Tuy Vương Ý Vân đã tỉnh lại nhưng sức khỏe của cô vẫn là nỗi lo lớn nhất trong lòng Lâm Hiểu Phong. Dù bác sĩ đã khám và khẳng định không sao nhưng Lâm Hiểu Phong vẫn rất lo lắng vì thế anh đã quyết định đưa cô đi khám tổng quát sức khỏe.
Trên hành lang bệnh viện hình ảnh Vương Ý Vân dựa dẫm vào Lâm Hiểu Phong để anh dìu đi trông vô cùng ngọt ngào và tỉnh cảm. Họ cười cười nói nói suốt dọc đường khiến ai nhìn vào cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Lâm Hiểu Phong dìu Vương Ý Vân đến dãy ghế chờ ở trước quầy lễ tân của bệnh viện, sau khi quan sát và chắc chắn cô đã ngồi xuống an toàn rồi bấy giờ anh mới đi làm thủ tục khám. Dù có thân phận và địa vị cao quý nhưng Lâm Hiểu Phong lại không nhận bất cứ sự ưu tiên nào, anh hiểu trước anh còn rất nhiều người đang trông tình trạng nguy cấp.
Sau khi sắp hàng dài cuối cùng cũng đến lượt Lâm Hiểu Phong đăng ký, thủ tục đăng ký rất nhanh vỏn vẹn chỉ 10 phút là hoàn tất. Cầm sổ khám bệnh trên tay Lâm Hiểu Phong chậm rãi đi lại rồi ngồi xuống kế Vương Ý Vân nói:
- Ý Vân, em đợi một lát nhé! Rất nhanh sẽ đến chúng ta ta thôi.
Nghe vậy Vương Ý Vân nhẹ nhàng mỉm cười, cô vui vẻ tựa đầu vào vai anh hưởng thụ cảm giác trước giờ chưa từng có, giọng nói dịu dàng khẽ vang lên:
- Vâng ạ!
Thấy Vương Ý Vân làm hành động nũng nịu khiến trái tim Lâm Hiểu Phong trong chốc lát không còn kiểm soát được nữa. Anh choàng tay qua ôm lấy vai cô âu yếm hỏi:
- Em có khó chịu ở đâu không?
- Dạ không!
- Nếu khó chịu phải nói anh biết ngay đấy nhé!
- Vâng!
Nhìn cô gái hiểu chuyện đang ngoan ngoãn tận hưởng trong vòng tay mình Lâm Hiểu Phong lại bất giác thở dài, vẻ mặt anh ân cần hỏi:
- Ý Vân, lúc nãy anh có thể sử dụng đặc quyền của mình nhưng anh lại không làm thế. Em có giận không?
Nghe Lâm Hiểu Phong hỏi khiến Vương Ý Vân vô cùng kinh ngạc, cô ngước mắt nhìn anh hỏi:
- Sao em lại tức giận?
- Vì anh để em phải chờ đợi.
Nghe Lâm Hiểu Phong đáp khiến Vương Ý Vân bật cười, cô ngọt ngào nhìn anh rồi hỏi:
- Em nhỏ nhen thế sao?
Nghe Vương Ý Vân hỏi làm Lâm Hiểu Phong vô cùng bối rối, anh khua khua tay vội vàng đáp lại:
- Không! Ý anh không phải thế!
Nhùn biểu cảm của người đàn ông trước mặt Vương Ý Vân chỉ biết cười, sao lúc trước cô lại không nhận ra người đàn ông này đáng yêu thế chứ. Nghĩ rồi cô nói:
- Em đùa thôi! Đừng căng thẳng!
- Em dám trêu anh?
- Trêu anh vui mà! Không ngờ Lâm Tổng của em lại có một mặt đáng yêu như thế.
Bị trêu chọc làm Lâm Hiểu Phong mặt đỏ bừng lên, anh chưa bao giờ biết đùa giỡn là gì cả. Từ nhỏ vì là con cả lại gánh trên vai trọng trách nặng nề nên tuổi thơ của anh chưa bao giờ là những ngày vui vẻ. Hết học rồi lại học cứ thế hết thời gian tuổi trẻ, sau này khi trưởng thành dần dần sự giáo dục ấy đã ngấm sâu vào máu anh khiến Lâm Hiểu Phong không còn bất kì sở thích vui chơi nào nữa. Nhưng ở bên Vương Ý Vân lại khác, cô lúc nào cũng mang lại cho anh tiếng cười có lẽ vì thế mà anh đã vô tình say mê cô gái ấy. Nghĩ đoạn Lâm Hiểu Phong lại hỏi:
- Em thật sự không giận sao?
- Em không giận đâu! Vì em hiểu mà, ở ngoài còn biết bao nhiêu người bệnh, trong khoa sản này cũng có rất nhiều thai phụ. Họ đều là những người mẹ hết sức yêu thương con mình, em đương nhiên không thể vì sự ích kỷ và đặt quyền của bản thân mà bắt họ phải chờ đợi được.
- Em đúng là hiểu chuyện thật!
- Mà Hiểu Phong này, sau này nếu sinh con ra anh sẽ yêu bọn trẻ thật nhiều chứ?
- Chắc chắn rồi! Anh sẽ yêu thương và chăm sóc các con tuyệt đối không khiến em phải mệt nhọc.
- Vậy anh muốn con sẽ trở thành người thế nào? Em mong nếu là bé trai con sẽ giống anh.
- Hưm… anh lại muốn một bé gái giống em hơn!
Nói rồi Lâm Hiểu Phong ôm Vương Ý Vân vào lòng, khẽ vỗ nhẹ lưng cô anh nói:
- Sau này anh muốn giáo dục con theo cách của riêng mình, anh không muốn dạy dỗ bọn trẻ theo cách ba và ông đã dạy anh. Anh mong con lớn lên có thể làm những điều mình thích, không bị gò bó hay ép buộc vào khuôn khổ giống anh. Chỉ cần bé con có thể lớn lên thật bình an đối với anh là đủ.
- Anh không hi vọng con sẽ tiếp nối bước chân của mình à?
- Không đâu! Anh muốn con được tự do theo đuổi đam mê bà khát khao của nó. Anh hiểu rất rõ cảm giác bị ép buộc và tước đoạt tự do, cảm giác đó rất bức bối và đau đớn. Anh muốn con sẽ giống em, hồn nhiên, vui tươi chứ đừng lạnh lùng tàn nhẫn.
- Hiểu Phong, anh nhất định sẽ trở thành người bố rất tuyệt vời.
- Anh cũng mong thế nhưng anh lại rất sợ mình không thể.
- Sao lại không thể chứ? Tin em đi bé con nhất định sẽ rất yêu quý anh cho mà xem.
Nói đến đây cả hai nhìn nhau bật lên những tràn cười đầy sự hạnh phúc, họ cùng nghĩ về tương lại của bé con sau này.