên trời khấn :
- Phụ thân! Mẫu thân! Anh nhi hôm nay cũng báo được thù... mười tám oan hồn đã khuất của bổn phái, hôm nay ta đã thay các người rửa hận rồi...
Vừa nói liền phóng chưởng, Lã Chí Viễn kêu lên một tiếng, đầu óc vỡ tan.
Bóng người liên tục lướt tới, Lăng Ba Nhất Yến, Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng kịp tới, bảo kiếm, Thần địch, Kim Mai Hạc Chưởng nhất tề bổ xuống, Lã Chí Viễn đã nát bét như bùn, chẳng còn thấy thi cốt. Đây chính là báo ứng tuần hoàn, lý lẽ đương nhiên, lưới trời khắp nơi, thưa mà không lọt.
Mấy huynh đệ sau khi kết liễu tính mệnh Lã Chí Viễn, lúc này do Đường Chấn Anh dẫn đầu đến trước Nga Mi dị nhân Vô Danh Thị cúi đầu thi lễ. Lăng Ba Nhất Yến thừa cơ hỏi :
- Xinh hỏi lão tiền bối, mặc ngư hiện nay ở đâu?
Nga Mi dị nhân Vô Danh Thị trợn mắt một cái, nhìn Lăng Ba Nhất Yến, nói :
- Ta đã lệnh cho Thập Bát La Hán của Phật Âm tự đưa về Tự rồi. Sư phụ Càn Khôn Nhất Mẫu của ngươi có lẽ cùng sắp tới đây đó.
Mọi người nghe nói mặc ngư đã đưa về Phật Âm tự nên rất yên tâm. Võ Lâm song tôn nói :
- Sư thúc xa bổn phái đã bốn chục năm, nghe nói ẩn cư hả ngoại nhưng không biết vì sao nay đột nhiên trở lại Trung Nguyên, sau này ra sao xin minh thị.
Nga Mi dị nhân Vô Danh Thị nói :
- Ta nghe tin Lã Chí Viễn từ hải ngoại trở về Trung Nguyên định báo thù nên không yên tâm, chờ về đến bổn tự xem thế nào. Nhưng khi vừa mới về lại nhận được sự ủy thác của Không Không thượng nhân, theo người tính toán thì Phi Phi cổ động sẽ có trận đại chiến đẫm máu, cho nên ta đến đây thăm dò xem sao...
Quần hào nghe vậy đều cảm thấy lạ thường, Tang Bác Cổ không đợi lão nhân nói hết, lập tức chen vào nói :
- Theo lão nói thì Không Không thượng nhân vẫn còn trên nhân gian?
- Không Không thượng nhân đã ngoài hai trăm năm mươi tuổi, ẩn cư hải ngoại, không lộ diện để dưỡng tuổi già, đã có được linh khí của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt, võ học đạt đến tột đỉnh, có thể biết được việc tương lại... đã thành tiên.
Vô Danh Thị đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên trông thấy Đường Chấn Kiệt đang ôm Phù Dung Phi Tử trong lòng, liền nói :
- Ta suýt nữa quên mất, Không Không thượng nhân đã từng nói, người có một nữ đồ đệ đang giao chiến trong động này, có lẽ là cô nương bị thương kia...
Nói rồi đi đến trước Phù Dung Phi Tử.
Phù Dung Phi Tử ngước mắt nhìn lên, nói :
- Chính vì vãn bối mà lão tiền bối không quản đường xa ngàn dặm đến đây, vãn bối vô cùng cảm kích.
Đường Chấn Kiệt nghe thấy lạ, hỏi :
- Thư thư và vị Không Không thượng nhân ấy có mối quan hệ thế nào?
Phù Dung Phi Tử mỉm cười :
- Nói ra thật là dài dòng, chúng ta đến một thạch thất khác rồi nói...
Nói rồi vén tay áo lên, mười sáu thiếu nữ lập tức đi đầu dẫn đường, đi ra khỏi Nguyệt Lượng môn, qua một khúc quẹo thì bước vào một thạch thất khác.
Mọi người ngước mắt nhìn thấy thạch thất này rộng hơn thạch thất trước, một màn sương màu vàng nhạt, ở giữa phòng đặt một tảng đá hình vuông, tựa như một cái bàn. Tang Bác Cổ nhìn kỹ thì nhận ra chính là cái phòng mà trước đây lão đã tới.
Bỗng nhêin, một tảng đá đang ở giữa phòng ấy dịch sang một bên, dưới đất hiện ra một địa đạo rộng lớn.
Bóng người loáng thoáng, trong khoảnh khắc từ trong địa đạo nhảy ra hơn hai mươi thiếu nữ, họ còn đội một cái giường trải tấm khăn thêu.
Đường Chấn Kiệt đặt Phù Dung Phi Tử lên giường, nàng đằng hắng một tiếng, rồi từ từ nói :
- Hơn bảy mươi năm trước, Không Không thượng nhân khám phá ra cái động này. Người còn mang theo ba đồ nhi vừa mới biết đi cùng đến đây. Ba đồ nhi đó có một nam hai nữ. Họ lớn lên tại đây, sau khi Không Không thượng nhân rời khỏi động, thì họ cũng trở thành phu thê. Về sau, vì tình cảm đổ vỡ, hai nữ nhân kia lần lượt rời khỏi động. Người rời khỏi động trước tiên họ Hoa, tức là Hàn Nham Thánh Mẫu, hiện đang ẩn cư ở Thiên Đài sơn. Người rời sau họ Lan, tức là Phù Dung quận chú được giang hồ truyền tụng, và cũng chính là mẫu thân của tiểu nữ.
Hoa Tường Tường nghe đến đó thì khẽ kêu lên một tiếng, tiến lên phía trước, nói :
- A, như vậy nàng đúng là muội muội của ta...
Đường Chấn Kiệt vội nói :
- Tường thư thư đừng ồn ào, cứ để nàng nói hết đã.
Thế là Phù Dung Phi Tử lại tiếp tục nói :
- Tiểu nữ sinh ở ngoài động, từ sau khi sinh vẫn chưa trở lại động. Mãi đến ba tháng trước, sau khi mẫu thân tạ thế thì tiểu nữ mới cùng các thư muội trở lại đây. Nhưng sau khi vào động rồi thì mới biết là phụ thân đã mất ở trong động này từ lâu. Tiểu nữ cảm thấy cuộc đời thật ngắn ngủi, nên chán đời và không thiết gì nữa, quyết ở lại trong động để khỏi nếm bụi trần gian. Nhưng trước khi phong tỏa động, tiểu nữ còn phải làm một việc đại sự cho võ lâm, đó là tiêu diệt hết tà phái, quét sạch bọn ma quỷ...
Thần Thủ Tiên Chỉ Hà Khải Thiên lúc đó mới đại ngộ, nói :
- Cho nên cô nương mới dùng động đồ làm mồi thơm để dụ Tam bảo, Tam môn, Nhị động, Âm Sơn và Địa Sát bang?
Phù Dung Phi Tử mỉm cười đáp :
- Chính vì điều đó nhưng cũng vì các vị.
Mọi người nghe thấy thế thì rất khâm phục, và ca ngợi Phù Dung Phi Tử. Phù Dung Phi Tử vì mình bị trọng thương nên chỉ cung tay đáp lễ, nói :
- Nay sự việc đã xong, không thể đãi khách trong động, tiểu nữ không thể đưa tiễn, xin chia tay ở đây...
Nói rồi quay về phía Đường Chấn Kiệt nói :
- Đệ đệ, đệ cũng phải đi thôi...
Nói xong thì lệ đã tuôn rơi, khóc không thành tiếng.
Đường Chấn Kiệt tuy tuổi còn ít, nhưng là người có tình nghĩa, vội nắm lấy tay Phù Dung Phi Tử, nói :
- Thư thư vì đệ mà thọ trọng thương, đệ không thể bỏ mặc mà đi. Lúc nào vết thương của thư chưa lành, đệ quyết không rời khỏi đây.
- Thịnh tình của đệ đệ, ta xin nhận, nhưng đệ bắt buộc phải rời khỏi đây.
- Tại sao?
- Vì thương thế của ta phải bồi dưỡng lâu ngày, không phải ngày một ngày hai mà khỏi được.
- Bất luận thời gian dài bao nhiêu, đệ cũng luôn luôn ở bên cạnh thư thư, không rời khỏi động này.
- Nếu một năm không khỏi?
- Thì đệ đợi một năm!
- Ây, không được! Đệ đệ, đệ đệ thân mến của ta... Ây, đệ bảo ta phải nói thế nào mới được...
Phù Dung Phi Tử nói rất cảm động, khóc không thành tiếng.
Đường Chấn Kiệt nhìn Đường Chấn Anh và Lăng Ba Nhất Yến như dò hỏi ý kiến. Đường Chấn Anh, Đường Tử Vi tuy trong lòng không đồng ý, nhưng thấy Đường Chấn Kiệt quyết tâm ở lại cũng đành tán thành. Lát sau Phù Dung Phi Tử mới không khóc nữa, nhìn Đường Chấn Kiệt nói :
- Ta định tặng đệ cuốn sách Thiếu Dương thần công bí lục, nay đệ đã quyết định ở lại trong động thì đích thân ta sẽ truyền thụ lại cho đệ, nhưng về sau đệ đừng hối hận.
Nói xong lại quay về phía quần nữ, nói :
- Ta vì cứu người mà phạm vào điều cấm thứ nhất của Phù Dung quận chúa, làm mất đi sự tôn nghiêm của Phù Dung quận chúa. Các người nếu có ai không muốn thì cứ tự do rời đi, làm theo ý muốn của mình, ta không cưỡng ép ai ở lại.
Quần nữ cúi đầu nói :
- Nguyện cùng Quận chúa bảo vệ động, chết cũng không hối hận.
Phù Dung Phi Tử cảm thấy rất vừa lòng, giục quần hào ra khỏi động :
- Xin đừng trách tiểu nữ vô lễ, tiểu nữ lập tức sẽ đóng cửa động lại.
Thế là quần hào bèn cáo từ, lần lượt ra khỏi động.
Huynh đệ thư muội chia tay, khóc không thành tiếng, vẫy chào Đường Chấn Kiệt lần nữa, nước mắt đầm đìa.
Mọi người vừa mới ra khỏi động thì chợt nghe thấy một tiếng vang lớn, đất động núi rung, quay đầu lại xem thì đã chẳng thấy cửa động đâu nữa.
Ù ù ù... gió lạnh thổi mạnh, mưa lất phất rơi, đã là rạng đông. Mọi người xem xét một chút, biết đang ở trong Hập Nhiệt thiết cốc, đang định trèo lên vách, thấy trước mặt có ba bóng đen đang lướt tới. Hoa Tường Tường nhìn một cái thì nhận ra ngay, đi trước là hai con vượn, đi sau là mẫu thân của nàng, Hàn Nham Thánh Mẫu, nàng lập tức gọi to rồi chạy lên đón.
Chỉ nghe tiếng Hàn Nham Thánh Mẫu mắng :
- Oa nhi dám cả gan đi một mình, làm ta phải xuất sơn. Ngươi mau theo ta về chịu tội.
Lời chưa dứt đã bắt lấy Hoa Tường Tường định mang đi.
Hoa Tường Tường vội kêu to :
- Anh đệ đệ, mau cứu ta...
Sự việc thay đổi quá nhanh, khiến mọi người đều kinh ngạc. Vô Tướng thiền sư quay về phía Đường Chấn Anh quắc mắt một cái, nói :
- Tất cả đều do ngươi gây nên!
Đường Chấn Anh định chạy đuổi theo để giải thích, nhưng bị sư phụ quở trách, đành không dám đuổi theo nữa, nhưng trong lòng thấy ấm ức. Quần hào lần lượt cáo từ rồi tản đi. Võ Lâm song tôn, Tang Bác Cổ, dẫn đoàn người, không quản mưa gió đi về Phật Âm tự.
Cần Khôn Nhất Mẫu đã được mặc ngư cắt đứt dây trói, khôi phục tự do, đang định đi đến Phi Phi cổ động thăm dò một lượt, thì mọi người đã về đến...
Không cần miêu tả lại những lần hàn huyên. Mấy huynh đệ soát lại các tử thi, định đem nhị lão mẫu mai táng bên cạnh miếu, một nơi phong cảnh tuyệt vời. Nga Mi dị nhân Vô Danh Thị vì vội quay về hải ngoại, nên rời đi trước. Võ Lâm Thiên Thủ song tôn dùng cơm trưa xong mới dẫn Chấn Anh, Tử Vi và bốn đại đệ tử cũng định khởi hành ngay.
- Anh nhi và biểu thư, Vi nhi và biểu ca đã tự đính hôn, bây giờ phải làm như thế nào?
Vô Tướng thiền sư khẽ nói :
- Việc hôn nhân của Vi nhi do sư muội ta làm chủ, còn việc hôn nhân của Anh nhi... còn phải suy nghĩ lại.
Lăng Ba Nhất Yến nghe thấy vậy, đầu nóng bừng bừng, nước mắt chảy ròng ròng, đi vào trong phòng khóc to lên.
Càn Khôn Nhất Mẫu đâu phải là người dễ châm chọc, thấy cảnh tượng ấy thì nói lớn :
- Đồ nhi của ta có chỗ nào không tốt mà hòa thượng ngươi lại dám ngăn cản? Nếu không nói rõ cho ta biết, hôm nay chúng ta sẽ dùng võ công để giải quyết.
Vô Tướng thiền sư nghiêm sắc mặt nói :
- Không phải bần tăng ngăn cản, vốn là lệnh đồ đã giết mười tám đệ tử của ta, vết máu còn đó. Ta xem tình hình mọi mặt, không tiện hỏi thêm. Nếu cho phép hai trẻ kết thành bạn đời, trừ phi là đem tiểu đồ đuổi ra khỏi môn tường, ngoài ra chẳng còn cách nào khác.
Nói xong thì vái mọi người một cái, rồi đi nhanh ra khỏi phòng. Vân, Tiêu, Lôi, Chấn bốn đại đệ tử thấy lời nói của sư phụ dứt khoát nên không biết kết thúc thế nào cho phải.
Đường Chấn Anh đau khổ nhìn Tang Bác Cổ nói :
- Sao tiền bối không nói trước...
Tang Bác Cổ lúc đó tiến lên một bước, cung tay hướng về Tuyệt Trần thần ni, Càn Khôn Nhất Mẫu, nói :
- Chúc mừng, chúc mừng hỷ sự. Lão phu phải đuổi theo hòa thượng, bắt lão phải đáp ứng mới được. Chư vị cứ đợi mà ôm cháu nhỏ.
Nói rồi cười ha hả, chạy vụt đi.
Đường Chấn Anh nghe thấy vậy thì giật mình, không dám nghĩ ngợi nhiều, bèn chạy vào trong phòng cùng chỗ với Lăng Ba Nhất Yến, ôm đầu khóc to, nói :
- Lăng thư, Lăng thư, đệ không giữ được thư, đều là tại đệ cả...
Lăng Ba Nhất Yến hơi xấu hổ, nói :
- Cái đó không thể trách đệ, tất cả đều do thiên định. Nhưng Anh đệ cứ yên tâm, thư sống là người của đệ, chết cũng là quỷ của đệ. Cầu chúc cho đệ nghệ nghiệp tinh thông, tương lai là một ngôi sao sáng của võ lâm, thư có chết cũng yên lòng nhắm mắt được...
Đường Chấn Anh định nói tiếp, nhưng nghe thấy tiếng của Tuyệt Trần thần ni ở bên ngoài thúc giục :
- Anh nhi, phải đi thôi. Việc hôn nhân cứ để ta lo liệu, con cứ yên tâm. Ta sẽ mang Lăng thư thư của con về Tiên Hà Ngộ Thiền am của ta trước, ở lại vài ngày, sau đó sẽ dẫn đến Kim Đỉnh Không Tĩnh tự và trình bày với sư phụ con. Bây giờ con phải cùng với bốn sư huynh của con mau đuổi theo sư phụ.
Đường Chấn Anh vội từ giã Lăng Ba Nhất Yến, đi ra ngoài phòng cảm tạ Tuyệt Trần thần ni, từ biệt mọi người rồi cùng bốn sư huynh vội lên đường.
Trời đã cuối thu, trên núi cao lá vàng rơi xào xạc, dưới chân núi phủ đầy sương, rét lạnh, cả một dãy Hoàng Sơn chìm đắm trong gió mưa.