Ngày thứ hai sau khi sinh, Triệu di nương chậm chạp hồi tỉnh.
Tuy nàng ta hết hôn mê nhưng lại gánh chịu di chứng, đại phu bóng gió rằng nàng ta có thể đã mất chức năng sinh đẻ. Hơn nữa vì mất máu nhiều mà giờ nàng ta phải nằm liệt giường.
Triệu di nương trợn ngược mắt trước mấy lời này, nàng ta muốn xỉu quách đi cho xong. Nhưng khi ngẫm lại, nàng ta căm tức nghiến răng nghiến lợi: Nếu không phải tại đại gia chả thèm nhắn nhe rồi còn bị hành động trả nợ quỷ thần của tam cô nương vả mặt, thì nàng ta đâu khổ sở thế này?
Nha hoàn lo sợ khuyên nhủ, “Di nương còn tiểu thư mà.”
“Hừ,” Triệu di nương khịt mũi, “sinh một con ranh có ích gì chứ? Ta thậm chí không được phép nuôi dưỡng Nguyệt tỷ nhi nên sao có thể trông cậy vào nó?”
Theo gia phả, bé gái vừa chào đời được đặt tên là Mai Nguyệt. Kiều thị đích thân nuôi dưỡng bé nên dĩ nhiên bé sẽ không thân cận với nàng ta. Nghĩ đến đây, Triệu di nương cười lạnh lùng và càng hận Mai Như hơn.
Mai Như ngoan ngoãn chịu cấm túc ba ngày.
Nàng không giận vì nàng lười bận tâm vụ này – bực bội Triệu di nương thì mất mặt, còn tranh cãi với lão tổ tông chỉ có thiệt – Mai Như trốn trong phòng để tập trung biên soạn tài liệu. Tiểu Kiều thị giao việc cho nàng vào mùa thu năm ngoái, hiện tại đã cuối tháng tư, nếu cứ trì hoãn thì sẽ kéo dài đến mùa hè. Mai Như tận dụng những ngày cấm túc để dồn sức vào việc cấp tốc hoàn thành nhiệm vụ.
Ba ngày sau, cuối cùng Mai Như cũng có thời gian ghé xem Đổng gia.
Tiền thị nghe tam cô nương Mai phủ tới liền trưng ra bộ mặt khó chịu, lãnh đạm, và thờ ơ. Đến hồi thấy bạc thì vị này tức khắc thay đổi thái độ, nàng ta cười ha ha cứ như đã biến thành người khác. Song chẳng mấy chốc, nàng ta nhăn mặt rồi tỏ vẻ khó xử.
Mai Như nhìn là biết ngay nàng ta muốn đòi thêm bạc. Nàng đang bực nên không đáp ứng yêu cầu đó, chỉ thong dong nhấp ngụm trà và cố tình ngó lơ Tiền thị.
Nàng là tiểu thư của phủ Định Quốc Công, nàng hay cư xử thiếu đứng đắn nhưng khi làm mặt lạnh thì vẫn tương đối oai phong.
Tiền thị giật mình, nàng ta cẩn thận bày gương mặt u sầu ra rồi ngượng ngùng than thở, “Không dám lừa dối tam cô nương, muội tử nhà ta gần đây chẳng khá hơn mà cứ bệnh miết. Muội ấy uống biết bao thuốc bổ quý giá nhưng vẫn ốm đau dặt dẹo. Tình trạng này mà tiếp diễn thì phủ chúng ta lại phải nhọc lòng.” Nói xong câu cuối, nàng ta thở dài thườn thượt.
Mai Như ngẩn người khi nghe tin Dao tỷ tỷ liên tục bị bệnh. Nàng nghĩ đến gì đó bèn thoáng khựng lại, sau đấy nàng cố ý nhíu mày và thở dài, “Nếu Dao tỷ tỷ ốm đau miết thì chúng ta sẽ mời đại phu khám xem rốt cuộc tỷ ấy mắc bệnh gì.”
“Cái này…” Tiền thị giả bộ bối rối, nàng ta từ chối, “Tam cô nương, chúng ta đã mời vài đại phu nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân, họ chỉ dặn chúng ta cố gắng chăm sóc muội ấy. Ta mà để Mai phủ mời đại phu thì khác gì làm phiền các ngài.”
“Có phiền gì đâu chứ?” Mai Như kinh ngạc nói. Nàng sai Ý Thiền phái người đi mời đại phu, đồng thời căn dặn, “Nhớ mời Mẫn lão đại phu.”
Mẫn lão đại phu mà Mai Như nhắc tới sở hữu y thuật cao siêu, người bình thường không thể mời ông đến. Trên hết là lúc Đổng thị mới vào Mai phủ, mỗi lần nàng ấy bệnh thì đều được vị lão tiên sinh ấy chữa trị.
Mai Như đã nói đến nước này nên Tiền thị chẳng thể thoái thác nữa, nếu tiếp tục sẽ khiến người khác nghĩ nàng ta có ý xấu. Nàng ta cười cười rồi sai nha hoàn dẫn Mai Như tới chỗ Đổng thị.
Một người trẻ tuổi khoảng ngoài hai mươi bước vô ngay khi Mai Như vừa rời đi. Người này nhìn khá giống Tiền thị; cái trán vuông vức, khi cười thì đôi mắt híp lại trông hơi xảo quyệt. Đây đúng là em ruột Tiền thị – Tiền Chung.
Tiền thị “hừ” một tiếng, “Đệ nghĩ moi bạc của Mai phủ dễ lắm hả?”
Tiền Chung hoài nghi, “Tháng nào bọn họ cũng đưa kha khá bạc, giờ chỉ thêm vài lượng bạc cắc mà lại cò kè à?”
“Vị tam cô nương kia ranh ma lắm,” Tiền thị hậm hực phàn nàn. Ngay sau đấy, nàng ta trợn trừng mắt, “Chẳng lẽ đệ nghĩ tỷ tỷ ăn mảnh mấy lượng bạc?”
Tiền Chung cười toe toét, “Không sao, tỷ tỷ chỉ cần nhớ mỗi tháng chia cho đệ một ít là được. Dù sao tỷ phu cũng không biết…” Nói đến đây, gã bĩu môi rồi hạ thấp giọng, “Tỷ tỷ, hay tạm hoãn hôn sự này đi? Sức khỏe đại cô nương nhà tỷ kém như vậy, cả ngày dặt dẹo thế khéo lại mang vận rủi đến cho đệ! Nương cũng phản đối…”
Tiền thị mắng, “Đệ thì biết cái gì!”
Nàng ấy ốm yếu nhưng nếu cưới về thì bọn họ sẽ chiếm được nhiều của hồi môn. Em trai Tiền thị không chí tiến thủ, chỉ biết tiêu xài chứ nào biết kiếm tiền. Gã đã hơn hai mươi tuổi nhưng chả cưới nổi ai, lão nương Tiền gia sốt ruột muốn chết.
Nay có viên ngọc quý ngay trước mắt để thỏa sức vuốt ve thì dại gì không tận hưởng?
Tiền thị luôn tính sao cho có lợi nhất.
Lúc đến phòng Đổng thị, Mai Như quả thật ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Bên trong phòng, Đổng thị nằm nghiêng người trên giường; nàng ấy đắp chăn mỏng và xõa tóc ra sau lưng. Mắt Mai Như đỏ hoe khi chứng kiến bộ dạng gầy gò cùng cực của nàng ấy.
“Tỷ tỷ,” nàng cất tiếng gọi.
Đổng thị vừa nghe tiếng nàng liền xoay người lại. “Tuần Tuần?!” Nàng ấy hơi ngỡ ngàng, sau đấy vội trách Hòa Tuệ, “Sao vào mà không báo một tiếng?”
“Tại ta không cho Hòa Tuệ nói.” Mai Như cướp lời rồi ngồi xuống mép giường để quan sát Đổng thị. So với lần gặp cuối hồi tháng hai, Đổng thị gầy hơn nhiều; vị tẩu tẩu mặt tròn trong trí nhớ của nàng đã biến mất. Mai Như hỏi, “Rốt cuộc tỷ tỷ bị bệnh gì vậy?”
Đổng thị khẽ ho một tiếng rồi che mặt, “Bệnh cũ.”
“Sao cô nương không chịu nói thật với tam cô nương?” Hòa Tuệ nôn nóng chen ngang. Thấy Đổng thị liếc mắt trách cứ thì nàng ấy nói, “Cô nương, biện pháp giả bệnh trốn hôn sự là do tam cô nương chỉ đấy.”
Đổng thị sửng sốt trước tiết lộ trên, nàng ấy ngơ ngác nhìn Mai Như, “Tuần Tuần, muội…”
Mai Như đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Ban nãy lúc Tiền thị nói Dao tỷ tỷ ốm đau miết thì nàng cũng đoán được phần nào, giờ nàng hoàn toàn vỡ lẽ sau khi nghe hai chủ tớ đối thoại. Mai Như hỏi thẳng chứ chả vòng vo nữa, “Dao tỷ tỷ, tẩu tử của tỷ định gả tỷ cho ai?”
Đổng thị cụp mắt xuống.
Mai Như nhìn về phía Hòa Tuệ, nàng ấy trả lời, “Nàng ta muốn gả cô nương cho em ruột bên nhà mẹ đẻ!” Chuyện đã lộ nên Hòa Tuệ nhân tiện kể khổ, “Tam cô nương, chỉ cần hỏi thăm sơ sơ cũng biết vị kia có tốt lành gì đâu! Người nhà bên đó chắc đang thèm của hồi môn của cô nương, cô nương bệnh nặng mà bọn họ ngày ngày tới ép phải nhanh chóng chấp nhận hôn sự…”
Hòa Tuệ gạt nước mắt, “Nếu tam cô nương không về thì hôn sự này đã thành rồi! May chúng ta biết đại cô nương phủ Định Quốc Công thành thân vào tháng năm, chúng ta đoán tháng này tam cô nương chắc chắn về nên mới khuyên cô nương nhà ta giả bệnh để trì hoãn…”
Mai Như đau nhói lòng, nàng thở dài, “Sao hai người không nhờ nhị tỷ tỷ?”
Hòa Tuệ đáp, “Nhị cô nương có ghé thăm hai lần nhưng cô nương nhà ta chẳng muốn làm phiền, cộng thêm hai bên cũng không thân quen. Chưa kể nhị cô nương còn ốm yếu nên cô nương nhà ta đâu muốn ngài ấy vất vả lo lắng, vì vậy mới giữ kín chuyện này…”
Đổng thị vẫn cụp mắt, đôi mắt vô hồn kia thật khiến người ta đau đớn.
Mai Như đuổi hết mọi người ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn hai tỷ muội, nàng cầm tay Đổng thị và bảo, “Muội muội xin mặt dày mà cả gan hỏi một câu, Dao tỷ tỷ có bằng lòng lấy người như vậy không?”
Đổng thị ngẩng đầu với những giọt nước mắt nóng hổi ngập tràn đôi mắt, lúc nàng ấy nhẹ nhàng chớp mắt thì hai dòng lệ rơi lã chã. Nàng ấy khóc, “Tuần Tuần, tỷ tỷ không muốn lừa muội. Ta đã sớm nghĩ kỹ, nếu phải lấy kẻ tồi tệ để chịu khổ tiếp thì ta đến đường cùng rồi, chỉ còn nước chết thôi…”
Thổ lộ xong, nàng ấy móc ra cây kéo từ dưới gối và bình tĩnh nhìn nó.
Trái tim Mai Như đóng băng, nàng cầm lấy chiếc kéo rồi nói, “Vậy thì đừng lấy, tỷ tỷ tuyệt đối không được tìm đường chết!”
“Phụ mẫu ta đã qua đời, hiện giờ ở trong nhà ca ca tẩu tẩu nên phải nghe lời họ.” Sắc mặt Đổng thị vô cùng thê lương.
Mai Như khuyên, “Tỷ tỷ chớ nóng vội, ta có cách.” Đổng thị ngẩn ngơ nhìn nàng, Mai Như tuyên bố, “Tỷ phải tiếp tục giả bệnh để hù chết bọn họ! Ai biểu bọn họ tham lam!”
Trong lúc hai người nói chuyện, Mẫn lão đại phu đã đến. Mai Như hớn hở chỉ vị đại phu đứng bên ngoài rồi chớp chớp mắt với Đổng thị.
Tất nhiên Mai Như muốn lôi Mẫn đại phu vào cuộc. Nhưng ông lão sao nguyện ý tiếp tay cho tiểu cô nương diễn kịch? Ông lắc đầu nguầy nguậy khi nghe mưu ma chước quỷ của nàng, “Đừng quậy phá! Lão già ta đây làm nghề y cứu người cả đời nhưng chưa từng giở thủ đoạn lừa bịp!” Dứt lời, ông xoay người bỏ đi.
Mai Như ngăn cản, “Lão tiên sinh, ngài mà từ chối thì mới đẩy tỷ tỷ nhà ta vô hố lửa, đến lúc đó sẽ có người mất mạng đấy!”
Bước chân Mẫn đại phu dừng lại, ông cau mày, “Nếu người khác biết lão phu khám sai thì chẳng phải ta sẽ mang tiếng à?”
Mai Như năn nỉ, “Vậy lão tiên sinh chỉ cần nói thật một câu là được.”
“Câu gì?” lão đại phu hiếu kỳ hỏi.
Mai Như chỉ vào Đổng thị sau tấm màn giường, nàng lạnh nhạt đáp trả, “Hãy nói tỷ tỷ đáng thương của ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Oo———oOo———oΟ
Mẫn lão đại phu đến chỗ Tiền thị cùng Mai Như.
Tiền thị ăn nói rất khách khí, “Đại phu, không biết muội tử của ta sao rồi?”
Mẫn lão đại phu lo vuốt râu chứ không trả lời ngay, sau đấy ông vừa lắc đầu vừa thở dài.
“Ơ…” Tiền thị cực kỳ lúng túng, bộ mặt sa sầm của Mai Như càng khiến nàng ta bối rối.
Nàng ta đang tính hỏi thì Mẫn lão đại phu ngồi đối diện đã đứng dậy rồi đi thẳng tới cửa. Hình như ông không đành lòng nên mới đi giữa chừng liền ngoái đầu nhắc nhở, “Cô nương nhà ngươi không còn nhiều thời gian nữa.” Ông im lặng giây lát rồi bổ sung, “Ai ghé qua phòng cô nương kia cũng phải cẩn thận. Nếu bị tức ngực, khó thở, đổ mồ hôi đêm thì e rằng đã nhiễm bệnh. Nhớ xin ta đơn thuốc khi các triệu chứng trên xuất hiện.”
Mai Như nghe vậy liền mừng trộm, nàng cảm kích nhìn lão đại phu bằng ánh mắt thấu hiểu pha lẫn sự ranh ma.
Mấy lời đó khiến Tiền thị hoảng sợ. Bao ngày qua nàng ta đến phòng Đổng thị để tâng bốc em mình, sao tự dưng nàng ấy lại…không còn nhiều thời gian nữa?
Nàng ta đờ đẫn ngồi trên ghế với đầu óc rối bời.
Đêm hôm ấy, những lời của Mẫn lão đại phu làm Tiền thị trằn trọc mất ngủ; nàng ta cứ cảm thấy tức ngực và khó thở. Đến lúc sờ trán thì nàng ta phát hiện một điều: Mình đang đổ mồ hôi đầm đìa còn gì?
Tiền thị nhìn lòng bàn tay dính đầy mồ hôi – lẫn nghĩ tới kẻ sắp chết kia – thì khủng hoảng gấp bội!
Sáng sớm hôm sau, Tiền thị hận chả thể tống khứ Đổng thị ngay lập tức. Song nàng ta không biết đưa Đổng thị đến chỗ nào, việc này dễ gây điều tiếng lắm. Nha hoàn tới thông báo đúng lúc Tiền thị đang rầu thối ruột, “Bên ngoài có chiếc xe ngựa do tam cô nương Mai phủ phái đến, bọn họ muốn đón đại cô nương về chữa bệnh tại thôn trang của Mai phủ.”
Thông tin này khiến Tiền thị cười sung sướng, nàng ta gấp gáp đẩy Đổng thị đi bất chấp làm vậy có hợp lý không. Chờ Đổng thị rời đi, vị tẩu tẩu này sai người thiêu hủy toàn bộ đệm chăn, gối đầu, bông vải ở bên trong lẫn bên ngoài viện tử của nàng ấy. Nhưng Tiền thị vẫn sợ khủng khiếp, nàng ta bèn đi xin thuốc từ Mẫn lão đại phu.
Có điều sau khi uống thuốc thì tim nàng ta càng đập dữ dội.
Tiền thị về nhà mẹ đẻ khóc lóc inh ỏi, “Ta sắp chết, ta sắp chết thật rồi!”
Tiền Chung che miệng mũi, “Đệ không muốn dính vận rủi! Tỷ tỷ đừng tác hợp nữa!”
Tiền thị cắn răng nói, “Hay định hôn sự luôn đi? Nhân lúc nàng ta còn thở thì chiếm của hồi môn rồi hẵng tính tiếp…”
“Tỷ tỷ quả thật tham tiền tới mức chán sống!”
“Đệ thì biết cái thá gì, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?” Tiền thị chửi.
“Ha, ai thèm cọp con chứ!” Tiền Chung vung tay áo rồi chạy vắt chân lên cổ, gã phải trốn lẹ vì nếu nhiễm bệnh nan y thì đen đủi lắm.
Hôn sự giữa Đổng thị và Tiền Chung tạm thời gác lại, nhưng Mai Như vẫn rầu rĩ.
Giả bệnh không phải kế lâu dài, trước sau gì cũng cần lên kế hoạch cụ thể. Tuy nhiên cả hai đều là nữ nên lực bất tòng tâm. Mai Như đã sầu lại càng sầu, nàng thầm cân nhắc việc xin mẫu thân cho mình đến ở thôn trang vài ngày sau khi lễ thành thân của đại tỷ tỷ kết thúc. Tới lúc đó nàng sẽ hỏi xem Uẩn Lan muốn đi cùng không, bởi vì nhỏ kia vẫn suốt ngày lén lút nhắc nàng vụ học cưỡi ngựa.