Đỗ Hải toát mồ hôi lạnh, gương mặt già nua trắng bệch đối mặt với Phượng Hồng Loan. Ông nhìn huyết linh chi vẫn còn nguyên không hao tổn gì bên trong mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Tiểu thư, người đừng lấy ra. Cây huyết linh chi này bắt buộc phải được bảo quản bên trong hộp Ngọc Phượng này. Lấy ra thì phải dùng ngay lập tức, nếu không nó sẽ biến mất ngay tức thì.”
Nghe Đỗ Hải nói vậy, Phượng Hồng Loan chậm rãi rút tay về, nhíu mày nhìn huyết linh chi trong hộp. Thứ này còn thần kỳ đến thế sao. Nàng đưa tay đóng nắp hộp lại, nhìn Đỗ Hải: “Nếu vật này là của mẹ ta vậy tại sao nó lại ở trong tay Quân Tử Ly? Là mẹ ta đưa cho hắn à?”
Đỗ Hải im lặng rồi lắc đầu: “Chuyện đó... lão nô cũng không biết. Chỉ biết năm đó phu nhân đã đưa hộp Ngọc Phượng cho một người giữ.”
“Hửm?” Phượng Hồng Loan nhíu mày.
“Lúc phu nhân từ trần cũng không hề nói gì về người đó, chỉ nói khi thời cơ chín muồi thì hộp Ngọc Phượng này sẽ về tay tiểu thư.” Đỗ Hải nhìn hộp gấm, ngập ngừng một lát rồi nói: “Bây giờ Ly vương điện hạ đưa hộp Ngọc Phượng này và huyết linh chi cho tiểu thư thì có lẽ người đó là Trần quý phi. Bà ấy là mẹ ruột của Ly vương.”
“Trần quý phi?” Phượng Hồng Loan nhớ lại vẻ mặt của Quân Tử Ly khi nhìn chiếc hộp này, hàng lông mày càng nhíu chặt. Theo nàng biết thì mẹ nàng và Trần quý phi chết cùng năm. Mẹ nàng chết trước, Trần quý phi chết sau.
“Trần quý phi và phu nhân quen biết nhau nhờ một dịp tình cờ, quan hệ rất thân thiết. Sau đó, Trần quý phi vào cung rồi phu nhân cũng gả vào tướng phủ nên không còn qua lại. Nhưng sau khi sinh tiểu thư ra, phu nhân có vào cung một lần. Sau khi phu nhân trở về thì thánh chỉ được ban xuống, gả tiểu thư cho Ly vương gia khi đó mới bốn tuổi.”
Đỗ Hải ngừng một chút rồi nói tiếp: “Về sau, tới lúc phu nhân nhắm mắt xuôi tay, Trần quý phi cũng mất vào năm đó, chuyện đến đó là hết. Có một số việc lão nô cũng không biết rõ.”
“Ừ.” Phượng Hồng Loan gật đầu.
“Nhưng lúc lâm chung phu nhân đã dặn dò lão nô nói với tiểu thư một câu. Dặn tiểu thư đưa hộp Ngọc Phượng và huyết linh chi ngàn năm cho một người, xem như báo đáp công ơn sinh thành của bà.” Đỗ Hải nặng lòng giải bày.
“Ồ? Là ai?” Phượng Hồng Loan ngây người.
“Người đó là...” Đỗ Hài nhìn Phượng Hồng Loan, vừa định nói thì Phượng Hồng Loan đột nhiên nhìn về một phía, ngắt lời Đỗ Hải, sắc mặt giá lạnh, giọng nói lạnh lùng: “Ai ở đó?”
Tiếng quát nghiêm nghị của Phượng Hồng Loan còn chưa dứt thì hòn đá dưới chân đã bắn nhanh như chớp về phía núi giả.
Lúc này, Đỗ Hải cũng phát giác ra, phi người về phía núi giả.
Sau khi hòn đá đánh trúng núi giả thì phát ra tiếng va đập lanh lảnh với núi đá. Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lùng, hòn đá không đánh trúng người.
Một bóng đen xuất hiện ở đằng xa, gương mặt già nua của Đỗ Hải lạnh giá, ông đuổi theo bóng đen nhưng bóng người nọ nhanh chóng biến mất sau bức tường cao của phủ Thừa tướng.
“Đừng đuổi theo!” Phượng Hồng Loan nhìn theo hướng người nọ biến mất, giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng vang lên.
Chỉ một cái liếc mắt là có thể nhìn ra khinh công của người đó tốt hơn Đỗ Hải, ông không thể đuổi kịp hắn ta.
Đỗ Hải đang dốc sức đuổi theo, vừa định nhảy sang bên kia tường thì nghe thấy tiếng quát của Phượng Hồng Loan.Đỗ Hải giật mình dừng lại, quay người nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan cũng nhìn Đỗ Hải, lặp lại một lần nữa: “Đừng đuổi theo!”
Ông cũng tự biết bản thân không thể đuổi kịp, Đỗ Hải nhìn về phía hướng người kia mất hút rồi trở về. Ông nhìn Phượng Hồng Loan sau đó liếc nhìn chiếc hộp trong tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu thư...”
Phượng Hồng Loan cũng cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay mình, nheo mắt.
“Tiểu thư, có khi nào là người của Ly vương điện hạ đến thám thính tin tức không?” Đỗ Hải đoán.
“Không giống!” Phượng Hồng Loan lắc đầu. Trước đó nàng đã nói rõ với Quân Tử Ly, nếu Xảo Nhi có mệnh hệ gì thì Ly vương phủ sẽ phải chôn cùng. Nếu hắn muốn dò la tin tức thì không cần rời đi, hắn có thể cùng nàng chờ xem huyết linh chi ngàn năm có thể cứu được mạng của Xảo Nhi không.
“Vậy...” Nghe nói không phải người của Quân Tử Ly, sắc mặt của Đỗ Hải càng nghiêm túc hơn: “E là những lời ta vừa nói với tiểu thư đã bị người nọ nghe được.”
“Không! Hắn vừa đến thì đã bị ta phát hiện ra rồi.” Phượng Hồng Loan lắc đầu, nàng vẫn có chút tự tin này. Trong vòng trăm mét, dù là người hay vật, nàng đều có thể phát hiện ra.
Người nọ vừa lúc bước vào phạm vi một trăm mét, nếu không thì với võ công của hắn ta, lại ở xa thêm một chút thì e là nàng cũng không thể phát hiện.
“Cũng may!” Đỗ Hải kinh ngạc trước sự nhạy cảm của Phượng Hồng Loan. Ông không phát hiện nhưng tiểu thư lại phát hiện ra. Sự nhạy bén phi thường như thế khiến ông hoài nghi có khi nào phong ấn của tiểu thư đã được mở rồi không? Nhưng nhìn vệt màu xanh giữa ấn đường của tiểu thư, ông dám chắc chắn phong ấn của nàng vẫn chưa được giải trừ.
Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, vừa nghi ngờ vừa khó hiểu. Không hiểu tại sao hiện tại tiểu thư không có nội lực cũng không có võ công nhưng lại nhạy bén như vậy.
Phượng Hồng Loan không quan tâm đến sự hoài nghi trong mắt Đỗ Hải, nàng cúi đầu nhìn hộp gấm trong tay: “Ngươi nói mẹ ta bảo ta đưa hộp gấm và linh chi ngàn năm ở trong này cho một người?”
“Đúng vậy! Lúc lâm chung phu nhân đã dặn dò như thế.” Đỗ Hải hoàn hồn, lập tức đáp. Nếu nghĩ không ra thì không nghĩ nữa vậy. Có khí phách năm đó của phu nhân, tiểu thư nhạy bén như thế cũng là chuyện bình thường. Tóm lại, là chuyện tốt không phải chuyện xấu.
Phượng Hồng Loan nhìn hộp gấm trong tay, lưỡng lự: “Bà nói đưa thứ này cho ai?”
“Phu nhân nói lúc lâm chung có để lại cho tiểu thư một chiếc hộp vuông, trong hộp có thư và tín vật, mọi thứ đều được ghi chép rất rõ trong đó. Bây giờ phu nhân đã mất được chục năm rồi, tiểu thư có còn nhớ không?” Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, ông không thể phán đoán được thái độ của nàng, lo lắng hỏi.
Phượng Hồng Loan ngây ra, tìm tòi trong ký ức. Trí nhớ hỗn loạn ùa về, đa số là cảnh tượng bị các dì và chị em bắt nạt.
Phượng Hồng Loan khó chịu cau mày, nàng bỏ qua những ký ức đó, nhớ lại cảnh tượng lúc mẹ của Phượng Hồng Loan, một người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối từ giã cõi đời nhưng ký ức này rất mơ hồ như thể bị sương mù bao phủ, nàng không thể nhìn rõ.
Lông mày càng nhíu chặt lại, nàng cố gắng nhớ lại hồi lâu vẫn chỉ có chút ký ức đó. Đầu còn bắt đầu đau.
“Tiểu thư?” Đỗ Hải thấy Phượng Hồng Loan mãi không lên tiếng mới lo lắng hỏi.
Phượng Hồng Loan vỗ trán, lắc đầu: “Ta không sao nhưng không thể nhớ ra.”
“Tiểu thư không nhớ?” Gương mặt già nua của Đỗ Hải lập tức tái nhợt, sốt ruột nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan không nói không rằng, cố gắng bình tĩnh chầm chậm lục lọi ký ức. Bỗng, cảnh tượng Phượng Hồng Loan lúc nhỏ đang chôn thứ gì đó lóe lên trong đầu nàng.
Hình như là dưới gốc của một cái cây trong sân. Vật được chôn là chiếc hộp vuông mẹ để lại cho nàng. Nàng còn có thể cảm nhận được sự trân trọng và cẩn thận của Phượng Hồng Loan lúc nhỏ đối với chiếc hộp đó. Chắc là sợ người khác biết, có khi là sợ các dì và chị em cướp mất.
Cái cây đó... ở trong sân Thanh Tâm Các.
Nàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Hải.
Đỗ Hải thấy Phượng Hồng Loan ngẩng đầu thì vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người nhớ ra rồi?”
Phượng Hồng Loan nhìn dáng vẻ sốt ruột của Đỗ Hải bỗng nhớ đến tình cảnh Xảo Nhi chắn kiếm cho nàng và nàng đã từng nói nàng sẽ bảo vệ Xảo Nhi không để bất cứ ai làm hại đến nàng ấy. Bây giờ Xảo Nhi đang nguy kịch, nếu đưa cây linh chi này cho người khác thì Xảo Nhi sẽ mất mạng...
Nhưng nếu không đưa cho người kia thì nàng không thể đền đáp ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ nàng. Tuy Phượng Hồng Loan đã chết nhưng cơ thể này vẫn sống, bây giờ bị nàng chiếm lấy vậy thì nàng chính là Phượng Hồng Loan. Theo lý thì nàng phải thay Phượng Hồng Loan hoàn thành nguyện vọng của mẹ nàng.
Đúng là thế lưỡng nan!
“Tiểu thư?” Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan đầy trông mong, thử hỏi lại một lần nữa.
Phượng Hồng Loan vẫn không nói gì, sắc mặt rất tệ.
Đỗ Hải không dám nói nữa, chỉ có đôi mắt già nua sót ruột nhìn Phượng Hồng Loan.
Một lúc sau, Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn hộp gấm, ngón tay nhỏ mò mẫm. Hồng ngọc được khảm ở đây, bên ngoài thì ấm áp như nắng mai còn bên trong lại lạnh lẽo như đêm tháng chạp. Nhìn là biết, hộp gấm này là một bảo vật của thế gian.
Có được một bảo vật thế này lại còn có tâm phúc như Đỗ Hải. Điều đó đã xác thực suy đoán lúc trước của nàng, mẹ của nàng chắc chắn không phải là người phụ nữ tầm thường, càng không phải chỉ là một vị phu nhân bình thường trong phủ Thừa tướng.
Thân phận của mẹ nàng là gì?
Dù là thân phận gì thì bây giờ bà đã chết mười mấy năm rồi, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã tan thành mây khói rồi phải không?
Tuy mẹ của Phượng Hồng Loan đã cho nàng sinh mạng này nhưng mười mấy năm qua chỉ có Xảo Nhi ở bên chăm sóc cho nàng. Nếu không có Xảo Nhi thì e là Phượng Hồng Loan đã chết vô số lần. Hơn nữa, hôm nay Xảo Nhi còn chắn kiếm cho nàng...
Con người luôn có lúc ích kỷ, xem ra chỉ có thể xin lỗi mẹ của Phượng Hồng Loan.
Lúc lâu sau, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu như đã quyết tâm, nhìn Đỗ Hải bằng đôi mắt đau thương: “Ta không nhớ ra. Chỉ có thể nhớ những khung cảnh bị đám người đó bắt nạt, suýt chết vô số lần. Sau tất cả, chỉ có Xảo Nhi ở bên ta mười mấy năm qua, nếu không ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.”
Gương mặt già nua của Đỗ Hải tái nhợt: “Tiểu thư...”
“Đừng nói nữa, chúng ta đi thăm Xảo Nhi thôi!” Phượng Hồng Loan phất tay, chặn lời Đỗ Hải định nói, bước về phía Thanh Tâm Các: “Có khi người nọ đã không thể dùng linh chi ngàn năm này nữa! Hơn nữa, ta cũng không nhớ ra. Hôm nay Ly vương mang thứ này đến đây cũng là vị Xảo Nhi. Vậy nên, cho Xảo Nhi dùng trước đi, chuyện khác để đó tính sau.”
“Tiểu thư...” Nghe nàng nói thế, gương mặt già nua của Đỗ Hải càng tái hơn. Vừa định nói chuyện thì đã thấy Phượng Hồng Loan bỏ xa mình.
Đỗ Hải tái nhợt nhìn Phượng Hồng Loan cầm hộp gấm đi mỗi lúc một xa. Hộp gấm còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ hòa với quầng sáng trên người nàng.
Chỉ một thoáng, bóng lưng của Phượng Hồng Loan đã biến mất ở góc hành lang, đi thẳng đến Thanh Tâm Các.