Thời Khắc Rung Động

Chương 23



Chiều ngày hôm đó chỉ có Hồ Tuyên và Tiểu Nguyệt ở biệt thự, cô ta loay hoay ở trong bếp nấu canh tẩm bổ cho Cao Nhất Thành. Vốn dĩ cô không có ý xem trộm cô ta đang làm gì nhưng vô tình cô lại nhìn thấy cô ta đang bỏ gì đó vào canh.

Tiểu Nguyệt tròn mắt, cô không biết đó là gì nhưng cô lại có một linh cảm chẳng lành, trong lòng bồn chồn, lo lắng.

Chợt, Hồ Tuyên xoay người lại, Tiểu Nguyệt vội vàng núp đi, chỉ là cô vẫn bị cô ta phát hiện ra.

“Tiểu Nguyệt? Em đứng đó làm gì?” Cô ta cau mày.

Tiểu Nguyệt sợ hãi, cô né tránh ánh mắt của cô ta, nhưng dáng vẻ này của cô làm sau có thể che giấu nội tâm rối rắm của mình.

Cô ta chậm rãi bước đến gần cô, ánh mắt sắc lạnh, gương mặt ẩm đạm mang theo vẻ huyền bí.

Nhưng ngay lúc đó Cao Nhất Thành lại trở về, Hồ Tuyên khinh thường cô là một con ngốc, cảm thấy cũng không có gì đáng lo ngại, chuyển hướng, vội vàng ra ngoài đón anh.

Sau khi cô ta rời đi cơ thể của Tiểu Nguyệt vẫn đang run, hai tay bấu chặt vào váy, trên trán toát mồ hôi lạnh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào nồi canh kia.

Chợt, cô lại nghe thấy giọng của Cao Nhất Thành đang đến gần, còn chưa kịp suy nghĩ thì cô đã vội vàng trốn lên lầu, cô không có dũng khí đối mặt với anh, chịu sự lạnh lẽo từ nơi anh.

Mặc dù là vậy nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng lo lắng, cô không thể bỏ mặc anh, cô không muốn anh bị chị gái xấu xa làm hại, cô phải tìm cách gì đó. Cơ mà đầu óc cô rất mờ mịt, cô không suy nghĩ được gì cả, cô không biết phải làm sao mới đúng, lỡ như anh hiểu lầm cô, mắng cô thì sao?

Bữa ăn tối đã được dọn lên, Hồ Tuyên ở bên cạnh cùng anh vui vẻ cười đùa, còn Tiểu Nguyệt thì lại lén lén lút lút đứng ở đằng xa nhìn họ.



“Nhất Thành, hôm nay em có hầm canh cho anh, đã hầm rất lâu đó, anh nhất định phải ăn hết, nếu không là em giận đó.” Hồ Tuyên múc cho anh một bát canh, mỉm cười dịu dàng như xuân thủy.

Hai tay Tiểu Nguyệt siết chặt, hai chân cơ hồ đã không còn vững, bất giác trở nên căng thẳng.

Khi Cao Nhất Thành nhận lấy bát canh, đầu óc cô đã trở nên trống rỗng, cô hét lên, vội vàng lao đến: “Không được, đừng uống, có độc!”

“Xoảng!”

Âm thành vỡ vụn vang lên, hơi thở Tiểu Nguyệt hỗn loạn, đôi mắt cô vô cùng quả quyết nhưng lại ẩn chứa sự rụt rè, sợ sệt.

Hồ Tuyên nhất thời không khống chế được, trừng mắt nhìn cô ta: “Tiểu Nguyệt, em đang làm gì vậy? Sao em cứ luôn hằn học với chị, gây sự với chị chứ? Nếu em không thích chị em có thể nói thẳng, chị nhất định sẽ đi ngay mà.”

Gương mặt anh trở nên xám xịt, anh tức giận quát: “Trần Tiểu Nguyệt, cô quậy đủ chưa hả?”

Hai tay cô bấu chặt vào váy, bờ vai run nhẹ, giọng yếu ớt, nhỏ nhặt: “Có… có độc, không thể uống, lúc nãy, lúc nãy Tiểu Nguyệt thấy…”

Hồ Tuyên gắt lên, cô ta không ngờ cô đã nhìn thấy hành động lén lút của mình, gấp gáp không để cho cô nói tiếp hòng đổ hết lỗi cho cô: “Có độc? Em đang nói bậy bạ gì vậy? Trong canh sao có thể có độc được chứ? Em ghét chị cũng thôi đi, còn muốn vu khống cho chị?”

Anh trầm mặc: “Cút đi cho tôi!”

“Em… em không nói dối, trong canh… có độc, không thể uống đâu.” Cô tuyệt vọng nói, mặc dù biết anh sẽ không tin cô.

Anh cười lạnh: “Có độc?” Sau đó nâng muôi múc canh lên, bỏ ngoài tai những lời cô nói.



Ngay lúc đó, Tiểu Nguyệt chỉ có một suy nghĩ, không thể để anh uống canh này, ngoài ta thì không suy nghĩ gì được nữa, cô bước nhanh đến, cướp tô canh to về phần mình, một hơi uống cạn, thậm chí còn không kịp thở, cứ như sợ người khác giành mất.

Cao Nhất Thành nheo mắt nhìn cô, không biết rốt cuộc cô đang muốn làm trò gì, anh khàn giọng: “Cô bị điên à?”

Hồ Tuyên đứng bên cạnh có chút kinh hoảng, lòng nóng như lửa đốt, cô ta mắng thầm: “Chiết tiệt!”

Tiểu Nguyệt ngốc nghếch đặt tô canh xuống bàn, sau một lúc vẫn không bị gì.

“Sao hả? Có độc không?” Anh nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.

Tiểu Nguyệt mím môi, cô không biết tại sao lại như vậy, không lẽ cô thật sự hiểu lầm Hồ Tuyên rồi?

Cô cảm thấy có chút áy náy, vừa há miệng muốn nói gì đó thì anh đã đứng dậy đi lướt qua cô: “Quả nhiên là một kẻ có bệnh, đầu óc cũng không được bình thường. Có độc sao? Vậy cô ăn hết chỗ đó đi, xem xem có chết được không?”

Anh trừng mắt nhìn cô, sát khí trùng trùng như muốn bóp chết cô, sau đó thì bực bội bỏ lên lầu.

Hồ Tuyên nán lại một lúc, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện, sau đó cũng theo anh đi lên lầu.

Tiểu Nguyệt rũ mắt, cô chỉ là lo lắng cho anh, không ngờ lại khiến cho anh mất hứng, bữa tối cũng chưa ăn được bao nhiêu.

“Là lỗi của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt biết sai rồi.”