Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 45



"Tiểu thư nói vậy là?" Thanh Diệp nhất thời ngẩn ra, nhìn Phượng Hồng Loan đầy khó hiểu.

“Nói ví dụ như Thái tử Ngọc Ngân của Tây Lương quốc.” Phượng Hồng Loan nhìn Thanh Diệp, con ngươi đen sâu hoắm.

“Vâng, nô tì sẽ đi ngay lập tức ạ.” Thanh Diệp lập tức cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng, trong nháy mắt bóng người đã biến mất.

Nhìn bóng người Thanh Diệp biến mất, Phượng Hồng Loan lại nhắm nghiền hai mắt. Chỉ còn một tháng nữa thôi là đến yến thọ tám mươi tuổi của Hoàng thái hậu. Các nước đến chúc mừng đều có đoàn hộ vệ, hôm nay đoàn hộ vệ từ các nước lên đường. Nếu như người kia là người của Thái tử Ngọc Ngân, hôm nay, hắn đã đến Đông Ly cũng hẳn là quá sớm.

Nhưng trừ Ngọc Ngân, nàng không thể nghĩ ra được, trong thiên hạ còn có người nào đáng để nàng trông đợi, không hề thua kém khí thế cường đại của Vân Cẩm và Quân Tử Ly.

Đến không đúng theo lộ trình, ắt có mưu đồ. Khóe miệng Phượng Hồng Loan cười lạnh, không quan tâm hắn ta có mưu đồ gì, chỉ cần đừng chọc đến nàng là được.

Sắc trời dần dần tối, Thanh Lam bưng thức ăn tới. Phượng Hồng Loan vẫn nằm trên ghế hóng gió. Sau khi ăn xong, tiện chắt lọc trí nhớ và hiểu biết trong đầu mình.

Thanh Lam đứng sau lưng Phượng Hồng Loan, quạt cho nàng.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt Thanh Diệp đau khổ quay trở lại, thỉnh tội với Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư, nô tì vô dụng, không điều tra được tung tích của Thái tử Ngọc Ngân.”

"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu, không có nửa phần bất ngờ: "Nếu như ngươi có thể tra ra được hành tung của hắn, vậy thì không phải là hắn rồi."

Thanh Diệp khó hiểu nhìn Phượng Hồng Loan. Phượng Hồng Loan không nói nữa, ngồi dậy rồi đi vào trong nhà.

Hai người ngẩn ra, lập tức cất bước đuổi theo. Biết trời đã tối, tiểu thư phải đi nghỉ ngơi, hai người lập tức bước vào phòng. Đi về hướng bên ngoài Đông Noãn các mà Đỗ Hải đã cho người quét dọn.

Một người đốt đèn, một người chuẩn bị chăn gối, rất nhanh đã chuẩn bị tươm tất. Thanh Lam nói với Phượng Hồng Loan: “Tiểu thư, chúng nô tì thay phiên nhau gác đêm cho tiểu thư.”

“Các người đến Tây Noãn các với Xảo Nhi đi, ta không cần người gác đêm.” Phượng Hồng Loan khoát khoát tay. Giọng nói điềm đạm không hề cho cơ hội phản bác. Đông Noãn các và Tây Noãn các ở cạnh nhau, có động tĩnh gì cũng có thể nghe được bên kia, huống chi vốn nàng cũng không cần người đứng gác đêm.”

“Vâng.” Mặc dù mới một thời gian ngắn nhưng hai người đương nhiên biết tính cách nói một là một hai của Phượng Hồng Loan. Không ai dám nói tiếp, khom người lui đi.

Bóng đêm yên tĩnh, một đêm vô sự.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng chân vội vã chạy đến Thanh Tâm các. Nghe tiếng bước chân, không hề nghi ngờ, chính là của Đỗ Hải.

Phượng Hồng Loan đang nhắm mắt cũng không mở ra đã nghe được Thanh Lam nhỏ giọng ngăn cản Đỗ Hải: “Đỗ tổng quản, tiểu thư còn đang say giấc.”

"Thanh Lam, ngươi mau đi gọi tiểu thư dậy đi, tương gia về rồi, ngài ấy muốn gặp tiểu thư.” Đỗ Hải dừng bước, không kịp lau mồ hôi trên trán, giọng nói gấp gáp.

“Tương gia?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lam bỗng chốc trở nên trắng nhợt. Mặc dù nàng ta chưa từng gặp tương gia nhưng mà cũng biết tiểu thư không nhận được sự yêu thương của tương gia. Hôm nay phủ Thừa tướng còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa, tiểu thư còn đánh phu nhân rồi nhốt những tiểu thư kia lại. Hôm nay tương gia quay về, vậy thì tiểu thư…

“Đi mau.” Đỗ Hải thấy Thanh Lam ngẩn người, mau chóng thúc giục.

“Vâng, vâng, nô tì đi ngay.” Thanh Lam lập tức chạy vào trong phòng.

Thanh Lam mới vừa chạy được hai bước, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Phượng Hồng Loan đã truyền ra: “Cứ nói ta vẫn đang ngủ, ông ta muốn gặp ta thì cứ để ông ta chờ.”

"Tiểu thư?" Đỗ Hải cả kinh. Thanh Lam lập tức dừng bước.

“Hôm nay, ta muốn ngủ tới trưa. Chưa tới buổi trưa thì đừng ai quấy rầy ta. Nếu không thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.” Giọng của Phượng Hồng Loan có mấy phần lạnh nhạt, nào có nghe ra được chút cảm giác buồn ngủ nào.

Nghe vậy, nét mặt già nua của Đỗ Hải biến sắc, sau đó nhớ tới tiểu thư của bây giờ với trước kia không giống nhau. Đương nhiên không cần phải sợ tương gia. Trái lại, ông không ngờ rằng tương gia sẽ trở về sớm vậy. Trong lúc luống cuống lại quên mất chừng mực.

Vội vàng thu hồi lại vẻ mặt hốt hoảng lo lắng khi nãy, tinh thần vững vàng, lên tiếng đáp lời: “Vâng, chưa tới buổi trưa, lão nô không tới quấy rây tiểu thư nữa.”

Đỗ Hải xoay người, nét mặt gấp gáp vừa rồi cũng dần dần tản ra.

Thanh Lam nhìn Đỗ Hải chậm rãi rời khỏi mới quay đầu nhìn cửa phòng Phượng Hồng Loan vẫn đóng chặt. Một lúc sau cũng nhỏ giọng lui xuống. Tiểu thư là chủ tử của nàng ta. Tiểu thư nói sao thì chính là vậy.

Không biết Đỗ Hải đã dùng cách thức gì để ngăn cản Phượng Thừa tướng. Quả nhiên Thanh Tâm các không có ai đến quấy rầy. Lần đầu tiên, Phượng Hồng Loan không hề dậy sớm mà ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao ba sào.

Không sớm cũng không muộn, sau khi ngủ dậy, rửa mặt là vừa vặn buổi trưa.

Thanh Lam và Thanh Diệp giúp Phượng Hồng Loan thay quần áo xong thì Đỗ Hải lại lui tới tiểu viện lần nữa.

Nghe được tiếng bước chân, Phượng Hồng Loan không chớp mắt, nói với Thanh Diệp: “Chuẩn bị xe, tới Phượng Hoàng lầu.”

"Vâng!" Thanh Diệp lên tiếng đáp lời. Mới vừa ra tới cửa đã đụng phải Đỗ Hải ở đối diện.

Đỗ Hải nhìn Thanh Diệp hỏi nhỏ: "Tiểu thư dậy chưa?”

“Rồi ạ.” Thanh Diệp gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư bảo nô tì đi chuẩn bị xe, nói đến Phượng Hoàng lầu.”

Đỗ Hải ngẩn ra, ngay sau đó khoát khoát tay với Thanh Diệp: "Vậy ngươi mau đi đi!"

Thanh Diệp gật đầu, vội bước ra khỏi Thanh Tâm các. Đỗ Hải hơi do dự, bước đến trước cửa, khom người nói: “Tiểu thư, tương gia đang chờ người ở thư phòng ạ. Nói tiểu thư lập tức đến ngay.”

Phượng Hồng Loan chỉnh trang y phục ngay ngắn, ngồi trước gương, nhìn Thanh Lam đang chải đầu cho mình, lạnh nhạt nói: “Ngươi bảo ông ta là ta đã có hẹn với Ly Vương điện hạ và Vân Cẩm công tử. Hôm nay phải đến Phượng Hoàng lầu theo ước hẹn. Không rảnh. Ông ta muốn gặp ta thì chờ đi.”

"Vâng!" Đỗ Hải lập tức khom người.

Vẫn là chiếc quần lụa màu xanh da trời, dải lụa hai bên hông rủ xuống, những viên ngọc trai nhỏ thoáng ẩn thoáng hiện, ống tay áo vừa khéo có một chiếc nơ bướm thật to.

Sửa soạn xong xuôi, trong gương là một mỹ nhân. Chiếc eo nhỏ nhắn, gương mặt như trăng như hoa.

“Tiểu thư, người thật là đẹp.” Thanh Lam đứng bên cạnh Phượng Hồng Loan, ngây ngốc thở dài nói.

“Đẹp cũng không ăn được.” Cặp mi lạnh lùng trong trẻo của Phượng Hồng Loan nhìn mình trong gương, hơi chớp mi rồi rảo bước đi tới trước bàn, cầm bút lên vẽ lên giấy mấy đường. Một món đồ nho nhỏ thành hình trong chớp mắt.

Thanh Lam nhìn hình vẽ trên giấy đầy nghi hoặc, không hiểu tiểu thư vẽ cái này làm gì.

Đặt bút xuống, Phượng Hồng Loan gấp tờ giấy lớn lại, nhét vào trong ngực áo. Cất bước đi ra ngoài cửa. Thanh Lam lập tức đuổi theo.

Cổng phủ Thừa tướng. Thanh Diệp đã chuẩn bị xe xong xuôi, vẫn là người phu xe hôm qua. Thấy Phượng Hồng Loan đi ra, vừa định hành lễ, Phượng Hồng Loan đã khoát tay, nhẹ nhàng nhảy lên xe: “Đến tiệm rèn nổi danh nhất kinh thành.”

"Vâng!" Phu xe lập tức lên tiếng đáp lại.

Thanh Lam, Thanh Diệp cũng vội vàng nhảy lên xe, phu xe quơ roi vào mông ngựa, con ngựa phi đi.

Lên xe, Phượng Hồng Loan tiện tay cầm lên một quyển sách rồi đọc.

Thanh Lam và Thanh Diệp ngoan ngoãn ngồi ở góc đối diện Phượng Hồng Loan, hai người nhìn nhau, Thanh Lam nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, lò rèn tốt nhất kinh thành là Lão Thiết Tượng tiệm, nhưng lại ở Nam thành. Còn Phượng Hoàng lâu lại ở Bắc thành, một nam một bắc, từ đó đi qua e rằng phải mất hai giờ mới đến được Phượng Hoàng lâu. Bây giờ vốn đã là buổi trưa rồi, sợ rằng Ly Vương điện hạ và Vân công tử không kịp đợi tiểu thư.”

Thanh Lam vừa dứt lời, nhìn sắc mặt Phượng Hồng Loan, mi mắt Phượng Hồng Loan không xao động, dường như không nghe, vẫn đọc quyển sách trên tay.

Thanh Lam không dám nói nữa. Bên trong xe một khoảng tĩnh lặng. Chỉ có thể nghe được tiếng ngón tay ma sát với giấy, âm thanh nhẹ nhàng lật sách.

Cùng lúc đó, thư phòng của Ly Vương phủ.

Quân Tử Ly đứng trước án thư chấp bút vẽ tranh. Trên giấy vẽ một gốc mai lạnh lẽo đứng đón gió. Trên cành lá bị che lấp bởi mấy lớp sương tuyết. Sương tuyết càng trắng, lại càng thấy được vẻ lạnh lẽo tột độ, cũng càng là nổi bật thân mai lạnh lẽo, khí thế thiêu đốt người khác.

"Vương gia!" Thư phòng yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân vội vã. Rất rõ ràng, là Đại quản gia của vương phủ, Triệu Khải.

Trước kia, Triệu Khải là người bên cạnh Trần quý phi. Sau đó Trần quý phi hạ sinh Quân Tử Ly, Triệu Khải liền được đưa đến hầu hạ thân cận bên cạnh Quân Tử Ly. Sau đó, sau Trần quý phi chết, Quân Tử Ly dời khỏi Hoàng cung, về ở Ly Vương phủ. Triệu Khải là Đại tổng quản của Ly Vương phủ. Nam nay, Triệu Khải khoảng chừng năm mươi, cũng coi là người thân cận nhất với Quân Tử Ly.

"Nói!" Quân Tử Ly không ngưng bút, nhàn nhạt phun ra một chữ.

"Lão nô nhận được tin tức, nói Phượng Tam tiểu thư xuất phủ!" Triệu Khải dừng bước ở ngoài cửa, khom người nói vọng vào trong. Trên mặt có một tia mê muội, Phượng Tam tiểu thư thật và trong lời đồn không giống nhau sao? Khiến cho Vương gia vốn chỉ quan tâm Quỳnh Hoa công chúa phải bận lòng đến vậy?

"Ừ!" Quân Tử Ly gật đầu, hạ bút vẽ thành hình những đóa mai. Có góc có cạnh, trông rất sống động.

"Nhưng mà Phượng Tam tiểu thư cũng không đến Phượng Hoàng lầu, mà là đến Nam thành!" Triệu Khải tiếp tục bẩm báo.

“Ừ, thăm dò tiếp đi.” Đầu bút Quân Tử Ly hơi khựng lại, dừng lại chút rồi nói.

"Vâng!" Triệu Khải không dám quấy rầy tiếp, liền lui xuống.

Cùng lúc đó, tại ngự thư phòng trong Hoàng cung.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc cẩm bào vàng thêu hình phi long đang ngồi ngay ngắn trước án ngọc phê duyệt tấu chương. Đầu đội kim quan, chân đi hài vàng phát sáng như ánh mặt trời, thân hình cao ngất, bên hông còn đeo một miếng ngọc bội hình rồng.

Lông mày rậm rạp, ánh mắt tinh tường, dung nhan như ngọc, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, có mấy phần giống Quân Tử Ly. Chính là Hoàng đế của nước Đông Ly, Quân Tử Ngọc.

Lúc này, sắc mặt hắn đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương trong tay, có ba phần dịu dàng, bảy phần uy nghi, ba phần tôn quý, còn lại một phần hỗn hợp chính là vẻ phiền muộn và cô độc có một không hai trên đời được ông trời ưu đãi.

Một bậc đế vương tôn quý khiến cho người khác vừa gặp cũng không thể khinh thường.

"Hoàng thượng!" Đại tổng quản của Hoàng cung, thái giám Vệ Duyên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cẩn thận lên tiếng.

“Ừ.” Quân Tử Ngọc hời hợt đáp lại: “Có tin tức gì?”