Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 27



Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Truy Nguyệt vừa bị đánh bay ra ngoài, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng nhìn Quân Tử Ly, ánh mắt âm trầm như mưa bão, mờ mịt đến lạnh lẽo.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, tiếp đó Phượng Hồng Loan lại cúi đầu nhìn về phía sau lưng Xảo Nhi. Chỉ thấy sau lưng Xảo Nhi là nửa thanh kiếm đang cắm vào, máu tươi không ngừng tuôn ra, trong chốc lát đã nhuộm đỏ cả một vùng dưới chân.

Sắc mặt nàng vô cùng lạnh lùng, ra tay điểm vài chỗ huyệt đạo sau lưng Xảo Nhi. Thủ pháp đặc biệt, lưu loát đầy kinh nghiệm, vô cùng dứt khoát.

Chạm phải ánh mắt mờ mịt lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, trong lòng Quân Tử Ly có hơi tối sầm lại, hắn mím môi nhìn nàng, khi nhìn thấy thủ pháp điểm huyệt của nàng, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.

Thủ pháp điểm huyện kỳ lạ, trước đó chưa từng thấy qua, nhưng thật là hiệu quả. Những nơi nàng điểm huyệt qua, máu cũng ngừng chảy ngay lập tức.

Từ trước đến nay Quân Tử Ly chưa từng nhìn thấy qua thủ pháp điểm huyệt như vậy, ánh mắt hắn nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt lại sâu thêm một tầng.

Trục Phong nhìn thủ pháp điểm huyệt của Phượng Hồng Loan, trong đôi mắt lạnh lùng đang chết lặng cũng hiện lên vẻ sửng sốt. Thủ pháp điểm huyệt như vậy, trong thiên hạ cho dù là Tam công tử đương thời cũng không có thể làm cho máu đang chảy lại ngừng nhanh như vậy.

Đỗ Hải cũng nhìn thấy thủ pháp điểm huyệt của Phượng Hồng Loan, ông thầm nghĩ lẽ nào là Vân công tử dạy cho? Nhưng cũng không giống. Cho dù là Vân công tử dạy cho, nhưng thủ pháp điểm huyệt thế này, e là tiểu thư và Vân Cẩm công tử không phải là quen biết một sớm một chiều mà có thể học được.

Nghĩ đến thân phận của Vân Cẩm, trong ánh mắt già nua của Đỗ Hải hiện lên một chút lo lắng. Tầm mắt ông bình tĩnh nhìn vào chiếc vòng tay màu lục nằm trên cổ tay Phượng Hồng Loan. Thúy Vũ Yên Vân, vật báu của Vân tộc. Giờ đây Vân Cẩm công tử lại đưa cho tiểu thư, hy vọng nó sẽ không mang tai họa tới.

Nhưng cho dù là tai họa. Với thân phận của tiểu thư cũng không cần phải sợ Vân tộc.

Huống chi giờ đây tiểu thư đánh các vị phu nhân, giam giữ những tiểu thư khác, lại đòi Ly vương bồi thường với cái giá trên trời, thậm chí còn là Vân Cẩm công tử làm chứng. Hết thảy những chuyện xảy ra trong phủ Thừa tướng đã sớm truyền khắp thiên hạ với các phiên bản khác nhau.

Hơn nữa còn xảy ra chuyện ngày hôm nay. Cho dù Ly vương điện hạ vì cái gì tới tìm tiểu thư, nhưng dựa theo sự yêu quý của tiểu thư với Xảo Nhi, người của Ly vương điện hạ đã làm bị thương Xảo Nhi, lúc này đây, hậu quả của một màn này, sợ là không dễ thu xếp.

Cho dù trước đây có như thế nào, nhưng sau chuyện ngày hôm nay, mối thù giữa tiểu thư và Ly vương sợ là sẽ thật sự coi như đi vào đường cùng.

Còn ba ngày nữa Tướng gia sẽ quay về, đến lúc đó có lẽ tiểu thư cũng sẽ không bỏ qua cho Tướng gia.

Nhiều chuyện như vậy gom cùng một chỗ, tiểu thư lại quá mức rực rỡ, giờ đây một phủ Thừa tướng nhỏ đương nhiên cũng không che giấu được.

Xem ra ông cẩn phải liên lạc với Tứ đại hộ pháp rồi. Tiểu thư cần phải có hậu thuẫn. Nhưng chỉ sợ hậu thuẫn này... Haizz, lúc này đây cũng không quản nhiều như vậy được!

Đỗ Hải cân nhắc mọi chuyện chỉ trong chớp mắt, sau đó lại nhìn về hướng Xảo Nhi đang nằm trong lòng Phượng Hồng Loan.

Chỉ thấy thanh kiếm kia đâm vào vị trí chính giữa lưng Xảo Nhi. Nửa thanh kiếm đã đâm vào trong người, vị trí ở chính giữa tim, e là không cứu được. Ánh mắt ông nhìn lướt qua Quân Tử Ly, chỉ thấy vẻ mặt hắn mờ mịt không rõ đang nhìn Phượng Hồng Loan.

Nếu như Ly vương điện hạ muốn cứu một người, vậy thì người đó ngay cả một sợi tóc cũng sẽ không bị thương đến. Mà giờ phút này hắn ra tay, chỉ đánh gãy thanh bảo kiếm trong tay Truy Nguyệt mà thôi.

Điều này cũng nói rõ Ly vương điện hạ hoàn toàn không có ý muốn giữ lại.

Hoặc là nói... Sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, hắn muốn thăm dò tiểu thư?

Chẳng qua người bị thương hôm nay là Xảo Nhi, nhưng lỡ như người bị thương là tiểu thư... Đỗ Hải nhìn Quân Tử Ly, đáy mắt lóe lên một tia âm trầm.

Quân Tử Ly cũng không có chú ý tới vẻ mặt thoáng thay đổi của Đỗ Hải, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn Phượng Hồng Loan. Đương nhiên cũng nhìn thấy được vòng tay Thúy Vũ Yên Vân trên cổ tay Phượng Hồng Loan.

Nhớ đến hành động thân mật của nàng và Vân Cẩm ngày hôm qua, còn có những lời Vân Cẩm nói, cũng chứng minh được nàng vẫn luôn quen biết Vân Cẩm.

Ánh mắt sâu thẳm của hắn lại toát ra vẻ hắc ám nồng đậm. Trong lòng hắn như bị một đoàn dịch thể đen đặc cuồn cuộn quấy phá. Nàng và Vân Cẩm...

Bàn tay dưới lớp tay áo không khỏi siết chặt lại, hắn nhìn Phượng Hồng Loan.

Nữ nhân này, từ nhỏ đã đính ước với hắn, giờ đây đã qua mười sáu năm. Ngày hôm qua chính là lần gặp gỡ đầu tiên, nàng lại không có bất kỳ cảm xúc nào khác mà đã tìm hắn đòi bồi thường, mười vạn lượng hoàng kim và ba điều kiện giá trên trời, lời nàng nói cũng không hề có chút ậm ờ nào, cứ cho là lẽ đương nhiên mà làm. Tiếp đó lại đi tìm đệ nhất công tử trong thiên hạ Vân Cẩm để làm người làm chứng, đối diện với hắn và Vân Cẩm, nàng cũng chẳng hề tỏ ra thấp kém câu nệ. Sau đó, nét chữ khéo léo không hề thua kém hắn và Vân Cẩm, còn hành động xuất sắc của nàng về sau, thành công đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong phủ của nàng đều thoái thác sạch sẽ...

Phải nói là hôm qua nàng đã khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chuyện xảy ra ngày hôm nay lại càng kinh ngạc hơn.

Thân thể của nàng như mây đen bao phủ, lạnh lùng, đơn độc, hờ hững, lạnh nhạt, ngay thẳng và hắc ám, âm trầm lại nghiêm nghị, cao quý và trang nhã, phòng vệ mà khinh thường... Hết thảy mọi điều trên thế gian dường như đều có thể tìm thấy được trên người nàng. Bởi vì quá nhiều, nên càng không nhìn rõ được trong nội tâm của nàng.

Tổng hợp lại những mâu thuẫn tập trung lại trên cơ thể một người như vậy, khiến hắn muốn hiểu nàng nhiều hơn. Chỉ là hiện giờ...

Suy nghĩ của Quân Tử Ly chỉ thoáng qua trong chốc lát, từ cổ tay Phượng Hồng Loan dời ánh mắt nhìn về phía Xảo Nhi đang trong lòng nàng, ánh mắt dừng lại trên thanh kiếm cắm ở sau lưng Xảo Nhi, mắt phượng càng thêm sâu.

“Xảo Nhi!” Phượng Hồng Loan điểm huyện vài chỗ trên người Xảo Nhi xong, lập tức đỡ lấy cơ thể Xảo Nhi, nhìn nàng, gọi tên nàng.

“Tiểu thư...” Cơ thể Xảo Nhi được Phượng Hồng Loan ôm giữ, Xảo Nhi vừa mở miệng, một ngụm máu tươi lập tức trào ra ngoài. Lớp áo màu lam như nước của Phượng Hồng Loan thấm một mảng máu lớn.

“Đừng nói chuyện!” Phượng Hồng Loan gắt gao ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt như muốn gục ngã của Xảo Nhi, tức giận nói: “Ngươi ngốc sao? Chặn kiếm cho ta làm gì chứ?”

“Tiểu thư... May mà người không bị thương...” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu, vừa mở miệng nói, máu tươi lập tức trào ra nhiều hơn: “Xảo Nhi không muốn tiểu như chết... Muốn tiểu thư sống thật tốt...”

“Ai nói ta sẽ chết?” Phượng Hồng Loan nhìn Xảo Nhi, nàng đưa tay lau đi vết máu chảy ra từ miệng Xảo Nhi: “Đừng nói nữa, ta sẽ cứu ngươi!”

“Tiểu thư... Xảo Nhi... Xảo Nhi...” Xảo Nhi nhìn Phượng Hồng Loan, yếu ớt lên tiếng: “Xảo Nhi... Xảo Nhi e là không được nữa rồi... Tiểu... Tiểu thư...”

“Ta nói ngươi đừng nói nữa thì đừng nói nữa! Ngươi có nghe không hả? Im miệng!” Phượng Hồng Loan quát lên một tiếng.

“Tiểu thư, nếu như không nói... Nô tì sợ là không kịp nữa rồi...” Xảo Nhi lưu luyến nhìn Phượng Hồng Loan, lắc đầu.

Phượng Hồng Loan nhíu mày, nhìn Xảo Nhi: “Ta từng nói sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để cho ngươi chết đâu!”

“Tiểu thư... Xảo nhi rất vui... May mà người bị thương... Không phải tiểu thư, Xảo Nhi... Xảo Nhi rất... Không nỡ xa tiểu thư...” Xảo Nhi dường như muốn mỉm cười với Phượng Hồng Loan, nhưng chỉ vừa khẽ động khóe miệng, lại gục đầu sang một bên, mềm nhũn nằm trong lòng Phượng Hồng Loan.

“Xảo Nhi!” Vẻ mặt Phượng Hồng Loan biến sắc, nàng hô lên một tiếng.

“Xảo Nhi...” Nét mặt già nua của Đỗ Hải cũng thay đổi, ông cũng hô to lên một tiếng.

Quân Tử Ly nhìn cánh tay rũ xuống của Xảo Nhi, cánh môi mỏng cũng mím chặt.

Trục Phong cũng mím chặt môi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng hắn ta có một chấn động nhỏ nào đó.

Vẻ mặt Truy Nguyệt trắng bệch như một tờ giấy mỏng, nàng ta nhợt nhạt yếu ớt nằm trên đất cách đó mấy trượng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Quân Tử Ly không rời, cảm nhận được vẻ tĩnh mịch như cái chết trên mặt Quân Tử Ly, cơ thể nàng ta không tự chủ được mà run lên cầm cập.

Cả viện lập tức bao phủ trong một tầng u ám và đẫm máu. Yên tĩnh không một tiếng động, tựa như ngay cả gió cũng phải ngừng thổi.

Một lúc sâu, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, nhìn về hướng Quân Tử Ly, cả người đằng đằng sát khí, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.

“Nếu như Xảo Nhi có gì bất trắc, Ly vương phủ đợi chôn cùng nàng đi!”

Nghe thấy lời Phượng Hồng Loan nói, Quân Tử Ly ngước mắt lên, mắt phượng bình tĩnh nhìn Phượng Hồng Loan, ánh mắt như một hồ nước sâu không thấy đáy, tối tăm thâm thúy, không chút dao động.

Phượng Hồng Loan cũng nhìn Quân Tử Ly, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, cả người nàng đều u ám, sát khí dày đặc lạnh thấu xương, đủ để đóng băng mười trượng.

Bốn mắt nhìn nhau, khí thế giữa hai người, không ai nhường ai.

Thời gian tựa như đóng băng lại ở khoảnh khắc này.

Trong giây lát, Quân Tử Ly nhàn nhạt lên tiếng: “Truy Nguyệt đền mạng cho nàng ta!”

Nghe vậy, khuôn mặt anh tú thâm trầm lạnh lẽo của Trục Phong khẽ biến sắc. Ở phía xa, vẻ mặt Truy Nguyệt lập tức xám xịt như mảnh tro tàn.

“Không đủ!” Phượng Hồng Loan lạnh lùng lên tiếng.

Sắc mặt Quân Tử Ly lập tức tối sầm lại, nhìn vào ánh mắt Phượng Hồng Loan: “Một mạng đổi một mạng, sao lại không đủ?”

“Nàng ta là chó, Xảo Nhi của ta là người, mạng của chó sao có thể so sánh với mạng người được?” Phượng Hồng Loan cau mày, nhìn Quân Tử Ly: “Nàng ta trong mắt ta không bằng cả một con chó, cả Ly vương phủ của ngươi cũng không thể sánh được.”

“Vậy ngươi muốn thế nào? Bây giờ nàng ta đã không cứu được nữa!” Gương mặt anh tuấn của Quân Tử Ly càng thêm âm trầm. Nhìn Phượng Hồng Loan, mắt phượng khẽ híp lại, Ly vương phủ của hắn lại không đền nổi mạng của một tiểu nha đầu sao? Hắn cũng là lần đầu tiên nghe thấy được lời như vậy.

Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, lời nói của nàng quả quyết mà lại khí thế, trong ánh mắt già nua của ông hiện lên một tia ánh sáng. Có một câu như vậy của tiểu thư, Xảo Nhi chết cũng có ý nghĩa.

Có tiểu thư như thế này, không uổng công ông hao tốn nửa đời để bảo vệ ở phủ Thừa tướng. Đáng giá!

“Ta vừa nói rồi, nếu như Xảo Nhi có điều gì bất trắc, Ly vương phủ cứ đợi chôn cùng nàng đi!” Phượng Hồng Loan cất giọng lạnh lẽo. Giọng nói không lớn, nhưng không có ai dám cho rằng lời nàng nói là nói đùa.

“Ngươi muốn động tới Ly vương phủ?” Ánh mắt Quân Tử Ly sâu xa hiện lên một tia lạnh lùng, gương mặt anh tuấn gần như tối sầm lại: “Ngươi cho rằng ngươi động vào được Ly vương phủ của ta sao?”

“Vậy thì ngươi cứ chờ xem!” Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn Quân Tử Ly, coi thường khí thế u ám xung quanh vẻ hào hoa phú quý của hắn, nàng đưa tay chỉ lên trời, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Nếu như Xảo Nhi chết, Ly vương phủ nhất định phải diệt vong! Phượng Hồng Loan ở đây lập lời thề, trời tru đất diệt!”

Lời nói mạnh mẽ khí phách, lời thề rung chuyển đất trời!

Từng câu từng chữ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như hạt châu, tựa như gõ vào trong lòng người, mái hiên cong cong làm lời thề như vang vọng trở lại, một hồi lâu cũng không đứt.

Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, đáy lòng khẽ run lên, gương mặt anh tuấn sang trọng lần đầu hiện ra vết nứt. Khiếp sợ, còn có chấn động, còn có thứ gì đó chạm tới nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn, quanh quẩn rồi lắng đọng lại.

Phượng Hồng Loan buông cánh tay xuống, nàng lạnh lùng liếc nhìn Quân Tử Ly, đưa thân thể Xảo Nhi cho Đỗ Hải đang đứng ngây người bên cạnh, giao phó: “Trước hết đặt Xảo Nhi trong căn phòng tốt nhất trong phủ.”

“Vâng!” Đỗ Hải lập tức định thần lại, nhận lấy Xảo Nhi từ nàng. Sau đó nhìn Phượng Hồng Loan, lại liếc mắt nhìn sang Quân Tử Ly, giọng điệu lo lắng lên tiếng: “Tiểu thư...”