Sang năm Triệu Tử Khuê sẽ được thăng lên Trung thư Thị lang, năm nay khẳng định sẽ nghe phong phanh, mà cha nàng năm nay ở nhà chịu tang, sang năm vẫn muốn vào triều; hiện giờ ông đang dạy tại Hàn Lâm Viện, nhưng công việc giảng dạy này một khi dừng lại là phải được bồi dưỡng lại từ đầu; cho nên sang năm Tiết Vân Đào khẳng định muốn tìm chiêu số khác. Tiết Kha là Chưởng viện học sĩ ở Hàn Lâm Viện lại không thể trực tiếp bổ nhiệm chức quan cho nhi tử, nhưng nếu thông qua Trung thư Thị lang thì sự tình có lẽ đơn giản hơn nhiều.
Nếu giả thiết này được thành lập, vậy thì rất có thể việc Từ Tố Nga từ ngoại thất được lên làm phu nhân chính thất đúng là một cuộc giao dịch, là một cuộc giao dịch lấy danh nghĩa chân ái.
Nếu cuộc giao dịch này thành lập, vậy thì Từ Tố Nga chính là người của phe Tây phủ. Tuy Đông phủ và Tây phủ của Tiết gia trên bề mặt là quyết liệt phân gia nhưng vẫn ngầm giữ mối quan hệ "xương cốt đã gãy nhưng gân vẫn còn liền", Từ Tố Nga có Tây phủ chống lưng cho nên người trọng quy củ như Tiết Lão thái gia mới có thể "mở một mắt nhắm một mắt" với chuyện phù chính của Từ Tố Nga.
Như vậy vấn đề hiện tại chính là, Đại phu nhân Triệu thị của Tây phủ vì sao lại hăng hái giúp Từ Tố Nga đến vậy? Cho dù hai người là biểu tỷ muội nhưng thực tế mà nói, nếu không có gút mắt về ích lợi thì Triệu thị dựa vào cái gì mà lại phải giúp một người họ hàng có phụ thân bị lưu đày chứ? Chẳng lẽ chỉ muốn xếp đặt một người bên cạnh Tiết Vân Đào sao? Còn Tiết Vân Đào vì sao đã có một tử một nữ với Từ Tố Nga nhưng lại không nạp ả ta vào cửa nhiều năm như vậy? Vì sao phải để ả ta làm ngoại thất?
Các loại nghi hoặc quanh quẩn trong lòng Tiết Thần. Đột nhiên vị Trương tiểu thư lúc nãy dò hỏi Tiết Uyển lại mở miệng nói: “Tú tỷ tỷ chưa chi đã thiên vị bênh vực rồi, muội bất quá chỉ hỏi một câu về gia thế mà đã dọa sợ nàng ta sao? Dễ bị dọa sợ nên cấm chúng ta hỏi chuyện, nếu như vậy sao nàng ta không ở nhà đi, cứ một hai phải đến chỗ chúng ta đông người để tìm vui làm gì?”
Trương tiểu thư là đích tiểu thư của Thái phủ khanh gia, miệng lưỡi sắc bén nhất. Từ lúc bắt đầu nàng ta đã thấy tò mò với thân phận của Tiết Uyển nhưng vẫn luôn bị Tiết Tú áp xuống không hỏi được, hiện giờ nếu đã hỏi ra thì đương nhiên muốn hỏi rõ ràng rành mạch. Hôm nay các vị tiểu thư ở đây đều xuất thân từ dòng chính, tuy tuổi Trương tiểu thư không lớn nhưng từ nhỏ đã được giáo dục in vào đầu về sự khác biệt của đích thứ, nàng ta sợ trong vòng giao tế của mình đột nhiên lại nhảy ra một thứ xuất.
Tiết Tú nhìn nhìn Tiết Uyển, tựa hồ cũng có chút nghi hoặc nên hỏi Tiết Uyển: “Uyển muội muội, nếu các nàng đều nói như thế, vậy muội hãy nói cho chúng ta biết phụ thân muội làm gì? Mỗi lần biểu a di qua phủ đều trực tiếp tìm nương của ta, tuy ta là thân thích nhưng cũng không biết nhà muội thuộc phủ nào?”
Những lời này của Tiết Tú thật ra xuất phát tự đáy lòng, Tiết Tú thật sự không biết thân phận của Tiết Uyển, chỉ biết kêu nàng ta là Uyển nhi, theo biểu a di đến Tiết gia vài lần. Hai người vốn dĩ không thân, chỉ là hôm nay là sinh thần của Lão thái gia của Đông phủ lại đúng lúc muội muội này ở trong phủ, nghe nói nơi này nhiều nữ hài nhi liền chủ động xin được theo chơi. Tiết Tú nghĩ, dù sao tới Đông phủ thì cũng coi như là Tiết gia, mang theo một người cũng không sao, thế là mới lén dẫn theo Tiết Uyển lại đây.
Tiết Uyển có chút không biết làm sao nhìn các tiểu cô nương chung quanh đang dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm nàng ta, đột nhiên thực hối hận hôm nay đi theo Tiết Tú lại đây đành phải căng da đầu nói: “Muội, nhà muội... đương nhiên kém hơn so với gia thế của chư vị tỷ tỷ, cũng không đáng nhắc tới.”
Các cô nương đều có bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là xuất thân bần hàn, hèn chi nàng ta ngượng ngùng không muốn nói ra. Trương tiểu thư vẫn chưa chịu buông tha, một hai phải buộc Tiết Uyển đem danh họ chính xác nói ra: “Có kém thì cũng cứ nói đi! Chúng ta sẽ không chê cười muội. Bất quá nếu gặp mặt cùng nhau chơi đùa thì phải hiểu tận gốc rễ mới tốt, nếu không nói ra, tương lai có người hỏi chúng ta muội là ai, chẳng lẽ chúng ta phải trả lời một cách mơ hồ: À, chỉ là người quen thôi?”
Tiết Uyển làm sao chịu nổi truy vấn như vậy, lập tức có chút bực bội trừng mắt với Trương tiểu thư nói: “Sao tỷ cứ nhất định cắn mãi không nhả? Muội đã nói thua kém mọi người rồi mà tỷ còn muốn hỏi, lòng dạ nhỏ nhen quá vậy? Chư vị tỷ tỷ đều là người hiền lành ôn lương, chỉ có tỷ hùng hổ doạ người như vậy.”
Trương tiểu thư nghe đến đó đã thấy không vui, đối với nàng thì vấn đề này quá đơn giản để trả lời, mình đã nói vô luận là dòng dõi gì mình cũng sẽ không chê cười nàng ta, nhưng nàng ta lại chê mình "lòng dạ nhỏ nhen, hùng hổ doạ người", còn so sánh mình với những người khác. Tất cả tiểu đồng bọn xung quanh đều nhìn chăm chú vào trận giằng co này, bất luận thế nào Trương tiểu thư cũng không thể thua trận này.
Tiết Thần ngồi một bên nghe xong thầm cười lạnh. Tiết Uyển rốt cuộc đúng là Tiết Uyển, lập tức liền đưa vấn đề này bay lên một cấp bậc, bất tri bất giác muốn trộm thay đổi đề tài. Tiết Thần liếc nhìn Tiết Tú, thấy nàng ta chỉ bưng chén trà bộ dáng không muốn xen mồm vào.
Hàn Ngọc là người tốt tính, thấy Tiết Uyển và Trương tiểu thư bắt đầu cãi nhau bèn vội vàng đứng ra khuyên bảo: “Được rồi được rồi, các ngươi đừng đấu võ mồm nữa. Bây giờ hãy còn sớm, chúng ta đi ra bờ hồ xem cá nhe.”
Nói xong liền kéo tay Trương tiểu thư, lại bị Trương tiểu thư giựt tay lại đứng qua một bên, nhìn Tiết Uyển nói: “Hàn Ngọc tránh ra, ai muốn đi xem cá với nàng ta chứ! Bất quá ta chỉ muốn nàng ta tự báo gia môn, vậy mà nàng ta nói ta lòng dạ nhỏ nhen. Mọi người nói coi, gia môn của nàng ta rốt cuộc có gì mà không dám để người khác nhận biết? Chẳng lẽ cha là tội thần, nương là tiểu thiếp sao?”
Không thể không công nhận sức chiến đấu của Trương tiểu thư thật không tệ, không để Tiết Uyển trộm đổi đề tài mà lại đem vấn đề quay trở lại.
Đời này có lẽ Tiết Uyển không muốn nghe nhất chính là mấy chữ "nương là tiểu thiếp", vì thế sau khi Trương tiểu thư nói những lời này, nàng ta liền đanh mặt lại, chỉ vào Trương tiểu thư mắng: “Nương của ngươi mới là tiểu thiếp! Ngươi mới là đồ đ... ti tiện...”
Trương tiểu thư chưa từng nghe qua lời ô uế như vậy, đôi mắt tức khắc đỏ lên. Ngay cả Tiết Tú cũng không kiềm được nhăn mày, cũng rất phản cảm với mấy chữ "đồ đ... ti tiện" Tiết Uyển nói ra. Mọi người cứ thế nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy những lời này quá thô tục, không ai dám nói tiếp.
Tiết Thần buông chén trà đứng lên, cười như không cười đưa mắt nhìn Tiết Uyển nói: “Muội muội sao phải tức giận như vậy? Bảo Doanh muội muội bất quá chỉ muốn làm thân với muội, vậy mà muội lại không nể tình. Chúng ta cũng không phải nhất định muốn biết danh họ của muội muội, nếu không muốn nói thì thôi. Nhưng câu nói lúc nãy của muội muội không giống lời tiểu thư khuê các nên xuất khẩu, hôm nay là sinh thần của Tiết Lão thái gia nhà chúng ta, nếu là khách thì nói chuyện cũng phải giữ ý giữ tứ một chút. Thôi chuyện này dừng ở đây! Bảo Doanh muội muội đừng khóc, hôm nay ta có mang theo mấy lọ nước hoa hồng, muội đi theo ta, ta sẽ cho muội hai lọ, xem như nhận lỗi với muội vì đã tiếp đón không chu toàn.”
Trương Bảo Doanh vẫn rất tức giận, bất quá cũng biết Tiết Thần là đích trưởng tôn nữ của Tiết gia Đông phủ, hôm nay các nàng đều đến Đông phủ làm khách nên cũng phải để lại mặt mũi cho nhà chủ nhân, nàng ta bèn giương mắt hung hăng trừng Tiết Uyển một cái, sau đó mới gật gật đầu với Tiết Thần xem như thỏa hiệp.
Tiết Tú vẫn luôn chờ xem Tiết Uyển làm gì, trong số các cô nương này Tiết Tú thật đúng là lớn tuổi nhất, nhưng nơi này là Đông phủ chứ không phải Tây phủ; nếu Tiết Thần không có mặt thì thôi, nhưng hôm nay Tiết Thần ở đây, chuyện này nhất định phải giao cho Tiết Thần xử lý; trừ phi Tiết Thần chủ động xin giúp đỡ, bằng không Tiết Tú sẽ không ra tay.
Hiện giờ Tiết Thần đã đứng ra giải quyết, Tiết Tú đương nhiên hoan nghênh, ghi tạc biểu hiện của Tiết Uyển hôm nay vào lòng, trên mặt lại không để lộ mảy may gì, chỉ nối tiếp đề nghị của Tiết Thần: “Nước hoa hồng là đồ hiếm, cầm mười lượng bạc đến tiệm của thương nhân Ba Tư chưa chắc có thể mua được. Muội muội không thể bất công, tất cả chúng ta ở đây đều là khách nhân, nếu muội chỉ tặng Bảo Doanh muội muội thì đúng là nặng bên này nhẹ bên kia, chúng ta không đồng ý.”
Tiết Tú nói xong là tất cả cô nương đều như pháo hoa nổ tung, sôi nổi nói: “Đúng vậy đúng vậy, Thần tỷ tỷ không thể nặng bên này nhẹ bên kia”, “Đúng đúng đúng, chúng ta cũng muốn nước hoa hồng, lần trước muội xin mẫu thân mua một lọ mà mẫu thân còn cằn nhằn nửa ngày, Thần tỷ tỷ thật hào phóng.”
Cứ nhao nhao như thế mà trận "giương cung bạt kiếm" kia cũng thuận lợi hóa giải, nhìn các cô nương vây quanh Tiết Thần cùng Trương Bảo Doanh vui vẻ ra mặt rời đi, Tiết Uyển đứng ở trong đình thân mình cứng đờ, trợn mắt nhìn theo giận dữ.
Nàng ta chính là Tiết Thần, là đích tiểu thư của Tiết gia. Nàng ta có biết mình là ai không? Vì sao đều là nữ nhi của cha, chỉ vì mẫu thân của nàng ta là chính thê nên nàng ta thành đích tiểu thư, còn mình chỉ có thể tránh trong bóng tối, muốn gặp phụ thân một lần cũng phải hao hết tâm tư bài trừ muôn vàn khó khăn.
Dựa vào cái gì nàng ta có thể đường đường chính chính nói nàng ta là Tiết tiểu thư, còn mình thì thậm chí không có dũng khí để nói ra phụ thân là ai.
Tiết Thần, dựa vào cái gì mà tất cả chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết?
Nước hoa hồng, mười lượng một lọ, mười lượng... là nửa tháng chi phí của mình và nương, vậy mà nàng ta đem ra tặng người khác không chớp mắt. Muốn khoe với mình sao? Khoe nàng ta có cha, khoe nàng ta có tiền?
Hừ, mấy thứ này mình nhất định sẽ... đoạt lại toàn bộ! Đến lúc đó nhất định phải để nàng ta nếm thử cảm giác hai bàn tay trắng!
Ở trong khách uyển, Tiết Thần sai người đem tới nước hoa hồng nàng đã chuẩn bị từ trước phân phát cho các vị tiểu thư. Quà này tuy không phải quý nhất, nhưng không thể nghi ngờ mang lại niềm vui nhất cho các tiểu cô nương. Một chiếc lọ lưu li nho nhỏ, nhìn thấy rõ màu sắc lóng lánh trong suốt của chất lỏng bên trong, hương thơm tỏa ra thấm vào lòng người, là loại hương khí mà trong cung chọn dùng, thật sự khiến người nhận muốn không thích cũng khó.
Trương Bảo Doanh được hai lọ vô vàn cảm tạ Tiết Thần, hận không thể nhận nàng làm tỷ tỷ ngay tại chỗ. Tiết Tú cùng Hàn Ngọc cũng chọn một lọ, Hàn Ngọc háo hức dùng thử ngay, Tiết Tú nhìn đồ trong tay lại một lần nữa rửa mắt mà đánh giá Tiết Thần.
Các cô nương được quà nên tâm tình rất tốt. Hàn Ngọc nhắc lại đi ra bờ hồ xem cá, mọi người đều tích cực hưởng ứng, kéo nhau thành đoàn đi đến bên hồ.
Hồ nước của Tiết gia không lớn lắm, chỉ quý một điểm là cho dù nhìn từ góc độ nào đều được ngắm cảnh đẹp. Bờ hồ có một núi giả bằng khối đá Thái Hồ cực lớn, sừng sững đứng giữa chia bờ hồ làm hai phần, nửa phía đông tràn đầy hoa sen soi bóng nước lung linh, nửa phía tây là đám lục bình xanh biếc.
Các cô nương không có hứng thú với lục bình bèn kéo nhau đi đến nửa phía đông, vừa ngắm sen vừa xem cá, ngồi trên lan can trong đình chơi đùa.
Một mình Tiết Thần ngồi trên một mỏm đá nhô ra từ khối đá Thái Hồ, không cùng các cô nương vào đình chơi đùa. Cặp mắt đen nhánh ngước lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Trương Bảo Doanh, đôi mắt đen như trân châu của Tiết Thần lóe lên, nhìn như có chuyện muốn nói. Trương Bảo Doanh thật sự không chán ghét vị tỷ tỷ vừa xinh đẹp lại hào phóng này, thấy nàng ngồi một mình liền đi qua.
Tiết Thần liếc thấy Trương Bảo Doanh đi về phía mình, khóe môi không dấu vết nhếch lên một cái.