“Tiểu thư muốn gặp hay không?” Chẩm Uyên đợi không được Tiết Thần trả lời, đứng bên cạnh lên tiếng hỏi, trang đầu và Nghiêm hộ vệ còn đang chờ nàng trả lời.
Tiết Thần ngẫm nghĩ một chút rồi quyết đoán lắc đầu nói: “Không gặp. Ngươi cứ ra bẩm với đầu lĩnh, hiện giờ đã muộn, nữ quyến thật sự không tiện ra gặp khách. Còn chuyện người đó nói là biểu ca của ta... Nhưng hình như ta không có biểu ca nào là quan sai của Đại Lý Tự, cứ nói bọn họ tìm lầm người rồi.”
Chẩm Uyên gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy nếu bọn họ muốn ngủ trọ thì sao ạ?”
“Vì đụt mưa nên mới cần ngủ trọ. Đợi chốc lát xem sao, nếu mưa vẫn lớn thì bọn họ lưu lại cũng không sao; nhưng nếu lát nữa mưa nhỏ đi, vẫn để bọn họ đi thôi, lưu lại không được tiện.”
Sau khi Tiết Thần nói xong thì Chẩm Uyên liền minh bạch gật đầu quay ra ngoài. Tiết Thần đi đến cửa sổ phía tây, nhìn trời mưa dần dần nhỏ lại, trong lòng mới kiên định hơn một chút. Nàng còn chưa đến mức cho rằng Lâu Khánh Vân cố ý muốn tới gặp nàng; khẳng định là có việc gì đó ở gần đây, gặp phải mưa to nên tới tránh mưa; nghe nói thôn trang là của Tiết gia, hơn nữa Tiết tiểu thư cũng ở trong trang, lúc này mới muốn mời ra gặp mặt, chỉ là hoàn thành lễ nghĩa mà thôi. Mặc kệ nói thế nào thì hắn là người của Đại Lý Tự, vô luận là quan viên hay quan quyến cũng không quá nguyện ý nhấc lên quan hệ. Tiết Thần coi bộ đã sáng tỏ mục đích của Lâu Khánh Vân tới đây, sẽ không suy nghĩ gì khác.
Quả nhiên, truyền lời của Tiết Thần xong thì trận mưa bên ngoài cũng dần dần nhỏ lại. Không bao lâu, Chẩm Uyên lại khoác áo tơi tới báo: “Những người đó đã đi rồi, để lại cho trang đầu một thỏi bạc hai mươi lượng. Trang đầu bảo nô tỳ đem giao cho tiểu thư.”
Tiết Thần nhìn qua cửa sổ mơ hồ thấy thân ảnh của những người đó rời đi trên con đường nhỏ bên ngoài đào viên. Trời tối đen như mực, vỏ đao và yên ngựa của bọn họ phản chiếu dưới ánh trăng toát ra tia sáng lạnh lẽo, bọn họ cưỡi ngựa thành một hàng lao nhanh về phía trước.
Nhìn thoáng qua thỏi bạc trên tay Chẩm Uyên, Tiết Thần nói: “Cứ để trang đầu nhận lấy đi, sau này nếu lại có loại người này tới cửa, hầu hạ cơm nước thật chu đáo, đừng đắc tội với bọn họ là được.”
“Vâng, tiểu thư.” Nét mặt Chẩm Uyên tựa hồ vẫn còn có chuyện muốn nói, Tiết Thần nhướng mày dò hỏi, Chẩm Uyên mới cười hì hì thò qua thì thầm: “Tiểu thư, ngài thật nên gặp mặt vị thủ lĩnh kia một lần. Vị, vị đó thật là... thật là tuấn tú. Vóc dáng cao ngất, khí độ bất phàm, giống như thần tiên bước ra từ bức họa. Trước nay nô tỳ chưa thấy nam nhân nào tuấn mỹ như vậy.”
Nghe Chẩm Uyên nói, trong đầu Tiết Thần hiện ra bộ dáng Lâu Khánh Vân nàng thấy hôm đó, xác thật là tuấn mỹ hiếm có trong thiên hạ; đặc biệt là cặp mắt dường như có thể nhìn thấu hết thảy, khiến người không dám ở trước mặt hắn nhiều lời, có một loại khí thế vương giả trời sinh, tạo ra cảm giác áp bức.
Một tia sét xẹt qua phía chân trời khiến Tiết Thần đang chìm trong suy nghĩ tỉnh lại. Chẩm Uyên đi đâu trong chốc lát rồi cùng Khâm Phượng trở về bên người nàng hầu hạ. Khâm Phượng cũng nhận xét giống Chẩm Uyên, tính tình ổn trọng như Khâm Phượng mà cũng không tiếc lời khen vị kia không ngừng miệng.
“Bọn họ là quan sai của Đại Lý Tự đang phá án ở gần đây. Trong nhóm bọn họ có hai người bị thương, lại gặp mưa to, chung quanh cũng chỉ có thôn trang của chúng ta, không kiếm được chỗ đụt mưa nên mới đến quấy rầy. Trang đầu cung cấp trà nóng, cơm nóng, đồ ăn nóng cùng nước ấm, vì thế thủ lĩnh mới hỏi chủ nhân của thôn trang là ai, sau đó nói với trang đầu muốn gặp tiểu thư. Nhìn dáng vẻ coi bộ thật sự quen biết tiểu thư, vì sao tiểu thư không gặp? Nếu vị ấy nói là biểu ca của tiểu thư, vậy đâu có gì cần kiêng dè.” Khâm Phượng vừa trải giường cho Tiết Thần vừa thì thầm nói.
Tiết Thần ngồi ở dưới đèn đọc sách, nghe Khâm Phượng nói vậy không khỏi lắc đầu cười, giải thích: “Vị đó bất quá thuận miệng xưng ra như vậy thôi, chỉ là xuất phát vì nhân tình. Vị đó là biểu ca không cùng chi với Hàn Ngọc, ta và Hàn Ngọc cũng chỉ là biểu tỷ muội, làm sao có thể dính chút quan hệ họ hàng với biểu ca không cùng chi với Hàn Ngọc chứ? Chuyện hôm nay cũng chỉ là tình cờ mà thôi, các ngươi cũng đừng quá để trong lòng.”
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên liếc nhau, ăn ý cùng bật cười, tựa hồ đối với chuyện hôm nay thấy nhiều khách lạ như vậy rất là cao hứng. Dưới mắt các nàng, Tiết Thần nhất định vẫn là tiểu hài tử chuyện gì cũng không biết, chỉ là các nàng cũng đã mười bốn mười lăm tuổi, nếu không phải làm tỳ nữ thì chính là đến tuổi mà nhà bình thường sẽ gả nữ nhi, vì thế nhìn thấy mỹ nam tử nên động chút xuân tâm là chuyện bình thường.
Tiết Thần cũng chưa nói cái gì, chỉ làm như không thấy được không nghe được. Dù sao cũng chẳng có gì đáng ngại, cứ để hai nha đầu này có chút mộng đẹp đi thôi.
***
Ở thôn trang hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh trong vài ngày rồi Tiết Thần mang theo hai xe đào mới hái quay về ngõ Yến tử, tự mình đưa đến bốn sọt cho Lão phu nhân Đông phủ thuận tiện thỉnh an. Sau khi về phủ lại sai người đưa bốn sọt cho Hàn gia, cũng không quên đưa bốn sọt cho Tây phủ. Trưa hôm đó, Hàn Ngọc và Tiết Tú liền đưa bái thiếp tới phủ chơi đùa.
Tiết Thần đem các nàng vào vườn của Thanh tước cư uống mật hoa, nghe Hàn Ngọc ríu rít nói chuyện: “Muội đang thắc mắc sao mấy hôm không thấy tỷ đi Đông phủ? Cứ mỗi lần muội đến đó đều không gặp tỷ, hóa ra là đến thôn trang hưởng nhàn. Tỷ có cả một đào viên, cũng không biết mang chúng ta tới thưởng thức. Nương của muội cũng có một thôn trang ở Tây giao, bất quá chỉ toàn trồng lương thực, không thú vị tao nhã như đào viên của tỷ.”
Tiết Thần xiên cho nàng ta một miếng đào thật to rồi mới trả lời: “Nếu muội thích thì lần tới chúng ta đi cùng là được. Hiện tại đào viên chỉ là một mảnh xanh mượt, đợi ba bốn tháng nữa chúng ta hãy tới, lúc đó hoa đào nở rộ, cảnh trí kia mới đáng để ngắm mà trầm trồ khen ngợi.”
Hàn Ngọc cười hắc hắc nói: “Được đó, tỷ nói vậy thì muội sẽ chờ, đến lúc đó cũng đừng quên kêu muội. Muội thích nhất là ngắm hoa đào.”
“Sẽ không quên muội đâu, đến lúc đó ba chúng ta sẽ cùng đi. Ta đã mời trước rồi đấy, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng nói không rảnh đó nha.” Mỗi khi Tiết Thần ở chung với Hàn Ngọc và Tiết Tú thì nàng mới có cảm giác hoàn toàn thả lỏng.
Đời trước nàng mệt mỏi ứng phó với Từ Tố Nga, căn bản không có thời gian kết giao bằng hữu, cả đời cô đơn, đơn độc tranh đấu, chưa từng trải nghiệm cảm giác hữu nghị là gì. Một đời này nàng nắm chặt gia sản, tâm tư cũng thành thục hơn rất nhiều, vì thế dư ra không ít thời giờ rảnh rỗi, có thể cùng các nàng kết giao. Hàn Ngọc tính tình hoạt bát, nói chuyện tùy tiện không hề che đậy gì. Tiết Tú tuy rằng đoan trang nhưng cũng không phải loại người cổ hủ, thỉnh thoảng có thể nói ra chút bình luận khiến người ôm bụng cười.
“Đúng rồi, tỷ biết không? Đại phu nhân đã bắt đầu tìm người cho Tú tỷ nhi rồi. Muộn vốn nghĩ rằng Đại phu nhân chỉ muốn gả Nhu tỷ nhi, không ngờ Tú tỷ nhi cũng không được lưu lại thêm mấy năm, sớm như vậy đã hỏi thăm rồi.”
Từ trước đến nay Hàn Ngọc luôn nói chuyện "thẳng ruột ngựa", trước mặt Tiết Thần và Tiết Tú càng không hề có một chút rụt rè của nữ hài nhi. Nghe vậy Tiết Tú thật muốn che mặt làm bộ không quen biết Hàn Ngọc, thật vất vả phục hồi tinh thần liền duỗi tay nhéo Hàn Ngọc vài cái mắng: “Ăn nói vậy đó hả? Nói chuyện không ra đâu với đâu! Nếu Thần tỷ nhi hiểu lầm, coi ta véo rách da của muội.”
Hai người liền trêu chọc nhau, Tiết Thần nghe xong cũng cảm thấy thú vị, hỏi tiếp: “Hàn Ngọc, muội nói chuyện đừng nghỉ giữa chừng vậy chứ! Còn không mau nói ra, Đại phu nhân tìm nhà nào cho Tú tỷ nhi vậy?”
Tiết Tú hết ngăn nổi, mặt đỏ bừng thẹn thùng, hờn dỗi dậm chân nói: “Ai nha, Thần tỷ nhi cũng chê cười ta! Làm gì có nhà nào đâu chứ! Chỉ là nha đầu này nghe thấy cô mẫu nói loáng thoáng liền "cầm lông gà thành lệnh tiễn", ở chỗ này giễu cợt ta. Nha đầu này là cố ý, muội ngàn vạn lần đừng tin.”
Hàn Ngọc không đồng ý, linh hoạt xoay người chạy trốn sau lưng Tiết Thần nói: “Muội cũng không phải nói bừa. Thần tỷ nhi để muội nói cho tỷ nghe, Đại phu nhân đã chấm trúng vài nhà cho Tú tỷ nhi rồi đó -- có Tu soạn gia Trương công tử, Thị lang gia Lý công tử, còn có Tư nông giám Vương công tử. Muội thấy trong mấy nhà này được nhất là Tư nông giám Vương công tử, nếu sau này Tú tỷ nhi và Vương công tử thành thân, lương thực rau dưa của hai nhà chúng ta đều không cần phải lo.”
Tiết Tú nhào tới túm lấy Hàn Ngọc: “Ta bóp chết muội cái đồ nói hươu nói vượn, thật là không biết giữ mồm giữ miệng. Ta chờ xem mẫu thân muội tìm cho muội người có bộ dáng gì.”
Hàn Ngọc le lưỡi nói: “Muội mới không thèm tìm người đâu. Hì hì, Tú tỷ nhi đang thẹn thùng.”
Tiết Thần bị hai nàng kẹp ở giữa, ba người cười đùa một hồi lâu mới thở phì phò ngừng lại. Tiết Tú vội vàng kêu nha hoàn đến sửa lại búi tóc cho mình, sau đó mới đoan đoan chính chính ngồi xuống, cho dù lúc nào cũng vẫn muốn duy trì khí chất của Đại tiểu thư.
Tiết Thần đưa cho Tiết Tú một chén mật trà, hỏi: “Vui đùa vậy thôi chứ Tú tỷ nhi có người nào chính mình vừa ý không?”
Nàng nhớ rõ đời trước Tiết Tú gả cho đích trưởng tử của Thượng thư lệnh gia, một đời này sẽ không thay đổi mới đúng.
Trên mặt Tiết Tú lộ ra vẻ chần chờ, Hàn Ngọc thấy thế liền biết có ẩn tình, thò lại gần hỏi: “Tú tỷ nhi thật là có người vừa ý? Là ai thế?”
Tiết Tú đẩy Hàn Ngọc một cái, sau đó mới do dự cắn cắn môi dưới nói: “Cái gì mà vừa ý hay không? Dòng dõi người ta cao như vậy, làm sao có thể coi trọng ta?”
Hàn Ngọc và Tiết Thần liếc nhau, thật sự có đấy!
Hiếm khi biểu tình của Hàn Ngọc cũng đoan chính lên, nàng ta tuy rằng thích cười đùa nhưng vẫn có thể phân rõ trường hợp; lúc ngươi nguyện ý nói giỡn thì nàng ta liền dốc hết sức khai mào, lúc ngươi muốn nói chuyện đứng đắn thì nàng ta nghiêm chỉnh lại ngay, chú ý nghe ngươi phân giải, Hàn Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Dòng dõi cao cỡ nào? Tỷ không phải chấm trúng biểu ca Lâu Triệu Vân của ta chứ?”
Tiết Tú trừng nàng, Hàn Ngọc lại đoán: “Không phải huynh ấy, chẳng lẽ là Đại biểu ca Lâu Khánh Vân? Nếu là huynh ấy thì tỷ chết tâm đi, đó là người có thân phận gì chứ, không qua được đâu!”
Tiết Tú tức giận trợn trắng mắt mắng: “Muội nói bậy bạ không hà! Ai thèm nhìn trúng Lâu gia công tử? Ta, ta, ta muốn nói đến Nguyên công tử nhà Thượng thư lệnh đại nhân.”
Tiết Thần trước mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Tiết Tú một hồi lâu. Nhân lúc Hàn Ngọc đang che miệng khiếp sợ vội hỏi trước: “Sao tỷ quen biết Nguyên công tử?” Cái này gọi là "Nhân duyên thiên định" phải không?
Tiết Tú cũng không dấu diếm, dứt khoát đem hết tâm sự kể cho hai tỷ muội: “Tiết Thanh minh vừa rồi ta cùng mẫu thân đi thắp hương. Mẫu thân thích nghe thiền, ta không thích nghe bèn đi dạo ở hậu viện. Ai ngờ lại gặp một kẻ điên bệnh chốc đầu, ta sợ tới mức không nhúc nhích được, may nhờ Nguyên công tử đi ngang qua cưỡng chế đuổi đi tên điên bệnh chốc đầu. Sau đó ta ở dưới chân núi thấy vị công tử đó ngồi trên xe của Nguyên gia nên mới biết đó là Nguyên công tử.”
Hàn Ngọc nhìn thoáng qua Tiết Thần. Tiết Thần nhíu mày hỏi: “Thiện phòng hậu viện của chùa miếu, sao lại có tên điên bệnh chốc đầu lui tới?”
“Nghe tăng nhân trong chùa nói, tên đó cũng là hòa thượng trong miếu, chẳng qua sau một trận bệnh nặng thần trí liền không rõ. Hôm đó tiểu sa di trông giữ hắn bị phương trượng có việc kêu đến, tên điên bệnh chốc đầu kia liền chạy ra, đúng lúc bị ta gặp phải.”
Gương mặt Tiết Tú đỏ bừng, nàng vốn dĩ đã mỹ mạo, hiện giờ bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng càng khiến người khó có thể không ghé mắt.
“Vậy hai người thật đúng là có duyên phận, huynh ấy đâu? Huynh ấy nói thế nào?”
Hàn Ngọc tâm tính rộng rãi, trên phương diện này không có kinh nghiệm gì, nhưng nghe Tiết Tú nói vừa ý thì nàng tự nhiên cũng tán thành.
Tiết Tú xùy Hàn Ngọc một cái: “Phi, huynh ấy có thể nói thế nào chứ! Huynh ấy cũng đâu biết ta là ai, bất quá chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì ra tay tương trợ thôi. Tuy nhiên...”
Tiết Thần nghe Tiết Tú nói một cách ẩn ý, híp mắt nở nụ cười hỏi: “Sao nào, Tiết Đại tiểu thư của chúng ta còn có hậu chiêu à?”
Nói xong liền bị đôi mắt đẹp của Tiết Tú trừng một cái: “Thần tỷ nhi, sao muội cũng bắt chước Hàn Ngọc thô lỗ rồi? Cái gì mà hậu chiêu chứ, nói quá khó nghe. Ta, ta chẳng qua là muốn gặp cảm ơn huynh ấy thôi. Tri ân báo đáp là phẩm đức cơ bản nhất của con người không phải sao?”
Tiết Tú chính là loại nhìn vô cùng tiểu thư khuê các, nhưng trong xương cốt suy nghĩ không hề cổ hủ chút nào, thậm chí còn thật chủ động. Tiết Tú hoàn toàn tương phản với Hàn Ngọc, Hàn Ngọc ngoài miệng nói rất lợi hại, nhưng nếu cần thực hành thì nàng ta lại yếu xìu.
Đối với đồ vật hay người mình thích, Tiết Tú nguyện ý đi tranh thủ một phen, vì thế nàng nói: “Ngày kia sẽ có hội hoa phù dung, ta nghe nói Nguyên công tử có khả năng cũng sẽ có mặt... Nếu không, chúng ta... cũng đi xem?”
Hàn Ngọc và Tiết Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, đây là giống như miêu tả trong thoại bản... gặp lén tình lang sao?