Thời Khắc Rung Động

Chương 50



Ánh mặt trời kia thật chói mắt, nó như một vầng hào quang rực rỡ, thật đẹp, thật xa vời và hư ảo.

Tiểu Nguyệt vươn tay ra đón lấy ánh dương, cảm nhận một chút ấm áp ít ỏi, rồi cô lại rũ mắt nhìn người đàn ông đang mệt mỏi ngủ say bên cạnh mình. Anh vẫn giống như trong mơ, vẫn đẹp trai và cao lãnh, chỉ khác một điều, anh không thuộc về cô.

Trải qua sống chết, Tiểu Nguyệt dường như đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, đôi mất cô cũng không còn lấp lánh ánh sau như trước kia, thay vào đó là một cảm giác u buồn, nhàm chán. Có lẽ khi sống lại từ cơn ác mộng, cô đã không còn giữ được dáng vẻ vô lo vô nghĩ của một cô gái mới lớn, cô nhận ra, ở thế giới thực tại này, vốn dĩ không có chỗ dành cho cô, cô không có nhà, không có người thân, không có mục đích sống, cô hoàn toàn không có gì cả.

Mẹ anh nói đúng, cô chỉ là một kẻ mang lại gánh nặng cho xã hội, cho dù có đi đến đâu hay có làm gì cô vẫn sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu, cảm thấy chán ghét.

Tiểu Nguyệt nhìn lên trần nhà, đôi mắt mơ hồ, cô tự hỏi, mình nên sống tiếp như thế nào đây?

Từ khi Trần gia sụp đổ, cô chỉ còn lại niềm hi vọng nhỏ nhoi là anh, vì anh mà sống thật tốt, để anh không phải lo lắng cho mình, cho dù có buồn, có không vui cô cũng sẽ gắng gượng mỉm cười. Nhưng mà… anh vốn không cần cô, vậy cô… nên bám víu vào điều gì để đi tiếp trên con đường phía trước?

Ngón tay cô run run, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc rối tung của anh, cứ như là chuồn chuồn lướt, sợ sẽ khiến anh khó chịu.

Cao Nhất Thành như cảm nhận được gì đó, anh chậm rãi mở mắt, Tiểu Nguyệt liền vội vàng rút tay lại, đôi mắt đảo xung quanh không biết nơi đặt ở đâu, có chút mất tự nhiên.

Thấy Tiểu Nguyệt đã tỉnh, anh vô cùng kích động, không nghĩ ngợi gì nhiều đã nắm chặt lấy bàn tay cô: “Em tỉnh rồi. Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Em có biết anh đã sợ hãi như thế nào không? Anh còn tưởng… còn tưởng… sẽ không thể gặp lại em được nữa.”

Tiểu Nguyệt không biết nên phản ứng như thế nào, cô cũng không biết tại sao anh lại có biểu cảm như sắp khóc thế kia.

Cô ngơ ngác nhìn anh một lúc, môi mỏng mấp máy như muốn nói gì đó lại thôi.

“Em có còn thấy khó chịu ở đâu không? Có đau ở đâu không?” Cao Nhất Thành lo lắng đến phát điên, nhìn dáng vẻ yếu ớt không của cô, anh lại cảm thấy xót xa.



Tiểu Nguyệt lắc đầu, mặc dù khắp người vẫn còn đau ê ẩm nhưng cô lại không muốn cho anh biết. Từ rất lâu trước kia cô đã hình thành một thói quen, có đau cũng không kêu, có bệnh cũng sẽ không nói, chỉ cần có thể chịu đựng được cô sẽ luôn giữ im lặng, vì cô không muốn người khác phải lo lắng cho mình, cũng không muốn gây phiền phức cho bất kì ai. Đặc biệt trong một năm này, Tiểu Nguyệt luôn nén chặt đau đớn ở trong lòng, đến dì Đào cô cũng giấu giếm, nếu dì không hỏi thì cô sẽ không nói. Đương nhiên, đối với anh, cô càng không dám than vãn hay kêu xa dù chỉ một lời, bởi anh sẽ chẳng bao giờ chịu nghe cô nói.

Cao Nhất Thành đột nhiên lại nhìn cô chăm chăm, anh dường như nhìn thấy tia sợ sệt trong đôi mắt cô, có vẻ như trong suy nghĩ của cô, anh luôn đáng sợ như vậy.

“Tiểu Nguyệt, em có ghét anh không?” Anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời từ cô.

Nhưng cô lại không trả lời, nói đúng hơn, cô không biết phải trở lời như thế nào mới khiến anh hài lòng.

Cô có ghét anh không?

Có thể là có cũng có thể là không, nhưng nếu cô thật sự ghét anh, có nghĩa là trong mắt cô anh không còn là ánh dương đẹp đẽ, không còn là chàng trai chiếm giữ vị trí quan trọng lòng cô, không còn là… người mà cô sẽ mơ thấy hằng đêm, ngày ngày mong nhớ.

Chỉ là, nếu cô thật sự ghét anh thì tại sao lại bất chấp cả tính mạng để cứu anh? Tại sao cô còn muốn cùng anh sống hạnh phúc mãi mãi ở trong mơ không bao giờ tỉnh lại?

Rõ ràng, cô ngốc đến mức không biết làm thế nào để ghét anh, hận anh, cô chỉ đang trốn tránh, đang chạy trốn khỏi sự thật, để bản thân dần quên đi đau đớn, quên đi người mà cô dùng cả thanh xuân để yêu.

“Tiểu thư, con tỉnh rồi sao?”

Dì Đào bước vào làm cho bầu không khí tồi tệ bị phá vỡ, Tiểu Nguyệt cũng nhanh chóng rút tay ra khỏi tay anh, đôi mắt lảng tránh.

Nhất Thành không muốn doạ cô sợ, anh cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

“Dì Đào, làm phiền dì chăm sóc cho Tiểu Nguyệt, tôi đi mua cháo, sẽ quay lại ngay.”