Thời Gian Cùng Anh, Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 62



Phòng của họ ở tầng bốn trên cùng, bởi vì mùa này không phải mùa đắt khách, nên trong homestay rất yên tĩnh. Đoán chừng cho dù có khách vào ở, thì lúc này chắc cũng ra ngoài đi chơi cả rồi.

Quý Quân Hành xách hành lý đi lên. Lâm Tích thu dọn một lát, nghe thấy cậu hỏi: “Em muốn ra ngoài chơi không?”“Được ạ.” Lâm Tích gật đầu.

Lúc họ xuống lầu, vì sắp đến buổi trưa, Lâm Tích hỏi cô bé lễ tân, giới thiệu nơi nào có đồ ăn ngon.

Vì thế cô bé khoa tay múa chân cho họ hồi lâu, Lâm Tích nghe xong đầu đầy sương mù, ngược lại Quý Quân Hành nghe xong, trực tiếp kéo tay cô, dẫn người ra cửa.Vì là trấn cổ, nên rất nhiều tòa nhà xung quanh đều tương tự, quẹo mấy cái cua, Lâm Tích có chút mù mờ.

Đến khi cô đi theo Quý Quân Hành đứng trước cửa nhà hàng “Thủy Mặc nhân gian”, thì chớp mắt, bội phục nói: “Sao anh tìm được thế?”“Lợi hại không?” Quý Quân Hành xoay đầu nhìn cô.“Lợi hại.” Cô thật lòng nói.

Lâm Tích là kiểu người không có cảm giác phương hướng, cho nên vô cùng bội phục kiểu người có thể biết đường như cậu.

Nào biết cô vừa gật đầu xong, Quý Quân Hành nghiêng người kề sát cô, mổ nhẹ lên môi cô một cái.

Lâm Tích không ngờ cậu sẽ đột ngột hôn mình như vậy.

Cô mở to mắt nhìn về phía cậu, nào biết Quý Quân Hành không những không để ý, lại cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô cái nữa.

Giọng nói của cậu hơi trầm thấp, mang theo từ tính mê người, “Em càng nhìn anh như thế này, anh dường như càng muốn hôn em thêm đấy.”

Ở nơi xa lạ, ngay cả Quý Quân Hành cũng không nhịn được thả lỏng.

May là sau đó hai người đi vào nhà hàng, quả nhiên thức ăn hai miền Nam Bắc có sự khác biệt rất lớn. Quý Quân Hành là người kén ăn, Lâm Tích không dám gọi món đặc biệt địa phương quá.

Họ ngồi ở tầng hai của nhà hàng, cửa sổ xung quanh đều được mở, cách đó không xa là một hồ nước trong xanh.Một cơn gió thổi qua, mặt hồ trong suốt như ngọc bích, lay động từng gợn sóng.

Lâm Tích chống má, nhìn hồ nước xa xa, nhẹ giọng nói: “Nơi này thật xinh đẹp.”

Không khí trong lành, bầu trời trong xanh, ngay cả hồ nước cũng trong hơn hồ nước ở Bắc Kinh.

Quý Quân Hành nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, nhẹ nhàng nói: “Em thích du lịch sao?”

“Lúc trước không có thời gian, bây giờ ra ngoài chơi, mới phát hiện phong cảnh nhìn thấy trên tivi hoàn toàn khác với phong cảnh nhìn thấy ở hiện thực.” Cho dù chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua, vài con chim bay lướt qua, cũng làm cho cô cảm thấy vui vẻ thoải mái, có loại bình yên thanh thản.

Lâm Tích nghĩ, rồi nhẹ nhàng nói: “Quan trọng nhất là đi du lịch cùng anh.”

Quý Quân Hành vốn đang im lặng ngắm Lâm Tích, lúc này nghe được lời nói của cô, trong đôi mắt đen láy xẹt qua một tia sáng rực rỡ, nóng bỏng giống như muốn bùng cháy.

Cảm giác rục rịch trong lòng kia, lại lần nữa ập đến.

“Anh cũng thế.” Cậu từng đi qua nhiều đất nước, cũng đi qua rất nhiều nơi, nhưng đi cùng cô, luôn là cảm giác hoàn toàn khác với người khác.

Bởi vì không phải lo lắng về thời gian, hai người thong thả ăn xong bữa trưa.

Lúc đi ra khỏi quán ăn, ánh nắng bên ngoài hơi lớn, Quý Quân Hành dứt khoát kéo cô đi vào một cửa tiệm ven đường, mua mũ và áo choàng.

Quý thiếu gia bình thường ăn mặc đều là thương hiệu quốc tế, cho dù là lúc cậu sa sút đi chăng nữa, cũng nhiều lắm là hạ thấp đến trình độ Adiddas và Nike mà thôi.

Cậu nhìn một vòng, cau mày.

Vẫn là Lâm Tích sợ cậu nói ra lời gì đó đả kích ông chủ người ta, bèn chỉ một cái mũ vành màu đen nói: “Cái mũ này rất đẹp, hay là chúng ta mỗi người mua một cái nhé.”

“Mũ tình nhân à?” Cậu chậm rãi nặn ra hai chữ tình nhân vô cùng mạnh.

Lâm Tích nhìn cậu, nhịn cười, thấp giọng nói: “Uhm, mũ tình nhân.”

Đến khi Lâm Tích hỏi ông chủ giá tiền, một cái năm mươi đồng, thì Quý Quân Hành cau mày, trực tiếp nói: “Không thể rẻ hơn chút sao?”    ……Lâm Tích kinh ngạc nhìn sang cậu, cô đang suy nghĩ phải trả giá thế nào, nào ngờ cậu lại mở miệng trước.

Ông chủ thấy cậu nói vậy, nhăn mặt nói: “Anh chàng đẹp trai, tôi đây đã là giá thấp nhất rồi, hơn nữa cậu mua mũ cho bạn gái, năm mươi đồng đắt chỗ nào.”

Có những nam sinh ngại trả giá, ở trước mặt bạn gái, lại sĩ diện.

Mà ông chủ là tay buôn bán lão luyện, tự cho rằng đã quen với tâm lý của những chàng trai này, mỗi lần ông ta nói một chặp, thì chàng trai sẽ ngại trả giá thêm nữa, quả thực là trăm lần thử trăm lần linh nghiệm.

Nào biết lần này, ông ta vừa nói xong, Quý Quân Hành thoáng nhướng mày, lười biếng nói: “Ai bảo tôi trả tiền, là bạn gái tôi trả tiền đấy, tôi là tiết kiệm tiền cho cô ấy thôi.”

Lần này đến phiên ông chủ đờ đẫn nhìn cậu, ông ta chưa từng gặp qua chuyện nào như thế này cả.

Cuối cùng Lâm Tích thành công mua được mũ với giá năm đồng hai cái.

Hai người ở trước mặt ông chủ, đội mũ lên, Lâm Tích còn chỉnh sửa cho Quý Quân Hành một hồi.

Sau đó họ vui vẻ rời đi, ông chủ đứng ở cửa tiệm, nhìn hai người.

Trong lòng cuối cùng mới nói ra hai chữ lạ lùng.

Đến khi đi được một đoạn, Lâm Tích hơi nghiêng đầu nhìn cậu, dưới mũ vành màu đen, đường nét khuôn mặt của chàng trai thâm thúy lập thể, bởi vì vành mũ che mặt, nên thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là môi cậu, mềm mại lại đỏ ửng.

“Anh vậy mà cũng biết trả giá?” Lâm Tích vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Một tiểu thiếu gia hồi cấp ba có thể tiện tay nạp cho người ta hai ngàn đồng vào thẻ cơm, lại sẽ vì một cái mũ năm mươi đồng, mà trả giá với người ta, cô làm sao cũng cảm thấy vui vẻ.

Quý Quân Hành hơi rũ mặt xuống, “Cuộc sống, không phải đều thế này ư.”

Cuộc, sống……Lâm Tích im lặng mỉm cười, bàn tay bị cậu nắm chặt, hai người men theo con đường lát đá xanh, đi về phía trước.

Buổi chiều, hai người dọc theo nơi này đi dạo rất lâu. Họ còn nhìn thấy một cây cổ thụ nghe nói có lịch sử năm trăm năm, Lâm Tích lần đầu tiên nhìn thấy thân cây to như vậy, đoán chừng phải mấy người đàn ông ôm lại, mới có thể ôm cả thân cây.

Cành và lá rậm rạp hơn, xếp chồng toàn bộ tán cây lại như một chiếc ô màu xanh chặt chẽ.

Hai người đi rồi dừng, không mục đích, không vội vã, nhàn nhã đi dạo, gần như là đi đến đâu thì tính đến đó.

Bởi vì đã là tháng năm, ban ngày bầu trời trở nên dài hơn, mãi cho đến sắp bảy giờ, xung quanh mới tối xuống. Hai người Lâm Tích hơn năm giờ đã ăn chút đồ, lúc này cuộc sống ban đêm trong thị trấn mới bắt đầu.

Mặc dù du khách nơi này không nhiều như Lệ Giang, Đại Lý.

Nhưng vẫn có nhiều người, cho nên Pub trong thị trấn có hơi náo nhiệt.

Lúc Quý Quân Hành và Lâm Tích đi vào, người ôm ghita trên sân khấu, đang thấp giọng hát.

Hai người dưới sự hướng dẫn của phục vụ, ngồi vào bàn. Sau khi uống vài ly rượu, Lâm Tích đi nhà vệ sinh, nào biết vừa quay lại, thì nhìn thấy ba nữ sinh đứng bên cạnh bàn của họ.

Cô vừa đi qua, nghe thấy có một nữ sinh hỏi: “Bọn em có thể ngồi chỗ này không? Cùng ghép chỗ nhé.”

Quý Quân Hành lười biếng ngồi tại chỗ, bàn tay chống bàn, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Tích, hơi hất cằm chỉ: “Hay là các cô hỏi vợ tôi xem?”

Ba cô gái đồng thời xoay đầu, nhìn thấy Lâm Tích đang đứng phía sau.

Trên mặt ba người liền lộ ra vẻ quẫn bách, thậm chí ngay cả rượu cũng không uống, trực tiếp nói câu xin lỗi, bèn rời khỏi quán bar.

Đối với loại tình huống bắt chuyện này, mặc dù Lâm Tích đã thấy quen, nhưng vẫn không thể không cảm khái.

Cô chỉ vừa đi nhà vệ sinh một chút thôi, thì đã có người đến bắt chuyện với cậu rồi.

Nhưng Quý Quân Hành luôn rất phiền với những chuyện này, người mặc dù đã đi, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn thối hoắc.

Lâm Tích vừa muốn ngồi xuống đối diện cậu, Quý Quân Hành liền đưa tay lên, “Ngồi bên anh đi.”

Thấy cậu thế này, Lâm Tích đương nhiên không từ chối, kéo tay cậu, ngồi sang bên cạnh.

Nào biết cô vừa ngồi xuống, nghe thấy cậu thấp giọng nói: “Sao nhiều người nhàm chán vậy nhỉ?”

“Còn không phải anh khiến người ta thích à.” Lâm Tích buồn cười nói.

Quý Quân Hành dời mắt, trực tiếp ôm cô, thấp giọng nói: “Nhưng anh chỉ muốn làm cho em thích thôi.”

Không biết có phải là vì cậu vừa uống vài ly rượu hay không, Lâm Tích nhìn đôi mắt sáng rực của cậu, ngay cả nói chuyện cũng mang theo mùi vị hơi lầu bầu.

Lúc cậu nói xong câu này, gương mặt hơi kề sát.

Bởi vì cách quá gần, hơi thở ấm áp của hai người quấn quýt ở một chỗ, cô nhìn cậu, khắp người khô nóng.

Cho đến khi cậu nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, khẽ nói: “Lâm Tích, chúng ta về nhé.”

Giọng cậu khàn khàn trầm thấp, trong cổ họng giống như cực lực kiềm chế gì đó.

Rõ ràng cậu cái gì cũng chưa nói, nhưng Lâm Tích lại hiểu rõ, cậu đang nói gì.

Cuối cùng, cô khẽ khàng gật đầu.

Nháy mắt Quý Quân Hành nhìn thấy cô gật đầu, đôi mắt sáng càng thêm bức người. Cậu kéo cô dậy, chạy ra ngoài.

Nhưng họ vừa ra khỏi quán Bar không bao lâu, bầu trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, sau đó mưa rơi xuống đất lộp bộp, mưa to không thể chạm vào, cứ thế bay đến.

Lúc hai người chạy về nhà trọ, quần áo trên người đều ướt đẫm.

Quý Quân Hành móc thẻ phòng ra khỏi túi quần, đẩy cửa đi vào, thậm chí cũng không kịp c ắm vào trong vách thẻ bên cửa, Lâm Tích đã bị cậu đè lên sau cửa phòng.

Một tiếng ‘Bộp’ giòn giã vang lên, thẻ phòng rơi xuống đất.

Nụ hôn của cậu rơi xuống như một cái bóng, trên người hai người rõ ràng đều ướt đẫm, nhưng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng thế kia, cách một lớp áo quần mỏng manh, dường như máu huyết toàn thân đều đang sục sôi, kêu gào trong cơ thể.

“Lâm Tích có thể không?” Trước đây cậu nói cô quá nhỏ, nhưng bây giờ trôi qua lâu như vậy rồi, họ đều đã lớn thêm một tuổi, hai người quen biết nhau lâu thế kia, tất cả đều đến rất tự nhiên.

Trong mờ tối, ngực Lâm Tích hơi nhấp nhô.

Cho đến khi cô đưa tay sờ vào trong vạt áo sau lưng Quý Quân Hành, làn da cậu trơn bóng, cơ thể nóng như lửa.

Cô hơi nhón mũi chân, trong tối tăm, cô hôn lên gương mặt cậu.

Cô gái xấu hổ, lúc đối diện với người yêu nhất trong lòng, mang theo chân thành thuần túy.

Cuối cùng chủ động đáp trả cậu.

Sau khi họ xuống núi, Quý Quân Hành lái xe đưa Lâm Tích đến một nơi lân cận tên trấn Hồng.

Đây là một thị trấn cổ kính, xung quanh yên tĩnh và thanh bình.

Đã đến nơi này, cứ chơi một ngày rồi hẵng về. Khi đến trấn cổ, Lâm Tích hạ cửa sổ xe xuống, im lặng lướt nhìn phong cảnh xung quanh.

“Buổi tối chúng ta ở đây, ngày mai về lại Thượng Hải, sau đó về Bắc Kinh.” Quý Quân Hành đang lái xe, nhẹ nhàng nói cho Lâm Tích biết sắp xếp hành trình. Cậu hỏi: “Em cảm thấy thế này có được không?”

Cậu luôn là người quen làm chủ, Lâm Tích không nói, cậu đã sắp xếp sự việc thỏa đáng.

Lâm Tích gật đầu, “Được.”

Vì thế, hai người lái xe đến một homestay trong trấn cổ trước, cổng homestay là kiểu cổ xưa, vừa vào sân, bên trong trồng đầy hoa cỏ. Chỗ râm mát trong sân, để một cái xích đu. Đối diện là chỗ ngồi uống trà, xung quanh xếp một vòng ghế.

Mà phòng khách rộng mở có hai bộ sofa dài, bên cạnh là hai cái máy tính, và ghế chân cao, xem ra là cho khách dùng lên mạng.

Lần đầu tiên Lâm Tích ở kiểu homestay như này, vừa vào cổng, liền bị thu hút bởi những trang trí bày biện trong sân nhà.

Quý Quân Hành ở lễ tân đăng ký, Lâm Tích lại nhìn trái ngó phải. Trong ấn tượng của cô mình không có kinh nghiệm du lịch gì, hồi trước học cấp ba là điều kiện gia đình không cho phép, lên đại học lại bận nhiều chuyện, cũng không tìm được thời gian rãnh để đi.

Lần đi du lịch duy nhất, vẫn là lần đi theo hoạt động của lớp ở Chiết đại.

Nhưng lúc đó kinh phí có hạn, chỗ ở là quick hotel giá rẻ.

Quý Quân Hành đăng ký xong, lấy được thẻ phòng, quay đầu nhìn cô đang quan sát xung quanh, đột nhiên khẽ cười, hỏi: “Thích như vậy à?”

“Thích chứ, đây là lần đầu tiên em ra ngoài chơi đấy.” Lâm Tích nói xong, che mặt, xoay đầu hỏi cậu: “Anh sẽ không cười em quê mùa chứ.”

“Anh dám sao?” Cậu nhẹ nhàng nói.

Nhưng giọng điệu này, lại làm cho Lâm Tích bật cười.