Đảo mắt lại đến mùa hạ mà Tiết Thần sợ nhất, năm nay bởi vì trong phủ nhiều việc nên Tiết Thần và Lâu Khánh Vân cũng chỉ đi Thừa Đức hơn mười ngày. Bất quá có thể bỏ lỡ toàn bộ thời điểm nóng nhất của mùa hạ trong mười ngày đã làm cho Tiết Thần cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
Mùa hạ qua đi, Lâu gia phải chính thức bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của Lâu Ánh Hàn, mọi việc đều do Tiết Thần và Trưởng Công chúa một mình ôm hết. Trưởng Công chúa từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải tự mình xem qua mới yên tâm để thợ thủ công đi làm. Tiết Thần đi theo sau bà mẫu làm trợ thủ, mỗi ngày trôi qua cũng quá mau.
Hôm nay Tiết Thần và Trưởng Công Chúa đi đến tiệm vàng bạc để muốn đặt mua thêm một ít kim đậu cho Hàn tỷ nhi mang theo đến phu gia cùng với của hồi môn. Sau khi chọn hoa văn rồi đặt xong, Tiết Thần lại đưa Trưởng Công chúa đi Đức Thắng Lâu mua ba phần vịt bát bảo và chân giò hầm tương cay mang về, dự định sẽ đưa đến chỗ Lão thái quân một phần. Chân giò hầm tương đúng là hơi cay, nhưng đừng nhìn Lão thái quân tuổi cao như thế chứ thật ra khẩu vị không nhạt một chút nào. Từ lần trước Lâu Khánh Vân mua chân giò về bị Lão thái quân chén sạch, bà thường dặn mỗi lần mua phải mang đến một phần cho bà. Ngược lại Trưởng Công chúa và Quốc Công lại không có hứng thú với đồ ăn khẩu vị nặng như vậy, Vệ Quốc Công Lâu Chiến thì một chút cay cũng không thể ăn, Trưởng Công chúa có thể ăn nhưng lại cảm thấy không tốt cho việc dưỡng nhan cho nên mỗi lần chỉ là lướt qua một chút rồi dừng đũa, vì thế chỉ cần chừa cho hai vị một phần nhỏ là đủ rồi. Còn Tiết Thần và Lâu Khánh Vân thì thuộc loại không cay không vui, dĩ nhiên không thể thiếu món này.
Hai bà tức vừa nói vừa cười từ trong xe ngựa bước xuống, Trưởng Công chúa ôm cánh tay Tiết Thần, nhìn vậy miễn bàn có bao nhiêu thân mật. Hai người trước đưa phần ăn của Lão thái quân đến Tùng Hạc viện. Lão thái quân quả nhiên mừng rỡ hứng chí, cố ý sai người đi lấy rượu ướp lạnh chuẩn bị ăn uống thỏa thích một phen, cũng chẳng thèm ngỏ ý lưu lại hai bà tức cùng ăn chung. Hai người đành phải thức thời rời đi, Trưởng Công chúa bảo Tiết Thần cứ trực tiếp hồi Thương Lan uyển được rồi nhưng Tiết Thần nói muốn đưa bà hồi Kình Thương viện.
Tới cửa Kình Thương viện liền thấy cung tì bên người Trưởng Công chúa Bảo Quyên và Thiền Oánh đang nôn nóng đứng chờ, thấy Trưởng Công chúa và Tiết Thần hai người liền chạy tới, bộ dáng muốn nói lại thôi làm Tiết Thần rất là thắc mắc bèn hỏi: "Làm sao vậy? Trong viện có khách nhân?"
Bảo Quyên gật đầu: "Vâng, Quốc Công mang theo hai khách nhân trở về."
Trưởng Công chúa vừa nghe liền muốn đi vào: "Vậy sao? Là khách nhân nào? Hôm nay Quốc Công trở về sớm như vậy, vừa vặn ta ở bên ngoài mua chút thức ăn, các ngươi cầm xuống phòng bếp, đến bữa lưu khách nhân ở trong phủ dùng cơm tốt rồi."
Hai tỳ nữ liếc nhau, cuối cùng Thiền Oánh mở miệng: "Công chúa, coi bộ hai khách nhân này không chỉ muốn ăn cơm thôi đâu."
Trưởng Công chúa khó hiểu nhìn các nàng, sau đó liền đi vào trong viện, Tiết Thần kêu lại Thiền Oánh đang muốn theo Công chúa đi vào hỏi dò: "Ai tới thế? Thần bí như vậy?"
Thiền Oánh nhìn nhìn bên trong, xác định Công chúa đã đi xa mới nói với Tiết Thần: "Hồi Thiếu phu nhân, khách tới là hai nữ nhân, một quả phụ, một cô nương. Quả phụ kia là..."
Thiền Oánh ngượng ngùng nói ra, ghé sát vào tai Tiết Thần thì thầm nói vài câu. Tiết Thần liền trợn to mắt nhìn nàng, mày đều nhăn tít hỏi lại: "Không thể sai chứ?"
Thiền Oánh không tiếp tục nói chuyện mà xoay người bước nhanh theo Bảo Quyên đi vào viện.
Tiết Thần bảo Hạ Châu và các nha hoàn của mình mang đồ ăn về trước, còn nàng thì cũng bám theo vào Kình Thương viện. Tiết Thần ở cửa ló đầu vào nhìn nhìn thăm dò, liền thấy một làn váy dài tố sắc của nữ nhân, đôi chân ở dưới gấu váy bằng sa mỏng như ẩn như hiện, đủ thấy thanh tú. Theo làn váy nhìn lên trên là một dáng vóc đẹp, tóc dài xõa vai, ngồi nghiêng người, bóng dáng vô cùng xinh xắn, chải búi tóc nguyên bảo dễ thương động lòng người, trên đầu không mang châu thoa trang sức gì, chỉ cài một đóa hoa trắng nhỏ, thuần tịnh giống như trong nhà đang có tang... Chợt nhớ tới Thiền Oánh nói khách đến là một quả phụ nên Tiết Thần liền minh bạch, tiếp tục hướng mắt lên đáng giá thân người, thấy một bên mặt của nữ tử đang ngồi nghiêng người kia, tuy không nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng thật ra cũng "như hoa như nguyệt", tuổi thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu. Nữ nhân ngồi đối diện nàng ta mới khiến Tiết Thần mở rộng tầm mắt, dung mạo kia cho dù đã hơn bốn mươi mà vẫn không che được một thời xuân sắc, tuy bảo dưỡng không được tốt lắm, ít nhất làn da cũng không trắng nõn mịn màng như Trưởng Công chúa, nhưng chính vì như thế mà bà ta có thêm vài phần cứng cỏi và lạnh lùng hơn nhiều so với Trưởng Công chúa, quanh thân tản ra cỗ khí chất cao ngạo. Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi còn có thể kiêu ngạo lạnh lùng như thế thật không nhiều lắm, bởi vậy có thể thấy được, nữ nhân khi còn trẻ lãnh ngạo biết bao nhiêu.
Hơn nửa thân mình của Tiết Thần đều thò ra khỏi cửa thăm dò khiến Lâu Chiến cũng thấy, buông chén trà trong tay kêu: "Vào đi, lấp ló làm cái gì."
Tiết Thần giật lùi thân người, sửa sang lại dáng vẻ một phen rồi đoan trang lỗi lạc đi vào phòng khách. Hai nữ nhân một già một trẻ đồng thời quay đầu nhìn nàng, người lớn tuổi dường như không có hứng thú đánh giá nàng, nhưng người nhỏ tuổi thì lại khác, ít nhất từ khi Tiết Thần vào cửa thì đôi mắt nàng ta liền không rời khỏi người Tiết Thần.
Tiết Thần đến trước mặt Lâu Chiến hành lễ, sau đó liền thối lui đến sau lưng Công chúa.
Lâu Chiến hình như rất khách khí đối với lão bà lạnh như băng sương kia, không đợi bà ta hỏi liền giới thiệu: "Đây là tức phụ nhi của ta, tuổi cũng ngang với Hạnh cô, tính tình rất tốt. Tương lai hai người ở lại trong phủ, Hạnh cô có thể tùy thời đi tìm nàng chơi đùa. Thần à, mau tới chào hỏi Thôi phu nhân."
Tiết Thần bị điểm danh vội vàng tiến lên hành lễ với Thôi phu nhân. Thôi phu nhân nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên cây phượng trâm cài ở búi tóc của nàng, vốn dĩ muốn ngồi nhận lễ của Tiết Thần nhưng rốt cuộc cũng phải đứng dậy trả lễ cho nàng. Tiết Thần dịu dàng cười, dung sắc vốn đã xinh đẹp càng trở nên diễm lệ, mẫu đơn quý giá cũng chỉ đẹp đến như vậy mà thôi. Tiết Thần khách sáo: "Thôi phu nhân khỏe, ta tên Tiết Thần, ngài có thể kêu ta là Thần tỷ nhi, sau này có chuyện gì đều có thể tới tìm ta."
Lúc nãy Lâu Chiến đã nói "sau này hai người ở lại trong phủ", vậy chứng tỏ đây chính là hướng đi của hai nữ nhân trong khoảng thời gian này. Lâu Chiến cố ý kêu Tiết Thần tiến lên làm quen với hai người họ chính là có ý muốn Tiết Thần chăm sóc bọn họ, Tiết Thần làm sao mà nghe không hiểu, trực tiếp lãnh mệnh lệnh.
Lâu Chiến vừa lòng vuốt râu gật đầu, nói chuyện với tức phụ thông minh thật rất tốt, không nhiều lời, chịu làm việc.
Tiết Thần thối lui đến bên cạnh Công chúa, phát hiện sắc mặt Công chúa không phải thực tốt, một câu không nói còn chưa kể, ngay cả vẻ mặt cũng hiếm khi âm trầm như vậy -- đối với vị Trưởng Công chúa điện hạ vừa ôn nhu lại hiếu khách thì chuyện bày ra sắc mặt với khách nhân thật sự là tình huống chưa hề có. Nhớ tới lời nói lúc nãy Thiền Oánh thì thầm vào tai nàng, ánh mắt Tiết Thần dừng lại trên người vị Thôi phu nhân một lần nữa. Thiền Oánh nói vị Thôi phu nhân này hồi trẻ đã từng có một đoạn tình với Lâu Chiến, vậy xem như là người tình đầu của Lâu Chiến, chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì mà bà ta lại gả cho một phó tướng dưới trướng Lâu Chiến, còn Lâu Chiến thì từ chiến trường trở về cưới Trưởng Công chúa. Còn nữ hài nhi ngồi đối diện với vị Thôi phu nhân kia - được Lâu Chiến kêu là "Hạnh cô" có đôi mắt vẫn luôn không rời khỏi người Tiết Thần - hẳn là nữ nhi của Thôi phu nhân cùng vị phó tướng kia.
Nhìn biểu hiện này của Trưởng Công chúa, Tiết Thần gần như có thể kết luận, lời thì thầm của Thiền Oánh có chuyện lạ, hơn nữa đoạn tình của Lâu Chiến cùng Thôi phu nhân kia dường như ảnh hưởng thâm hậu đến Trưởng Công chúa, lúc xưa nhất định có chuyện lớn gì xảy ra, bằng không mọi người đều biết Công chúa không thuộc loại người sẽ để ý như vậy.
Trong buổi nói chuyện, Công chúa vẫn không mở miệng nói một câu nào, Tiết Thần thì lại bị Lâu Chiến lôi vào nói vài câu. Trong câu chuyện Tiết Thần mới biết thêm, hóa ra trượng phu của Thôi phu nhân -- Tướng quân Thôi Vinh trấn thủ biên quan -- vừa qua đời cách đây không lâu, trong nhà không còn thân nhân nào khác. Thôi Tướng quân trước khi qua đời viết một phong thơ cho Lâu Chiến, nhờ ông nể tình đồng liêu chiến đấu bên nhau nhiều năm thay Thôi Tướng quân chăm sóc mẫu nữ Thôi phu nhân. Lâu Chiến là người trọng tình trọng nghĩa nên dĩ nhiên chấp thuận, thu được di thư liền phái người "vó ngựa không ngừng" chạy đến biên quan đón đôi mẫu nữ này vào kinh thành.
Nhìn dáng vẻ là muốn bắt đầu cuộc sống mới trong Quốc Công phủ.
Đại danh của Thôi phu nhân là Ân Tiêu Tiêu. Khuê danh của Thôi tiểu thư là Tố Tâm, nhũ danh là Hạnh cô, năm nay mười sáu tuổi, nghe nói ở biên quan đã được định thân, chỉ là sau khi Thôi Tướng quân qua đời thì nhà kia liền cảm thấy bọn họ "cô nhi quả phụ" không có chỗ dựa, vì thế không thèm do dự bèn lui hôn, cho nên Thôi Tố Tâm đến nay vẫn chưa tìm được nhà.
Lâu Chiến là người "ân oán phân minh", nghe chuyện thất đức như vậy thì rất bực bội, liền không cần nghĩ ngợi nói với Thôi phu nhân: "Chuyện hôn sự của Hạnh cô muội cứ yên tâm đi, "Tái ông mất ngựa nào biết không phải là phúc", Hạnh cô là cô nương tốt như vậy còn sợ ở kinh thành tìm không thấy nhà tốt sao? Thần à, chuyện này giao cho con, con hãy phụ trách tìm cho Hạnh cô..."
Lâu Chiến còn chưa nói xong đã bị Trưởng Công chúa ngắt lời, hiếm khi thấy bà đanh mặt nói chuyện với Quốc Công: "Thần tỷ nhi mới bao lớn chứ? Bản thân nàng vẫn là một hài tử, vụ làm mai như thế nào lại rơi xuống trên người nàng?"
Công chúa một khi mở miệng, Tiết Thần liền hùa theo gật đầu: "Đúng đấy ạ, phụ thân muốn tức nhi chăm sóc sinh hoạt của Thôi phu nhân và Thôi tiểu thư thì tức nhi không có đạo lý gì mà chối từ, chỉ là chuyện làm mai này tức nhi thật đúng là không biết phải làm ra sao?"
Tiết Thần sớm đã nhận định Trưởng Công chúa là bà mẫu, đương nhiên sẽ không nịnh nọt một nữ nhân lai lịch không rõ làm bà mẫu nhà mình không cao hứng, vì thế chuyện gì nàng có thể từ chối liền đẩy ngay. Rốt cuộc loại chuyện làm mai này, làm tốt thì hai bên vui mừng, làm không tốt... vậy chính là nhận người ghi hận, điển hình là chuyện bỏ công vô ích, Tiết Thần mới không ngốc như vậy đâu.
Lâu Chiến bị Trưởng Công chúa chặn họng có chút xấu hổ, cười cười với Thôi phu nhân sau đó mới quay đầu nhìn Công chúa nói: "Được rồi, Thần đúng là không nên làm, vậy giao cho nàng là tốt nhất. Ta cùng với Thôi Vinh là chiến hữu lâu năm, thời trẻ sánh vai chiến đấu trên cùng một chiến trường, hắn đã từng chịu một đao cho ta, sinh tử chi giao, goá phụ của hắn phải nên chiếu cố."
Trưởng Công chúa bị oán hận làm cho đầu óc hôn mê, lập tức muốn đứng lên chống đối với Lâu Chiến nhưng bị Tiết Thần đè vai lại, bất động thanh sắc lắc lắc đầu với bà. Trưởng Công chúa mới nhụt chí ngồi xuống, quay người đưa lưng về phía Lâu Chiến, biểu đạt thời khắc này nội tâm của bà cực kỳ khó chịu.
Lâu Chiến sờ sờ mũi, lại cười nói với Thôi phu nhân: "Công chúa đây là đáp ứng rồi, các ngươi cứ yên tâm đi, thoải mái ở lại trong phủ."
Thôi phu nhân dẫn theo Thôi tiểu thư đứng dậy, muốn quỳ xuống hành lễ nói lời cảm tạ với Quốc Công và Công chúa, Quốc Công xua tay: "Được rồi được rồi, chúng ta đều là quen biết đã lâu, những tục lễ đó sau này có thể miễn được thì cứ miễn. Ta sai người đưa các ngươi đến phòng cho khách rửa mặt, chờ ngày mai Thần an bài tốt sân viện thì sẽ để các ngươi từ phòng cho khách dọn đến."
Khóe miệng trên gương mặt lạnh như băng sương của Thôi phu nhếch lên cho Lâu Chiến một nụ cười không thế nào nhìn ra đang cười, lại uốn gối về phía bóng lưng của Công chúa, sau đó mới mang theo Thôi tiểu thư xoay người đi ra cửa. Hai nha hoàn chờ ở cạnh cửa liền dẫn bọn họ ra ngoài.
Lâu Khánh Vân từ cửa thuỳ hoa sải bước tiến vào, sắc mặt không phải thật tốt, mày nhíu lại chỉ lo vùi đầu mà đi, bước lên thềm đá mới thấy mẫu nữ của Thôi phu nhân đi xuống. Lâu Khánh Vân dừng lại bước chân nhìn thoáng qua bọn họ một cái. Bọn hạ nhân ở chủ viện đồng loạt thỉnh an Lâu Khánh Vân, một tiếng "Thế tử" làm mẫu nữ Thôi phu nhân tỉnh ngộ, vội vàng uốn gối thỉnh an. Lâu Khánh Vân xua xua tay liền đi lên bậc thang, sau khi vào cửa mới hỏi Lâu Chiến: "Có khách nhân tới? Ai thế ạ?"
Mấy lời trao đổi sau đó trong phòng khách của chủ viện Thôi phu nhân và Thôi tiểu thư không nghe được. Chỉ đi một khoảng cách ngắn từ thềm đá tới cửa thuỳ hoa mà ước chừng Thôi tiểu thư đã quay đầu lại bốn năm lần, hình như vẫn còn đắm chìm trong hình ảnh đầu tiên thấy vị Thế tử uy vũ kia đã đánh sâu vào trong tâm trí, hóa ra thế gian thực sự có một nam tử tuấn dật bất phàm chẳng khác gì trích tiên như vậy...