Tĩnh tỷ nhi nghe người gác cổng nói Vương thị nháo tới cửa bèn đến núp sau núi đá giả ở tiền viện nghe ngóng, thấy tiếng ồn ào ngoài cửa đã ngưng mới dám ló đầu ra xem, gặp Tiết Thần đi tới liền tiến ra hỏi: “Bà ta đi rồi?”
Tiết Thần thở dài than: “Đi rồi. Muội nói coi, muội là một tiểu thư chân chính thì sao lại sợ bà ta như vậy?”
Tĩnh tỷ nhi cũng biết bản thân quá nhát gan vô dụng, thẹn thùng cúi đầu giải thích: “Đại khái là khi còn nhỏ bị giáo huấn nhiều quá nên sợ tới bây giờ.”
Tiết Thần nghe nàng giải thích như vậy mới nhớ tới Tiêu thị đã từng nói qua, khi còn nhỏ Tĩnh tỷ nhi vừa sinh hạ đã bị Ngụy lão phu nhân ôm đi giáo dưỡng bên người, hiện giờ, nàng ta biến thành bộ dáng nhát gan như vậy nhất định là có nguyên nhân, bèn hỏi dò: “Sao nào? Khi còn nhỏ muội bị bọn họ đánh dữ lắm à?”
Tiết Thần chỉ tính thử hỏi một chút, ai ngờ Tĩnh tỷ nhi lại gật đầu kể: “Vương thẩm không đánh nhưng lão phu nhân sẽ đánh. Lúc ấy muội bị dưỡng bên người lão phu nhân, lão phu nhân giáo quy củ đặc biệt nghiêm khắc, từ lúc muội vừa biết đi đã bị lão phu nhân dạy quy củ.”
Hai người vừa đi vừa nghe Tĩnh tỷ nhi thuật lại chuyện lúc nhỏ. Tiết Thần nhìn sườn mặt của Tĩnh tỷ nhi, thật xinh đẹp đoan chính thanh nhã, mười phần là bộ dáng của một tiểu thư khuê các, lại không ngờ đã phải trải qua tuổi thơ như vậy. Ánh mắt Tĩnh tỷ nhi mê ly nhìn về phía phương xa, tựa hồ đang đắm chìm vào bên trong hồi ức.
“Muội ở bên người lão phu nhân sáu năm, thật sự không biết ăn no là cảm giác thế nào -- lão phu nhân nói nữ hài nhi không thể quá mập, vì thế một ngày cũng chỉ cho muội ăn một bữa. Muội vừa biết đi là đã bắt đầu phải học quy củ ngay, động tác không đúng thì lão phu nhân liền dùng roi mây đánh. Lúc muội sáu tuổi mà vóc dáng như hài tử ba bốn tuổi, gầy đến nỗi da bọc xương. Lão phu nhân ngụ tại tổ trạch ở Đại Hưng, không cho nương gặp muội, sau khi nương nghe người khác nói muội chịu tội quá thảm bèn dẫn người cường ngạnh xông vào tổ trạch gặp muội rồi mang muội rời khỏi người của lão phu nhân. Sau đó, lão phu nhân đặc biệt nổi giận bèn dọn về Uyển Bình ở cùng với chúng ta, suốt ngày không phải ngược đãi muội thì chính là kiếm chuyện với nương. Cha muội thì mặc kệ, trong lòng chỉ có thanh mai trúc mã của ông ta, đúng vậy, chính là thân mẫu của Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi. Cho nên sau khi cha muội chết, nương nhất định không chịu lưu lại Ngụy gia thủ tiết cho cha, phải nhờ vào rất nhiều quan hệ mới xin được a di làm Nam Bình Vương phi ở Mạc Bắc dâng sổ con đưa tới hậu cung, lấy danh nghĩa công thần thỉnh Hoàng Thượng ban cho Thánh chỉ tứ hôn.”
Hóa ra trong chuyện này còn có một tầng quan hệ như vậy, Tiết Thần chỉ nghe một chút liền cảm thấy Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi sống thật sự quá khổ, bèn châm chước hỏi: “Lão phu nhân kia vì sao phải hành hạ hai người như vậy? Một người là tức phụ, một người là đích tôn nữ của bà ta, thật không đáng mà.”
Tĩnh tỷ nhi hoàn toàn mở rộng cửa lòng với Tiết Thần giải thích: “Chỉ bởi vì nương là Huyện chủ, lão phu nhân sợ nương không nghe lời, có tư tâm, bèn nghe theo lời mẫu thân của Quản di nương xúi giục, bắt nương phải đưa muội cho lão phu nhân giáo dưỡng. Mẫu thân của Quản di nương cùng lão phu nhân thân như tỷ muội, trong lòng lão phu nhân cũng chỉ nhận bà ta là thông gia, cũng vì Bắc Tĩnh Quận vương phủ căn bản không cho lão phu nhân lợi gì. Lúc trước cha muội cưới nương bởi vì Ngụy gia cho rằng nương có thể nhờ mẫu gia trợ giúp cho quan đồ của Ngụy gia, vì thế mới khuyên cha muội cưới nương làm chính thê, để người mà cha muội thích là Quản di nương làm thiếp thất. Nhưng sau khi thành thân, Ngụy gia phát hiện nương muội căn bản không có chút hữu dụng gì, bọn họ liền cảm thấy bị lừa, lại sợ thân phận Huyện chủ của nương nên muốn giữ muội để làm con tin. Dù cho muội và nương làm bất cứ chuyện gì thì Ngụy gia đều thấy không tốt. Cha muội và hai thúc thúc thời trẻ bởi vì không hợp nên phân gia, chỉ có tổ trạch ở Đại Hưng là để cho lão phu nhân cư trú, nhưng sau khi cha muội chết, lão phu nhân đứng ra lấy một nửa gia sản cho Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi, một nửa còn lại thì bọn họ đều nuốt hết.”
Tiết Thần nghe xong không khỏi lắc đầu than: “Trên đời này, nhân tâm quả nhiên rất là đáng sợ.”
Nàng nghe Tĩnh tỷ nhi kể lại chuyện xưa, bèn hồi tưởng lại đời trước của mình -- mặc dù nàng rất vất vả, nhưng bởi vì nàng nắm hết mạch máu kinh tế của Trường Ninh Hầu phủ nên Tống An Đường và Úc thị cũng không dám đối xử quá đáng với nàng; nếu không phải nàng còn có điểm hữu dụng, phỏng chừng kết cục cũng giống y như Tiêu thị. Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, nếu Ngụy Thanh còn sống thì không biết Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi còn phải ở Ngụy gia chịu tội đến độ nào?
Hôm nay Tĩnh tỷ nhi như được trút bầu tâm sự, liền kéo Tiết Thần đến hoa viên ngồi ở bàn đu dây tiếp tục kể lể: “Thật ra những chuyện đó còn chưa thấm vào đâu, chuyện quá phận nhất muội còn chưa thuật lại đấy.”
Tiết Thần cảm thấy nãy giờ mình thật sự đã được mở rộng tầm mắt, thế nhưng còn có phần chưa nói hết.
“Ngụy gia lão phu nhân là người đặc biệt... thích dùng quy củ ép chết người ta! Thật bất công, quy củ nói ra từ trong miệng bà ta chính là dùng để gây tai họa cho người mà bà ta không thích. Lúc cha muội vừa mới chết, tỷ biết bà ta nói sao với nương không? Bà ta bảo nương nên tuẫn táng chung với cha muội, nói nếu nương là một nữ tử cương cường thì phải tự vận trước mộ cha muội, nói rằng nếu nương không làm như vậy thì bà ta sẽ đi khắp nơi cho mọi người biết nương không giữ phụ đạo, vân vân... Sau khi nương mãn tang cha muội xong bèn kiên trì muốn tái giá, lão phu nhân liền lan truyền ra bên ngoài nương là Dâm phụ linh tinh gì đó. Mẫu gia của lão phu nhân nhiều tỷ muội, đa số đều là những kẻ "bảy đại cô tám dì cả", đoạn thời gian đó bọn họ thay phiên đến trước sân viện của nương mắng chửi, phun ra toàn những lời khó nghe. Nương muội thật sự chịu không nổi bèn mướn hộ vệ đem về thì bọn họ mới ngừng nghỉ. Hiện giờ hồi tưởng lại, đoạn thời gian đó thật sự không biết phải chịu đựng như thế nào.”
Tiết Thần thật không biết nói gì cho phải. Đúng là không thể ngờ Ngụy gia kia lại là một đám "cực phẩm" như vậy, cũng khó trách sẽ cho ra kiểu tức phụ như Vương thị, người hơi bình thường một chút mà vào ở nhà bọn họ chắc chắn sẽ trở thành dị giống.
"Nếu lão phu nhân kia thích Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi như vậy, tại sao không đem các nàng dưỡng ở bên người? Lại để các nàng theo nương muội đi tái giá, bà ta có thể bỏ được sao?”
Tĩnh tỷ nhi dựa vào lưng ghế của bàn đu dây, ngửa đầu nhìn vòm hoa phía trên thở ra một hơi: “Đấy là cách lão phu nhân ứng phó với nương của muội. Bà ta nói, một nửa gia sản của cha muội đã cho Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi, Ngụy gia không nên tiếp tục dưỡng các nàng, thân phụ mẫu của các nàng đều không còn nữa, nương muội là đích mẫu thì phải gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng các nàng, nhất định phải đẩy các nàng cho nương, để cho cả đời của nương đều bị Quản di nương đè nặng trên đầu. Lão phu nhân cảm thấy làm như vậy sẽ khiến nương thời thời khắc khắc đều không thoải mái. Mới đầu nương muội thật muốn tung hê "được ăn cả ngã về không", nhưng lại cảm thấy Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi vẫn còn là hài tử, ân oán của trưởng bối thật sự không quan hệ đến các nàng, vì thế mới đồng ý cho các nàng theo bên người. May mắn Tiết phụ thân là người rất tốt, gặp được Tiết gia của tỷ thật sự là may mắn nhất đời này của nương và muội.”
Tiết Thần nghe Tĩnh tỷ nhi nói lời này chỉ cảm thấy đặc biệt chua xót. Nàng không nói gì chỉ an tĩnh bắt chước Tĩnh tỷ nhi dựa đầu vào lưng ghế mây của bàn đu dây nhìn lên vòm hoa, sau đó thủ thỉ cùng nhau nói chuyện phiếm cả một buổi chiều.
*Đăng tại Wattpad*
Bên trong biệt cung ở Tây Sơn, bởi vì Đế vương giá lâm mà đề phòng rất nghiêm ngặt -- năm bước một đội binh, ba bước một trạm gác.
Hoàng Thượng vừa thảo luận xong chính sự với các đại thần bèn lưu Thái Tử và Lâu Khánh Vân ở lại. Hai biểu huynh đệ liếc nhau, trong mắt nghi vấn: Tìm ngươi hay tìm ta?
“Kí Minh à.” Hoàng đế mở miệng, kêu đến là tên của Lâu Khánh Vân. Thái Tử nhẹ nhàng thở ra, "vui sướng khi người gặp họa" nhìn hắn. Hai biểu huynh đệ bọn họ từ nhỏ rất thân thiết, thân đến độ có thể cùng nhau gây họa.
Lâu Khánh Vân tiến lên một bước: “Thần có mặt.”
Hoàng Thượng ước chừng khoảng hơn bốn mươi, nhìn rất là quắc thước, xua xua tay nói với Lâu Khánh Vân: “Được rồi, không có người ngoài không cần đa lễ.”
Lâu Khánh Vân cũng là kẻ thức thời, nghe Hoàng Thượng nói xong cũng không rối rắm, ngẩng đầu cười cười với Hoàng Thượng hô: “Cữu cữu, có chuyện gì thế ạ?”
Vốn dĩ hắn không hỏi tới còn đỡ, vừa hỏi là Hoàng Thượng liền cảm thấy mất khẩu vị, nỗi phiền muộn trong lòng vì bị muội muội nhà mình mè nheo mãi liền trỗi dậy, ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn bắt đầu mắng: “Chuyện gì? Tiểu tử ngươi còn dám hỏi ta chuyện gì? Nương của ngươi cứ lải nhải đến nỗi tai của ta sắp mọc kén luôn rồi. Ngươi nói coi, một thằng nhãi ranh đã hai mươi mấy tuổi như ngươi sao lại không lo thành thân đi hả? Tốt xấu gì cũng chọn một người đem về chứ! Lớn tuổi như vậy mà bên người một nữ nhân cũng không có, ngươi không sợ "nghẹn" hỏng hay sao?”
Trong lúc không có người ngoài, Hoàng đế chính là nói chuyện với Lâu Khánh Vân kiểu này, tựa như một cữu cữu bình thường. Mà cũng thực hiển nhiên, những lời này cũng không phải lần đầu tiên cữu cữu nói, bởi vì Hoàng đế vừa mở miệng là Thái Tử bên cạnh liền mím miệng cười trộm.
Lâu Khánh Vân mũi mắt xem tâm chờ cữu cữu nói xong toàn bộ, đây là phần hiếu tâm của hắn với cương vị là thần tử và ngoại chất nhi. Hoàng Thượng phải gánh áp lực rất lớn, cũng nên để ngài thường thường tìm người phát tiết, hắn chỉ cần lẳng lặng đứng bất động, chờ ngài mắng đến mức không còn hứng để mắng nữa là xong.
“Hả? Cả triều văn võ, nhiều người như vậy có biết bao nhiêu khuê nữ, chẳng lẽ ngươi không nhìn trúng một người nào sao? Ngươi cứ phí thời gian như vậy, không phải muốn bắt chước cha ngươi đấy chứ, ba mươi tuổi mới thành thân? Ông ta còn có lý do vì phải ra chiến trường nên cưới không được tức phụ, còn ngươi thì thế nào? Điều kiện tốt như vậy đều bày ra trước mặt ngươi, cơ hồ ngoại trừ Công chúa, tất cả nữ nhân còn lại đều tùy ngươi chọn lựa, ngay cả ta cũng không được tự do như ngươi, vậy mà rốt cuộc ngươi còn do dự nỗi gì?”
Lâu Khánh Vân biết, nhất định là mẫu thân nhà mình lại ở trước mặt Hoàng Hậu khóc lóc kể lể, nàng cùng Hoàng Hậu nhắc mãi, Hoàng Hậu lại cùng Hoàng Thượng nhắc mãi, sau đó Hoàng Thượng không chịu nổi phiền toái, lại muốn duy trì tình nghĩa huynh muội, cũng muốn duy trì cảm tình phu thê, vì thế liền đem toàn bộ oán khí này rải lên trên đầu của hắn. Thấy Lâu Khánh Vân giống như cái đầu gỗ đứng yên một chỗ không nói một lời, Hoàng đế chỉ cảm thấy ngài đang "một quyền đánh vào bịch bông", không đau không ngứa không dễ chịu, đập bàn một cái cả giận quyết định: “Nếu ngươi cứ chần chừ như vậy, ta nhất định phải tứ hôn cho ngươi, đến lúc đó tốt xấu gì cũng đừng trách ta!”
Lâu Khánh Vân lúc này mới có chút phản ứng, nâng cái đầu tôn quý lên nhìn Hoàng Thượng, lại vẫn không nói lời nào, trên mặt với biểu tình "ngài vô cớ gây rối" quả thực làm Hoàng đế điên cuồng. Thái Tử biết được chuyện không phải ảnh hưởng đến mình mới dám lên tiếng góp lời: “Ai nha, phụ hoàng sớm nên làm như vậy. Kí Minh chính là đầu lừa ngoan cố "nắm không đi, đánh lùi lại", nếu ngài tứ hôn cho hắn sớm mấy năm thì bây giờ chất nhi của nhi thần đã đi tung tăng rồi. Bất quá nếu muốn tứ hôn, vậy nhi thần cũng nên đưa ra một vài đề cử, nhi thần nhớ rõ lúc trước Tể tướng có nhắc qua nhà ông ấy có một tôn nữ, còn Tín Quốc công thì nhà có một đích tiểu thư, còn có nhà... nhà kia...”
Thái Tử liên tiếp đề cử một tràng, không chỉ Lâu Khánh Vân mà ngay cả Hoàng Thượng đều phát ngốc bèn lạnh mặt mắng Thái Tử: "Không phải ngươi là một Thái Tử à? Vì sao cả ngày chỉ cân nhắc nhà đại thần có mấy khuê nữ? Chính sự không lo làm có phải hay không?”
Thái Tử chán nản. Rồi, đúng là tự dẫn lửa thiêu thân! Vội vàng ngậm miệng lại im thin thít.
Lâu Khánh Vân bị đôi phụ tử này làm cho tức giận đến gan đau, cố tình cả hai đều là người hắn đắc tội không nổi, sợ hai phụ tử thật sự lập kế hoạch đem bán hắn đi bèn vội vàng mở hé cõi lòng: “Cữu, ca, xin hai người đừng đề điểm uyên ương quá mức, ai nói con không coi trọng người nào? Con chỉ là không nói cho nương biết thôi. Hai người ngẫm lại tính tình nương của con mà coi, nếu biết con coi trọng cô nương nhà ai, còn không ba ngày hai lần đi đến nhà người ta xem xét hay sao? Đừng dọa nương tử tương lai của con để nàng sợ quá bỏ chạy, đến lúc đó con tìm các người bắt đền đấy!”
Hoàng Thượng cùng Thái Tử vừa nghe -- Trời thần ơi, thật sự có sao?!
Thái Tử tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Nè, đệ đừng tùy tiện qua loa lấy cớ, chuyện này phụ hoàng nói là làm thật đấy.”
Lâu Khánh Vân không để ý đến Thái tử, chỉ lườm hắn một cái. Thái Tử nhìn thấy, đây hình như là thật rồi! Nhất thời trong lòng như có hàng trăm móng vuốt đang cào, tò mò muốn mệnh, rốt cuộc là cô nương nhà ai có thể làm tên lông bông này thông suốt?
Mà bên kia, biểu tình của Hoàng Thượng lại rất bình tĩnh, Hoàng Thượng sở dĩ là Hoàng Thượng, chứng tỏ ngài có lòng dạ rộng lớn thân thể vững vàng cùng tâm tư trầm ổn hơn người bình thường. Vì thế ngài chỉ ra lệnh: “Ngươi nói cho ta nghe nhà ai, ta bảo đảm không nói cho nương của ngươi.”