Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 94: Thần nói phải có ánh sáng



Trong tay Dung Duyệt cầm một bông hồng, ngón tay mảnh khảnh lướt qua khiến những cánh hoa khô rơi vào lòng bàn tay ấy.

“Thật ra em không cần phải quan tâm quá nhiều đến những điều ba anh nói.” Thẩm Miên lùi xe, mắt nhìn gương chiếu hậu. “Anh không thấy em có vấn đề gì cả.” 

Xe dừng lại. Sau khi xuống xe, Dung Duyệt đi thẳng về phía thùng rác. Hắn ném những cánh hoa rơi vào trong đó, rồi nghiền nát sinh mệnh mang sắc đỏ dần biến đen, rải xuống vực sâu mục ruỗng. “Anh thật sự cảm thấy em bình thường à?”

Thẩm Miên không chút do dự: “Đúng thế.”

Dung Duyệt nghe xong lời xác nhận của Thẩm Miên, không nhịn được mà nở một nụ cười kì lạ.

“Dung Duyệt…”

Dung Duyệt nắm tay anh, đột ngột chạy thật nhanh chẳng vì điều gì. Thẩm Miên lảo đảo, nhanh chóng điều chỉnh bước chân của mình mới không bị té ngã.

“Anh có thấy không?” Dung Duyệt hỏi anh.

Thẩm Miên thấy hắn ngẩng đầu, ngửa bàn tay trống không như đang nghênh đón điều gì. Anh nhìn về phía trước Dung Duyệt, nơi đó ngoài con đường duy nhất thì không còn thứ gì khác. Bọn họ chạy đến giữa con đường ấy, bóng đêm càng khiến con người ta hỗn loạn như bóp chặt cổ người nhìn.

Dung Duyệt chỉ vào hoa viên tối nhất trong tiểu khu: “Em thấy hàng ngàn con đom đóm vụt lên khỏi mặt đất, chúng tỏa sáng lấp lánh, sau đó bay về phía bầu trời.”

Mà trong mắt Thẩm Miên, nơi đó chỉ có bóng tối, hoàn toàn tối đen, như thể nuốt trọn mọi thứ.

Dung Duyệt kéo anh về nhà, hắn bò lên giường, vén rèm cửa sổ phòng ngủ.

Ngoài tòa cao ốc, ánh sáng của thành thị vĩnh viễn bị dập tắt.

Ánh mắt Dung Duyệt vừa tha thiết lại vừa điên cuồng hướng ra bên ngoài. “Phía chân trời, có vô số thiên thần đang ở đó, họ bị người sau lưng đẩy xuống. Đầu các thiên thần hướng xuống dưới, không thể tung cánh. Thế nhưng dù đang cận kề với cái chết, vẻ mặt của bọn họ lại rất yên bình, vô cùng thiêng liêng.”

Thẩm Miên nghe hắn kể thì mường tượng ra một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp trong tâm trí.

Dung Duyệt vén chăn, vẻ mặt chợt trở nên dịu dàng: “Cành hồng ban nãy không hề úa tàn, nó vẫn nằm đây, gai vẫn lan tràn.”

Anh có thể thấy không? Câu chuyện cổ tích của thế giới này.

Nếu như anh biết, anh còn có thể nói em bình thường, không cần phải thay đổi sao?

Dung Duyệt vươn tay đến bên tai Thẩm Miên khiến anh sửng sốt, rụt cổ theo bản năng.

“Nhìn xem, tinh linh trên vai anh mỉm cười với em.” Dung Duyệt nở một nụ cười xinh đẹp lại tịch mịch, thê lương: “Nói cho em biết, anh có nhìn thấy những thứ này không? Sau đó nói với em, anh thực sự cảm thấy em là người bình thường sao?”

Thẩm Miên ngẩn người.

Dung Duyệt không tiếp tục đề tài này nữa, hắn cầm áo ngủ rồi đi vào nhà tắm. “Em đi tắm, ngày mai em sẽ tự đi gặp Tịch Mộ.”

Chỉ còn mình Thẩm Miên trong phòng ngủ, anh thỉnh thoảng vén chăn lên, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng dù có nhìn ngắm bao lâu đi chăng nữa, điều anh cảm nhận được chỉ là những sắc thái đơn điệu.

Buổi tối lúc ngủ, Dung Duyệt quay lưng về phía Thẩm Miên, không nói lời nào.

Thẩm Miên không nhịn được, vươn tay đẩy lưng hắn một cái, Dung Duyệt vẫn không có phản ứng. Thẩm Miên thấy thế, kéo cổ áo đối phương xuống, hôn lên gáy hắn.

“Ừm.” Dung Duyệt cuối cùng cũng có phản ứng, rên một tiếng rồi xoay người lại.

Rốt cuộc Thẩm Miên đã có thể nhìn thấy mặt đối phương, anh véo má hắn một cái.

Dung Duyệt bắt lấy tay anh.

Thẩm Miên nhìn vẻ mặt khó chịu của Dung Duyệt, không biết nên vỗ về thế nào, chỉ có thể hôn lên trán hắn.

Dáng vẻ của anh trông thật vụng về.

Cuối cùng Dung Duyệt cũng cười thành tiếng. “Ngủ đi.”

Thẩm Miên ôm Dung Duyệt, vùi đầu vào ngực hắn.

Dung Duyệt xoa mái tóc mềm mại của anh, dở khóc dở cười: “Tư thế này rất khó ngủ.”

“Không sao.” Anh lí nhí nói.

“Vậy ngủ đi.”

Có lẽ hơi thở của Thẩm Miên mang lại cảm giác an tâm, Dung Duyệt ngủ rất nhanh.

Thẩm Miên nghe tiếng hít thở của Dung Duyệt ngày càng đều mới buông ra, anh vuốt mặt Dung Duyệt, nói ra lời từ tận đáy lòng. “Nếu thế giới của em kỳ ảo đến vậy, liệu sẽ có ngày em mê muội không muốn về nhà, cứ thế bỏ lại anh không?”

Bóng đêm bao trùm, không ai trả lời vấn đề của Thẩm Miên.

Dung Duyệt sóng vai cùng Thần xem hoàng hôn bên vách đá.

“Ngươi có biết, những lúc cô quạnh, bất lực cần tìm kiếm sự an ủi, con người ta đều muốn ngắm hoàng hôn không?” Thần nói.

Dung Duyệt nheo đôi mắt thỏ, con ngươi màu đỏ còn rực rỡ hơn cả nắng chiều. “Đây là lần cuối cùng tôi gặp ông.” Hắn đáp.

Thần nhìn gò má hắn, túm lấy tai hắn.”Ta sẽ nhớ ngươi.”

Dung Duyệt gật đầu.

Bởi vì động tác quá mạnh, mũ trên đầu hắn rơi xuống vách núi.

Thần búng tay một cái, chiếc mũ kẹo sặc sỡ xuất hiện trong tay hắn. Ông ta trịnh trọng đội mũ cho chú thỏ yêu thích nhất của mình. “Chỉ khi ngươi rời khỏi thế giới của ta, trở thành nô lệ của ta, ta mới có thể quan tâm ngươi, ngươi mới không thể nhìn thấy các sủng vật của ta.” 

“Được.” Hắn không có quá nhiều phản ứng.

“Đáng giá không?”

“Hết thảy đều đáng giá.”

Vừa dứt lời, một con bướm bay lên bầu trời, nó lộng lẫy không gì sánh bằng, phản chiếu dưới bầu trời đỏ rực như lửa, đôi cánh màu xanh lam tỏa sáng lấp lánh.

“Tình cảm là điều tuyệt đẹp, người cũng đẹp, vẻ đẹp không cần cân đo đong đếm hay thay đổi, bản thân nó đã đáng giá với tất cả.”

Thần hôn lên trán hắn.

Dung Duyệt nhảy xuống vách núi.

Bên lề thế giới, thiên thần đang rơi xuống.

“Cảnh tượng này thật sự quá đẹp.”

Nhưng cũng quá tàn khốc.

Dạo gần đây, mọi người trong đài truyền hình Lung thành đang sôi nổi thảo luận một chuyện. “Hình như Dung Duyệt nhìn sáng sủa hơn nhiều nhỉ?”

“Đúng vậy, trước đây tôi chào hỏi Dung Duyệt thì cậu ấy chỉ mỉm cười lễ phép, nhưng dạo này tự nhiên lại đáp lại tôi, nụ cười cũng rực rỡ hơn hẳn.” Một anh chàng ôm mặt say mê nói.

Chị gái còn lại ríu rít: “Nhất định vì có người yêu!”

“Tôi lại không mong Dung Duyệt biến thành như vậy.” Biên đạo lầm bầm.

“Lão Lý, anh thích Dung Duyệt lạnh lùng với mình sao? Anh đúng là M!”

“Không phải.” Biên đạo im lặng trong chốc lát, không biết nên biểu đạt tình cảm của mình thế nào. “Trước đây không phải Dung Duyệt mang lại cảm giác rất đặc biệt à? Một khi trở nên hòa đồng, trái lại…” Bình thường?

Ý nghĩ vừa vô thức lóe lên trong đầu, biên đạo lập tức sợ đến ngậm miệng.

“Hôm nay mọi người vất vả rồi!” Tiếng Dung Duyệt truyền đến.

Biên đạo nhìn hắn đi ra từ phòng phát sóng trực tiếp, Dung Duyệt mặc âu phục, bề ngoài vẫn chói mắt như trước. Chỉ nhìn dáng vẻ này, Dung Duyệt không thể nào liên quan tới hai chữ “bình thường”. Thế nhưng biên đạo cảm thấy, dù lớp vỏ này vẫn như trước, nhưng linh hồn tận sâu bên trong như thể đã bị mang vào nhà vệ sinh cọ rửa.

Sau khi tan tầm, Dung Duyệt đi tìm Tịch Mộ.

Tịch Mộ mặc áo blouse trắng, đang nghỉ ngơi bên cửa sổ. Y thấy nét mặt Dung Duyệt tươi sáng hẳn lên, không khỏi nhoẻn cười. “Tôi chờ cậu đã lâu.”

Dung Duyệt nhìn y, đóng cửa phòng.

“Cuối cùng cậu cũng muốn nói tâm bệnh của mình cho tôi rồi à?” Tịch Mộ hỏi.

Dung Duyệt gật đầu.

Đây là một quá trình đấu tranh tâm lý rất dài.

Hắn có một trái tim bất an, muốn hủy diệt người mình yêu.

“Bắt nguồn vì…” Dung Duyệt ngập ngừng rất lâu. “Hai năm trước khi mất, mẹ tôi đột nhiên trở nên rất kì lạ, bà luôn nghi ngờ ba tôi ngoại tình, thậm chí còn theo dõi ông, không cho ông gặp gỡ người khác và chỉ được ăn những thứ bà làm. Hơn nữa mẹ tôi còn bị rối loạn phân ly*, bà thường quên mất ký ức trong thời gian gần, thậm chí khi đứng trước tủ lạnh, mở tủ ra lại quên mình muốn làm gì. Ngoài ra chứng đa nhân cách nhẹ khiến trạng thái tinh thần của bà ngày càng trở nên tồi tệ.”

*Rối loạn phân ly (trước kia gọi là Hysteria): là một nhóm các bệnh lý tâm thần thường gặp. Theo Phân loại bệnh của Tổ chức Y tế thế giới (ICD 10), rối loạn phân ly là hiện tượng mất một phần hoặc hoàn toàn sự hợp nhất giữ trí nhớ quá khứ, ý thức, đặc tính cá nhân với những cảm giác trực tiếp và sự kiểm soát vận động.

Dung Duyệt nói tiếp: “Đây hình như là bệnh di truyền, cả nhà tôi đều có người như vậy.”

Sau đó Dung Hoài không chịu được nữa, lại bị Hà Vân quyến rũ, bọn họ ở bên nhau lần đầu tiên.

“Khi đó, mẹ dẫn tôi đi theo dõi ba suốt 3 ngày.”

Lúc bọn họ cùng nhau đi vào nhà nghỉ, Doãn Tinh Tinh hoàn toàn sụp đổ, cô buông tay Dung Duyệt, lao ra đường cái.

Hắn đứng tại chỗ, nhìn mẹ mình nằm yên như một bông hồng nở rộ, rất lâu sau ba hắn mới chạy đến.

“Bà ấy là một người mẹ tốt, về sau không tốt nữa là do bệnh mà thôi.” Trong lòng Dung Duyệt, bà mãi mãi là một tiên nữ mở nắp dương cầm, tấu lên khúc tình ca.

“Tôi đã học được một bài học từ chuyện đó.” Dung Duyệt thú nhận suy nghĩ của chính mình.

Tịch Mộ hỏi: “Từ lúc đó cậu không còn tin vào tình yêu nữa à?”

Hắn nhếch miệng, cười quỷ dị.

Nếu như ý nghĩ của hắn chỉ dừng ở đó thì khác người ở chỗ nào chứ?

“Tình cảm mong manh như vậy, con người lại không đáng tin, bởi thế không nên đánh giá cao bất kỳ một mối quan hệ nào.” Dung Duyệt nói: “Lúc trước tôi đã bảo, chỉ cần Thẩm Miên không chọn tôi, tôi sẽ lùi một bước, làm một em trai tốt”.

Tịch Mộ: “Rõ ràng cậu không thực hiện đúng điều đó.”

“Có mà.” Hắn nói: “Trừ hồi niên thiếu tiễn anh ấy sang Anh, tôi thực sự không ổn, chỉ khóc lóc om sòm một lần, thời gian còn lại đều là anh ấy lựa chọn.”

“Cậu khiến cậu ấy lựa chọn.”

“Nhưng anh ấy vẫn chọn.” Dung Duyệt kiên quyết giữ lý lẽ của mình.

Tịch Mộ gật đầu: “Được rồi, bây giờ tôi đã hiểu cậu là người ngay thẳng, nói là làm.”

Dung Duyệt tựa vào ghế, tư thái thả lỏng. “Tôi đặt bí mật này ở chỗ anh, từ nay về sau, tôi sẽ thay đổi.”

Tịch Mộ ấn ấn bút bi trong tay, đánh giá người trước mặt.

Dung Duyệt ngồi thẳng dậy nhìn y: “Phương pháp trước đây anh bảo tôi thử, thuốc anh bảo tôi uống, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Hắn hỏi: “Có phải như thế tôi sẽ đạt được HE không?”

Tịch Mộ gật đầu, y đã hiểu ý của Dung Duyệt: “Chúc cậu hạnh phúc.” Y đứng lên, đi tới trước mặt Dung Duyệt, duỗi tay về phía hắn.

Dung Duyệt bắt tay y, mỉm cười thân thiện.

Bọn họ chưa từng trò chuyện vui vẻ như vậy.

Thấy đã đến giờ, Dung Duyệt nhanh chóng tạm biệt.

Vắt áo khoác lên tay, lúc đi ra cổng bệnh viện, hắn vô tình chạm mặt người trong nhà Tịch Mộ hôm đó. Cậu ta có mái tóc màu bạch kim, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh mặt trời, cả người như hòa vào trong nắng.

Dung Duyệt gật đầu với cậu ta, cậu ta cũng gật đầu lại với Dung Duyệt.

Bọn họ lướt qua nhau, người kia suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn hắn.

“Em xem, bệnh nhân ngoan cố nhất của anh đã hồi tâm chuyển ý, em cũng nên nhìn lại bản thân mình chút đi.” Tịch Mộ đút hai tay vào túi áo, vừa xem thường vừa đi về phía cậu ta.

Đối phương mỉm cười, một nụ cười khá thâm sâu. “Vậy ư?”

Trạng thái của Dung Duyệt dạo gần đây, dựa theo cách nói của Chu Ngạn Hiến thì chính là… Phật.

“Anh với Lâm Trí Viễn nên lựa thời gian mà nói chuyện thẳng thắn.” Dung Duyệt nói. “Không có chuyện gì là không thể nói rõ ràng.” Hắn nhét một tờ giấy cho Chu Ngạn Hiến: “Cố lên.”

Chu Ngạn Hiến: “…” Cái khỉ gì vậy, nếu không phải y không tin chuyện người ngoài hành tinh, y còn tưởng Dung Duyệt bị người ngoài hành tinh đổi não rồi.

Tất cả hành động và thay đổi của Dung Duyệt đều rơi vào mắt Thẩm Miên.

Anh thấy Dung Duyệt càng ngày càng cởi mở, thậm chí trở nên vô cùng săn sóc.

“Hôm nay anh phải tăng ca đúng không?” Dung Duyệt ở đầu bên kia điện thoại di động hỏi.

“Ừm… Đúng vậy.” Thẩm Miên chợt nghe thấy giọng hắn, còn chưa kịp phản ứng.

“Em nấu cơm chờ anh về nhà nhé?” Giọng Dung Duyệt dịu dàng như gió xuân.

Thẩm Miên lắc đầu: “Không cần, cứ để anh.”

“Vậy cũng được.” Dung Duyệt cười tắt điện thoại.

Đôi khi Thẩm Miên nghĩ, Dung Duyệt như vậy có thực sự tốt không.

Ít nhất thì bạn bè của em ấy càng ngày càng nhiều, nụ cười cũng ngày một rạng rỡ. 

Có lần Thẩm Miên đi tìm Diệp Kình, vừa lúc trông thấy Dung Duyệt đang ăn cơm với đồng nghiệp. Bộ dáng hắn vui vẻ, bình dị, gần gũi, ai nhìn cũng thấy lòng mình nở hoa khiến đồng nghiệp bên cạnh cũng vui lây. 

Ba anh thấy vậy, tạm thời không còn cớ gì để phản đối.

Chỉ là anh cảm thấy không đúng, tựa như trăng mọc giữa ban ngày, như nhà cao tầng xuống cấp thành nhà ngói, cũng như toàn bộ khung cảnh nguy nga mà con người dày công xây dựng đột ngột sụp đổ.

“A, đây là kẹo dâu.” Dung Duyệt đã nếm được mùi vị, hào hứng chạy tới khoe với Thẩm Miên.

Thẩm Miên nhìn đối phương, nhoẻn cười véo má hắn. “Tốt quá rồi, vị giác của em đang dần khôi phục.”

Dung Duyệt híp mắt cười, xinh đẹp vô cùng.

Nhưng Thẩm Miên lại cảm thấy cô đơn.

Anh không dám nói với Dung Duyệt chuyện này, chỉ có thể thảo luận với Diệp Kình.

Diệp Kình bình thường tuy hơi đần độn nhưng lúc này lại vô cùng lý trí. “Cậu cảm thấy đây không thực sự là Dung Duyệt, cậu cảm thấy thằng nhóc đang tự làm khổ mình, hoặc trong thân tâm cậu bị Dung Duyệt có bệnh hấp dẫn, tôi thấy cậu cũng có vấn đề.”

Thẩm Miên đấm lưng hắn một cái. “Em ấy không có bệnh.”

Diệp Kình: “…” Hắn chỉ muốn biểu đạt quan điểm của mình thôi mà.

“Thế nhưng nếu Dung Duyệt cảm thấy như vậy là tốt, tôi hẳn phải ủng hộ em ấy.”  Thẩm Miên mang bình nước, sau khi mở ra, điên cuồng rót vào họng.

“Hoặc là…” Diệp Kình đưa ra một giả thuyết khác: “Cậu cảm thấy Dung Duyệt trước kia chỉ yêu mình cậu, còn Dung Duyệt hiện tại không mang cho cậu cảm giác độc nhất vô nhị?”

Thẩm Miên sững sờ, sau đó chậm rãi lắc đầu. “Tôi biết Dung Duyệt yêu mình, không thể nghi ngờ.”

Nhưng bình thường là thế nào?

Bình thường của chúng ta là biểu hiện của số đông, không phải duy nhất.

Vì sao những người khác phải lấy tiêu chuẩn của bọn họ để áp lên Dung Duyệt?

Thỉnh thoảng Thẩm Miên vén rèm lúc nửa đêm, bên ngoài là cảnh tượng thành phố bình thường, nhàm chán tẻ nhạt. Nhưng Dung Duyệt có thể thấy thiên thần rơi xuống, thoát khỏi chúng sinh tướng, nhìn được vẻ đẹp bên lề thế giới.

Hoa hồng khô héo chẳng lụi tàn, nó chỉ chờ Dung Duyệt đến nói cho nó biết, cành lá của nó còn có thể vươn rộng.

“Ngủ thôi.” Dung Duyệt tắm xong, chuẩn bị lên giường.

Thẩm Miên nghe thấy giọng nói của hắn, rời khỏi khung cửa sổ. Anh trèo lên người Dung Duyệt, ngồi trên eo hắn. “Đừng lạnh lùng như vậy, nhân lúc đêm nay đang đẹp, đến thỏa mãn anh đi.” Anh bỏ mắt kính xuống, hôn lên tai Dung Duyệt.

Dung Duyệt nhìn thẳng anh, khẽ mỉm cười.

A, anh rất thích điều này.

Anh không biết ý nghĩa thật sự của nụ cười đó là gì, anh điên cuồng suy đoán tâm tư của em. Có lẽ anh vắt hết óc cũng không biết trong đầu em đang suy nghĩ điều gì, nhưng điều đó không ngăn cản anh vào giờ phút này, lạc trong ảo cảnh vì em.

“Chờ đã, để em tìm bao cao su.” Dung Duyệt nhớ ra.

“Không cần.” Thẩm Miên đẩy Dung Duyệt trở về.

Lúc Thẩm Miên không dùng bất cứ công cụ gì, trực tiếp nắm lấy thứ đó của Dung Duyệt, ngồi xuống, anh đau đến mức ngẩng cao đầu hít thở. Cần cổ anh thon dài, ưu nhã. Cơ bắp căng mịn, mạnh mẽ mà không quá cường tráng.

Dung Duyệt nhổm người lên, cắn cổ anh.

Nếu cắn anh là một con thú dữ nào đấy, có lẽ anh sẽ chết.

“Anh Thẩm.”

Một tiếng gọi này đủ khiến Thẩm Miên hưng phấn.

Đây không phải là cách gọi gì quá tình thú, nhưng ánh mắt Thẩm Miên vẫn tan rã vì đối phương.

Đến khi mệt mỏi, Thẩm Miên ngủ gục bên cạnh Dung Duyệt. Dung Duyệt vẫn đang hổn hển, hắn nhìn Thẩm Miên vì dục vọng mà càng thêm quyến rũ mê người.

Nếu không thế nhân sao có thể cảnh cáo, độc dược sẽ khiến người ta nghiện?

Dung Duyệt nhận sổ khám bệnh từ Tịch Mộ, lần thứ hai cùng Thẩm Miên đi tới nhà họ Thẩm. Sau cánh cửa, Thẩm Duệ đang đút tay vào túi quần chờ bọn họ.

Cuốn sổ bị nắm chặt, Dung Duyệt nở nụ cười còn bình thường hơn cả bình thường, quay đầu nhìn Thẩm Miên: “Chúng ta vào đi.”

Thẩm Miên mím môi, đối diện với Thẩm Duệ.

Đôi mắt lạnh băng như đang dấy lên ngọn lửa trắng.

Thẩm Duệ hướng về phía anh, vặn cổ.

“Đi thôi.” Bước chân của Dung Duyệt tiến về phía trước, chỉ là hắn mới bước được một bước thì không thể đi tiếp.

Thẩm Miên níu chặt tay hắn.

“Anh Thẩm?” Dung Duyệt nhìn anh ngờ vực.

“Chúng ta đi.” Nói xong, Thẩm Miên kéo Dung Duyệt bỏ đi không quay đầu lại.

Bước chân Dung Duyệt không vững. “Sao vậy?” Hắn nghĩ mãi mà không ra: “Em đã làm được rồi.”

Thẩm Miên nghe giọng hắn, đột nhiên quay đầu. Vẻ mặt anh hiếm khi dữ tợn, nhưng đôi mắt đỏ ngầu như sắp khóc. “Em đâu có bệnh! Tại sao phải cần chữa?”

Dung Duyệt sững sờ, kéo tay anh thật mạnh. “Anh đừng như vậy, chú đang chờ chúng ta.”

“Không cần!” Thẩm Miên dùng sức lôi Dung Duyệt đi, không để ý đến sau lưng đang xảy ra chuyện gì.

Dung Duyệt trầm mặc không nói, vẫn siết chặt tư liệu đựng trong bao da.

Thẩm Miên liên tục lôi hắn về phía trước mà chẳng có đích đến, thậm chí trong đầu anh chẳng suy nghĩ gì cả.

Ánh mặt trời chiếu xuống dòng nước hình vòng cung phun ra từ đài phun nước tạo nên cầu vồng.

Dung Duyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thẩm Miên, khẽ mỉm cười.

— “Đối với anh, em quan trọng hơn hay cha mẹ quan trọng hơn?”

Khi đó Thẩm Miên không trả lời.

Em biết em nên thế nào mới có được câu trả lời của anh.

Chu Ngạn Hiến mở tờ giấy Dung Duyệt cho y.

Tịch Mộ nghiên cứu tư liệu về Dung Duyệt, sau đó thất bại ôm trán.

Thần đứng bên vách núi, sau khi xác định con thỏ đó đã nhảy xuống mới chậm chạp rời đi.

Đến khi gió lặng sao ngừng, bên vách núi có một đôi tai thỏ đang ngọ nguậy.