Thiếu Nữ 9 Tuổi

Chương 31: Tiến sâu về quá khứ



Mẫn Mẫn chạy vào tẩm cung của Nguyệt Thần, nhìn xung quanh rồi mới đóng cửa, y ghé sát tai cô

- Nguyệt mỹ nhân, bã dược đã đổ đi rồi, người có thể yên tâm

Nguyệt Thần chỉ gật nhẹ, sai Mẫn Mẫn thay đồ, cầm trên tay bát canh hạt sen rồi đi thẳng đến tẩm cung của Thánh thượng Phong Bác Thần- Cố Hàn cung

Trên đường đi đến, Nguyệt Thần chạm mặt Du Lan Lan, hiện là Tòng nhất phẩm- Nhu quý tần, hậu cung chia làm hai phe và y là người đứng đầu phe bên chống đối Cẩn Vũ Duệ, Nguyệt Thần cúi đầu, nhún người chào y, y không nói không rằng, chỉ lướt qua, đồng thời nói hai chữ

“Tiện nhân”

Hợp thời hợp điểm, đây đúng lúc Phong Thần đang nghỉ ngơi, ngồi phê tấu chương, Thái giám ngự tiền Đại tổng quản bên cạnh hầu hạ y nhiều năm -Huân Bất Đồ, chạy vào nói

- Thánh thượng, Nguyệt mỹ nhân đến rồi a

- Cho nàng ấy vào

Nguyệt Thần từ khi và cung luôn ở sắc thái lạnh lùng,trầm lặng, chưa ai nhìn thấy cô cười bao giờ, nhưng khi ở cạnh Phong Bác Thần, cô cố gắng quên đi mục đích bản thân đến đây, từ gượng cười dần dần biến nụ cười thành một chiếc mặt nạ

- Thánh thượng, người nghỉ ngơi chút đi a, thần thiếp tự tay làm canh cho người, người nếm thử đi

Phong Bác Thần cười dịu nhìn Nguyệt Thần, y bê canh lên uống, rồi lại nhìn cô, hỏi

- Không ai làm khó nàng chứ?

Nguyệt Thần nét mặt hình thản, cười nhẹ

- Thần thiếp vào cung đã nghĩ trước đến chuyện này rồi, có ân sủng của người, đương nhiên sẽ có người đố kỵ, thần thiếp đâu thể ngăn cản điều đó

Phong Bác Thần dịu dàng chăm chú nhìn Nguyệt Thần

- Nếu đã là ân sủng, nàng nên cho bọn họ biết rằng nàng là người không dễ đụng vào chứ

- Thánh thượng, nếu chả hạn một ngày ân sủng của người với thần thiếp không còn nữa, há chả phải sẽ càng bị chà đạp hơn sao ạ

- Phụt, haha- Phong Thần bật cười- Nàng đúng là thẳng thắn đến đáng yêu, trẫm hôm nay thượng triều lâu, có chút mệt rồi, lại đây, giúp trẫm xoa đầu

- Vâng

Nguyệt Thần ngồi cạnh Phong Thần, chếch ra sau một chút, rồi lấy hai tay xoa đầu cho y. Lúc sau Huân Bất Đồ đi vào, cúi người nhẹ nói

- Thánh thượng..Kỳ mỹ nhân xin vào

Phong Bác Thần vẫn ở trạng thái dưỡng thần,không động, Huân Bất Đồ bối rối nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn về phía y, Nguyệt Thần thấy vậy, nhẹ nhàng nói

- Thánh thượng...

Phong Bác Thần bấy giờ mở mắt, gật đầu đồng ý, Kỳ mỹ nhân vào trong tay cầm theo cuốn sách, nụ cười hào hứng của y dập tắt khi nhìn thấy Nguyệt Thần ngồi đó, y trừng mắt nhìn cô rồi lập tức cười rạng rỡ, nhún người hành lễ

- Hì Thánh thượng, trước người với thần thiếp luận thơ, thần thiếp thiếu ăn thiếu ngủ giờ cũng giải được đề người ra cho thần thiếp rồi a, người xem, thần sắc cửa thần thiếp kém đi nhiều rồi này

Phong Bác Thần nhìn y, nhếch cười

- Vất vả cho mỹ nhân rồi, sau trẫm sẽ không làm khó nàng nữa

- Hì không vất vả không vất vả, chỉ cần là vì Thánh thượng có thiệt thòi bao nhiêu thần thiếp vẫn chịu được a

- Kỳ mỹ nhân có lòng, có thời gian trẫm sẽ đến Ngọc Đình cung của nàng a

Kỹ mỹ nhân cười tạ thánh ân lia lịa,song y cao ngạo nhìn Nguyệt Thần, y nhìn về phía tả, nơi bàn làm việc của Phong Bác Thần, gần chiếc bút lông là một thỏi mực thượng hạng, mực đen và mịn, viết cũng rất thích

Kỹ mỹ nhân đi đến gần đó, hai tay chắp vào nhau, người quay nhẹ sang hai bên nhõng nhẹo

- Thánh thượng, thỏi mực này giờ người cho thần thiếp được rồi chứ

Nguyệt Thần bấy giờ mới để ý thỏi mực trên bàn, lúc phụ thân còn sống, được Thánh thượng coi trọng, y cũng từng được Thánh thượng ban cho thỏi mực này. Phụ thân cô vẫn luôn lấy nó để dạy cô thư pháp, khi đã học được kha khá, cô lại lấy nó để dạy cho đệ đệ của mình...cái cảnh đó, cảnh phụ thân ngồi viết tấu sớ, cảnh mẫu thân ngồi thêu áo triều, cảnh đệ đệ bị cô trêu ghẹo khi viết sai, cảnh phụ mẫu cười nhìn tỷ đệ cô cười đùa hiện lên trong mắt Nguyệt Thần, tay cô đã dừng lại lúc nào không hay, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, có chút dưng dưng

- Ban thỏi mực cho Nguyệt mỹ nhân đi

Nguyệt Thần giật mình nhìn Phong Bác Thần, không cần nghĩ cũng biết giờ Kỳ mỹ nhân phẫn nộ đến mức nào, y lộ rõ vẻ không phục, khó chịu vô cùng

- Thánh thượng...người...người không thể, trước chúng ta luận thơ, người không phải từng đồng ý sẽ ban cho thần thiếp sao..sao..sao lại

- Thư pháp của nàng không bằng Nguyệt mỹ nhân, có thời gian nàng đến Hâm Đình cung cùng y luyện thư, thi thoảng ta sẽ đến cung của nàng kiểm tra, nếu nàng có tiến bộ ta sẽ ban nàng thỏi mực khác

Thỏi mực thượng hạng là gì chứ, một năm chỉ làm ra hai cái, không phải Phong Bác Thần thì là Thái hậu Thẩm thị sở hữu, câu nói an ủi đó vốn chỉ là cái cớ. Kỳ mỹ nhân không phục, vẫn muốn giành nhưng khi gặp cái trừng mắt của Phong Bắc Thần, y chỉ biết tuân lệnh rồi đi về

- Đồ hồ ly tinh! Đồ hồ ly tinh!!!!

- Kỳ mỹ nhân người nói nhỏ thôi, kéo Thánh thượng nghe thấy

- Nghe thấy thì sao!? Ả mê hoặc Thánh thượng còn không dám nhận hả!!!?

Y tức giận vô cùng, không để ý Chiêu dung đang đứng đằng trước

- Chiêu..Chiêu dung nương nương?!- Kỳ mỹ nhân hốt hoảng- Mong người từ bị tha thứ cho thần thiếp, thần thiếp không tập trung..

Chiêu dung bình tâm nhìn Kỳ mỹ nhân, cười nhẹ cho qua, y đi đến Ninh Hinh cung, Du Lan Lan đang ở ngoài, vừa ngắm vừa tỉa hoa

- Nhu quý tần tỷ tỷ- Quân Dao hành lễ

Du Lan Lan gật đầu cười, ra lệnh đem trà lên rồi đưa y vô trong ngồi. Du Lan Lan nhìn Quân Dao, tò mò hỏi

- Chiêu dung muội, hôm nay có gì vui sao?

- Đâu có, chỉ là thấy hơi buồn cười

- Oh, muội muội đang buồn cười chuyện gì?

- Ha ha, tỷ biết không, Giai thị dù sao cũng là đích nữ Quan văn tứ phẩm- Phó tổng ngự sử, gia thế đương nhiên tốt hơn Lý Nguyệt Thần, cơ mà vào cung hơn năm rưỡi, ngày ngày nịnh hót lấy lòng Thánh thượng mới từ Chính tam phẩm lên Chính tứ phẩm, nay lại bị một ca nữ làm cho mất mặt, tỷ thấy có hay không

- Ha, ra chuyện muội muội muốn nói đến là chuyện này, đúng là rất buồn cười, mới vào cung có năm ngày thôi, cả Nội vụ phủ đang chen nhau nịnh hót cô ta kia kìa

- Nhu quý tần tỷ tỷ, các triều đại qua hồng nhan họa thuỷ chưa từng chưa có, Lý Nguyệt Thần là một nỗi lo

- Vậy sao- Du Lan Lan cười mỉa mai- Vẽ hoa lên mặt ả là xong, không phải sao

- Nhu quý tần tỷ tỷ, giờ cô ta đang rất được Thánh thượng bao che, với nhan sắc của cô ta, sợ rằng đợi ân sủng bớt đi còn lâu lắm

- Ồ, muội không phải nói, Giai thị vừa rồi bị cô ta làm cho mất mặt sao?

Quân Dao im lặng, nhìn Lan Lan, y lấy khăn tay che môi cười nhẹ “ Muội muội đã hiểu”

Thần Phù điện là nơi ở của Lộ Khiết, y lúc này vẫn đang đọc sách, Vinh Vinh đi vào, sai người mang vào chiếc hòm, mỉm cười nói

- Công chúa, Tạ Húc vương lại gửi quà cho người a

- Thật hả?! Vậy ngoại tổ phụ đã nhận được thư thăm hỏi của ta rồi chứ?

- Nhận được rồi thưa công chúa, Tạ Húc vương gửi lời công chúa giữ gìn sự sức khỏe, gặp ấm ức gì cứ gửi thư đến nói cho người a

- Hí hí ngoại tổ phụ là tốt nhất- Lộ Khiết đến mở hòm, hí hửng xem quà- Phải rồi, tổ phụ vẫn chỉ gửi quà cho mỗi ta thôi đúng không?

- Công chúa, từ khi Hoàng hậu mất Tạ Húc vương đúng là chỉ gửi cho mỗi người, Thánh thượng và Thái hậu đều không có, vừa rồi người gửi thư, Tạ Húc vương cũng đã chiều theo ý người, gửi một ít châu báu tặng Thánh thượng rồi ạ

- Haiz cũng may, ta cứ nghĩ tổ phụ sẽ giận khi ta có bênh phụ hoàng chút ít

Vinh Vinh cho người lui hết, đến gần ghé sát tai Lộ Khiết

- Công chúa, mấy người Du thị hình như chuẩn bị có động tĩnh rồi

Lộ Khiết dần vào suy tư, sau hồi cười mỉa, con mắt sắc bén sâu thăm thẳm, vừa nghịch đồ trên tay vừa nói

- Giúp họ đi, ta cũng chả tiện ra tay

- Vâng thưa công chúa

Hiện tại Nan Nan vẫn đi sau A Thi đến chỗ hẹn của Triệu Hoài Nam, họ đi thẳng lên ngọn đồi gần cung, càng đi cây cối xung quanh càng nhiều, không còn khuất lại đường đi của cung. Trời ạ, Triệu Nam ơi Triệu Nam huynh rốt cuộc sao phải hẹn xa thế chứ

Nan Nan nhìn A Thi, y vẫn tập trung đi phía trước, cả đoạn đường lúc chậm lúc nhanh và y không nói với cô bất kì lời nào, mặt trời đang lặn dần, gió thoảng luồn cây bắt đầu xào xạt, bóng cây chiếu xuống mặt đất, một khung cảnh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở và tiếng bước chân

A Thi bỗng đứng sững người này, hai mắt mở to, một vật sắt nhọn kề cạnh cổ y

...

Nan Nan rút chiếc trâm cài trên đầu, đi nhanh đến gần rồi lập tức kề trâm cạnh cổ A Thi

- Rốt cuộc cô đang đưa ta đi đâu?