"Tiểu phu tử (1), tiểu phu tử, Thiết Sinh lại bị nương của y đánh nữa rồi, người mau tới đi a!"
(1) Phu tử: học giả, sư phụ
Một tiểu hài tử thân mặc y phục làm bằng vải thô, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới, trên chân còn dính đầy bùn đất, vui mừng khi nhìn thấy người nằm trong bụi cỏ rậm phía trước.
"Lại bị đánh sao?" Thiếu niên nằm trên bụi cỏ thô hơi đưa tay chống thân đứng dậy, trong giọng nói mang theo một chút ý cười.
Y đã đến ở ngôi làng này được ba tháng, trong ba tháng này Thiết Sinh bị nương đánh không phải một trăm lần thì cũng là lần thứ tám mươi. Dù trước đây y có lo lắng thế nào, thì giờ y cũng quen rồi.
"Vâng, tiểu phu tử" Tiểu hài tử ngơ ngác nhìn thiếu niên nói: "Thiết Sinh bảo con kêu người tới cứu mạng."
Trẻ con rất khó để phân biệt đẹp xấu, trẻ con ở vùng sơn thôn hẻo lánh này cũng chẳng có gặp qua bao nhiêu người, nhưng mỗi lần nhìn thấy tiểu phu tử, chúng đều cảm thấy tiểu phu tử thực sự rất rất đẹp.
Khoảng ba tháng trước, tiểu phu tử bất tỉnh vì đói ở trước thôn, được trưởng làng cứu về. Sau đó, khi tiểu phu tử tỉnh dậy, liền chủ động ở lại, tiếp nhận một gian phòng nhỏ ở phía Đông mà mở giảng đường dạy học. Cha mẹ nó vô cùng vui mừng, hoan hỉ đem nó cùng ca ca vào học đường (2) để học đọc, mong nó học hành thật tốt. Chỉ là, hiện tại tên của tiểu phu tử, nó cũng chỉ biết viết một chữ "Cửu" mà thôi.
(2) Học đường: Giống trường học bây giờ
Ai bảo hai chữ đầu tiên của " Du Quỳnh Cửu" quá khó viết!
Thiết Sinh đích thị là bằng hữu tốt của nó, nhưng mà mỗi lần y học từ chậm chạp là lại bị nương đánh cho một trận.
Nghĩ tới bản lĩnh của Thiết thẩm thẩm, tiểu hài tử không nhịn được mà run lên.
Ai cũng biết trong thôn, người không thể đắc tội nhất chính là Thiết thẩm thầm. Nghe nói khi nàng còn trẻ, đã cùng người khác đi săn thú, còn từng săn cả lợn rừng.
"Vậy đi thôi." Thiếu niên đứng dậy, phủi phủi thân mình, hờ hững kéo tay tiểu hài tử, thanh âm nhẹ nhàng, cười nói, "Ngươi yên tâm, Thiết tỷ tỷ là người tự có chừng mực, sẽ không làm gì Thiết Sinh đâu."
"Sư phụ nói rất đúng." Tiểu hài tử bị nụ cười tươi roi rói của sư phụ làm cho choáng váng, vội vàng gật đầu.
"Oa, oa, nương, người nhẹ nhàng thôi. Cha, cha, cứu mạng a!" Chỉ thấy cánh tay của đứa trẻ tầm tám tuổi đang bị một bàn tay của người phụ nữ trung niên nhéo xuống, tay còn lại thì đánh qua đánh lại vào mông tiểu hài tử. Ừm! Rất có quy luật. Lại nhìn qua biểu cảm nước mắt, nước mũi tèm lem của Thiết Sinh thực có chút khiến người ta bật cười.
Cha Thiết Sinh còn đang muốn khuyên nhủ, lại bị vợ trừng mắt một cái, nhất thời không dám nói gì nữa.
"Nương nó à, cần thận đừng đánh mạnh, kẻo đau tay."
"Tay ta không đau, đầu mới đau." Thiết thẩm thẩm tức giận thở phì phò, bộ ngực phập phồng như cái trống, "Đã từng tuổi này, mà chỉ biết trốn học nghịch bùn, hù dọa tiểu cô nương nhà người ta, không biết lớn lên sẽ trở thành tên du côn đần độn, ngu dốt nào nữa, không dạy dỗ tốt nó một chút, người khác còn tưởng lão nương ta ăn chay."
Nói xong, Thiết thẩm thẩm xuống tay ngày càng mạnh, đánh Thiết Sinh có muốn gào khóc cũng không gào được.
"Thiết tỷ tỷ, Thiết Sinh lại nghịch ngợm nữa sao?" Thiếu niên kéo tay tiểu hài tử đến trước mặt Thiết thẩm, mỉm cười hỏi.
Thiết thẩm thẩm vốn còn đang nổi giận đùng đùng, lại nhìn thấy người trước mặt, lập tức liền cười tươi như hoa, "Tiểu Cửu à, sao ngươi lại tới đây?"
Nói xong, Thiết thẩm liền thấy gương mặt Thiết Sinh biến đổi, "Có phải tên nhãi ranh nhát như thỏ đế này kêu ngươi tới cứu viện phải không?"
"Oa, oa, tiểu phu tử cứu con, hu hu hu." Thiết Sinh trông thấy Du Quỳnh Cửu đến đây, vội vàng vung vẩy móng vuốt tiến lên, muốn bắt lấy góc áo của Du Quỳnh Cửu.
"Thiết tỷ tỷ, Thiết Sinh chẳng qua chỉ là có chút tinh nghịch mà thôi, tỷ đánh lâu như vậy, hẳn là cũng mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi một chút. Ngày mai ta phạt nó chép vài quyển sách là được." Du Quỳnh Cửu nói xong, liền đem Thiết Sinh từ trong lòng nương nó ôm lấy, rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống đất.
"Hừ, vì tiểu phu tử đã cầu tình thay ngươi, nếu lần sau ngươi dám tái phạm, nương của ngươi sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu." Thiết thẩm đưa tay véo véo lỗ tai của đứa nhỏ, gầm gừ nói, "Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi ạ." Thiết Sinh vội vội vàng vàng gật đầu, lủi người về phía sau Du Quỳnh Cửu.
Du Quỳnh Cửu vỗ vỗ đầu Thiết Sinh, nghiêm mặt nói, "Lần sau không cho phép nghịch ngợm như thế nữa."
Có Du Quỳnh Cửu hỗ trợ cầu tình, một kiếp này của Thiết Sinh xem như thuận lợi, suôn sẻ vượt qua. Thiết Sinh len lén đưa con mắt đỏ hồng của nó hướng về phía Du Quỳnh Cửu thè lưỡi.
Du Quỳnh Cửu cũng chưa vội rời đi, mà ở lại cùng thảo luận với mọi người trong thôn về vấn đề giáo dục một phen, đợi đến khi y trở về thì bầu trời đã nhá nhem tối.
Đây là thế gian, là cuộc sống tự do tự tại trong lời của mẫu thân.
Thân thế của Du Quỳnh Cửu cũng không tính là có gì đặc biệt. Mẫu thân y bị bán vào tu chân thế gia làm một tiểu nha hoàn, bởi vì không có linh căn nên chỉ có thể làm tạp dịch. Nếu không phải trong tộc, có một vị đệ tử xuất sắc bị yêu nữ ám hại, mẫu thân y cũng không bị kéo lên giường, cũng sẽ không có thai. Một nữ nhân bình thường mang bầu tự nhiên không có khả năng tiến vào thế giới tu chân, huống hồ, thanh niên này đối với tiểu nha hoàn nhỏ bé cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm.
Tốt xấu gì, mẫu thân Du Quỳnh Cửu cũng là người bị hại, ngươi trong gia tộc đối với sự tồn tại của nàng cũng liền nhắm một mắt, mở một mắt. Dù sao, tuổi thọ của phàm nhân cũng chỉ kéo dài vài chục năm, căn bản không đáng bận tâm. Còn về phụ thân của Du Quỳnh Cửu, sau khi đánh mất nguyên thân chi dương, tu vi mãi không tiến bộ, đành phải tuân theo sự an bài của gia tộc, cùng nữ tu kết làm đạo lữ.
Nhưng vị nữ tu ấy cũng là một người cố chấp, nàng đặc biệt khinh thường phàm nhân, làm sao có thể dung chứa một tiểu nha hoàn đang mang thai. Cha mẹ của mẫu thân Du Quỳnh Cửu đều đã qua đời, hi vọng lớn nhất của nàng cũng chỉ là mong muốn có một người thân. Đứa nhỏ này cùng nàng là huyết mạch tương liên, phụ thân nó lại bỏ mặc, nó hoàn toàn thuộc về nàng, nàng moi tim móc phổi chiếu cố đứa nhỏ như thế sao có thể cam tâm giết chết nó? Nàng vác cái bụng lớn của mình đến trước thanh niên quỳ lại vài ngày, đồng thời phát lời thề độc tuyệt không để đứa nhỏ này gia nhập vào gia tộc, lấy họ Du của nàng. Thanh niên thấy thế cũng nhất thời mềm lòng, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ra tay một chút bảo hộ nàng, giúp nàng thuận lợi sinh ra Du Quỳnh Cửu.
Từ nhỏ, Du Quỳnh Cửu đã đi theo quản gia học được một chút chữ viết, tuy rằng y thông minh, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ do phàm nhân sinh ra, căn bản không có linh căn, cho dù có cũng chỉ là tạp linh căn, tuyệt nhiên không cần tham gia kì kiểm tra khảo nghiệm. Du Quỳnh Cửu cùng mẫu thân an ổn sống trong một tiểu phòng nho nhỏ mà lớn lên, thường xuyên nghe thấy mẫu thân nhắc tới cuộc sống tự do tự tại.
Chờ đến khi Du Quỳnh Cửu được mười tuổi, vị nữ tu kia cuối cùng cũng mang thai. Ngày ngày đối mặt với khuôn mặt càng lớn lên càng có phần tương tự với trượng phu của Du Quỳnh Cửu, ả rốt cuộc cũng nhịn không nổi, bèn bày kế đặt một trận pháp nho nhỏ, lặng lẽ rút đi sinh khí, yên lặng không một dấu vết khiến thân thể người khác suy nhược đi xuống.
Mẫu thân của Du Quỳnh Cửu thèm muốn tự do, mong đợi tình thân, là một nữ nhân lương thiện, tốt bụng. Nàng biết thời gian của mình chẳng còn nhiều vì thế nàng đã cầu một vị tỷ muội tốt, cũng là nha hoàn giúp đỡ dứa nhỏ của nàng thuận lợi thoát ra ngoài. Ít nhất, bây giờ Du Quỳnh Cửu cũng là một thiếu niên, có một chút kiên thức, không sợ chết đói bên ngoài. Dù cho phải sống một cuộc sống của một phàm nhân tầm thường cũng còn hơn luôn phải lo lắng có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào tại tu chân thế gia.
Sau khi Du Quỳnh Cửu an táng mẫu thân xong, liền hướng về vị phụ thân chưa bao giờ gặp mặt cúi đầu một cái, rồi lặng lẽ rời đi. Đáng tiếc, lại vì bất cẩn đi lạc đường, bạc trên người thì đã dùng hết nên mới đói ngất trước thôn. Hiện giờ, y đã là một tiểu phu tử, dạy bọn trẻ con viết chữ, chỉ có thể nói là đủ ăn đủ mặc, miễn cưỡng có thể sống. Nhưng hương vị tự do mà cuộc sống này vẫn làm cho người ta thập phần thỏa mãn, lưu luyến.
Chờ khi y lớn hơn một chút, là có thể đi ra ngoài thử tìm một vài công việc tốt, tích góp một chút ngân lượng để học tập, dùi mài kinh sử, nói không chừng y còn có thể đạt được một ít công danh, làm nên nghiệp lớn. Còn về phần tu tiên thì miễn đi, Du Quỳnh Cửu y nữa điểm cũng không muốn nghĩ tới.
Những tu sĩ tu luyện y từng gặp, đều là người để mắt cao hơn đầu, tùy tâm sở dục, cao cao tại thượng, một lời không hợp liền đả thương người khác, thật sự chẳng để lại cho y ấn tượng tốt đẹp gì.
Du Quỳnh Cửu cảm thấy mấy ngày nay bản thân có chút mệt mỏi, liền tắt đèn đi ngủ sớm.
Tuy nhiên, giấc ngủ này của y có chút không an ổn.
Giống như đang có người bịt kín miệng mũi y, không thể hô hấp, cơ thể nặng nề vô cùng, bên tai tựa hồ nghe thấy hang vạn tiếng gào thét khàn khàn của vô số người, khiến cho y lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Du Quỳnh Cửu lau đi mồ hôi lạnh trên đầu hồi lâu, cả người bỗng nhiên cứng đờ.
Không gian quá yên tĩnh.
Thôn trang vào đêm mùa hạ, thường xuyên có tiếng ve sầu cùng với tiếng ếch kêu, không nên im ắng như thế này.
Tim Du Quỳnh Cửu lập tức đập mạnh. Y thắp lại ngọn đèn, sột soạt mặc quần áo rồi thật cẩn trọng mở cửa đi ra ngoài.
Trong thôn là một mảng im lặng.
Du Quỳnh Cửu đi đến nhà Vương thúc ngay sát vách, không có nghe thấy tiếng con chó săn kêu lên, nhất thời trong lòng liền cảm thấy bất an. Con chó của Vương thúc vốn đặc biệt cảnh giác, bất kể là ban đêm có ai mò tới, nó cũng sẽ sủa thật lớn, vậy mà hiện tại, một chút tiếng động cũng không có.
"Vương thúc? Vương thúc?"
Du Quỳnh Cửu đứng gõ cửa hồi lâu, cũng không thấy hồi âm.
Y ngẩng đầu nhìn mặt tường bằng đất trước mặt, đặt ngọn đèn trên tay xuống đất, trực tiếp trở mình trèo vào.
Con chó săn lớn kia im lặng nằm rạp xuống mặt đất, dường như không hề phát hiện có người đang đi tới.
Một ý niệm chợt nảy lên trong đầu Du Quỳnh Cửu, y nhanh chóng đi tới chỗ con chó, đưa tay sờ vào thân thể nó.
Cơ thể lạnh như băng, cứng nhắc.
Con chó này rõ ràng đã chết.
Du Quỳnh Cửu rùng mình một cái, vội vàng đấy cửa nhà Vương thúc, liền nhìn thấy cái xác của Vương thúc nằm vặn vẹo trên giường, mặt mũi tái nhợt, không còn một chút hơi thở nào.
"Vương thúc, Vương thúc!"
Du Quỳnh Cửu đẩy đẩy Vương thúc, gương mặt đầy vẻ hoang mang.
"Lý thẩm, Lý thẩm!"
"Thiết Sinh, trưởng thôn!"
Du Quỳnh Cửu một đường chạy vội, đập của từng nhà của mọi người trong thôn, thậm chí là trèo tường vào, vậy mà tất cả đều đã chết. Cả một ngôi làng, gà, vịt, heo, cá thậm chí cả sâu ếch bên ngoài cũng đều chết sạch sẽ.
Chỉ còn mình y còn sống.
"Sao......Tại sao lại như vậy?" Du Quỳnh Cửu ngơ ngác ngồi bệt xuống dưới đất, trên mặt còn có chút mờ mịt
Rõ ràng trước đó mọi thứ đều rất tốt, tất cả mọi người đều sinh hoạt bình thường, vì cái gì mà vừa mới tỉnh dậy, toàn bộ mọi người đều đã chết.
Là tu sĩ!
Đôi mắt Du Quỳnh Cửu đã phiếm hồng, ngoại trừ tu sĩ ra, y không thể tưởng tượng được còn có người nào khác có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến cho toàn bộ sinh vật sống ở khu vực lân cận đều chết hết, một chút phản kháng cũng không có? Nhưng cho dù là nữ tu sĩ ở gia tộc kia, cũng không nên vì một người phàm như y mà ra tay tàn độc như thế.
Trừ phi, là đám ma tu mà mỗi lần quản gia nhắc tới là mặt lại biến sắc.
"Ồ, vẫn còn một tên sống?" Ban đêm yên tĩnh đột nhiên truyền tới một giọng nói như vậy không khỏi khiến người ta không rét mà run, "Trận pháp của lão đạo chắc chắn không có sai sót, một phàm nhân bình thường như ngươi sao có thể bình an vô sự đứng ở chỗ này, chẳng lẽ là Thiên linh căn."
Vừa dứt lời, cằm Du Quỳnh Cửu đã bị một bàn tay nắm lấy, đối diện là con mắt đục ngầu.
"Ha ha, chỉ có Thiên linh căn trời sinh linh khí mới có thể chống lại trận pháp của ta. Không ngờ, ở cái nơi nhỏ bé đồng không mông quạnh này còn có một hạt giống tốt như vậy? Đợi đếnkhi lão phu hấp thu toàn bộ linh khí của ngươi, vết thương trên người bản lão đạo cũng sẽ hồi phục!" Vị đạo sĩ đang nói chuyện này ước chừng cũng phải sáu mươi tuổi, mái tóc nữa đen nửa trắng, trên người mặc một đạo bào giản dị. Nếu không phải vì gương mặt lão lúc này vặn vẹo, quỷ dị, nhìn thế nào cũng là một cao nhân đoan chính, đứng đắn, là người vô tình đi ngang qua.
"Ngươi......Ngươi là tu sĩ?" Du Quỳnh Cửu nắm chặt cánh tay bắt lấy cằm y kéo ra, "Là ngươi hại chết bọn họ?"
"Cái này không trách được ta." Lão đạo sĩ giận giữ nói, "Nếu không phải bởi vì đuổi theo tên ma tu kia, lão đạo cũng sẽ không bị trọng thương đến mức này. Không ngờ dưới thôn trang này còn có một linh mạch, thực sự hiếm thấy, đối với thương thế của lão đạo chỉ có lợi không có hại. Tuy nhiên nếu để tin tức này lộ ra, dẫn tới mấy tên ma tu thì thực phiền phức."
Lão ta thấy Du Quỳnh Cửu tướng mạo nghiêm chính, lại mang Thiên linh căn, tâm tư không khỏi có chút tốt lên.
Lão vì truy đuổi ma tu kia mới trọng thương, thọ nguyên giảm xuống, vì vậy mới nảy lên tà niệm giết chết phàm nhân. Nhưng lão tự nhận mình là người chính đạo, lẳng lặng dùng trận pháp hút sạch sinh khí của những người này, sẽ không để bọn họ chịu nhiều thống khổ. Hơn nữa, còn có linh mạch, có thể giúp lão khôi phục lại bộ dạng ban đầu. Tuy nhiên dù có bình phục thì sao, lão vẫn phải chịu nỗi đau chết đi sống lại khi kết đan thành anh, nói không chừng kết cục của lão lúc ấy chính là thân tử đạo tiêu.
Nhưng hiện giờ trước mặt lão là một Thiên linh căn, một phàm nhân bình thường mang Thiên linh căn chưa từng tu luyện, cũng chưa bị người khác phát hiện.
Nếu mình đoạt xá thành công......
Cám dỗ này thực sự quá hấp dẫn, lão đạo sĩ cơ hồ lập tức đưa ra quyết định.
"Tiểu tử, nếu ngươi đem khối thân thể này cho lão phu, lão phu tự nhiên sẽ vì mấy người trong thôn mà lập vài khối bia!" Nói xong, lão đạo ra tay nhanh như chớp, trực tiếp bóp cổ Du Quỳnh Cửu nửa sống nửa chết.
"A........" Cổ họng Du Quỳnh Cửu bị bóp chặt, gương mặt đã đỏ bừng lên. Nhưng đối phương cũng không vì để tâm mà phóng nhẹ lực đạo, mặc kệ Du Quỳnh Cửu có giãy dụa thế nào cũng giống như kiến càng rung cây.
Đây là tu sĩ!
Đây là cái chết!
So với những người trong gia tộc y, người này càng thêm dứt khoát và tàn nhẫn hơn.
Đợi đến khi thiếu niên trước mắt chỉ còn lại một tia hơi thở, lão đạo mới có chút vừa lòng. Miễn là thiếu niên vẫn còn hấp hối, sinh mệnh đã suy yếu cùng cực, lão liền có thể lợi dụng thời điểm này, đoạt xá thành công.
"Đúng là tướng mạo tốt, căn cốt tốt." Lão đạo không nhịn được nở nụ cười, cả đời lão sống tằn tiện, khắc kỷ phục lễ (3), vậy mà phải chịu kết cục thân tử đạo tiêu. Hiện giờ lão chẳng qua tùy tâm một chút, liền có được một thân thể tốt như vậy, hơn nữa bên dưới thôn trang này còn có linh mạch, lão có thể nhìn thấy cuộc sống tường sinh ở ngay trước mắt, đắc thành đại đạo.
(3) Nghiêm khắc kiềm chế ham muốn theo thói phàm tục của bản thân để phụng sự lễ giáo. Trong Luận ngữ có câu: Khắc kỉ phục lễ vi nhân "Kiềm chế bản thân để phụng sự lễ giáo là điều nhân đức".
Tuy lão làm việc rất thận trọng, giờ phút này cũng không khỏi có chút đắc ý.
"Tiểu tử, thân thể này của ngươi, để lão phu tiếp nhận....."
Lão đạo còn chưa nói xong, cả người liền trực tiếp đổ gục "Bùm" một tiếng, rồi không thấy có động tĩnh gì nữa.
Du Quỳnh Cửu chợt cảm thấy có một cỗ năng lượng ôn hòa từ ngực y truyền đến, bên tai tựa hồ nghe thấy tiếng ai đó thở dài. Y cố gắng mở mắt, nhìn thấy một gương mặt mà y nằm mơ cũng không tưởng tượng được.
Ngay cả trong đêm tối mù mịt, dung nhan ấy vẫn rực rỡ tỏa sáng như ánh mặt trời.
"Tiểu tử, ngươi thực đáng thương." Người nọ chọc chọc vào mặt Du Quỳnh Cửu, "Ngươi sắp chết."
Du Quỳnh Cửu nửa chữ cũng không nói được, nếu không phải tay người này vẫn đang đặt trên ngực y, truyền cho y năng lượng ấm áp, sợ là ngay cả khí lực để mở mắt y cũng không có.
"Ta cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta một chuyện đi." Người nọ tủm tỉm cười nói, " Nếu ngươi đồng ý, thì nháy mắt mấy cái."
Du Quỳnh Cửu ra sức nháy nháy mắt.
"Ngươi đồng ý vậy là tốt rồi." Người nọ cười khẽ một tiếng, cúi gần đến, tiến sát đến môi Du Quỳnh Cửu hôn lên.
Du Quỳnh Cửu mở to mắt ngạc nhiên.
"Ta cho ngươi một ngụm sinh khí, từ nay về sau mạng của ngươi cũng là của ta."
"Đến tu chân giới đi, đó mới là thế giới ngươi thuộc về."
Hai câu nói này đột nhiên vang lên trong đầu Du Quỳnh Cửu, khiến đầu y choáng váng như muốn nứt ra.
Trước khi trước mặt chỉ còn là một mảng đen tối, Du Quỳnh Cửu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tại sao người này lại biết tên mình.