Trước Cửu Đỉnh Phong, Liễu Tiếu Tiếu nhàm chán quan sát bốn phía.
Cũng không phải nàng không muốn trực tiếp đi lên, mấu chốt ở chỗ các phong đều có phong cấm, man lực vượt quan là không thực tế, lấy thực lực của Liễu Tiếu Tiếu, cũng phải ăn chút thiệt thòi, hơn nữa cả Cửu Đỉnh Phong bao phủ ở trong làn khói độc, dám xông vào ngay cả Kim Đan kỳ của Vạn Kiếm Phái cũng bị độc chết.
Chờ một lát, trong núi có một tiểu cô nương sáu bảy tuổi chậm rãi đi tới.
Mặt trái xoan, con ngươi trong suốt, toàn thân tản ra khí chất linh động, trên người nàng mang theo bí bảo, tản ra ánh sáng trắng bao phủ quanh người, những sương độc xung quanh Cửu Đỉnh Phong đều xa xa trốn tránh.
Liễu Tiếu Tiếu nhìn đỏ mắt, thật vất vả mới kiềm chế ý nghĩ đoạt bí bảo của tiểu cô nương, xông lên Cửu Đỉnh Phong tìm tòi hư thực, ai bảo nhiều năm như vậy, chân truyền thứ sáu của Cửu Đỉnh Phong như thần long thấy đầu không thấy đuôi, để cho người ta hết sức tò mò.
Tiểu cô nương bưng lấy cái hộp, trong hộp nằm một bình sứ, cung kính đưa cho Liễu Tiếu Tiếu.
Liễu Tiếu Tiếu đưa tay cầm, mở nắp bình ra xem xét, ba hạt Cửu Âm Đan lẳng lặng nằm ở bên trong, chỉ là so với Lâm Phong luyện chế lại cách biệt một trời, màu đen thui.
Nhưng Liễu Tiếu Tiếu hết sức rõ ràng, mặc dù bề ngoài không tốt, nhưng dược lực không kém bao nhiêu.
- Sư tôn của ngươi còn có bàn giao gì không?
Thu hồi bình thuốc, Liễu Tiếu Tiếu dò hỏi.
Tiểu cô nương đáp:
- Sư tôn nói, đan dược này dược lực to lớn, có thương thiên hòa không thể ăn nhiều, qua bảy tám ngày lại dùng.
Liễu Tiếu Tiếu gật đầu, xem như lý giải, lấy ra một viên linh thạch ngũ phẩm đưa cho nàng nói:
- Cầm đi mua kẹo ăn!
Nói xong, Liễu Tiếu Tiếu cấp tốc bay về Thiên Tuyết Phong, đưa đan dược cho Lâm Phong, Lâm Phong mở ra xem, cả người tinh thần phấn chấn, cái mua bán này rất lợi a, một viên đổi ba viên.
Vị kia của Cửu Đỉnh Phong thật có ý tứ, đáng tiếc không gặp mặt được, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không cách nào nói.
Về phần qua bảy tám ngày lại nhìn, không có áp lực chút nào, dù sao mình không đi Sơn Hải Nhai, dù sao chỗ kia cực kỳ tà môn, ngay cả Liễu Tiếu Tiếu cũng không muốn đi.
Không có người bảo bọc, lấy thực lực của Lâm Phong quá ăn thiệt thòi, phải biết lần này vào Sơn Hải Nhai, ngay cả đệ tử Kim Đan kỳ cũng không ít.
- Điểm tâm lần trước rất không tệ, ta không giống lão đại, rất thích bánh ngọt, ngươi có thể làm vài món không!
- Yên tâm, bao tỷ hài lòng!
Lâm Phong vung tay, kiểu loại bánh ngọt nhiều lắm, ăn đến Nhị sư tỷ ngán cũng được.
Nhị sư tỷ trượng nghĩa với mình như vậy, làm sao cũng không thể hẹp hòi được.
Không nói hai lời bắt đầu khởi công, vật liệu đều có sẵn, thiếu cái gì trực tiếp báo cáo một tiếng, Nhị sư tỷ vung tay, mấy viên linh thạch tung ra, lập tức có người đưa tới.
Cho dù là bánh ngọt, cũng phải để Nhị sư tỷ ăn hương vị xa xỉ.
Đại giang nam bắc, bánh ngọt mười hai phái, như bánh quế, bánh đậu xanh, bánh ngọt thịt, bánh ngọt hạt vừng, bánh ngọt thủy tinh, bánh ngọt tám vị… cực kỳ mê người.
Nhị sư tỷ ăn đến bụng phình lên, sau đó đóng gói một đống lớn, biểu lộ thỏa mãn, chỉ thiếu viết lên chữ thoải mái mà thôi.
Thời gian nhoáng một cái đã qua, hai tiểu la lỵ cũng trở về, hai người giống như đồng nữ phát kẹo, phát mứt quả khắp nơi, nhìn thần sắc hâm mộ của đám tiểu đồng bọn, tâm tình thoải mái không thôi.
Vừa về Thiên Tuyết Phong liền đụng phải bánh ngọt thịnh yến, liền nhào tới ăn.
Lâm Phong nhìn mà run rẩy, không chừng ngàyĐại sư tỷ xuất quan, hai tiểu la lỵ sẽ béo không tưởng nổi, đừng đến lúc đó không bay được thì thảm.
Lâm Phong cất sáu viên Cửu Âm Đan, bỏ vào trong Bảo Hồ Lô, lại lấy ra đan dược Luyện Khí kỳ mình không cần dùng, giống như phát đậu chia cho hai tiểu nha đầu.
- Hai muội cũng phải dụng công tu luyện, tranh thủ sớm ngày đến Linh Đài kỳ, mới có thể ăn càng nhiều, nếu không huynh dùng vật liệu nhị phẩm làm thức ăn, các muội chỉ có thể nhìn!
Lâm Phong sờ đầu hai tiểu la lỵ dặn dò.
Dù sao thực lực của mình tăng lên, có thể dùng vật liệu nhị phẩm làm món ngon, đa số đều là dùng nhị phẩm, bản thân ăn còn tốt, nhưng hai tiểu la lỵ không thể ăn nhiều, sợ no chết, cho nên chỉ có thể làm cho các nàng món ngon nhất phẩm.
Nguyệt Nhi và Dạ Nhi nhìn nhau, đều nhìn thấy kinh hoảng ở trong mắt đối phương.
Hai tiểu gia hỏa đã bị món ngon của Lâm Phong chinh phục, nếu chỉ có thể nhìn không thể ăn, vậy khác gì muốn mạng, cắn răng một cái, liều, nhất định phải liều mạng tu luyện.
Hai tiểu la lỵ đi tu luyện, Lâm Phong cũng ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.
Một ngày này, một đạo lưu quang hiện lên, Lâm Phong đưa tay tiếp xúc, nắm một thanh phi kiếm trong tay, đuôi phi kiếm treo một hộp gỗ, trên hộp khắc Long khắc Phượng, nạm vàng khảm ngọc, dùng bảo bối xa xỉ như vậy, cũng chỉ có Nhị sư tỷ Liễu Tiếu Tiếu.
- Ha ha, lại có đồ chơi gì mới lạ sao!
Lâm Phong cũng không khách khí, mở hộp ra.
Trước mắt lóe lên bạch quang, ý thức trời đất quay cuồng, làm cho người kém chút ngất xỉu.
- Nghe nói Sơn Hải Nhai là một hiểm địa, bên trong rất tà môn, nhưng tạo hóa càng lớn, lần này nếu may mắn không chết, tất nhiên có thể có thu hoạch!
- Ta nhập môn vài chục năm, kẹt ở Linh Đài kỳ quá lâu, lần này cũng không thèm đếm xỉa, đại nạn không chết tất có hậu phúc!
Tình huống như thế nào, xung quanh người đông nghìn nghịt, mặc y phục đệ tử thống nhất, chỉ có vai phải trang trí khác biệt, kia là tiêu chí của bách phong.
Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là vì cái gì mình sẽ ở nơi này nha!
Lâm Phong trợn tròn mắt, cẩn thận suy ngẫm, con mẹ nó, bị người âm rồi!
Đây rõ ràng là địa phương đệ tử chuẩn bị tiến vào Sơn Hải Nhai tập hợp, mình bị người dùng trận pháp chuyển di đưa tới nơi này.
Không kịp suy tư là ai âm mình, Lâm Phong giơ hai tay lên, dùng sức chen ra ngoài.
- Phiền phức mọi người nhường đường, để ta đi qua, đa tạ!
Lâm Phong lớn tiếng ồn ào.
- A, Lâm sư huynh, quên mang thứ gì sao, sao gấp gáp như vậy?
- Đúng thế, bí cảnh sắp mở, nếu quên thứ gì cứ nói một tiếng, mọi người giúp ngươi một chút!
- Lâm sư huynh cứ nói, mọi người có khả năng giúp sẽ giúp!
Chúng đệ tử nhiệt tình nói, giống như mọi người rất quen, Lâm Phong trừng to mắt, thầm nghĩ: Ngọa tào! Sao đều giống như rất thân vậy, nhưng con mẹ nó ta không biết cái nào a!
Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bầu trời xé rách hai vết tích, càng mở càng lớn, giống như cự thú há miệng, nuốt tất cả đệ tử Huyền Cơ Môn vào.
Lại là cảm giác trời đất quay cuồng, cảm giác này Lâm Phong tuyệt không lạ lẫm.
Ngọa tào! Ngộ thương a, ta không có ý định đi vào, mau thả ta ra!
Lâm Phong liều mạng hô hào, chỉ bất quá ở trong không gian kỳ dị bực này, ngay cả thanh âm cũng truyền không ra, coi như truyền đi khoảng cách cũng có hạn, trong không gian kỳ dị, bên người căn bản không có người khác.