Thổi Mộng Về Tây Châu

Chương 1



01.

Trở về thanh lâu, ngày trăm hoa rực rỡ ấy, tú bà Xuân Phong Lâu hỏi ta vẫn dùng hoa danh trước kia đúng không.

Ta cụp mắt xuống, đáp rằng phải.

Quy nô nhanh nhẹn treo mộc bài có khắc tên ta lên.

Hai chữ Tương Tư, đứng liền nhau thật duyên dáng, quyến rũ vạn phần.

Lúc sinh ra, mẹ ta trông thấy mấy hạt đậu trong mẹt, bèn đặt ta tên Hồng Đậu.

Sau này mẹ ta bỏ trốn, chủ sòng bạc bán ta cho Xuân Phong Lâu ngay trước mặt cha ta.

Cầm sư trong lâu từng đọc sách mấy năm.

Ông ta nói Hồng Đậu tầm thường quá, chẳng bằng đổi thành Tương Tư.

“Chàng ơi hái lấy cho nhiều, giống này mới thật gợi tình tương tư.”

Mắt tú bà sáng lên, vỗ tay tán thưởng.

Tương Tư, Tương Tư.

Thứ mà kỹ nữ có thể dựa vào, còn không phải là chút tương tư như có như không của các ân khách hay sao?

Ngoài con phố chiêng trống vang trời, là đội ngũ đón dâu của Tiêu gia.

Ta nhìn chằm chằm vào kiệu hỉ đỏ thẫm kia, không nói một lời.

Nguỵ Tử dựa vào lan can, vung vẩy chiếc khăn trong tay:

“Nếu lúc trước cô đi theo Tiêu Nhị, vẻ vang hôm nay chẳng phải cũng có một phần cô trong đó hay sao.”

Ta lấy chiếc khăn của nàng ta, lau khoé miệng, tiện tay ném xuống đất.

Bây giờ cũng chưa muộn.

Thứ mà Tương Tư ta muốn, người khác không cướp đi được.

02.

Nhị công tử Tiêu gia đón dâu, tiệc cưới tổ chức ba ngày ba đêm.

Ai cũng nói, tân nương dung nhan kiều diễm, rất được Tiêu Nhị công tử yêu thích.

Ta thưởng thức chén rượu trong tay: “Sao nào, tân nương Thẩm thị đẹp hơn cả ta sao?”

Ân khách thao thao bất tuyệt sửng sốt, nở nụ cười lấy lòng:

“Tất nhiên không bằng. Tương Tư cô nương dung mạo vô song, đừng nói là thành Kim Lăng chúng ta, dù cho phóng mắt ra khắp kinh thành thì cũng là mỹ nhân nổi bật, tiểu thư Thẩm gia sao mà so được?”

“Có điều, tiểu thư Thẩm gia là nữ tử đàng hoàng, không tiện so với Tương Tư cô nương.”

Ta cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.

Gì mà không tiện so sánh.

Chỉ sợ trong lòng đang cười ta, một ả kỹ nữ mà cũng có mặt mũi so sánh với đích nữ Thẩm gia.

Đúng là nam nhân ở chốn trăng hoa.

Ngoài miệng nịnh bợ, nâng ngươi lên thành trăng trên trời.

Trong lòng lại xem thường, dẫm ngươi như bùn đất dưới chân.

Không có ai để ý nhà gia giáo và thân phận kỹ nữ hơn bọn họ cả.

Ân khách thấy ta rót hết ly này đến ly khác, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Lại gần muốn giao bôi với ta.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Gió tuyết trong phút chốc thổi tan noãn ngọc ôn hương kiều diễm trong phòng.

Tiêu Vân Khởi đứng ở cửa, mặt trầm như nước.

Có lẽ là đi rất vội, trên áo khoác màu đen còn vương tuyết đọng chưa kịp tan.

Diêm Vương sống vừa lộ diện, người trong phòng vội vàng cười cười lui ra ngoài.

Mới vừa rồi trong phòng còn lời qua chén lại náo nhiệt cực kỳ, chỉ trong giây lát đã trở nên quạnh quẽ.

Không ai tình nguyện vì một kỹ nữ mà đắc tội Định Viễn Hầu phủ thanh thế hiển hách cả.

Tiêu Vân Khởi nắm cằm ta lên, khuôn mặt nặng nề cúi xuống:

“Cố ý phái quy nô đến phủ truyền tin cho ta.”

“Tương tư, nàng… Hối hận rồi sao?”

Như thể bị mãnh thú khát máu nhìn thẳng vào, lông tơ ta dựng thẳng lên, da gà nổi lên.

Mỗi một sợi tóc đều đang gào thét muốn trách xa.

Ký ức về cơn ác mộng một năm trước như thuỷ triều ập tới.

Cũng trong căn phòng này, ta máu thịt bầy nhầy nằm dưới chân hắn.

Trên lưng đầy rẫy vết máu gớm ghiếc do roi để lại.

Hắn đi quan ủng, đạp lên lưng ta, hơi dùng sức:

“Một ả kỹ nữ mà dám coi thường dòng dõi Định Viễn Hầu phủ như ta.”

“Tương Tư, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có vào phủ hay không?”

Tiêu Vân Khởi tập võ từ nhỏ, thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, sức lực lớn hơn nam tử bình thường nhiều.

Trong lúc thẹn quá hoá giận, một trận đòn ròi đã cướp đi nửa cái mạng của ta.

Đế ủng đầy bùn đất hoà với nước tuyết thấm vào vết thương, đau rát.

Mười móng tay được chăm chút tỉ mỉ, ban nãy quơ quào loạn xã đã gãy hết cả.

“Theo đi Tương Tư, cô đi theo đi.”

Ngay cả Nguỵ Tử từ trước đến nay chưa từng chống đối ta cũng rụt cổ, run rẩy khuyên ta.

Trong giọng điệu cổ quái ngày thường pha lẫn tiếng nức nở hiếm hoi.

Thứ đau hơn cả miệng vết thương trên lưng, chính là ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lồ ng ngực.

Là tiếng kêu oan uổng phát ra từ nghị lực dồn nén bao năm.

Khi bước vào con đường trăng hoa, từ duyên phận với cha mẹ đến cả họ tên ta đều mất hết.

Nếu ngay cả sự tự do và kiêu ngạo cuối cùng cũng không còn, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Ta có hèn mọn đi chăng nữa thì cũng không phải là vũng bùn vô tri vô giác.

Công tử Hầu phủ hắn cao quý, quản được ta sống, chẳng lẽ quản được ta chết luôn sao?

Ta phun ra một ngụm nước miếng pha lẫn máu, cười nhạo thành tiếng:

“Tiêu Nhị công tử, chốn mua vui cũng coi trọng cái gọi là ngươi tình ta nguyện.”

“Ngươi tức hộc máu như vậy, không phải là yêu ta thật đó chứ?”

Quen biết hai năm, ta hiểu rõ Tiêu Nhị.

Mặt mũi lớn hơn cả trời.

Dù cho có chút tâm tư không rõ với ta, thì cũng bị những lời này cắt đứt hết.

Tiêu Vân Khởi nổi giận đùng đùng xoay người lên ngựa, roi ngựa trong tay giương lên, ném xuống một câu lạnh như băng:

“Ném nàng ta ra ngoài, cứ để như vậy, ai dám mời đại phu cho nàng ta, ta sẽ làm thịt người đó!”

Ta đón nhận ánh mắt dò xét của Tiêu Vân Khởi, đột nhiên cong mày.

Nhu thuận cọ vào bàn tay hắn như chú mèo nhỏ:

“Đúng, ta hối hận rồi.”

“Ta tình nguyện vào phủ.”

03.

Ban đêm trời đổ tuyết.

Thường nói tuyết rơi không tiếng động, thật ra nếu tuyết rơi dày đặc thì vẫn có âm thanh xào xạc.

Đây là ý nghĩ duy nhất loé lên trong đầu ta khi bị tú bà ném ở thềm đá trước cửa chờ chết.

Thềm đá dưới chân lạnh như băng, làm dịu đi cơn đau như thiêu như đốt trên lưng.

Ta nhắm mắt lại, gần như là yên lặng chờ đợi cái chết.

Dù sao trên đời này vốn cũng chẳng có gì để lưu luyến.

Ý thức mơ hồ, bên tai có người gọi cô nương.

Ta vốn không định để ý, chờ người đó rời đi.

Nhưng ta đã xem nhẹ sự kiên nhẫn của người nọ rồi.

Người nọ cứ như âm hồn bất tán, lải nhải bên tai ta.

Ta tức giận cắn chặt răng.

Chỉ hận ông trời bất công với mình.

Lúc sống thân bất do kỷ cũng thôi, giờ chết rồi cũng không được yên tĩnh.

Trong cơn tức giận, ý thức vốn đã tan rã vì nỗi căm hận mà tụ lại, ta đột nhiên mở mắt ra:

“Cút xa chút.”

Lời ra khỏi miệng, ta không khỏi ngẩn người.

Thư sinh trước mắt khoác chiếc áo bông màu xanh bình thường, được giặt sạch sẽ.

Dưới nách kẹp mấy cuộn tranh.

Tuyết bay đầy trời, hồng trần đổ nát.

Chàng xuất hiện trước mắt ta, đứng yên như cành trúc tiêu điều vắng vẻ.

Trong mắt ẩn chứa sự quan tâm.

Sớm biết người này đẹp như vậy, ta đã hét nhỏ hơn rồi.

Đối với người đẹp, từ trước đến này ta đều sẵn lòng bao dung hơn một chút.

Có điều, ta sắp chết rồi, là chàng kéo ta về sao.

Trong lúc ngây người, cơ thể đột nhiên ấm áp.

Vậy mà người nọ lại cởi chiếc áo bông trên người, khoác cho ta.

Ta nhìn chằm chằm vào sườn mặt như ngọc của chàng, đột nhiên nổi lên ý định trêu đùa:

“Ta là thân gái lầu xanh, ngươi không cần chiếc áo bông này nữa sao?”

Thư sinh sửng sốt, khó xử nhíu mày.

Ta cười lạnh trong lòng.

Chợt thấy chàng nhoẻn miệng cười: “Nếu là như thế, thì không thể để cô nương ở đây một mình được.”

“Tại hạ nhà ở phía nam thành, nếu cô nương không chê thì theo ta về hàn xá dưỡng bệnh đi.”