Tử Sâm nhìn thẳng vào đôi mắt đang bị một lớp nước che phủ mất quá nửa, hắn khẽ đưa tay lên lau đi.
"Hoa Hoa, nghe cho kĩ những lời tao nói đây."
Cậu đưa mắt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, hai tay bất giấc siết chặt eo hắn, mặt vùi vào ngực hắn.
"Em vẫn...đang nghe."
"Khi mày rơi xuống nước, tao chỉ đứng nhìn. Mày hãy nghĩ đó là nhưng người luôn muốn hại mày, muốn dồn mày vào chỗ chết. Cho đến khi mày không còn chống đỡ nổi nữa, thì tao lại nhảy xuống cứu mày lên. Đó chính là tao, chính là Thái Tử Sâm tao. Tao sẽ luôn là cứu mày, sẽ luôn là người đưa mày từ dưới vực thẳm quay trở lại. Vì vậy, hứa với tao, sau này chỉ có thể tin tưởng một mình tao mà thôi, có được không, Hoa Hoa? À mà...tin ba tên nhóc kia nữa cũng được."
Thái Tử Sâm, à không, phải là một đứa nhóc 6 tuổi mới đúng. Sao những lời này lại có thể thốt ra từ miệng một đứa trẻ 6 tuổi cơ chứ? Những lời nói mà đến cả một người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc có thể nói với người mình yêu, sao hắn lại có thể? Những lời nói từ lúc phát ra đã dần dần khắc sâu từng chữ trong tâm trí của cậu.
Phải chăng vì hắn đã hiểu quá rõ về giới thượng lưu này. Hắn lo cho Hi Hoa. Nếu cậu ở bên hắn, những khốn khó trong giới kiểu gì cậu cũng phải trải qua. Hắn sợ cậu không chống đỡ nổi. Nhưng không sao, từ giờ trở đi, Tử Sâm hắn sẽ thay Hi Hoa gánh vác tất cả.
Chu Hi Hoa rời khỏi lồng ngực ấm áp, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tử Sâm, hai mắt cậu rưng rưng ngấn những giọt lệ trong veo, tựa như những viên pha lê lấp lánh.
"Thiếu gia, em...em hứa."
Tử Sâm mỉm cười. Hắn đưa tay lau đi giọt lệ còn đọng trên khoé mắt cậu.
"Hoa Hoa ngoan, không được khóc. Khóc sẽ xấu lắm."
Chu Hi Hoa cười tươi, đưa ngón tay út ra trước mặt Tử Sâm.
"Nếu đã hứa thì phải móc ngoéo."
Hắn đưa ngón út ra, móc vào tay cậu. Trùng hợp làm sao, hai đứa trẻ không hẹn mà cùng nhau nói:
"Mày hứa chứ?/Em hứa."
...
Đứng bên kia nhìn hai đứa nhóc thân mật, ba tên họ Phạm Hoàng Lâm tức đỏ mặt mũi. Hoàng Minh Thiện lên tiếng cắt ngang:
"Hi Hoa, cậu không biết bơi sao? Xuống đây, tôi giúp cậu biết bơi."
Thái Tử Sâm nắm lấy tay cậu, cười trìu mến:
"Không biết thì phải tập. Nào, lại đây, tụi tao dạy mày."
Nụ cười đó của hắn khiến tim cậu khẽ đập. Nụ cười như vậy đối với cậu là quá đủ rồi. Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, lòng cậu lại bất giác tin rằng: Thái Tử Sâm sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay cậu, và cho dù có thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ buông tay hắn.
Mẹ của cậu đã bỏ rơi cậu mà đi từ rất lâu, cậu cảm thấy vô cùng mất mát. Nhưng sự hiện diện của bốn người bọn họ đã khiến cho nỗi mất mát ấy của cậu vơi đi rất nhiều.
Tử Sâm không hề biết: Niềm tin của cậu từ lâu đã trao trọn vẹn trong tay hắn và ba người bạn kia rồi. Cậu chẳng có lý do gì để không tin tưởng những con người này cả, và cậu càng sẽ không tìm lý do để không tin họ.
Với cậu hiện tại mà nói, chỉ cần mãi vui vẻ bên nhau như vậy, cậu cảm thấy cuộc đời này đối xử với cậu thật sự quá tốt.
"Hoa Hoa, phải bơi như vậy này."
"Anh Hoa, đừng nghe tên họ Lâm kia, Phạm Dương em dạy đúng hơn."
"Lâm Thanh, tôi cấm anh gọi là Hoa Hoa."
"Tên Tử Sâm kia, anh họ mày có miệng thì gọi, liên quan gì đến mày."
"Mấy người thôi đi, một mình Minh Thiện tôi dạy Hi Hoa là được rồi."
"Mọi người ơi, sao lại cãi nhau nữa rồi, không dạy bơi cho tôi nữa hả?"
...
Một ngày trôi qua đầy ắp tiếng cười nói, nô đùa của bọn trẻ. Đúng là tuổi trẻ, thật tốt.