Thời Gian Cùng Anh, Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 64



Sau khi hoàn thành tất cả khóa học, cùng với đó, là hai tuần thi dài.

Cả trường đều ngập tràn trong bầu không khí chuẩn bị cho kỳ thi, phòng tự học gần như đều đầy người mỗi đêm. Từ sáng, thư viện trường đâu đâu cũng là sinh viên.

Buổi sáng Lâm Tích cùng bạn cùng phòng đến thư viện, sắp đến mười giờ, cô gửi tin nhắn cho Quý Quân Hành.

Gần đây cậu rất bận, có đôi khi thường phải thức khuya đến hai ba giờ sáng, buổi sáng Lâm Tích không điện thoại cho cậu, sợ đánh thức cậu.

“Tớ đi tìm cuốn sách.” Lâm Tích nhỏ giọng nói với bạn cùng phòng, rồi rời khỏi chỗ.

Thư viện phân làm hai khu vực, bên trái là một dãy giá sách, phía trên bày đầy sách vở, gần như đủ loại sách đều có thể tìm thấy ở chỗ này. Mà bên phải lại là dãy bàn dài cho các sinh viên đọc sách.

Nhưng bởi vì là tuần thi, nên lúc này có không ít sinh viên đem bài ôn tập đến.

Lâm Tích đứng dậy đi tìm tài liệu, một lúc sau, cô nhón mũi chân nhìn sách ở kệ trên cùng. Đáng tiếc cô không đủ cao, cô nhìn trái nhìn phải, muốn tìm thang của thư viện. Đến khi cô đi ra ngoài nhìn rất lâu, vẫn không tìm được, bởi vì kệ sách trong thư viện quả thực là quá nhiều.

Cũng không biết bị bạn học nào đẩy đi đến chỗ nào rồi nữa.

Vì thế Lâm Tích nhón mũi chân, định lấy cuốn sách kia, vào lúc đầu ngón tay cô chạm đến sách, từ bên cạnh thò ra một bàn tay, trực tiếp rút cuốn sách đó xuống.

Cô xoay đầu nhìn thấy Quý Quân Hành, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đè thấp giọng nói: “Sao anh đến đây?”

Quý Quân Hành làm dấu ‘Suỵt’ với cô.

Cậu lấy di động trong túi áo ra, ở trước mặt gửi tin nhắn cho cô.

“Không phải em gửi tin nhắn cho anh à?”

Lâm Tích mím môi mỉm cười.

Cô trả lời: Nhưng sao anh biết em ở chỗ này?

“Anh thấy bọn Diệp Khả ngồi ở kia.”

Lâm Tích suy nghĩ, lại gửi một tin: “Anh ăn sáng chưa? Nếu không em đi ăn cùng anh nhé.”

Lâm Tích nhìn cậu mặc áo thun màu đen và quần dài đơn giản, trên chân là đôi giày thể thao. So với nam sinh bây giờ mang dép lê chạy quanh khắp nơi, thì cậu dường như chỉ có ở nhà mới mang như thế, chỉ cần ra ngoài, vị này luôn chỉnh đốn mình sạch sẽ gọn gàng.

“Sắp ăn trưa rồi, đúng lúc hôm nay Trần Mặc gọi bọn mình cùng ăn cơm.”

Hai người đứng gần nhau, dùng di động gửi tin nhắn cho đối phương.

Lúc Lâm Tích ngẩng đầu lên, người đối diện đúng lúc cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh nắng mặt trời từ cửa kính bên cạnh hắt vào, cả thư viện được bao phủ trong vùng nắng gắt đầu hè.

Cô mím khóe môi, vừa nở nụ cười nhàn nhạt.

Bỗng nhiên Quý Quân Hành đến gần, chạm nhẹ lên môi cô.

Giống như lông chim lướt qua, mềm mềm, mang theo ngọt ngào.

Lâm Tích thoáng kinh ngạc, sau đó nhìn xung quanh, may mà xung quanh chỗ này không có ai. Cô khẽ trừng mắt với Quý Quân Hành, mang theo tức giận ngượng ngùng

“Anh thế này, bị người khác bắt gặp không hay đâu.” Lâm Tích rốt cuộc không nhịn được mở miệng.

Nào biết Quý Quân Hành lại đến gần hơn, cậu gần như là dán vào tai Lâm Tích, thấp giọng nói chuyện.

“Anh không nhịn được mà.”

Sau đó hai người ra khỏi thư viện, đi thẳng đến nhà ăn của trường. Nhưng họ không đi nhà ăn lớn, mà đi đến nhà hàng riêng biệt có thể chọn món.

Gần đây mọi người đều bận, cũng đã rất lâu không gặp nhau.

Trần Mặc và Cao Vân lãng đến trước, Lâm Tích cuối cùng không nhịn được hỏi: “Hai người các cậu không cùng học viện mà, sao ngày nào cũng ở với nhau thế?”

Lâu như vậy, hễ là chỗ Trần Mặc xuất hiện, nhất định sẽ có Cao Vân Lãng.

Mà lúc có Cao Vân Lãng, Trần Mặc cũng nhất định ở trong vòng năm mét.

Trần Mặc nhìn Cao Vân Lãng, thâm tình nói: “Bởi vì yêu đấy.”

Lâm Tích: “……”

Ngược lại Cao Vân Lãng trực tiếp lấy khăn giấy trên bàn, ném vào mặt cậu, thấp giọng nói: “Cút.”

“Lãng Lãng.” Trần Mặc tay chống má, dịu dàng gọi.

Đúng lúc này Tạ Ngang và Giang Ức Miên đến, nghe thấy câu này, trên mặt Tạ Ngang là biểu cảm ghét bỏ, “Trần Mặc, ông đây sắp bị cậu làm cho mắc ói rồi này.”

Giang Ức Miên: “Tớ cũng cảm thấy dạ dày khó chịu.”

“Những người đang yêu như các cậu, có thể suy nghĩ đến cảm nhận của hai con chó độc thân là tớ với Lãng Lãng được không.” Trần Mặc bất mãn nói.

Giang Ức Miên nói thẳng: “Cậu cũng có thể tìm bạn gái mà. Nữ sinh bên khoa tài chính các cậu không phải rất nhiều à. Nếu cậu không thích, hay là để tớ giới thiệu cho cậu một em nhé.”

“Con gái khoa tin tức các cậu tớ không dám trêu.” Trần Mặc hừ cười.

Chuyện của Ngụy Minh Nhã lúc trước, đã làm cho cậu khá mở mang tầm mắt. Ngay cả Quý Quân Hành cũng bị cậu cười nhạo, nói cái gì mà đang đóng phim thần tượng sao? Thể loại phim tình cảm không thể yêu.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tạ Ngang nhanh chóng gọi món.

“Kỳ thi cuối kỳ của khoa cơ khí bọn tớ quá bi3n thái, tớ thật sự chịu không nổi.” Tạ Ngang là sinh viên của học viện cơ khí, lúc đó sau khi cậu thi vào Thanh Hoa, vốn bố mẹ cậu là muốn bảo cậu học ngôn ngữ thiểu số*.

*Ngôn ngữ thiểu số: là một ngôn ngữ chỉ dùng ở một số quốc gia, và hầu như không được sử dụng rộng rãi như tiếng Anh. Bình thường có hai loại định nghĩa về ngôn ngữ thiểu số, một là chỉ tất cả ngôn ngữ ngoại trừ ngôn ngữ chung của Liên Hợp Quốc (tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ả Rập), trong khi người bình thường thường nghĩ rằng tiếng Anh là ngôn ngữ chung, các ngôn ngữ khác là ngôn ngữ không phổ biến, vì thế một định nghĩa khác của ngôn ngữ thiểu số chính là chỉ ngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh. (theo Baidu)

Như thế có thể kế thừa bố mẹ, vào Bộ Ngoại giao.

Nhưng Tạ Ngang quả thực không hứng thú với chuyện làm nhân viên Ngoại giao, dù sao chính cậu cũng là con trai của nhà ngoại giao, gần như cũng trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.

Cậu cảm thấy thật nhàm chán.

Vì thế cậu chọn cơ khí, dù sao cũng là ngành cậu thích.

Giang Ức Miên nói tiếp: “Cậu tưởng kỳ thi cuối kỳ của khoa tin tức bọn tớ rất thoải mái hả? Sắp năm ba phải thực tập, tớ đang suy nghĩ có nên xin ra nước ngoài không đây này.”

“Mẹ nó, cậu muốn ra nước ngoài?” Tạ Ngang bị cô dọa giật mình.

Giang Ức Miên: “Ra nước ngoài rất kỳ lạ sao? Trường chúng ta ít nhất có một phần ba sinh viên muốn ra nước ngoài đó.”

“Vậy tớ làm thế nào đây?” Tạ Ngang bất mãn nói.

Giang Ức Miên miễn cưỡng nói: “Nếu cậu khóc lóc cầu xin tớ, tớ sẽ dẫn cậu đi cùng.”

Lúc này Tạ Ngang mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, đầu tựa lên vai Giang Ức Miên, hi hi ha ha nói: “Tớ biết Đại Miên tốt với tớ nhất mà.”

Giang Ức Miên ghét nhất bọn họ gọi mình là Đại Miên, lập tức cho Tạ Ngang một chưởng lên lưng.

Hai người họ thảo luận khí thế ngút trời, ngay cả Trần Mặc cũng có chút cảm khái.

“Mới đó mà bọn mình đã sắp năm ba, quả thực phải nghĩ đến chuyện tương lai rồi.” Trần Mặc nhìn Quý Quân Hành, hỏi: “A Hành, còn cậu, có định ra nước ngoài không?”

Hồi cấp ba, Quý Quân Hành đã vì Lâm Tích mà từ chối offer của trường đại học nổi tiếng nước ngoài.

Vì chuyện này, cậu đã ầm ĩ với trong nhà một trận, mối quan hệ cũng vừa mới dịu bớt.

Trần Mặc nhìn Lâm Tích, “Thành tích của Lâm Tích nếu cứ duy trì như vậy, thì xin ra nước ngoài rất dễ. Hơn nữa nói không chừng còn có thể lấy được học bổng. Chỉ xem các cậu muốn đi trường nào thôi.”

Học ở Thanh Hoa, ra nước ngoài và thi nghiên cứu sinh thực ra cũng không phải chuyện khó.

“Tớ sẽ không đi.” Quý Quân Hành không sao cả nói.

Trên bàn đột nhiên yên tĩnh, ngay cả Lâm Tích cũng xoay đầu nhìn cậu. Thực ra Lâm Tích cố gắng học như vậy, một phần là muốn tương lai xin học bổng toàn phần ra nước ngoài. Dù sao thu nhập của bố mẹ cô cũng không cao, nếu không lấy được học bổng, cô rất khó ra nước ngoài.

Cô biết Quý Quân Hành từng vì cô mà từ bỏ cái gì, cho nên cô muốn cố gắng, muốn cùng cậu ra nước ngoài.

Chí ít là để bù đắp nuối tiếc này.

Chỉ là cô không ngờ, Quý Quân Hành bây giờ hoàn toàn không có ý định ra nước ngoài.

Ngón tay Quý Quân Hành để trên bàn gõ nhẹ, thấp giọng nói: “Tớ định làm chuyện của mình.”

“Cậu muốn lập nghiệp?” Trần Mặc liền hỏi.

Quý Quân Hành gật đầu, Trần Mặc ngược lại không ngoài ý muốn, cậu khẽ cười, “Biết ngay cậu sẽ không định như vậy mà.”

Lúc trước họ từng kéo được thiên sứ, lúc đó Trần Mặc cảm thấy thực đáng tiếc, hỏi Quý Quân Hành có muốn làm lại dự án đó không. Nhưng lúc ấy cậu đã từ chối, Trần Mặc còn tưởng cậu là bị đám người kia làm cho nản lòng.

“Trước đây vẫn chưa nghĩ kỹ, bây giờ đã có phương hướng, nên tự mình làm.”

Quý Quân Hành nhàn nhạt nói.

Trần Mặc: “Trở về chúng ta nói chuyện, nếu cậu thật sự có suy nghĩ, thế nào cũng phải tính cho anh em một phần chứ.”

“Còn tớ nữa.” Tạ Ngang hùa theo nói.

Nào biết cậu vừa nói xong, cánh tay liền bị Giang Ức Miên hung hăng véo một cái, tức giận nói: “Vừa rồi không phải cậu còn nói muốn cùng tớ ra nước ngoài sao.”

“Tớ……” Tạ Ngang khó xử, bỗng nhiên cười nói: “Nếu không thế này nhé, tớ chia mình làm hai nửa, một nửa cùng cậu ra nước ngoài, một nửa cùng A Hành kinh doanh.”

Giang Ức Miên tức giận đập mạnh lên lưng cậu mấy cái, “Cậu vui vẻ ở cùng A Hành của cậu đi. Cậu cái tên ngu ngốc này.”

Mắt thấy hai người sắp ầm ĩ, Lâm Tích vội khuyên hai câu.

Nhưng chuyện Quý Quân Hành đột ngột nói, khiến Lâm Tích có hơi trở tay không kịp.

Mãi cho đến khi ăn trưa xong về thư viện, Lâm Tích đều hơi im lặng. Quý Quân Hành đi cùng cô một lúc, cuối cùng ý thức được cô dường như có tâm sự, mở miệng hỏi: “Em sao thế?”

“Anh thật sự không định ra nước ngoài?” Lâm Tích hỏi cậu.

Quý Quân Hành không biết cô đang suy nghĩ chuyện này, nhẹ giọng hỏi: “Em rất muốn anh ra nước ngoài?”

Sau đó cậu lại nghĩ đến một vấn đề khác, thấp giọng nói: “Hay là chính em muốn ra nước ngoài?”

Lâm Tích hơi ngửa mặt nhìn cậu, “Em chỉ muốn bù đắp tiếc nuối đã từng kia.”

Dù sao lời của ông nội Quý nói, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ. Vốn cô cho rằng, chỉ cần cô cố gắng, nhất định có thể nhận được giới thiệu của trường học, nên xin trường học nổi tiếng của nước ngoài. Như thế mấy năm nay cậu ở trong nước cũng không tính là vô ích, dù sao họ cuối cùng vẫn cố gắng đến một mục tiêu.

Quý Quân Hành nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Lâm Tích, đợi em thi xong, chúng ta cùng đi đến một nơi nhé.”

Tuần thi nói dài cũng dài, nhưng kết thúc cũng nhanh, gần như chỉ là một cái chớp mắt, hai tuần trôi qua.

Lâm Tích sớm đã nói với bố mẹ, nghỉ hè năm nay không đi Hàng Châu. Cô xin ở lại trường, chuẩn bị dùng kỳ nghỉ hè này, làm chút chuyện của mình.

Ngày kết thúc kỳ thi, ba người trong ký túc xá cũng dọn đồ về nhà.

Ngày hôm sau, Quý Quân Hành điện thoại cho Lâm Tích, bảo cô đến cổng trường. Bởi vì Quý Lộ Trì được nghỉ, lúc Quý Quân Hành đến, cũng dẫn theo cậu nhóc.

Quý Lộ Trì đội mũ, mặc áo ngắn tay và quần sort, lộ ra làn da trắng nõn. Hai anh em họ hơi giống Ôn Toàn, đặc biệt là làn da, là kiểu trắng đến phát sáng.

Lâm Tích đến cổng trường, liếc nhìn liền nhìn thấy hai người họ.

“Sao không đợi trên xe?” Thời tiết này còn rất nóng, Lâm Tích thấy trên trán Quý Lộ Trì đều là mồ hôi.

Nào biết cậu nhóc ngọt ngào nói: “Chị Lâm Tích, là em muốn đứng ở ngoài đợi chị.”

Cậu nhóc bây giờ thật sự đã trở thành cậu bé, chiều cao so với lần đầu tiên Lâm Tích gặp cậu, không biết đã cao hơn bao nhiêu. Nhưng vẫn là hạt đậu nhỏ nói chuyện ngọt ngào ấy.

“Chúng ta đi đâu đây?” Sau khi lên xe, Lâm Tích hỏi.

Quý Quân Hành nắm lấy tay cô, vuốt nhẹ trên mu bàn tay cô, khẽ nói: “Đến rồi, em sẽ biết.”

Cho đến khi đến nơi, Lâm Tích phát hiện, nơi này vậy mà là triển lãm trí thông minh nhân tạo.

Lâm Tích theo cậu đi vào, nơi này có rất nhiều phòng triển lãm của các doanh nghiệp, mỗi một phòng triển lãm bài trí đều không giống nhau. Nhưng đều có một đặc điểm, đó chính là tràn đầy khoa học kỹ thuật.

Cả phòng triển lãm, có loại cảm giác đặt mình trong tương lai.

Lâm Tích và Quý Quân Hành từ từ xem qua, cho đến khi họ dừng lại trước một robot y tế, lúc này robot phẫu thuật kia đang vận hành, trong khay trước mặt nó đặt một con cua nấu chín.

Rất nhiều người vây ở xung quanh, nhìn robot y tế này, dùng cánh tay máy móc của mình, từng chút một tách cả con cua ra, vỏ cua, gạch cua, thậm chí ngay cả thịt trong càng cua cũng được moi ra.

Loại kỹ thuật như phô bày kỹ năng này, đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Quý Lộ Trì càng bị thu hút hơn, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ bỏ lỡ mỗi một chi tiết.

Ba người dạo trong khu triển lãm cả buổi, Lâm Tích bị thu hút bởi những thứ này, trong đó có một robot giọng nói, cô nói chuyện với đối phương, nó vậy mà có thể đối đáp trôi chảy.

“Bọn em có một giáo sư là đại thần nghiên cứu xử lý ngôn ngữ, thầy ấy còn từng dạy bọn em.” Lâm Tích kích động nói.

Đặt mình ở đây, cho dù là người bình thường cũng có thể cảm nhận được mê lực của khoa học kỹ thuật.

Càng khỏi phải nói sinh viên học về khoa học kỹ thuật như cô, bởi vì so với người khác họ càng hiểu hơn rằng, từ một lý thuyết đến xuất hiện một công nghệ hoàn thiện, rốt cuộc phải trải qua quá trình vất vả thế nào.

Mãi đến khi sắp đóng cửa, họ mới ra ngoài.

Ba người đi trên sân ngoài khu triển lãm, phía dưới là bậc thang cao cao, xa xa dưới hoàng hôn, tầng mây đỏ rực nhuộm đỏ nửa bầu trời, có một vẻ đẹp không thể giải thích.

Bỗng nhiên, Quý Quân Hành nhìn về phía Lâm Tích, nói: “Lâm Tích, em cảm thấy thế nào?”

“Rất rung động.” Lâm Tích nhìn ráng đỏ đằng xa.

Thầy cô đều là đại thần công nghiệp, đương nhiên không ít giáo viên đều từng đề cập với họ về khái niệm thời đại AI này. Trước đây cô chưa từng tiếp xúc qua, hôm nay nhìn những sản phẩm công nghệ này, cô mới phát hiện mình đã nghĩ AI quá mức xa xôi. Thực ra trí thông minh nhân tạo có thể liên quan đến mỗi một lĩnh vực của cuộc sống.

Nếu có một ngày kỹ thuật hoàn thiện, hạ thấp giá thành, như vậy xã hội này sẽ trở thành một xã hội hoàn toàn mới.

Những cảnh công nghệ cao từng xuất hiện trong phim, có một ngày, có lẽ thật sự sẽ thành hiện thực.

Quý Quân Hành tiếp tục nói: “Trước đây anh cũng nói với Trần Mặc là anh đang suy nghĩ. Anh định bắt đầu làm từ phương diện chẩn đoán AI, em cũng biết tốc độ phát triển của chẩn đoán hình ảnh trong nước mỗi năm là 30%. Nhưng bác sĩ thì sao, lại không có cách nào để gia tăng tốc độ này. Mỗi một bác sĩ đọc phim có lẽ phải tốn mười lăm phút, nếu anh đề cập đến trí thông minh nhân tạo này, thì nó không những có thể đọc phim trong vòng mười giây, mà thậm chí còn chính xác hơn cả những bác sĩ con người.”

Lâm Tích thoáng kinh ngạc, vừa rồi cô ở trong khu triển lãm cũng thấy được robot bác sĩ.

Cô không ngờ phương hướng của Quý Quân Hành là cái này.

“Lâm Tích, anh không muốn nói cái gì cả đời chăm sóc em. Em cũng sẽ không muốn sống một cuộc sống được người khác bao bọc cả đời. Đi cùng anh nhé, Lâm Tích. Chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau phấn đấu, hãy để việc chúng ta làm trở nên tốt đẹp hơn. Cho dù thất bại thì cũng có sao, chúng ta đều có thể chấp nhận được.”

Cậu chìa tay về phía Lâm Tích, “Em muốn đi cùng anh không?”

Lâm Tích ngẩng đầu nhìn cậu, lần này cuối cùng trong lòng rung động.

Phải, cô học nhiều năm như vậy, cũng không phải vì muốn được chăm sóc cả đời gì cả. Cho dù yêu Quý Quân Hành đến vậy, cô cũng không muốn cậu chăm sóc mình cả đời. Cô muốn trở thành chính mình tốt hơn, muốn dùng sự cố gắng của mình, chăm sóc bố mẹ cũng tốt, mà yêu cậu cũng tốt.

Từ trước đến nay cô không hề biết, phần cố chấp sâu nhất trong lòng mình, cậu lại hiểu cả.

Cô vươn tay ra, nắm chặt bàn tay cậu.

Cho đến khi Quý Quân Hành thấp giọng nói: “Anh thậm chí ngay cả tên dự án đầu tiên của chúng ta cũng đã nghĩ xong rồi.”

Lâm Tích hơi ngẩng đầu.

“Bác sĩ tiểu Chính no.1.”|

Lâm Chính……

Lâm Tích hoàn toàn ngây ngốc.

Khi Quý Quân Hành nhìn cô, dịu dàng nói: “Anh nhớ em từng nói, mục tiêu lớn nhất của anh trai em là trở thành một bác sĩ giỏi.”

Giọng nói của cậu trong kiên định lộ ra vẻ dịu dàng, làm cho Lâm Tích nhất thời hơi đẫm lệ.

“Chúng ta mang theo phần của anh ấy, cùng nhau cố gắng.”