Lúc này Xảo Nhi cũng chạy về, vừa mới vào viện tử đã thở hổn hển nói với Phượng Hồng Loan: “Tiểu thư, ở hồ sen không có ai hết…”
“Thế ở dưới nước thì sao? Đã kiểm tra chưa?” Phượng Hồng Loan dừng bước nhìn Xảo Nhi.
“Đã kiểm tra rồi ạ. Nô tì vừa ra khỏi viện tử đã gặp ngay Đỗ quản gia, nô tì thuật lại ý của tiểu thư, Đỗ quản gia sai người xuống nước tìm nhưng không thấy người nào.” Xảo Nhi đưa tay lau mồ hôi, lập tức nói.
“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu. Nàng đã lường trước tên khốn lòng dạ hiểm độc kia đương nhiên không có chuyện dễ chết như vậy.
“Tiểu thư?” Xảo Nhi nhìn Phượng Hồng Loan, không biết tiểu thư đang tìm ai.
“Không có gì, ngươi cũng đi tắm rửa thay quần áo đi!” Phượng Hồng Loan liếc nhìn người Xảo Nhi và quần áo bẩn dính máu, xua tay với nàng.
“Dạ!” Xảo Nhi thấy tiểu thư không nói thì cũng không hỏi nữa, gật đầu rồi cầm quần áo đi vào phòng.
Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn về phía chiếc giường Đỗ Hải đã chuẩn bị sẵn dưới tán hoa đào, cất bước đi qua đó. Nằm trên giường nhìn lên bầu trời, đôi mắt trong như nước nhuốm màu mông lung sương khói. Nhớ đến ông nội và Á Lâm, cả Lam Dạ nữa, không biết họ như thế nào...
Sau đó lập tức lắc đầu. Hiện giờ họ và nàng là người ở hai thế giới. Những thứ trong quá khứ đều là mây khói, những việc đã qua chỉ là một giấc mộng. Thế giới này mới là nơi nàng sống.
Thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt ra thì trời đã tang tảng sáng. Nhìn qua khe hở giữa những tán lá của cây đào trên đỉnh đầu có thể thấy lờ mờ một dải trắng ở phương trời đằng đông.
Nàng mơ màng nhìn lên bầu trời hồi lâu rồi mới chậm rãi quay đầu, mọi thứ vẫn giống như ngày hôm qua.
Nàng vốn nghĩ rằng mình không bận tâm, thế nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn hi vọng lúc mở mắt ra đã trở lại thế giới kia, có thể nhìn thấy ông nội lẫn căn phòng dễ chịu thoải mái của nàng và mọi thứ thuộc về thế giới nàng quen thuộc.
Á Lâm, cả Lam Dạ nữa...
Vậy nhưng tất cả những gì đã qua chỉ là một giấc chiêm bao mà thôi. Bây giờ nàng không còn là Bạch Thiển Thiển nữa mà là Phượng Hồng Loan.
Cơ thể đang nằm ngồi thẳng dậy, nàng đưa tay vuốt phẳng những nếp nhàu trên quần áo do nằm đè lên rồi xuống giường. Nàng dang tay, đá chân, nhẹ nhàng thở ra một hơi khí bẩn rồi nhìn Xảo Nhi một cái, dạo bước đi ra khỏi tiểu viện mà không làm phiền nàng.
Toàn bộ phủ Thừa tướng chìm trong nắng sớm yên bình.
Phượng Hồng Loan đến được một rừng trúc trong phủ dựa vào ký ức. Trên đường đi yên tĩnh không một bóng người. Mơ hồ có thể thấy các chủ viện đèn đuốc sáng trưng ở đằng trước.
Không cần nghĩ cũng biết, e là hôm qua nhất định đã mời tất cả đại phu trong kinh thành tới phủ Thừa tướng.
Ánh mắt nàng lóe lên nụ cười băng giá. So với những đau khổ Phượng Hồng Loan phải chịu đựng những năm qua thì hôm qua nàng chỉ mới trả lại một phần nhỏ mà thôi, còn lâu mới đủ. Nếu như từ nay về sau các nàng biết điều yên phận thì còn được. Nếu vẫn không biết điều, vậy thì nàng không ngại chơi trò kiểu này với các nàng thêm vài lần nữa.
Đi vào trong rừng trúc, Phượng Hồng Loan bắt đầu huấn luyện đặc biệt buổi sáng giống như kiếp trước.
Trước kia, vì những bài huấn luyện này mà nàng từng khóc, từng đau, thậm chí có lúc chịu không nổi nghĩ đến chuyện tự sát. Giờ đây, những bài huấn luyện này đã chôn sâu vào đáy lòng nàng, trở thành một phần mạng sống của nàng. Tuy rằng nàng đã đổi cơ thể khác nhưng e là thứ đã ăn sâu vào trong linh hồn nàng thì đời đời kiếp kiếp, chỉ cần nàng vẫn còn trí nhớ của kiếp trước thì nó sẽ không bao giờ mất đi.
Dựa theo chỉ tiêu huấn luyện hằng ngày lúc đầu, Phượng Hồng Loan hoàn thành vượt mức hai chỉ tiêu sau hai tiếng.
Trở về tư thế nghỉ, Phượng Hồng Loan nhìn cơ thể mình, đôi mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Mặc dù cơ thể này yếu đuối nhưng nàng phát hiện ra đó chỉ là bề ngoài. Cơ thể này hoàn toàn không giống một cô gái trẻ bình thường tay trói gà không chặt, cơ thể nàng có độ mềm dẻo cực kỳ tốt, thậm chí so với cơ thể của nàng kiếp trước thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
Sau một lượt huấn luyện đặc biệt vượt mức, người bình thường căn bản không thể chịu đựng được, huống gì là tiểu thư cửa lớn không ra cửa sau không đến. Thế mà nàng lại không hề có cảm giác mệt mỏi, trái lại còn cảm thấy tinh thần sảng khoái, không hề đổ một giọt mồ hôi nào. Đúng là hiếm thấy.
Không ngờ cơ thể này của Phượng Hồng Loan cũng không tệ lắm. Có thân thể tốt chính là yếu tố gốc rễ nhất. Phượng Hồng Loan nhìn cơ thể của mình, trong lòng cảm thấy dễ chịu chưa từng thấy.
Ánh nắng ban mai thấp thoáng chiếu xuyên qua rừng trúc, đổ bóng lốm đốm, hắt lên quần áo màu xanh như nước của Phượng Hồng Loan, tạo ra đốm sáng lấm tấm.
Nhìn xuyên qua rừng trúc, Phượng Hồng Loan quan sát ánh nắng mờ mờ, đưa tay bẻ một đoạn trúc to bằng ngón tay cái, dùng lực cổ tay uốn cong đoạn trúc thành một đường vòng cung, chỉ cần nhún nhẹ chân một chút là cơ thể có thể mượn lực bật lên, nhẹ nhàng đứng trên ngọn trúc.
Ánh nắng chiếu từ trên xuống bao phủ hoàn toàn quanh người nàng khiến nàng cảm thấy cả người ấm áp. Xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng chim hót véo von êm tai trong rừng trúc.
Phượng Hồng Loan từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ việc tắm nắng.
Nàng mới vừa nhắm mắt lại thì đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vội vã đi vào trong rừng trúc.
Sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức trở nên lạnh lùng. Nàng ghét nhất là có người làm phiền nàng khi nàng đang tận hưởng ánh nắng. Bất kể đó là ai!
Nghe tiếng bước chân thì người đến là Đỗ Hải. Mặt Phượng Hồng Loan lạnh lùng, hai mắt nhắm nghiền không mở ra, vẫn lẳng lặng nghiêng người trên ngọn trúc như cũ.
“Tiểu thư, tiểu thư...” Đỗ Hải vừa gọi vừa vội vàng đi vào rừng trúc với vẻ mặt lo lắng, bắt đầu tìm kiếm xung quanh, vội vã đi ngang qua bên dưới cây trúc Phượng Hồng Loan đang nằm.
Phượng Hồng Loan làm như không nghe thấy, mùi lá trúc tươi mát thoang thoảng trong hơi thở, nàng gần như hòa vào làm một với cây trúc.
Đỗ Hải đi một vòng quanh rừng trúc nhỏ, lấy làm lạ, vừa rồi ông rõ ràng nhìn thấy tiểu thư ở trong rừng trúc, sao giờ lại không thấy đâu? Vận công tìm kiếm hơi thở xung quanh một lúc, trong rừng trúc căn bản không hề có một ai.
Lau mồ hôi trên mặt, Đỗ Hải mang khuôn mặt lo lắng rời khỏi rừng trúc.
Phượng Hồng Loan nhắm mắt, từ đầu đến cuối không mở ra.
“Tam tiểu thư...”
“Tam tiểu thư...”
Đỗ Hải vừa rời đi chưa được bao lâu đã lại nghe thấy rất nhiều tiếng gọi liên tiếp vang lên trong phủ Thừa tướng phá tan sự bình yên và tĩnh lặng ở nơi này.
Đôi mắt nhắm nghiền mở ra, Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn về phía đại viện của phủ Thừa tướng, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người gọi ầm lên trước mặt và tiếng bước chân tìm nàng ở xung quanh, tiếng nha hoàn, nô bộc hô hoán khiến nàng muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được.
Sắc mặt của nàng lại u ám thêm một chút. Phượng Hồng Loan nhìn những người kia, xem ra đã xảy ra chuyện gì đó rồi, tốt nhất là xảy ra chuyện lớn, bằng không hôm nay nàng sẽ biến những người trong phủ Thừa tướng này thành cây trúc.
Nàng thả nhẹ người nhảy xuống, Phượng Hồng Loan lạnh mặt đi ra khỏi rừng trúc.
“Tiểu thư, tiểu thư, người ở đâu...” Tiếng hô của Xảo Nhi truyền đến, hình như lo lắng sắp bật khóc.
Nghe thấy tiếng Xảo Nhi gọi, Phượng Hồng Loan hơi cau mày, tăng tốc bước nhanh ra khỏi rừng trúc.
Nàng vừa ra khỏi rừng trúc, nhìn thoáng qua lập tức thấy ngay Xảo Nhi đỏ hồng bờ mi đang hoảng hốt tìm nàng, tóc tai bù xù, rõ ràng là mới tỉnh ngủ.
“Đừng gọi nữa, ta ở đây!” Giọng nói lạnh nhạt của Phượng Hồng Loan vang lên. Tuy không lớn tiếng nhưng lập tức át hết tiếng gọi khắp xung quanh.
“Tiểu thư?” Vừa nhìn thấy Phượng Hồng Loan, Xảo Nhi vui mừng khôn xiết chạy về phía nàng, nước mắt rưng rưng trên bờ mi cuối cùng cũng rơi xuống: “Tiểu thư, nô tì tỉnh dậy đã không thấy người đâu, Xảo Nhi sợ muốn chết, còn tưởng rằng tiểu thư...”
“Ta ngủ dậy ra ngoài đi dạo, không ngờ lại ngủ thiếp đi trên hòn non bộ.” Phượng Hồng Loan ngắt lời Xảo Nhi, liếc mắt nhìn những nha hoàn nô bộc đã dừng hô khi thấy nàng đi ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa mới sáng sớm đã la hét gì thế?”
Chịu đựng sắc mặt lạnh lùng của Phượng Hồng Loan, mọi người im lặng, sợ hãi nhìn nàng.
“Tiểu thư, là... là Ly vương điện hạ lại tới đây...” Xảo Nhi lau nước mắt, lập tức lên tiếng.
“Ồ?” Nghe vậy, Phượng Hồng Loan cau mày nhìn về phía Xảo Nhi: “Hắn tới làm gì?”
Xảo Nhi cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Phượng Hồng Loan, căng thẳng đáp: “Ly vương điện hạ nói muốn gặp tiểu thư...”
“Ngươi nói hắn muốn gặp ta?” Giọng nói của Phượng Hồng Loan lạnh như băng: “Hắn muốn gặp ta làm gì?”
Xảo Nhi nhìn vẻ mặt u ám lạnh lùng của Phượng Hồng Loan, nhạy cảm phát hiện ra hình như tiểu thư không vui. Nàng lắc đầu, nói nhỏ: “Xảo Nhi cũng không biết, chỉ biết là Ly vương điện hạ đến, nói muốn gặp tiểu thư.”
“Hửm?” Phượng Hồng Loan liếc Xảo Nhi một cái, đôi mắt trong veo như nước nheo lại, suy nghĩ mục đích Quân Tử Ly đến đây.
Có câu không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, hôm qua hắn vừa rời đi, hôm nay lại đến. Hôm nay mới ngày đầu tiên, còn hai này nữa mới đến ngày hẹn ba ngày. Chẳng lẽ Quân Tử Ly không chờ nổi ba ngày, hôm nay đã đến đưa tiền cho nàng?
Đánh chết nàng cũng không tin có ai lại tích cực đưa tiền cho người khác như vậy. Nếu vậy, hôm nay Quân Tử Ly đến đây là có mục đích riêng sao?
Không cần biết là vì lý do gì, hôm nay hắn đã quấy rầy thời gian tắm nắng thanh tĩnh hiếm có của nàng, chuyện này cũng có thể tính là một khoản nợ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lùng của Phượng Hồng Loan trở nên lạnh hơn một chút!
“Tiểu thư?” Xảo Nhi cẩn thận lo lắng nhìn sắc mặt lạnh lùng u ám của Phượng Hồng Loan, ngập ngừng mở miệng.
Đỗ quản gia đã mời Ly vương điện hạ đến tiền sảnh, đang chờ tiểu thư qua đó!” Xảo Nhi lập tức nói.
“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu, phẩy tay với những người hầu kia, hờ hững nói: “Tất cả giải tán đi!”
“Vâng, Tam tiểu thư!” Những người kia lập tức sợ hãi khom người.
Bây giờ lại là Tam tiểu thư! Sao trước kia không thấy cung kính với Phượng Hồng Loan như thế?
Một đám nô tài vái lạy người trên, giẫm đạp người dưới, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng! Phượng Hồng Loan lạnh lùng lườm bọn họ một cái, chỉ có khá ít người không có vết thương trên cơ thể, những người khác ít nhiều gì cũng đều bị thương. Đương nhiên họ đều là những người hôm qua kéo bè kéo lũ đánh nhau ở tiểu viện của nàng.
Nhìn thấy những điều này, ánh mắt của nàng càng lạnh hơn.
Chỉ một ánh mắt của nàng, những người đứng đó đã bắt đầu rùng mình run rẩy, mọi người sợ hãi không dám nhìn Phượng Hồng Loan. Trải qua chuyện hôm qua, ai cũng biết Tam tiểu thư đã không còn là Tam tiểu thư trước kia nữa rồi.