Vệ Quốc Công phủ ở khu đắt giá nhất của phố Chu Tước. Thời trẻ Vệ Quốc Công Lâu Chiến lập chiến công hiển hách, lấy lễ phu thê nghênh thú Trưởng Công chúa Tuy Dương, bỏ qua phủ Phò mã lẫn phủ Công chúa. Công chúa Tuy Dương lấy danh nghĩa trưởng tức gả vào Vệ Quốc Công phủ, trở thành đương gia chủ mẫu.
Hiện giờ bên trong phòng khách đang trình diễn tiết mục khóc sướt mướt. Trưởng Công chúa Tuy Dương nhìn phụ nhân đang kiềm không được khóc thút thít trước mặt mình, hốc mắt hồng hồng, mũi ê ẩm, hận không thể thay bà ta chịu khổ.
“Công chúa, ngài nói chuyện này có thể trách muội sao? Tam lão gia nhất định phải nạp thiếp từ ngoài vào, đâu phải muội không cho nạp thiếp, chỉ là nữ nhân bên ngoài đâu có sạch sẽ. Muội bất quá cũng chỉ nói một câu vậy thôi, thế mà Tam lão gia lại la mắng muội, còn làm trò trước mặt mọi người khiến muội không còn mặt mũi. Ngài nói cuộc sống như vậy muội phải trải qua thế nào đây?”
Vệ Quốc Công phủ Tam phu nhân Dư thị khóc như "hoa lê đái vũ", biểu tình vô cùng khoa trương -- bộ dáng khóc như chết đi sống lại nhưng cố tình lời cáo trạng không chút nào nhu nhược, tuôn ra cực kỳ trôi chảy.
Trưởng Công chúa Tuy Dương năm nay ba mươi lăm tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, dung nhan mỹ mạo khuynh thành, ngần ấy năm nhan sắc không hề giảm đi chút nào mà còn mặn mà hơn, một thân phú quý ung dung, khóe mắt không có chút nếp nhăn nào. Lúc này bà đang dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Tam phu nhân Dư thị đang khóc lóc kể lể trước mặt mình.
“Từ khi muội gả cho Tam lão gia, đâu có một ngày nào không cần cù chăm chỉ thay Tam lão gia lo liệu việc nhà? Chỉ là lão gia khen ngược, trái một thiếp, phải một thiếp nạp vào cửa. Vì làm Tam lão gia cao hứng, ngay cả thị tỳ của muội cũng nạp cho lão gia, có từng thốt lên một lời phản đối nào đâu? Nhưng cho dù muội làm tốt đến cỡ nào thì trong lòng Tam lão gia vẫn không thỏa mãn, ngầm ở bên ngoài gian díu với một nữ tử, hiện giờ còn muốn đem ả ta nạp vào phủ. Công chúa ơi, ngài cũng là nữ nhân, Quốc Công gia ở bên ngoài lợi hại như vậy mà còn không tùy tiện nạp thiếp đem về. Ngài là Công chúa, nhưng cũng là tẩu tử của muội, ngài có thể hiểu nỗi khó khăn của muội không?”
Nghe Tam phu nhân Dư thị nói xong, trên mặt Trưởng Công chúa hiện ra vẻ do dự, thấy Dư thị càng khóc càng không ngừng, không khỏi lên tiếng an ủi: “Này, đệ muội đừng khóc nữa, khóc nhiều tổn hại thân thể.” Quay đầu nói với ma ma đứng bên cạnh: “Ma ma mau đi lấy cho Tam phu nhân cái khăn, thay ta an ủi vài câu.”
Ma ma vâng lệnh mang khăn tới, Tam phu nhân nhận khăn nhẹ nhàng chấm chấm khóe mắt. Trưởng Công chúa Tuy Dương thấy bà ta phục hồi tinh thần, lúc này mới hỏi: “Vậy đệ muội muốn ta làm gì?”
Tam phu nhân Dư thị vui vẻ ra mặt, biết chỉ cần Trưởng Công chúa hỏi ra lời này thì điều bà ta muốn thỉnh cầu có thể đạt được, lập tức cong khóe miệng không khách khí nói: “Muội, muội chỉ muốn cầu Công chúa cho muội một ân điển, làm cho Tam lão gia đừng nạp ả thiếp kia vào cửa. Nếu Tam lão gia muốn tân thiếp, quay về muội sẽ tuyển nha hoàn bên cạnh người cho Tam lão gia. Thỉnh cầu tẩu tử nhất định phải giúp muội chuyện này.”
“...”
*Đăng tại Wattpad*
Lâu Khánh Vân cười nhẹ đi vào viện môn, thoạt nhìn tâm tình thật không tệ, đối mặt với Tam thẩm Dư thị đang từ bên trong bước ra. Lâu Khánh Vân là thế tử nên Dư thị vội vàng tiến ra hành lễ chào hỏi: “Thế tử đã về.”
Lâu Khánh Vân gật đầu, nhìn bộ mặt lộ vẻ vui mừng của Dư thị, trong lòng liền nghi ngờ. Hắn cho bà ta mặt mũi nên hành lễ đáp trả, sau đó vượt qua Dư thị hướng về phía nội viện.
Trưởng công chúa Tuy Dương nghe được nhi tử đã trở lại, tự mình ra cửa đón. Lâu Khánh Vân thỉnh an mẫu thân xong thì Trưởng công chúa Tuy Dương liền vui vui vẻ vẻ câu lấy cánh tay của nhi tử cùng đi vào trong. Lâu Khánh Vân chỉ về hướng Dư thị rời đi hỏi: “Mẫu thân, vừa nãy con thấy Tam thẩm từ nơi này ra ngoài, bà ta lại có chuyện gì vậy?”
Trưởng công chúa Tuy Dương sinh bốn hài tử, chỉ có Lâu Khánh Vân trưởng tử, còn lại là ba nữ nhi, vì thế bà thương yêu trưởng tử hết lòng. Nghe trưởng tử hỏi chuyện làm gì mà không nói, lập tức đem chuyện của Dư thị kể lại tất cả cho Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân thở dài một tiếng chất vấn mẫu thân: “Mẫu thân, chuyện này sao ngài lại làm như vậy? Hiện giờ Tam thẩm được khẩu lệnh của ngài, có thể quang minh chính đại đi ép buộc Tam thúc. Ngài đây là đem mặt mũi của Tam thúc đặt ở chỗ nào?”
Trưởng công chúa Tuy Dương thấy nhi tử tức giận vội vàng phân trần: “Ai nha, con không thấy Tam thẩm khóc khổ sở bao nhiêu đâu. Bà ấy nói cũng đúng, Tam thúc của con trái một người thiếp, phải một người thiếp, ngay cả thị tỳ của Tam thẩm cũng cho ông ta. Vậy mà Tam thúc còn không thỏa mãn, hiện giờ lại muốn nạp thêm một nữ tử bên ngoài lai lịch không rõ ràng. Chuyện này kêu Tam thẩm của con làm sao nhẫn được?”
Trưởng công chúa Tuy Dương càng nói càng cảm thấy sắc mặt nhi tử khó coi, không ngừng cố gắng giải thích: “Tam thẩm của con nói, lúc này không cho Tam thúc nạp thiếp, quay lại sẽ chọn một nha hoàn bên người thân gia sạch sẽ cho Tam thúc, vậy không phải tốt hơn sao?”
Vậy không phải... tốt hơn sao?
Lâu Khánh Vân thật sự không biết nên nói chuyện thế nào với mẫu thân vĩnh viễn ngây thơ của hắn. Người nào cũng nói mẫu thân của hắn là Trưởng công chúa Tuy Dương có ca ca ruột thịt duy nhất làm Hoàng đế, địa vị này đáng tôn sùng thế nào, thân phận này cao quý ra sao. Chỉ là thế nhân không biết, mẫu thân này của hắn, nói dễ nghe một chút là thật ngây thơ kêu trời, nói khó nghe chính là khờ dại.
Tốt bụng gây chuyện rối ren, cố tình bản thân còn không có chút tự giác nào, luôn để cho người ta lợi dụng chưa nói, còn thường xuyên cho rằng mình làm chuyện tốt.
Bất quá đây cũng không kỳ quái cho lắm, bởi vì Trưởng công chúa Tuy Dương cũng không phải lớn lên trong cung, mà theo ngoại tổ đi đến vùng nông thôn ở Giang Nam cho tới bảy tám tuổi mới được đón về cung phong Trưởng công chúa. Sau khi bà trở về cung, mẫu phi của bà tự cảm thấy thẹn, bởi vậy lại không nỡ quản giáo, vì thế mới được dưỡng thành kiểu người "dầu muối không biết". Tính tình của bà ôn hòa dường như không bao giờ biết giận, ai ở trước mặt bà khóc lóc một chút là bà mềm lòng ngay, thậm chí không tiếc dốc túi tương trợ. Bà mặc kệ giúp người ta như vậy có đúng hay không, đương nhiên, có lẽ căn bản bà cũng phân không rõ cái gì mới là đúng.
“Nương, vì lý do gì mà ngài có thể làm như vậy chứ? Nữ nhân Tam thúc muốn nạp có thể giống với nữ nhân Tam thẩm đưa cho hay sao? Ngài, ngài sau này có thể đừng nhúng tay vào chuyện nhà của Tam thúc được không?”
“Ta...”
Trưởng công chúa Tuy Dương thấy nhi tử lại tức giận, mấu chốt là bà còn chưa biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào, mũi đau xót, ủy khuất cúi đầu, chỉ một chốc lát mà trong mắt đã đong đầy nước mắt. Mặc dù đã có chút tuổi, nhưng bộ dáng lã chã chực khóc vẫn làm bà trông thật đẹp.
Mắt thấy lại có nguy cơ vỡ đê, Lâu Khánh Vân xua xua tay nói: “Được được, ngài ngàn vạn lần đừng khóc, coi như nhi tử nói sai rồi, sau này nhi tử không nói gì nữa là xong.” Hắn cũng không muốn vừa trở về liền chọc mẫu thân khóc nên lập tức nhận sai.
Trưởng công chúa Tuy Dương nhìn nhi tử, cũng biết nhi tử hiếm khi về phủ nên khóc sướt mướt cũng không tốt, bèn dùng khăn tay chậm chậm khóe mắt, sau đó sai người dâng trà cho nhi tử.
Lâu Khánh Vân cúi đầu nhìn móng tay của mình. Đột nhiên lọt vào tầm mắt hắn là một bàn tay với móng sơn màu đậu khấu đỏ tươi trao chén trà cho hắn. Lâu Khánh Vân nhìn theo cái tay kia hướng dần lên trên, đầu tiên là ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh biếc mạ vàng, cổ tay đeo một đôi vòng vàng khắc hoa văn cát tường, trên thân mặc một váy dài màu đỏ thắm với hoa văn phú quý, dáng người quyến rũ, mặt cũng không tệ lắm nhưng tô trét quá đậm, mặt trắng môi đỏ mắt đen, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ khủng bố. Kinh khủng nhất là nữ nhân này đang ân cần dán người vào hắn, thanh âm cũng thập phần kỳ ảo, ngữ điệu ra vẻ ôn nhu, chỉ nói một câu đã khiến cho da đầu hắn tê dại: “Thế tử thỉnh dùng trà.”
Lâu Khánh Vân căng da đầu tiếp nhận chén trà, hướng mẫu thân nhìn một lát rồi hỏi: “Đây là ai?”
Trưởng công chúa Tuy Dương vội vàng trả lời: “Đúng rồi, đây là người Nhị bá mẫu của con tặng cho con để làm tỳ thiếp đấy, gia thế trong sạch, bộ dáng cũng được, biết cách hầu hạ. Nếu con thích thì hôm nay liền đem nàng ta về viện của con đi.”
“...”
Lâu Khánh Vân buông chén trà, tựa hồ có loại xúc động muốn tông cửa xông ra, nhưng cố tình ả kia không biết nhìn sắc mặt, còn cúi đầu hành lễ thật sâu, muốn đem bộ ngực cọ vào cánh tay hắn. Đẩy ra ả ta, Lâu Khánh Vân rốt cuộc nhịn không nổi, thở ra một hơi rồi nói với mẫu thân: “Nếu người này biết cách hầu hạ thì mẫu thân cứ lưu lại bên người mà dùng. Trong nha môn còn có việc, con liền về trước.”
Trưởng công chúa Tuy Dương thấy nhi tử vừa trở về đã muốn đi, vội vàng đuổi theo ủy khuất nói: “Khánh Vân, con làm sao vậy? Tại sao vừa trở về rồi lại muốn đi chứ? Có phải không thích nàng ta hay không? Không sao cả, nếu con không thích ta cũng không cần nàng ta. Trong phòng ta còn có nhiều đứa rất xinh đẹp, đều để con tuyển chọn, được không?”
Trong lòng Lâu Khánh Vân sinh ra một loại cảm giác thập phần vô lực. Đúng lúc này, Vệ Quốc Công Lâu Chiến từ bên ngoài đi vào: “Đây lại làm sao vậy?”
Lâu Chiến đã gần năm mươi tuổi, hai bên vành tai tuy đã có tóc bạc, nhưng dù sao cũng xuất thân binh nghiệp, bước đi vẫn uy vũ sinh phong, bộ dáng thập phần oai hùng. Gương mặt Lâu Khánh Vân thật ra giống Trưởng công chúa nhiều hơn, không có nét cương nghị của Lâu Chiến.
Trưởng công chúa Tuy Dương thấy phu quân tiến vào liền chạy ra đón, còn chưa nói lời nào thì nước mắt đã rớt xuống: “Tướng công đã về. Khánh Vân vừa mới về phủ lại muốn đi rồi, ngài giúp ta lưu hắn lại. Đã bao lâu không trở lại, sao có thể vừa về liền đi chứ!”
Lâu Chiến cúi đầu nhìn bộ dáng khóc thút thít của thê tử, đẹp thì đẹp đó nhưng không thể làm người ta vui nổi, thở dài nhìn nhìn Lâu Khánh Vân nói: “Mẫu thân ngươi suốt ngày nhắc ngươi mãi. Chuyện trong nha môn cứ để đó đã, buổi tối hôm nay ở lại trong phủ đi.” Nói xong lại quay đầu an ủi Trưởng công chúa Tuy Dương: “Phu nhân lo liệu việc nhà cả một ngày cũng mệt mỏi rồi. Nhìn mặt nàng lấm lem hết rồi kìa, mau đi rửa mặt chải đầu, không thôi sẽ không xinh đẹp.”
Trưởng công chúa Tuy Dương nín khóc mỉm cười, ở trong lòng ngực trượng phu ngượng ngùng một phen rồi ngoan ngoãn theo ma ma đi vào nội gian. Lâu Khánh Vân nhìn phụ mẫu âu yếm nổi da gà đầy người.
Thấy thê tử đã vào trong, Lâu Chiến mới quay đầu lại nhìn Lâu Khánh Vân, lời nói thấm thía: “Đừng hung dữ với nương của ngươi, tính tình này của nàng sửa không được đâu.”
Lâu Khánh Vân thở dài, không muốn cùng "Cuồng ma hộ thê" thảo luận vấn đề này. Lâu Chiến lại không muốn từ bỏ cơ hội giáo dục nhi tử, tiếp tục dạy bảo: “Nói đúng ra nương của ngươi cũng không sai, trong phòng ngươi cũng nên thêm người. Vào lúc ta bằng tuổi ngươi đang ở trên chiến trường chém giết, không có điều kiện thú thê. Nhưng hiện giờ ngươi có điều kiện lại không lợi dụng, cho dù chưa cưới vợ thì cũng nạp vài cái thiếp để chơi cũng được vậy? Trong phòng sẽ nóng bỏng náo nhiệt hơn không phải sao? Ngươi nếu chiều theo ý của nương ngươi thì nàng sẽ không cả ngày nhìn chằm chằm chuyện này, đúng hay không? Ngươi phải sớm một chút sinh cho nàng vài tôn tử, nàng liền càng không còn phải lo, đúng hay không?”
Lâu Khánh Vân lạnh lùng liếc lão cha nói: “Nếu là cưới một người giống nương của con, thời khắc đều phải hống sủng, con tình nguyện cả đời độc thân!”
Tuy rằng đây là lời giận dỗi mà nói, nhưng trong lòng Lâu Khánh Vân ít nhiều gì cũng có ý tưởng như vậy. Hắn thật sự rất khó tưởng tượng, cưới về một nữ nhân giống y như mẫu thân để trong phòng, cuộc sống thật không còn gì thú vị.
Nghe nhi tử nói vậy Lâu Chiến liền không vui, đè thấp thanh âm nhíu mày giáo huấn: “Nói gì thế? Nương của ngươi như vậy thì có sao đâu? Nàng thật ôn nhu giải ý, khuynh quốc khuynh thành. Mãi đến ba mươi tuổi ta mới cưới nàng, khi đó nàng mới mười lăm tuổi, kiều diễm như hoa... Ta không sủng nàng còn có thể sủng ai chứ? Ngươi đừng ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia, chỉ biết nói mà không thực hành, có năng lực thì ngươi cưới người nào lợi hại về đi!”