Phượng cảm thấy nơi mình đến giống spa trong khu nghỉ dưỡng cao cấp hơn là bệnh viện. Nụ cười từ ái trên môi bác sĩ trăm nghe nhưng chưa ai từng thấy giờ đang hiện trên tất cả các gương mặt vây quanh cô. Y tá mềm mại dẫn cô đi từ khoa này sang phòng khác để làm xét nghiệm.
Cuối cùng, y tá đưa cô tới một phòng bệnh đơn trên tầng mười, cửa sổ kính nhìn xuống vườn hoa bệnh viện hoành tráng như công viên thành phố. Phòng bệnh một chút cũng không giống cho người bệnh, mà là giống Executive Suite trong khách sạn năm sao hơn.
Phượng run rẩy nuốt nước bọt.
“Chị y tá à, chị có nhầm tôi với con dâu chủ tịch nào không?”
Cô không có tiền đâu.
Y tá cười lễ phép.
“Thưa chị, chị không cần lo lắng. Toàn bộ chi phí khám và chữa bệnh của chị hoàn toàn miễn phí ạ.”
Hai tiếng sau, bác sĩ phụ trách xuất hiện. Ông nói rằng các bác sĩ đã hội chẩn và kết luận là ngoài ngoại thương, nội tạng bị tổn thương do ngoại lực. Yêu cầu nằm viện bảy ngày để theo dõi.
Thực sự lúc này mặt trái của cô đã sưng đến mức không mở được mắt rồi. Cánh tay phải thì phồng như bắp chân. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của bác sĩ qua con mắt phải, cô gật đầu đồng ý.
Phượng nằm bẹp trên giường sau khi được y tá gội đầu, trải bồn tắm cánh hoa và massage cho. Bây giờ cô thơm phức như lọ nước hoa di động.
Phượng liếm liếm răng hàm số 1 của mình. Nếu đây không phải răng giả thì còn tuyệt hơn.
Tên Gorilla đó thực sự tát cô gãy răng. Chiếc hiện tại là răng giả mới trồng.
Cô ghét răng giả.
Phượng nằm dang chân tay trong tư thế sao biển. Chỉ tư thế này mới làm người cô bớt đau nhức.
Nhưng như thế này đã là gì.
Kiếp trước mồm bị vặn sạch răng. Thân thể chi chít thương tích bốc mùi hoại tử không được chữa trị. Mà cô còn sống được mười bốn ngày.
Phượng nằm không nhúc nhích suốt ba ngày. Đến mức bác sĩ lo rằng cô mắc chứng trầm cảm sau sang chấn.
Đến sáng ngày thứ tư, y tá mang điện thoại mới và sim đã làm lại tới cho cô. Phượng hiểu ai đặt cho cô. Phượng suy nghĩ vài giây rồi thản nhiên nhận.
Hành động nhận đồ vô tư của Phượng khiến cô y tá khẳng định thêm giả thuyết của cô ấy về mối quan hệ giữa Phượng và người thừa kế tập đoàn CCorp.
Cuộc điện thoại lúc sáu giờ sáng gây náo động cả bệnh viện. Các mẫu xét nghiệm của Phượng được ưu tiên lấy kết quả ngay lập tức và toàn bộ trưởng khoa liên quan phải tham gia hội chẩn khẩn cấp. An tham gia cuộc họp này từ đầu tới cuối.
Gia đình Chủ tịch Hoàng Nguyên vô cùng kín tiếng. Nếu không phải dáng vẻ hốt hoảng của viện trưởng hở ra chút gió thì cô y tá cũng chẳng đoán nổi thân phận của anh đâu.
Khi bệnh án hoàn chỉnh được đặt trên bàn, dù anh không hề tỏ ra tức giận nhưng cô y tá có thể cảm nhận được uy quyền khiến chân tay bủn rủn.
Cô gái trong phòng bệnh cao cấp dành riêng cho gia đình Hoàng Nguyên kia chắc chắn có thân phận đặc biệt. Ít nhất là đặc biệt đối với vị Thái tử này.
Phượng biến đau thương thành sức mạnh, trong suốt các ngày tiếp theo, Phượng không còn đần người u uất trong phòng bệnh nữa. Nhưng các hành vi sau đó của cô còn khiến các bác sĩ lo lắng hơn.
Ngoại trừ thời gian trị liệu mỗi ngày, Phượng dành toàn bộ thời gian để sáng tác. Không có đàn, cô tải một ứng dụng piano về điện thoại và đánh đàn qua đó.
Thậm chí, hộ lý còn thấy trong giờ ăn cơm, cô mải miết viết lời nhạc vừa nảy ra vào tờ giấy ăn và ngâm nga trong nhà vệ sinh bằng chất giọng khản đặc.
Trong ngày tiếp theo, Phượng hoàn thành gần mười ca khúc nhạc trẻ và nhờ bạn bè rao bán khắp nơi.
Sáng ngày thứ bảy, Phượng nhận được cuộc điện thoại của chị Tiên.
Ở đầu dây bên kia, chị ấy khá trầm mặc. Thủy Tiên mãi không thể thốt thành lời, cô đành nói trước:
“Chị Tiên, chị không phải giải thích gì cả.”
Vốn đang bình tĩnh, câu này của Phượng khiến Tiên bật khóc thút thít.
Sau cuộc đụng độ với Hoàng Anh tại tiệc sinh nhật, nhiều thứ kiếp trước mù mịt nay đã sáng tỏ.
Cô chưa từng gặp Hoàng Anh, tại sao cô ta gây sự, hãm hại cô? Khi cô chỉ là một nhân vật bé tin hin vô hại.
Lần đầu gặp, Hoàng Anh liên tục gắn cô với cái mác “gà đi kiếm khách sộp”. Khi cô ngồi với chị Tiên, Hoàng Anh vô cùng phẫn nộ chửi rủa. Vẫn dùng cái mác kia quy chụp cô. Tuy nhiên thái độ của hai lần khá khác nhau. Khi rủa cô tại tiệc của Mike, Hoàng Anh còn biết chừng mực. Còn ở nhà Minh, cô ta chửi đổng lên như thể hận không thể cho cả nước cùng nghe. Liên tục dùng từ “tiện nhân” và cụm từ kiếm khách bao nuôi.
Cô là kẻ vô danh, xấu mặt có hề gì. Chưa kể cô là một nhạc sĩ nhạc kịch, cái nhìn của công chúng không phải chí mạng đối với cô.
Lần đụng độ ở nhà Minh, mục tiêu Hoàng Anh nhắm đến là Tiên.
Phượng chỉ đoán mò thôi, loại người như lão Tiến Phước rất dễ có bồ nhí.
Vài năm gần đây sự nghiệp của chị Tiên khá thuận lợi.
Con gái nhà Tiến Phước đi bôi nhọ dằn mặt chị Tiên khắp nơi.
Chị Tiên hổ thẹn chạy trốn khỏi bữa tiệc.
Ca khúc debut, cũng là ca khúc thành công đầu tiên của Tiên là do Phượng sáng tác. Nếu Hoàng Anh tìm hiểu người phụ nữ bên ngoài của bố một chút, không hề khó khăn để phát hiện ra cô là bạn thân của chị Tiên.
Một cô ả nhỏ mọn, ỷ mạnh hiếp yếu, hay thù vặt như Hoàng Anh, không xiên cô vài cái mới lạ đấy.
Phượng không nói gì, lặng yên nghe chị khóc. Chị Tiên đè nén tiếng nức nở.
“Phượng ơi, chị không muốn thế đâu. Chị thực sự không muốn thế đâu. Chị không cần làm ngôi sao gì hết. Lúc ấy chị chỉ muốn về quê làm cô giáo dạy nhạc rồi kết hôn với người yêu thôi. Lão ta ép chị. Lúc ấy chị chỉ muốn chết thôi.”
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Cuộc gọi kết thúc trong sự chết lặng của cả hai. Thông báo trên điện thoại sáng lên.
Cô đã có người mua đầu tiên. Kẻ mua sáng tác của cô lại bất ngờ lại là cô idol Lileen hay bùng show. Phượng nhắn trả hai chữ “OK” dứt khoác bán đứt tác phẩm.