Người ta thường nói thế gian vạn vật luôn chịu sự cai quản của đất trời, không thể phá chỉ thuận theo.
Tuy nhiên có rất ít người biết làm sao để thoát khỏi nó. Một vị đại năng từng giải bày nỗi lòng của mình với thế hệ sau như thế này.
"Thế gian không đêm ngày, vạn vật luôn bất biến".
Nhưng năm đó, Thiên biến.
Trọng Thu, Thiên Khải niên.
Trời giáng dị tượng, toàn bộ thế gian đều có từng rạng thất sắc hồng quang bay đầy trời..
Tây vực.
Một vết nứt khổng lồ đang ngày càng mở rộng trên nền trời Tây vực.
Phía trong vết nứt đang không ngừng lan tràn ra những bụi khí màu sắc sặc sỡ, kèm theo đó là những hỗn hợp bụi khí thô to giống như rễ cây đang không ngừng tiến vào Tây vực.
Thế nhưng không một ai nhìn thấy điều này, cái mà những con người phàm tục có thể thấy lúc này chỉ là một vết nứt như mạng nhện đang không ngừng lan rộng ra trên bầu trời và nuốt lấy ánh sáng của Thái Dương mà thôi.
Dẫu vậy, đâu chỉ là Tây vực.
Bắc vực, Đông vực, Trung vực,...Khắp mọi nơi trên thế gian đang không ngừng bị vết nứt xâm chiếm.
.......
Thiên Cơ Lâu.
Trong nội các, bầu không khí trông có vẻ căng thẳng, có rất nhiều gương mặt đang ngồi ở đây. Và một trong số họ đều là người đang chi phối thời đại này, đều có quyền lực hay sức mạnh to lớn.
Bởi vì trước đó, Các chủ Thiên cơ lâu đã tính được là Thiên địa sẽ có hạo kiếp, nhưng lại không biết thời gian cụ thể, ngài ấy chỉ có thể tính ra khoảng thời gian mà hạo kiếp giáng xuống.
Nên Quý Hạ đã thông báo cho tất cả mọi người trong thiên hạ và mời họ đến Thiên cơ lâu để tìm đối sách cho việc này.
Lúc đầu, mọi người vẫn suy đoán thực hư về dự đoán của Các chủ Thiên Cơ lâu, bởi vì điều ngài ấy tính ra được thực sự quá rung động nên không ai dám tin vào việc này.
Cho đến hôm nay, Thiên địa bỗng nhiên nổi lên từng trận thất sắc hồng quang, đại địa rung động dữ dội như địa long trở mình như thế.
Một vết nứt nhỏ từ từ xuất hiện trên bầu trời, bên trong nó là một màu đen sâu thẳm, không một tiếng động, nó cứ im lặng mà mở rộng, những nơi nó đi qua đều không còn chút ánh sáng nào cả. Đối mặt với nó vạn vật đều cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, không đáng nhắc đến, sự sợ hãi chiếm cứ tâm trí không nói nên lời.
Một thanh niên di chuyển vội vàng từ phía ngoài vào nội các, trên mặt hắn hiện rõ sự hoang man.
Vừa thấy mọi người, thanh niên đã khom người hai bàn tay khoanh lại để phía trước. Giọng nói mang theo sự rung động.
"Sư phụ, các vị, được tin của các đệ tử báo về, Bắc vực, Tây vực,...đều có vết nứt xuất hiện."
"Các vị, đúng như dự đoán, mọi thứ đều đang xảy ra."
Các chủ nói.
"Thời đại biến, thiên hạ không thái bình."
Một lão già với chòm râu trắng phía trước, khuôn mặt hiền hoà, tóc hơi hạt tiêu lên tiếng.
Một người khác ngồi đối diện cũng đáp lại.
"Quốc sư chớ lo, trước đó thiên hạ đã ổn định, dân chúng hưởng thái bình, dù có biến động xảy ra mọi người vẫn có thể chung tay giữ cho thịnh thế mãi luôn như thế, an cư lạc nghiệp."
"Cái chúng ta nên lo lúc này là những điều không biết đang đến, sẽ đem theo tai hoạ gì, chúng ta có thể ngăn cản hay không?"
Một người khác thì vừa cười vừa nói.
"Mọi người không để ý nhỉ? Nội lực của chúng ta đang tự tăng lên đấy."
Khi nghe câu nói này, tất cả mọi người ở đây mới phản ứng lại.
Họ từ từ nhắm mắt, thiên nhãn đang chìm sâu vào thân thể, từng dòng khí đang chạy trong cơ thể ngày một nhanh hơn tụ về phía đan điền, phía trên đan điền có một vòng xoáy nhỏ như ảo như thực đang ngày càng lớn mạnh hơn. Nếu ai đó, có Thiên nhãn, có thể hoá thực, nếu nhìn kỹ sẽ thấy màu sắc của vòng xoáy nhỏ này, tuy không rõ nét lắm nhưng nó đang bắt đầu thành hình cụ thể hơn.
"Đây là...đây là..."
Ngay bây giờ, ai cũng phải kh·iếp sợ trước tình huống đang diễn ra trong cơ thể họ.
Bởi vì nội lực đâu có dễ dàng sinh trưởng như thế, cả một đời người nếu không có thiên phú, cơ duyên, tài nguyên chồng chất, thì rất khó để có được nội lực chứ đừng nói là rèn luyện và sinh trưởng nội lực như vậy.
Thế nhưng lúc này đây, nội lực không chỉ đang tự rèn luyện mà còn sinh trưởng với tốc độ chưa từng có, thứ mà trước đây ai cũng phải mất ngày qua ngày, mùa qua mùa, năm qua năm mới có thể làm được.
Ngoài ra còn cái vòng xoáy nhỏ phía trên đan điền, nó là gì? tại sao lại xuất hiện ngay lúc này?
"Thiên hạ này, đã không giữ được!"
Quốc sư nói khẽ.
"Trông trời, trông đất, trông mây
Trông mưa, trong gió, trông ngày, trông đêm."
"Nhân tâm khó dò."
Một vị khác cũng lên tiếng.
Đúng là như thế! Bởi vì mọi người đều biết thế gian tai hoạ lớn nhất là đâu.
Là nhân hoạ! Thời đại biến đem theo sức mạnh to lớn ai ai cũng có thể có được, thử hỏi mấy ai chịu an phận như khi trước, khi đã có thể nắm giữ sức mạnh của riêng mình.
Một người có thể tay không nát đá, vượt nóc băng tường. Có thể một đấu hai, đấu ba hay là đấu mười.
Hay tu vi cao hơn một chút, có võ kỹ trong người, một kiếm có thể đoạn núi, 1 quyền có thể phá sông.
Khi đó hắn còn chịu làm một người bình thường kiếm sống qua ngày, an an ổn ổn sống qua ngày hay sao.
Câu trả lời là không bao giờ, ai cũng hiểu điều đó cả.
Trước kia, muốn luyện võ, trăm người được một thì nay trăm người có lẽ được hơn một nửa.
Đây là khái niệm gì, toàn dân có thể tập võ.
Khi đó mấy ai chịu cam lòng nhỏ bé nữa cơ chứ.
Một vị khác thở dài.
"Loạn thế tiến đến, xem ai thành anh hùng."
Một vị khác cười to.
"Hay cho câu xem ai thành anh hùng."
"Thử nghĩ thiên hạ này, dám mấy ai tự xưng là anh hùng."
"Chu lão! Ngài đánh giá cao thời đại tiếp theo."
Người này mặt mũi hung tợn, hai hàng lông mày rậm rạp chụm lại vào nhau, quanh người sát khí như hồng, dáng người cao lớn thô kệch. Nhìn là biết quanh năm chinh chiến sa trường, n·gười c·hết trên tay hắn vô số.
Chu lão đáp lời:
"Miêu tướng quân nói đúng, thiên hạ trước kia thật khó tìm ra anh hùng nhưng ai biết được thời đại tiếp theo sẽ như thế nào? Ta chỉ mong là không quá tệ mà thôi !!!"
.....
Sau đó vài ngày.
"Báo"
"Đông vực xuất hiện một ngọn núi, đỉnh núi chọc trời, sườn núi sương mù phủ kín, lôi ngâm quấn quanh, những ai đi vào đều chưa từng đi ra !!!"
"Báo"
"Hải Chi Dương xuất hiện một hòn đảo, quanh đảo giông tố bao phủ, có thuỷ quái gần kề, có người nghe trên đảo có sinh vật rống hận liên hồi."
"Báo"
"Báo"
"Báo"
"Báo"
Trong một buổi sáng, mọi tin báo từ các nơi truyền về. Sự xuất hiện của các thứ không rõ ràng đang ngày một tăng lên, có núi, có đảo, có yêu, có những nơi còn huyền bí hơn, đang xuất hiện.
Phía Nam Dãy Sơn Hà.
Khu rừng im ắng trước đây đã không còn yên bình vốn có trước kia của nó nữa.
Ngày đó, khi Thiên biến, từng cây cổ thụ chọc trời đã mọc lên như nấm mọc sau mưa, nhiều loại thực vật trước nay chưa có cũng xuất hiện. Rừng rậm hoang vắng nay trông càng uy nghiêm thêm chút hoang dã khác hẳn với lúc trước.
Có ít người khi trước vào rừng săn bắn, hái thảo dược để sống qua ngày nay lại càng khó khăn hơn, địa hình thay đổi, thực vật thay đổi, sinh vật thay đổi.
Tuy nhiên, cầu phú quý trong nguy hiểm, có người đã tìm được vài bụi thảo dược quý hiếm mà đổi đời, có người săn bắt những sinh vật lạ đem về buôn bán cũng khá giả.
Thế nhưng cũng có kẻ không may, gặp phải thú hoang dã bị cắn c·hết, ăn nhầm vài cọng thảo dược mà m·ất m·ạng, hay đi nhầm những nơi không biết, mà chẳng thể quay về.
Có thể nói, lợi và hại là luôn đi kèm cùng nhau trong tự nhiên, quy luật này của tự nhiên sẽ chẳng bao giờ thay đổi dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào...
.....
Mọi nơi trên thế giới đều đã chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Có người nói năm đó Thiên biến là một trận phước lành bởi vì mở ra một thời đại mới, cũng có người nói là ông trời hạ xuống trừng phạt.
Năm đó Thiên biến không ai biết nguyên nhân do đâu hoặc có người biết nhưng không đem đáp án lan truyền đại chúng. Thế nhưng có một điều chắc chắn là dù trải qua bao nhiêu năm hay bao nhiêu thời đại đi nữa luôn có một số người hứng thú với việc này mà đi tìm câu trả lời.
Đối với những sinh vật có trí tuệ ở tầng thứ cao đều không thể ngăn cản việc truy tìm cội nguồn của mọi thứ phải không? Hay họ đang tìm kiếm điều gì đó khác mà không ai biết được?