Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 22: Tiến lên Thanh Sơn



Yên Phong Lĩnh, là một ngọn núi nhỏ, được bao phủ bởi một rừng cây thông, trải dài từ nam đến bắc Thanh Sơn thuộc Thanh Nguyên Quốc. Vùng này hầu như không có người qua lại, vì là vùng giao tranh giữa hai nước Thanh Nguyên Quốc và Xiêm La nên Nhiêu Phong Trại mới chọn nơi này làm sào huyệt. Chính vì địa thế hiểm trở, dễ phòng khó công nên Thanh Sơn được xem là nơi an toàn tuyệt đối và bất khả xâm phạm đối với mã tặc.

Thêm vào đó, địa thế Yên Phong Lĩnh giống như một lòng chảo giữa dãy núi Thanh Sơn, một bên là vực sâu không nhìn thấy đáy, một bên là dốc đá cheo leo. Chỉ có một con đường lớn, thẳng hướng đến Phong Nha động, tổng đà của Nhiêu Phong Trại…

Lúc này đứng trên một mỏm đá cao, có hai thân ảnh, một là trung niên nhân dáng người cao gầy, với đôi mắt hẹp dài vô cùng âm hiểm, trên tay luôn cầm một cái tẩu thuốc người này chính là đỉnh đỉnh đại danh ở Đông Hải Hạc Tiên Sinh, thân ảnh còn lại là Phong Trại Chủ dáng người cao to, phong thái tiêu sái.

Lần này Nhiêu Phong Trại trại chủ, đã bỏ ra một khoản tiền lớn mới mời được Hạc Tiên Sinh từ Đông Hải vào trung nguyên xuất thủ. Vị Hạc Tiên Sinh này vẻ ngoài nhìn như hèn mọn, âm hiểm nhưng hành động thì lại vô cùng dứt khoát ngoan độc.

Cách đây một ngày, hắn chỉ để Hạc Tiên Sinh ra tay cảnh cáo người Điền Hoa Thộn, kết quả hắn đã dùng thủ đoạn tiên nhân thiêu hủy sạch sẽ ngôi làng. Thậm chí bắt hơn ba trăm con tin đem về Yên Phong Lĩnh chờ bọn người Phương gia đến giao khế đất và tên tiểu tử Phương Triết. Động thái này quá lớn, khiến hắn hầu như mộng, điều mà trước giờ hắn không dám động thủ vì e ngại Bạch gia.

Phong trại chủ im lặng một đoạn thời gian, không nói gì. Hắn đang ráng tiếp nhận việc đối đầu trực tiếp với Bạch gia.

Cuối cùng vẫn lên tiếng nói “Lần này đối phó là cả một thế lực lớn, Hạc tiên sinh nắm được bao nhiêu thành?”

Hạc tiên sinh đứng bên cạnh, không biểu tình gì, tùy ý nói “Phong trại chủ vẫn là chưa tin tưởng thủ đoạn của ta. Đối với ta mà nói, thế lực nào đứng trước ta đều chỉ là tôm tép!”

Hạc Tiên Sinh dừng lại ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói tiếp “Sau khi ngươi lấy được khế đất, giải quyết kẻ thù ngươi, ta muốn bổ sung thêm điều kiện…”

Nhìn biểu tình Phong trại chủ, hắn tiếp tục nói “Ta muốn chiếm dụng Dược Điền Sơn, ta dạo qua nơi đó, nhìn thấy phong cảnh không tệ. Ta muốn ở đó một thời gian dài”

Nghe ý tứ Hạc Tiên Sinh, Phong trại chủ trong lòng nở hoa, hắn không chút do dự, dứt khoát trả lời “Hạc tiên sinh di giá đến dược điền, vụ làm ăn này không tệ!”

Phong trại chủ ngẫm nghĩ lại, chợt hiện lên một nét phân vân trên khuôn mặt, hắn khẽ nói “Dù sao cũng là một thế lực tồn tại trăm năm Thanh Lương Quốc, ta vẫn cảm giác không an tâm!”

Hạc tiên sinh nhếch miệng cười “Giữa tiên nhân và phàm nhân, có thể đối kháng sao?”

Hạc tiên sinh nói xong, hắn giơ bàn tay ra một bên, thình lình xuất hiện một quả cầu lửa to lớn. Hơi nóng lan tỏa xung quanh, khiến Phong trại chủ như bị thiêu đốt. Hắn chỉ về phía một cụm cây thông bên dưới chân hắn, khoảng cách gần trăm trượng. Quả cầu lao nhanh, sau đó phát ra một tiếng “ầm” cực lớn, quả cầu lửa thiêu rụi đám cây thông, để lại một hố to là một vùng cháy đen như mực.

Hạc tiên sinh nhàn nhạt xác nhận một lần nữa, hắn tùy ý nói “Ngươi cảm thấy, con người có khả năng đối kháng năng lực của tiên nhân sao?”

Phong trại chủ tận mắt nhìn thấy thủ đoạn Hạc Tiên Sinh, hắn hai mắt mở to ra kinh ngạc. Sau đó trong lòng dâng lên một nỗi rạo rực. Nếu biết sớm đối phương thật sự có thủ đoạn nghịch thiên như vậy. Hai mươi năm trước, đã ra tay cướp đoạt Nam Xương Dược Điền rồi.

Hắn thở ra tiếc nuối “Đã hai mươi năm a, thật sự một thời gian nhịn nhục quá dài…”

Ánh mắt hắn chờ mong, nhìn về một nơi xa…



Bạch Gia Trang, Thiên Phong Thành, Thanh Lương Quốc.

Bạch Kinh Thiên ngồi giữa phòng nghị sự, xung quanh là tám vị trưởng lão.

Bạch Kinh Thiên cầm trong tay bức mật thư từ Bạch Nhất Đảm. Hắn yêu cầu gia tộc tập hợp một trăm cao thủ Bạch gia đến Thanh Sơn chi viện. Trong mật thư kể lại toàn bộ sự việc Nhiêu Phong Trại sát hại Điền Hoa Thôn con dân, và hộ vệ. Bọn chúng còn bắt hơn ba trăm người giam ở Thanh Sơn yêu cầu khế đất Nam Xương Dược Điền và mạng của Phương Triết.

Bạch Kinh Thiên khuôn mặt băng lãnh, hắn đập nát cái bàn bên cạnh, phẫn nộ quát “Đúng là coi trời bằng vun, bọn chúng tưởng Bạch gia là quả hồng mềm hay sao?”

Bạch gia chủ nhìn xuống Bạch Hữu Đạo nói “Thúc phụ có muốn thư giản gân cốt không?”

Vị trưởng lão này là trưởng bối của hắn, đã ngoài bảy mươi nhưng dáng người tiên phong đạo cốt, với nét mặt nhân từ. Lão cười ha ha nói “Xương cốt không còn hoạt động như trước, giờ chỉ ngồi nghe ngóng thế sự thôi!”

Lão nhìn sang vị trung niên thư sinh bên cạnh “Bạch Hàn, ngươi thay thế lão gánh vác trọng trách này đi!”

Vị Bạch Hàn trưởng lão đứng dậy chắp tay nói “Ta cũng rất tò mò vị Hạc tiên sinh oanh động một phương đó, lần này ta xuất thủ”

Bạch Kinh Thiên gật đầu, sau đó bổ sung nói “Ngươi tập hợp một trăm cao thủ đang làm nhiệm vụ phụ cận, sau đó triệu tập năm trăm tên lính ở Thanh Sơn chờ lệnh. Để ta xem Nhiêu Phong Trại cứng được bao nhiêu. Hơn nữa, nhớ mang theo khiên kháng hỏa! Ta cho rằng, Hạc tiên sinh đó không phải dạng tầm thường gì, đề phòng vẫn hơn!”

Bạch Hàn trưởng lão chắp tay vâng lệnh, rồi rút lui ra bên ngoài. Trực tiếp đi làm nhiệm vụ.

Bạch Kinh Thiên ngẫm nghĩ một lúc, khẽ mỉm cười, sau đó hướng Bạch Hữu Đạo nói “Hai ngày tới ta cùng Lan nhi đến Lang Nha Trấn thăm Thiên Nhai Hải Các, giang hồ đồn thổi ở đó cơ duyên rất nhiều, phong cảnh lại hữu tình. Mấy năm công việc nhiều không có hít thở không khí trong lành, có gì thúc phụ giúp ta chiếu cố vài ngày…”

Bạch Hữu Đạo liếc hắn “Chẳng phải nơi đó cách Thanh Sơn ba trăm dặm sao?”

Bạch Kinh Thiên ha ha cười, sao đó chắp tay phía sau rời khỏi nghị sự phòng. Trên nét mặt hắn, vẫn không giấu được vẻ chờ mong.



Lúc này trên đỉnh Dược Điền Sơn, Phương Triết nằm trên lưng Tiểu Hắc ngước nhìn lên bầu trời. Tám mươi thanh phi kiếm đang bay lượn trên đầu hắn. Hắn tùy ý điều khiển phi kiếm nhuần nhuyễn và đạt đến trình độ tùy tâm sở dục. Ngón tay hắn khẽ điểm xuống mặt đất, tám mươi thanh phi kiếm nhẹ nhàng tiếp đất rồi lặng lẽ nằm im ngay ngắn.

Hắn thì thầm “Có thể kiên trì được hơn một khắc, xem ra đã không sai biệt lắm!”

Vì chuẩn bị cho trận chiến hai ngày sau đó, Phương Triết đã dành một ngày trên Dược Điền Sơn mài dũa lại Ngự Kiếm Quyết. Hắn đã thành công đạt đến trình độ tùy tâm sở dục như trong quyển sách miêu tả. Chỉ là tinh thần lực chưa đủ mạnh, để có thể kiên trì lâu. Số lượng phi kiếm sẽ tăng lên, khi hắn mạnh lên.

Phương Triết chợt nghĩ đến phi kiếm màu trắng trong túi vải. Hắn bún nhẹ ngón tay, phi kiếm bay ra. Nó nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, vờn quanh lấy hắn.

Mặc dù là Ngự Kiếm Quyết khống chế, nhưng phi kiếm giống như có linh tính. Phương Triết cảm nhận được một sự thân thiết, cũng có thể là vì yêu thích nên mới có cảm giác như vậy. Hắn điểm ngón tay hướng về một cây đại thụ, tiểu phi kiếm vụt mất, rồi xuất hiện ngay cây đại thụ, vẽ quanh thân cây đại thụ một vòng. Sau đó nó trở về trong tay Phương Triết, lúc này cây đại thụ bị cắt làm đôi, vết cắt trên đại thụ sáng bóng không hề sần sùi.

Đây chính là Bạch Nhật Phi Kiếm, chém sắt như chém bùn, đại lễ Bạch gia cho hắn, coi như đây là một tất sát kỹ của hắn.

Phương Triết hài lòng gật đầu.

Hắn nghĩ thầm “Lúc này có lẽ Bạch Vi Nhất trưởng lão và các hộ vệ đã lên đường đến Thanh Sơn. Ta có Tiểu Hắc nên thời gian đến điểm hẹn vẫn còn một khoảng”

Hắn thu hồi phi kiếm vào túi vải, vô tình chạm vào túi vải của Khúc Tiểu Bạch.

Hắn khẽ thở dài, rồi buồn bã thì thầm “Không biết giờ này ngươi đang làm gì? Chỗ ngươi sống có vui không? Ta thực sự rất muốn biết một tiểu cô nương bản lĩnh như ngươi, rốt cuộc lai lịch như thế nào?”

Hắn vuốt vuốt bộ lông của Tiểu Hắc, sau đó hỏi nó “Nếu là ngươi, ngươi có nhớ đến nàng ấy không?”

Nó thờ ơ, biểu lộ phản đối “Chủ nhân, ngươi đang làm phiền ta. Ta đang ngủ a!”

Phương Triết nhìn bộ dáng chỉ cần có ngủ của Tiểu Hắc, không nhịn được gõ đầu nó một cái. Hai mắt nó mở tròn ra.

Phương Triết nhìn nó mỉa mai nói “Ngươi giỏi ngủ nữa cho ta!”

Phương Triết ha ha cười, sau đó phóng xuống khỏi lưng nó.

“Đi, trở về nhà!”

Nói rồi, Phương Triết lao nhanh vào sườn núi. Bỏ lại Tiểu Hắc ở phía sau. Đây là lần thứ chín mươi chín, chủ nhân muốn đua với nó, và chẳng bao giờ thắng.

Nó lười biếng đứng dậy, sau đó nhếch miệng lên tự luyến “Nô gia chấp chủ nhân phân nửa đoạn đường…”