Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 50



“Thế nào? Ta trả lời đúng chứ?” Giọng Phượng Hồng Loan vẫn lạnh nhạt như thường.

“Ngươi…” Thiếu niên nói liên tiếp mấy chữ “ngươi”, cuối cùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía rèm xe kéo chặt: “Xin hỏi tôn tính đại danh cô nương?"

Âm thanh của hắn run rẩy, mặc dù hết sức kiềm chế nhưng vẫn khiến người khác nghe ra được.

Thật sự giải được rồi sao? lão Thiết đứng ở sau lưng người thiếu niên cũng không để ý đến thân phận phải luôn cẩn thận, lập tức tiến lên một bước, cầm lấy mảnh vải lụa trong tay người thiếu niên. Lúc thấy hai chữ kia, lập tức, mắt lão trần đầy vẻ ngạc nhiên, kích động cùng mừng rỡ nhìn cửa xe. Tay kích động đến nỗi run rẩy. Nội tâm ông ta còn kích động hơn cả người thiếu niên kia.

Không cần nhìn ra ngoài, từ giọng điệu và khí tức mà hai người kia tỏa ra Phượng Hồng Loan cũng có thể cảm nhận được thần sắc của hai người bọn họ, lạnh nhạt nói: “Quy tắc của Lão Thiết tượng tiệm hình như không hỏi họ tên của khách hàng.”

Người thiếu niên nhất thời nghẹn lời, ngay sau đó lập tức thu lại vẻ mặt vừa kích động, kinh ngạc lẫn vui mừng, khôi phục dáng vẻ nhất phái du nhiên ổn định như trước: “Người không giải được đề này đương nhiên không có, giải được đề rồi thì dĩ nhiên là có.”

Nghe vậy, con ngươi mát lạnh của Phượng Hồng thoáng qua một ánh sáng lạnh lẻo.

Thanh danh của Lão Thiết Tượng tiệm vang danh trong thiên hạ Tam quốc. Người người trông mong, kỳ vọng trong nhà có thể cất giấu một món bảo vật quý giá do tay nghề của lão Thiết. Định giá thiên kim, giá bán lại không biết là bao nhiêu. Nhân tài như vậy, thiên hạ hiếm có. Nhưng mà người mấy năm qua lão Thiết vẫn yên bình độc thủ trong căn nhà lá nho nhỏ này, không có bất kì một phe phái nào có thể chiêu dụng vào Hoàng cung.

Nếu như muốn kiếm tiền, không cần nghi ngờ gì cả, bây giờ, Lão Thiết Tượng tiệm đã chất đầy núi vàng núi bạc. Nhưng một ngày ông ta chỉ làm ba món, đương nhiên không phải vì tiền mà cố thủ ở đây. Như vậy thì đích thị có âm mưu khác.

Cái âm mưu khác đó…

Xem ra chính là đề thi mà nàng giải được này rồi.

Khóe miệng Phượng Hồng Loan cong lên một nụ cười lạnh. Nếu như chuyện nàng không muốn làm thì không ai ép được nàng. Nếu như không phải vì Thù Tình thì nàng đương nhiên sẽ không màng đến mấy chuyện phiền toái này.

Nhưng nếu nàng giải đề, thì sẽ không sợ phiền toái.

"Thanh Lam! Đưa bản vẽ cho hắn.” Phượng Hồng Loan không trả lời mà lên tiếng ra lệnh.



“Vâng, tiểu thư.” Thanh Lam nhận lấy bản vẽ, cổ tay lập tức run rẩy, nhảy đến tước mặt người thiếu niên: “Đây chính là đồ mà tiểu thư nhà ta muốn.”

Người thiếu niên ngẩn ra, đưa tay nhận lấy tờ giấy trước mặt, đầu ngón tay mở ra, khi thấy bản vẽ bên trong lập tức ngẩn người. Ngay sau đó, ánh mắt nhìn về xe ngựa càng rung động.

“Nếu như ngươi có thể làm được vật này thì lúc đó ta sẽ nói tên họ cho ngươi vẫn chưa muộn. Nếu như không làm được, món nợ vừa rồi ta sẽ tính sổ rõ ràng với Lão Thiết Tượng tiệm.” Âm thanh Phượng Hồng Loan lạnh đến thấu xương.

Nghe vậy, nguuời thiếu niên đưa bản vẽ trong tay cho lão Thiết ở bên cạnh: "lão Thiết.”

“Vâng, chủ tử.” Lão Thiết lập tức khom người nhận lấy. Lúc thấy giấy hình vẽ, nhất thời hiện ra vẻ mặt kinh dị. Đôi mắt già nua giống như cao su vậy, vừa mới ổn định lại đã lập tức kích động lần nữa: “Vị… Vị cô nương này muốn làm thứ này sao?”

“Không sai. Ngươi chỉ cần nói có làm được cho ta hay không thôi.”

“Được, làm được…” Lão Thiết lập tức gật đầu, đôi mắt phát sáng, đương nhiên là cực kì kích động.

Trên thế gian này lại có một món đồ giết người sắc bén đến vậy sao. Nếu như làm ra món đồ theo đúng bản về này thì có thể tưởng tượng, sẽ có biết bao kinh hãi, nhiều cách phòng thân.

“Nếu có thể làm thì mười ngày sau ta đến lấy. Có vấn đề gì không?” Phượng Hồng Loan vừa nghe được có thể làm được Thù Tình, sắc mặt cũng ấm áp hơn một phần.

Mười ngày? Lão Thiết nhìn bản vẽ trong tay, trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu: "Phải một tháng!"

Một tháng? Phượng Hồng Loan nhất thời cau mày.

“Vậy này nếu vẽ bản vẽ, đương nhiên sẽ vô cùng hiểu rõ về nó. Muốn làm ra vô cùng khó khan, ngoài việc đúc thì còn phải làm vô số việc khác nữa. Nhanh nhất là một tháng. Không phải lão Thiết ta chỉ biết thổi phồng huênh hoang nhưng nhìn trong thiên hạ chắc cũng chỉ có ta có thể làm ra nó.” Lão Thiết lập tức nói.

“Được, thời hạn một tháng.” Phượng Hồng Loan lên tiếng, điều kiện ở thời cổ đại đương nhiên kém hơn thời hiện đại, một tháng cũng không phải quá chậm, chỉ cần ở đây có thể làm được là tốt rồi.

“Tỷ tỷ, bây giờ có thể báo quý danh rồi chứ?” Người thiếu niên thấy lão Thiết nói có thể làm được, thở phào nhẹ nhõm, nhìn xe ngựa nói.

Chân mày Phượng Hồng Loan u ám, lạnh lẽo. Tỷ tỷ?

Lão Thiết lập tức lên tiếng: "Một tháng sau làm xong, ông lão này nhất định sẽ tự mình đưu đến phủ. Mong cô nương cho biết quý danh.”

Khóe miệng Phượng Hồng Loan cong lên một nụ cười nhạt. Hai người này rõ ràng đã nhận xe ngựa nàng ngồi là của phủ Thừa tướng, còn muốn xác nhận thân phận của nàng. Nhưng dù gì thì tên nàng cũng không phải là bí mật gì cả.

“Phủ Thừa tướng, đứng thứ ba.” Lão Thiết vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Phượng Hồng Loan vang lên.

Ai ai cũng biết Phượng Thừa tướng không có con trai, hậu viện đều là một đám tiểu thư. Nàng đứng thứ ba, vậy là đủ nói ra tên nàng.

Đại danh của Tam tiểu thư Phượng Hồng Loan Phủ Thừa tướng, không chỉ Đông Ly mà ở cả thiên hạ, e rằng cũng như sấm bên tai.



"Ngươi chính là Phượng Tam tiểu thư? Chưa gả đã bị Quân Tử Ly hưu sao? Phượng Tam tiểu thư Phượng Hồng Loan?" Nghe vậy, người thiếu niên nhất thời không dám tin, trợn tròn mắt.

Kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

Nàng bị Quân Tử Ly chưa gả đã hưu khiến cho nàng bị cười nhạo, mang tiếng là phế vậy ngu ngốc nhất nước Đông Ly hơn mười năm qua? Sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức trầm xuống, lạnh như băng: “Ngươi cho rằng thiên hạ còn có Phượng Hồng Loan thứ hai sao?”

Người thiếu niên dường bị Phượng Hồng Loan làm chấn động, ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trắng nhợt. Biết mình khinh xuất, không nên nói như vậy, chẳng qua là có chút khiếp sợ với thân phận của nàng. Có làm sao cũng không nờ rằng một cô nương như vậy lại là Phượng Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng.

Không những vừa rồi có thể tiểp được Băng Tâm kiếm mà hắn dùng vải lụa, âm thầm thi triển mà còn có thể đánh thủng hai lỗ ở ống tay áo của hắn. Hôm nay lại dễ như trở bà tay giải được đề bài mà gia tộc hắn lưu truyền hàng trăm năm, chưa từng có ai giải được. Bây giờ còn đem theo bản vẽ như vậy tới…

Hơn nữa, trên người còn có một luồng khí tức lạnh lẽo nhưng hoa lệ…

Bất kể từ phương diện nào, cô nương như thế này sao lại có thể là đệ nhất phế vậy của Đông Ly? Hơn nữa còn bị Quân Tử Ly chưa gả đã hưu? Sao có thể không khiếp sợ chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng nhợt chuyển sang đỏ, cảm nhận được luồng gió lạnh từ Phượng Hồng Loan tỏa ra, vẻ mặt lập tức thay đổi, áy náy nói: “Thật xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ là quá mức khiếp sợ mà thôi, miệng không tự chủ, ngươi đừng tức giận.”

Lão Thiết thấy người thiếu niên nhận lỗi, lập tức hoảng sợ trợn hai mắt. Có bao giờ chủ tử lại xin lỗi người khác đâu? Cho dù là sai cũng phải thành đúng.

Phượng Hồng Loan không ngờ được rằng người thiếu niên này sẽ xin lỗi thành khẩn nhanh đến vậy. Nét mặt lạnh lẽo cũng ấp ám đi một phần, lạnh nhạt nói: “Không cần xin lỗi, điều ngươi nói vốn là sự thật.”

"Ta..." Người thiếu niên vừa định nói.

"Một tháng sau, hy vọng các ngươi làm ra được món đồ khiến ta hài lòng.” Phượng Hồng Loan cắt đứt lời người thiếu niên, thanh âm nhàn nhạt mang theo một cảm giác lạnh thấu xương truyền ra ngoài: “Có lần một lần hai không có lần ba. Bây giờ, các người nhường đường đi.”

Người thiếu niên và lão Thiết đang đứng chặn trước xe ngựa chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, cả người chấn động.

“Vâng, tiểu thư.” Phu xe lập tức quất roi, con ngựa dường như có chút sợ hãi nhìn hai người trước mặt nhưng lại không chịu được đòn roi của phu xe, chần chừ không lao về phía trước.

"Chủ tử?" Lão Thiết nhẹ giọng nhắc nhở.

Đôi mắt người thiếu niên nhìn chăm chằm về hướng xe ngựa chạy đi, hơi mím môi, chớp mắt do dự rồi né người nhường đường

Lão Thiết lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng chịu nhường đường. Vừa rồi, người phụ nữ này đáp lễ chủ tử bằng một tay đủ biết thâm sâu khó lường. Nếu như thật sự không mở đường cho nàng, nàng cũng sẽ khiến bọn họ phải tránh ra.

Con ngựa thấy không có ai ngăn cản, lập tức tăng tốc, vượt qua hai người. Chớp mắt, Lão Thiết Tượng tiệm trong con phố nhỏ này đã biến khỏi tầm mắt.

Người thiếu niên nhìn chiếc xe ngựa đã biến khỏi tầm mắt không chớp mắt. Đôi mi tinh xảo xoẹt qua một ánh nhìn thâm thúy, nóng bỏng, không hề phù hợp với tuổi tác.



Một lúc sau, người thiếu niên quay đầu lại, nhìn lão Thiết, giọng mang theo chút hung phấn: “Nàng ấy chính là người mà chúng ta muốn tìm sao?”

Đáy mắt Lão Thiết vẫn lưu lại vẻ khiếp sợ, đôi mắt khiếp sợ không dám tin. Mặc dù chiếc rèm xa chỉ kéo ra một gương mặt một cô nương nhưng ông ta nhìn rất rõ dung nhan của người đàn bà trong xe…

Dung nhan ấy…

Lão Thiết nắm tờ giấy trong tay hơi run rẩy, người cũng run run.

“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Người thiếu niên nhìn nét mặt lão Thiết khác thường, lên tiếng hỏi.

“Nếu như nàng ta có thể giải được mê đề thì chính là người mà chúng ta muốn tìm.” Lão Thiết thu lại ánh mắt, nhìn mê đề đã được giải trong tay, lập tức khom người nói.

“Tốt.” Sắc mặt người thiếu niên lập tức lộ ra một ánh nhìn đầy rõ ràng, mi mắt vô cùng hứng thú, giọng dịu dàng nói: “Lập tức dùng bồ câu đưa thư cho phụ hoàng, nói tìm được người rồi. Ta tham dự yến thọ của Thái hậu nước Đông Ly xong sẽ cùng nhau trở về.”

“Chủ tử, có nên cân nhắc một chút không, nàng ta…” Lão Thiết do dự mở miệng.

“Sao thế?” Người thiếu niên thiêu mi, nhìn lão Thiết.

“Bẩm chủ tử, lão đầu tử nhìn vẻ mặt vừa rồi của người đàn bà đó, nghe ngữ điệu cùng với câu trả lời trong tay là biết Phượng Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng căn bản không giống như lời đồn. Muốn đưa về, e rằng không dễ.” Lão Thiết lập tức nói.

"Đương nhiên là không giống trong lời đồn. Nếu không sao có thể là người chúng ta tìm kiếm suốt trăm năm qua.” Người thiếu niên lập tức nói.

"Nhưng mà nàng..." Lão Thiết dường như muốn nói cái gì, lại không biết nói như thế nào.

“Từ bao giờ ngươi cứ ấm a ấp úng thể? Chẳng lẽ là quen với cuộc sống thoải mái suốt mười mấy năm qua rồi sao?” Người thiếu niên nhất thời cau mày, sau đó phất ống tay áo, lộ hết vẻ uy nghi, quả quyết nói, không cho cơ hội phản bác: “Không cần cân nhắc, chính là nàng ấy, không đúng cũng phải đúng.”

Uy nghi tôn quý trời sinh, nói một là một hai là hai, không phải ai muốn là cũng có thể bắt chước được.