Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 15





Cô nhíu mày lại, trong lòng đoán không ra thân phận của người này, có thể lý giải được rằng tại sao đối phương lại đột nhiên chậm tấn công như vậy.
Tay kia Giản Linh trực tiếp gõ vào công tắc ở trên bức tường.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên rất chói mắt, nhưng có lẽ cả hai người đều đã luyện tập qua.

Nên không ai nhắm mắt lại để cản ánh sáng, mà cũng không có động tác nheo mắt nữa.
Thế là mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn nhau.

Cảnh tượng này vô cùng lúng túng.
u Tuấn duỗi một ngón tay trỏ ra, ngón tay giữa nhẹ nhàng ngăn con dao găm đang chĩa vào cổ họng của mình, lông mày sắc bén, đầy khí chất của anh đã bị xoắn lại thành một nút.
Vừa rồi anh tấn công chậm lại, cũng bởi vì khi hai người đánh nhau ở khoảng cách gần, anh lại ngửi thấy hơi thở khiến anh không hiểu tại sao mình bị hấp dẫn ở trên cơ thể cô, rất thơm…
Nhưng anh không thể ngửi ra ngay được, có lẽ là bởi vì Giản Linh mới ở bữa tiệc liên hoan và ở quầy rượu.

Ở một mức độ nào đó, mùi đồ nướng ở trên người đã che khuất đi hơi thở của cô.
Tóm lại, tình huống trước mắt có thể nói là rất lúng túng.
Lần trước, hai người còn giả vờ như tôi không biết cô, mà cô cũng không biết tôi…
u Tuấn cau mày nói: “Tại sao cô lại ở chỗ này chứ?”
Giản Linh buộc con dao găm lại vào trong bắp chân, lấy một chiếc chìa khóa ra: “Đây là phòng ở của anh ba tôi.

Cho nên, lời này có lẽ là tôi nên hỏi anh mới đúng đó.”

u Tuấn cũng lấy ra một chiếc chìa khóa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giản Ba lừa tôi!”
Khoảnh khắc họ nhìn thấy đối phương đều có chìa khóa.
Trong lòng hai người đều suy nghĩ giống nhau như đúc: Bị gia đình sắp xếp!
Rốt cuộc hai gia đình muốn làm gì? Để bọn họ sống chung dưới một mái nhà sao? Ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp sao? Hay là gạo sống nấu thành cơm? Để bồi dưỡng tình cảm sao?
Đùa gì thế chứ! Lần đầu tiên gặp mặt mỗi người đều muốn chạy trốn! Lần thứ hai gặp mặt, khá lắm… Ở trong trời tối như bưng đánh một trận.
Bồi dưỡng tình cảm sao? Ha ha, không tồn tại đâu.

Rèn luyện thân thủ thì còn tạm được.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lát.
Sau đó quay đầu lại, không hẹn mà cùng thốt lên cùng một âm thanh: “Hừ!”
Rồi mỗi người cầm lấy điện thoại di động của mình, Giản Linh đi đến phòng khách, còn u Luật thì vào phòng tắm.
Trong phòng khách.
Giản Linh: “Ông nội ơi, cháu sai rồi, cháu thực sự sai rồi, xin ông tha thứ cho cháu đi, để cho cháu về nhà đi, cháu muốn về nhà rồi… Ô ô ô.” Cô còn giả bộ khóc lóc.

Ông cụ nhà họ Giản, Giản Ôn ‘nhẹ nhàng’ nói ở đầu dây bên kia: “Nằm mơ đi! Ngoan ngoãn ở đó đi! Không chịu nghe lời! Thì không có đồ ăn đâu!”
Giản Linh hít sâu một hơi: “Đừng cắt đồ ăn của cháu mà! Cháu nghe lời không được sao?”
Giản Ôn đã có câu trả lời mà ông ấy muốn, nên trực tiếp đặ điện thoại xuống.
Trong phòng tắm.
u Tuấn: “Thủ trưởng, ngài không thể để tôi trở lại quân đội sao?”
Ông cụ nhà họ u, u Xa Thương ở đầu dây bên kia nghiêm túc nói: “Không đáng để phê chuẩn.”
u Tuấn: “Ông ơi, chuyện này không thích hợp đâu.

Khi nào mà nhà chúng ta phải đến mức ăn nhờ ở đậu nhà người khác vậy chứ…”.