Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 42



Xe huyền phù chạy khoảng bốn mươi phút thì dừng lại ở trên mặt đất, sau khi bay trên một con đường tối tăm và bằng phẳng, trong khoảnh khắc trời rung đất chuyển liền tiến vào một con đường bình thường.

Rạng sáng vùng ngoại ô Tắc Bá Thản, trông không không một bóng xe, chỉ có đèn đường ở hai bên vòng bảo hộ, còn lại là những người đang đảm nhiệm công tác.

Cố Tử Khung một mực nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thẳng cho đến khi ánh trăng chiếu vào trên mặt, hắn vẫn không hiểu được hắn từ con đường bí mật làm sao đến được con đường bình thường. Có thể là ở phương diện này tri thức của hắn quá mức hạn hẹp, làm cho hắn muốn suy nghĩ một chút nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, chính mình miên man suy nghĩ nửa ngày, trong đầu tràn ngập hình bóng của Diệp Hoài Tây, hắn buông tha tự mình tìm hiểu, trực tiếp xoay qua hỏi người bên cạnh.

“Con đường vừa rồi kia….?”

“Hai năm này quân bộ mới nghiên cứu ra một con đường kiểu mới, còn trong giai đoạn thử nghiệm, trước mắt đưa đến ba đại quân đoàn.  Nguyên lý thiết kế của con đường giống như là  đánh lừa thị giác của con  người, bên ngoài nhìn thì giống nhau, trên thực tế thì không phải như vậy, bên ngoài nhìn thì tách biệt, nhưng thực tế chắc là nối cùng một chỗ.” Diệp Hoài Tây ngay cả tạm dừng cũng không liền giải thích xong, ở trên thông tấn khí nhấn vài cái, sau đó thông tấn khí của Cố Tử Khung liền vang lên, hắn tiếp tục nói, “Bản vẽ thiết kế cùng kiến thức nguyên lý tôi đều gửi cho cậu. Như vậy, đây là bài học đầu tiên sau khi cậu trở thành học trò của tôi, Cố đồng học, bài tập hằng ngày không phù hợp quy cách, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến học phần tốt nghiệp của cậu.”

Cố Tử Khung kinh ngạc chớp mắt, buồn cười hỏi: “Tiêu chuẩn của việc học cái gì? Anh muốn dạy cái gì thì dạy cái đó thôi?”

Diệp Hoài Tây nở nụ cười, lần này cười có chút lâu, cũng kéo dài được vài giây: “Tôi là sư phụ của cậu, có quyền quyết định dạy nhiều hay ít cho cậu.”

Cố Tử Khung: “…. Tươi cười của anh cho tôi biết, kế tiếp ngàn vạn lần không nên tùy tiện nói chuyện.”

Diệp Hoài Tây: “Thông minh.”

Cố Tử Khung không nói gì, thật lâu sau liền thở dài, chính mình chọn lão sư, có khóc cũng phải hoàn thành chương trình học.

Ngục giam Tinh Hải đặc thù không phải vị trí giống như mọi người thường nghĩ, nhìn từ trên bản đồ, ngục giam Tinh Hải nằm ở phía đông của tinh cầu Tắc Bá Thản gần kề với thái dương, hầu như là thoát ly hoàn toàn ở bên ngoài, khiến cho ngục giam Tinh Hải biến thành một tòa ngục trôi nổi ở chung quanh. Nói là ở phía đông cũng đại biểu tính chất đặc biệt hẻo lánh của nơi này. Nói như vậy ngục giam cũng không cách chính phủ và quân đoàn quá xa. Quá xa sẽ khiến cho rất nhiều việc không thể xác định được, cũng sẽ cho tù nhân có cơ hội trốn thoát. Vậy vì sao lại nói ngục giam Tinh Hải không giống như những ngục giam khác, vẫn là bởi vì hoàng đế bệ hạ, hắn muốn có một ngục giam hoàn toàn thuộc về mình, tuy rằng mục đích ban đầu đã bị tiêu tan, nhưng cũng không thể thay đổi được quyết tâm cứng rắn của bệ hạ, vì thế ngục giam Tinh Hải đã được xây dựng.

Xe huyền phù cách cửa của ngục giam Tinh Hải còn trăm mét liền bị ngăn cản, một vòng bảo hộ màu xanh đột ngột xuất hiện ở trước mặt Diệp Hoài Tây, bên ngoài vang lên tiếng cảnh cáo của ngục giam trông coi: “Không có thẻ thông hành đặc thù, không có mệnh lệnh của người lãnh đạo, không được đi vào, người làm trái pháp luật, sẽ bị tạm giam từ mười đến mười lăm ngày, mời ngài lui ra ngoài!”

Thái độ nói chuyện lạnh băng vô tình, quy quy củ củ, từng câu từng chữ cũng không có gì là không đúng, tất cả đều rất là bình thường.

Diệp Hoài Tây không lùi về sau, cũng không thử khai thông với người trông coi, hắn trức tiếp xuất ra thẻ thân phận thông hành, hình chiếu ở trên màn hình xe huyền phù, ngục giam trông coi có nốt ruồi đen đã muốn hoa cả mắt, một đôi mắt cá nhìn thấy ba chữ to Tạp Nạp Nhĩ. Tạp Nạp Nhĩ đại biểu cho cái gì? Tiền, nhiều đến không đếm được, lợi, dưới một người trên vạn người quyền lực ngập trời, ngục giam trông coi nào dám nói cái gì, vội vàng nghiệm chứng thân phận của người trên màn hình, sau đó liến ấn phím gỡ bỏ bảo hộ.

“Hỏi cũng không hỏi?” Cố Tử Khung tưởng rằng người trông coi tối thiểu phải đánh số thẻ thân phận thông hành của Diệp Hoài Tây một chút, kết quả thật không ngờ, “Đã bị ăn mòn sâu đến như vậy.”

“Nếu bệ hạ muốn dùng ta làm quân cờ để nhổ đi đám người Tạp Nạp Nhĩ ở ngục giam Tinh Hải, vậy thì hắn đã nghĩ thừa.” Ngón tay Diệp Hoài Tây ở trên ba chữ ‘Tạp Nạp Nhĩ’ xẹt qua, giống như là có một cái đuôi quét qua trong lòng Cố Thiên Lung, đối diện với đôi mắt màu xanh ngọc của Cố Thiên Lung, hắn thu lại ánh mắt, vẻ mặt không có gì thoạt nhìn rất vô hại.

“Anh tính nhỏ luôn quân cờ Cố Thiên Lung, đem ngục giam Tinh Hải biến thành danh phù kỳ thực, là nơi duy nhất mà hoàng đế có thể lệ thuộc vào.” Cố Tử Khung nhẹ giọng nói.

Có đôi khi một người để cho người khác thích, không chỉ bởi vì trong nháy mắt khiến cho người khác động tâm, mà chính là duyên phận của hai người đã làm mai, bắc câu tỉ mỉ bồi dưỡng cho hai người. Trong quá trình ở chung, quan điểm, cách nói chuyện cùng thái độ với người ngoài đã trở thành mấu chốt thành công bắc cầu cho hai người, trong đó quan trọng nhất chính là ăn ý. Hai chữ ăn ý này rất dễ hiểu, chính là không cần nói lời nào, đối phương cũng có thể có cùng suy nghĩ với mình. Hai chữ này cho dù nói hay viết đều rất dễ dàng, nhưng thật sự khó chính là làm.

Diệp Hoài Tây chưa từng nghĩ tới, có một ngày có một người chỉ nghe hắn nói vài câu, đã có thể nói ra lời nói hắn đặt ở trong lòng. Đây là chuyện hắn không bao giờ có hy vọng xa vời, cho dù gặp Cố Tử Khung, có cảm tình với đối phương, thái độ lời nói cùng hành vi cũng không giống, hắn cũng chưa từng nghĩ giữa hai người sẽ có sự ăn ý.

Nhưng cũng có tưởng tượng qua, lúc này hai người ăn ý như vậy thì nên làm sao. Một giờ trước, ở căn cứ Hồ gầm vẫn giữ kín không nói ra chữ nào, hai người mới chỉ ăn ý như vậy đã cất nhắc lên làm quân tiên phong sao?

Có thể là chưa từng thể nghiệm qua cảm giác này, một loại cảm giác mang tên là yêu thích sinh ra ở trong lòng Diệp Hoài Tây, làm cho hắn nháy mắt cảm thấy người bên cạnh không phải là Cố Tử Khung.

“Lão sư, nghĩ cùng làm khác biệt nhau rất lớn, hiện tại, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Cố Tử Khung cúi đầu kiểm tra xong quỳ long, lại ngẩng đầu nhẹ nhàng cười hỏi.

Tấm chắn bảo hộ đồng thời được loại bỏ, xe huyền phù tiến vào ngục giam Tinh Hải thoạt nhìn gió êm sóng lặng. Người trông coi từ cửa lớn đi tới, cầm trong tay ván mộc, bên trên là bản ghi chép rõ ràng về nhân viên tới chơi. Người trông coi xem ra có chút tuổi, thân hình hắn còng xuống, sợ hãi rụt rè, đi đến trước mặt xe huyền phù, nâng lên bàn tay khô gầy như que củi gõ vào cửa xe.

Cửa xe mở ra, một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp thản nhiên nhìn hắn, môi khẽ nhúc nhích: “Như thế nào?”

“Mời ngài đưa ra thẻ thân phận thông hành.” Người trông coi lộ ra vẻ mười cười như cây hoa cúc, có chút khúm núm nịnh bợ, “Đây là quy củ không thể không theo, ngài thứ lỗi.”

Thanh niên nói rất ít, lại ngoài ý muốn rất phối hợp. Người trông coi kiểm tra thẻ thông hành không có vấn đề, lui về phía sau vài bước đi trở về trạm gác, ít khi ngục giam lại phòng hộ bốn phía như vậy, song sắt ở đại môn sau khi cắt điện chậm rãi mở ra hai bên, bên trong tối đen giống như là miệng dã thú mở ra chờ dê đi vào. Xe huyền phù cũng không tạm dừng mà đi thẳng vào, tất cả từ nay về sau đều thuận buồn xuôi gió.

Kiến trúc bên trong ngục giam Tinh Hải không giống với bình thường, mượn ngưng tràng mà nói, đa phần là sẽ làm ở bên ngoài, có một số trường hợp sẽ làm ở tầng thấp nhất, có một số người cực nhỏ sẽ đem ngưng tràng xây ở bên trong. Nhưng ngục giam Tinh Hải thì ngoại lệ. Cũng có thể là hoàng đế mãnh liệt yêu cầu, thiết kế sư không thể kháng cự làm theo. Diệp Hoài Tây có thể hiểu được lý do hoàng đế làm như vậy, đơn giản là tính toàn vẹn, còn có tính hoàn thiện.

Hiện tại đáng tiếc đến Diệp Hoài Tây đến xem, xây dựng ngưng tràng ở bên trong chính là điểm tai hại nhất của ngục giam Tinh Hải. Nếu hôm nay hắn không mượn thẻ thân phận thông hành của Tạp Nạp Nhĩ gia tiến vào, như vậy hắn cũng không có cách nào biết được hôm nay ngục giam Tinh Hải có những ai tới, thí dụ như điều làm cho người ta kinh ngạc, Cố đại hoàng tử căn bản không nên xuất hiện ở trong này.

Cố Tử Khung thấy Diệp Hoài Tây đang đi lại ngừng lại, như là thấy một cái gì đó thật phiền lòng, lại ấn vào một cái nút, chọn một góc cực kỳ hẻo lánh rồi dừng lại, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây càng lạnh lùng: “Cố Thiên Lung.”

Cố Tử Khung ngoài ý muốn: “Hắn ở trong này.”

Diệp Hoài Tây thu hồi Yển Nguyệt, lấy ra  mũ cùng kính mắt đã chuẩn bị tốt: “Xe chuyên dụng của hắn ở đây.”

Còn lại không cần Diệp Hoài Tây nói rõ. Công dân liên bang đều biết Cố đại hoàng tử có sở thích xuất hành đặc biệt, chỉ cần là muốn đi đến nơi  nào, bên ngoài xe huyền phù sẽ hợp tình hợp lỳ thay đổi dấu hiệu tính chất hoặc phong cảnh của địa phương đó, vừa mới bắt đầu không có ai chú ý tới, sau các phóng viên giải trí nhìn chằm chằm Cố đại hoàng tử, tất cả đều thay đổi. Mặc dù biết người ta sẽ căn cứ vào phong cảnh trên xe huyền phù mà có thể điều tra ra nơi tiếp theo hắn đến, Cố Thiên Lung vẫn làm theo ý mình, duy trì bản thân.

Vừa rồi Diệp Hoài Tây thoáng nhìn, liền nhìn thấy một chiếc xe huyền phù bên trên có phong cảnh chán chường của ngục giam Tinh Hải. Nháy mắt Diệp Hoài Tây liền buộc chặt, trong vòng một ngày gặp hai người tìm phiền toái cho hắn, xác xuất này có phải là quá cao hay không? Mọi chuyện sao lại có thể đúng dịp như vậy, chân trước  hắn vừa đi qua Hỗn Long Loan, quay về căn cứ Hổ gầm để qua mắt người khác, lại sau lưng ngụy trang lén lút đến ngục giam Tinh Hải, liền gặp phải Cố Thiên Lung mấy ngày gần đây đều xoát tồn tại ở trước mặt hắn. Thế nhưng cho dù nghĩ như thế nào, Diệp Hoài Tây đều hoài nghi Bá Ni cùng Cố Thiên Lung có thông đồng.

“Cẩn thận một chút.” Cố Tử Khung nói, “Anh đi ở phía sau tôi.”

Diệp Hoài Tây đi đến trước cửa xe huyền phù: “Không cần.”

Cố Tử Khung hiểu Diệp Hoài Tây, nói không cần chính là thực không cần, dù vậy, Cố Tử Khung vấn đem quỳ long đeo ở trên tay đẩy ra bên ngoài, thuận tay mở ra trang bị, tùy thời ứng đối với tình huống đột nhiên phát sinh.

Thuận lợi vượt qua trạm kiểm soát đầu tiên ở ngục giam, đăng sau cơ bản đều thuận lợi, nhưng khi đến tầng thứ hai, bọn Diệp Hoài Tây bị ngăn cản.

“Không có phê chuẩn đặc biệt của ngục giam, các ngài không thể vào.” Một gã nhân viên trông coi ở bên trong song sắt lời nói đường hoàng nói: “Mời các ngài trở về.”

“Phê chuẩn đặc biệt của hoàng đế bệ hạ được không?” Diệp Hoài Tây đưa ra phê chuẩn đặc biệt của hoàng đế bệ hạ ở trên thông tấn khí, phóng tới trước mặt người trông coi, “Quyền lợi của vị kia còn lớn hơn của hoàng đế bệ hạ sao?”

Người trông ngoi xụ mặt, nhưng giọng nói không hề ảnh hưởng nói: “Không được, nếu ngài cố ý muốn vào, phải có phê chuẩn đặc biệt của ngục giam trưởng.”

Lời nói chém đinh chặt sắt thiếu chút nữa không nói được, phê chuẩn đặc biệt của hoàng đế bệ hạ ở nơi này của bọn họ cũng không tính, bọn họ chỉ biết ngục giam trưởng ở đây, cũng chỉ nghe theo ngục giam trưởng. Nghiễm nhiên trở thành một tiểu vương quốc độc lập, ngục giam trưởng chính là tiểu quốc vương.

Diệp Hoài Tây trầm ngâm một lát, thử hỏi: “Hoàng đế không được, vậy Bá Ni thiếu gia thì sao?”

Vẻ mặt người trông coi khẽ biến, môi động vài cái, trầm mặc không trả lời chính là câu trả lời tốt nhất. Đồng bạn trông coi thấy vậy, từ phía sau chọc chọc thắt lưng người trông coi, vẻ mặt lãnh khốc nói: “Tôi mặc kệ Bá Ni cái gì, cũng không quản hoàng đế bệ hạ, ta chỉ nhận phê chuẩn đặc biệt của ngục giam trưởng, không có phê chuẩn đặc biệt, xin mời ngài trở về cho.”

Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung hơi hơi liếc nhau, vẻ mặt như thường quay sang, khách khí nói: “Được, bây giờ tôi đi tìm ngục giam trưởng xin phê duyệt đặc biệt.”

Trên mặt người trông coi nháy mắt liền hiện lên một mạt châm biếm, như cười nhạo Diệp Hoài Tây không biết tự lượng sức mình. Lại thấy người thực sự đi đến văn phòng ngục giam trưởng, liền có chút buồn bực nói với đồng bạn nói: “Một tiểu tử thuộc chi nhánh của gia tộc Tạp Nạp Nhĩ, thật là xem chính mình là người cao quý? Hai tay trống trơn đi tìm ngục giam trưởng, sợ là chán sống rồi?”

Đồng bạn: “Hiện tại tôi không lo lắng hắn có còn sống hay không, cậu nên lo lắng cho hai chúng ta thì hơn.”