Ngày tháng trôi nhanh, chớp mắt cái đã đến sinh nhật Trưởng công chúa.
Thế tử lại bị bệnh, thế tử phu nhân bận rộn chăm sóc, không thể phân thân.
Thẩm Tĩnh Đàn tự động xin đứng ra sắp xếp tiệc mừng thọ.
Nàng ta xuất thân nhà thương gia, có thể xử lý các việc này dễ dàng. Bất kể là mua sắm đồ trong phủ, lựa chọn món ăn hay là gửi thiệp mời, sắp xếp chỗ ngồi, tất cả đều tươm tất đâu vào đấy.
Trưởng công chúa vốn vì Tiêu Vân Khởi không đúng mực, hại nàng ta què chân mà cảm thấy có lỗi.
Sau chuyện đó lại càng thương nàng ta hơn.
Thấy nàng ta hành sự chừng mực, bèn giao hơn nửa quyền lực trong nhà cho nàng ta.
Bọn cơ thiếp hạ nhân trước kia lén cười nhạo Thẩm Tĩnh Đàn không được ân sủng thấy thế, lập tức quay ngoắt lại, niềm nở chạy đến Thu Ngô Viện, đon đả nhiệt tình.
Sự chiều chuộng của Nhị công tử thì thay đổi chóng mặt, nhưng quyền quản lý trong nhà lại là hàng thật giá thật nắm trong lòng bàn tay.
Bây giờ nên đốt nén hương nào, thờ miếu nào, chẳng phải rõ ràng rồi sao?
Thu Ngô Viện tự tin có thể uy phong lại lần nữa.
Cũng bởi vì vậy mà nha đầu Hồng Xạ bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn mới dám khiêu khích ta trước mặt mọi người.
Trước tiệc mừng thọ một ngày, trong phủ đâu đâu cũng bận rộn.
Chỉ có ta là ngồi ở đình hóng gió cho cá chép ăn.
Vừa ném một nắm thức ăn xuống, đàn cá đã nối đuôi nhau vây lại.
Hồng Xạ được một đám nha hoàn vây quanh, đúng lúc đi qua bên này.
Nàng ta có đôi mắt xếch, mỗi khi nhíu mày lại trông càng có vẻ cay nghiệt xấc xược.
Không khác gì lần gặp trước kia ở cửa Lâm Lang Các.
Khi đó, nàng ta nhận lấy một chiếc hộp gỗ vuông trong tay Hạ Tây Châu.
Mở ra xem, còn chưa nói gì, trên mặt đã tỏ ba phần khinh thường.
“Đúng là nghèo kiết hủ lậu, lại dám dùng một khúc gỗ lởm làm quà sinh nhật, xem tiểu thư nhà ta là ăn mày đấy à? Tiêu Nhị công tử tặng tiểu thư cả một tráp minh châu đấy!”
Ta núp ở góc đường lén nhìn.
Hạ Tây Châu đưa lưng về phía ta, không nhìn thấy sắc mặt.
Giọng Thẩm Tĩnh Đàn vang lên sau lớp màn trắng:
“Tây Châu ca ca, ta không phải là đứa trẻ nữa, đã sớm không còn thích mấy món đồ chơi này nữa rồi.”
“Nếu huynh thật sự muốn ta vui vẻ, vậy thì hãy huỷ hôn đi.”
“Hạ gia đã suy tàn, hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối, huynh bằng lòng sống trong cảnh thanh bần, tội gì mà lôi cả ta theo?”
Nàng ta dẫn theo Hồng Xạ, không quay đầu lại mà xoay người đi vào Lâm Lang Các.
“Tiểu thư, khối gỗ khắc này…”
“Ném đi, đừng để Tiêu Nhị công tử nhìn thấy.”
Hạ Tây Châu chưa đi xa, hộp gỗ màu vàng đã bị ném xuống đất.
Khối gỗ khắc bên trong rơi ra.
Chó không ra chó, heo chẳng ra heo.
Chàng hơi ngẩn người, thở dài.
Cúi người nhặt khối gỗ khắc lên, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ:
“Tương Tư, ngươi ra đi, ta biết ngươi ở đó.”
Ta núp kỹ hơn.
“Đừng trốn nữa, ta thấy A Hoàng rồi.”
Ta nhíu mày, đá nhẹ vào chó vàng bên chân:
“Tại ngươi cả!”
A Hoàng không hiểu gì, tưởng ta đang chơi đùa với nó, bèn thân thiết dựa lại gần.
Ta ghét bỏ xì một tiếng.
Con chó ngu ngốc.
Khối gỗ khắc đó là đêm qua ta đã lén đổi.
Món quà sinh nhật của Hạ Tây Châu là hình được khắc theo dáng vẻ Thẩm Tĩnh Đàn khi còn nhỏ.
Chàng học rất nhanh, cũng khéo tay lắm.
Ta chỉ dạy có mấy ngày mà chàng đã lĩnh hội được tinh tuý của việc dùng dao.
Độ non nửa năm thôi đã làm ra được tượng gỗ điêu khắc người ngây thơ chất phác, sống động như thật.
Chàng muốn nói với nàng ta…
Chàng sắp để dành đủ tiền rồi, hôn ước mà ông nội hai nhà định sẽ sớm đến ngày diễn ra thôi.
Hạ Tây Châu còn chưa trả tiền dạy dỗ cho ta đâu, sao chàng dám dùng tay nghề mà ta dạy đi lấy lòng người khác?
Ta lặng lẽ ngồi dậy, đổi đồ trong tráp thành khối gỗ khắc A Hoàng mà chàng thử làm lần đầu tiên.
Tưởng tượng ra dáng vẻ kinh ngạc khi người trong lòng chàng mở tráp ra, lòng ta thầm phấn khích.
Tức chết vị Thẩm tiểu thư kia mới tốt.
Tốt nhất là…
Tức đến độ không cần chàng!
Ta không ngờ nàng ta thật sự không cần Hạ Tây Châu.
Ta chậm chạp đi đến bên chàng.
Trong lòng thầm nghĩ, nhịn ba câu.
Chuyện này thật sự là lỗi của ta, ta đây sẽ hào phóng để chàng mắng vài câu vậy.
Nhưng chỉ ba câu thôi, không thể nhiều hơn.
Ta cũng nóng tính lắm.
Hạ Tây Châu ngồi xổm xuống, cầm khối gỗ khắc lạ lẫm trong tay.
A Hoàng rầm rì cọ đầu vào chàng.
Chàng vỗ đầu A Hoàng, đứng lên, không nhìn ra cảm xúc trên mặt.
“Đi thôi.”
Mày liễu ta dựng ngược, vừa ngạc nhiên vừa giận: “Ngươi muốn đuổi ta đi sao?”
Chàng ngẩn ra, nhìn dáng vẻ ta xù lông, nhịn không được mà bật cười: “Ngươi nghĩ gì vậy? Ý ta là, không phải ngươi vẫn luôn phàn nàn cái cửa sổ lọt gió sao? Bây giờ có tiền đổi cái mới rồi.
…
Trước mắt, Hồng Xạ chống nạnh, cay nghiệt mắng ta là đồ đ ĩ.
Sau khi Thẩm Tĩnh Đàn què chân thì tính tình thay đổi hẳn, vui giận thất thường, nàng ta cũng chẳng được sống thoải mái gì, vì vậy mới đổ hết oán hận lên đầu ta.
“Ai trong phủ cũng bận rộn vì tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa, chỉ có loại đ ĩ thoã nhà ngươi là ở đây lười biếng giữa thanh thiên bạch nhật! Quả nhiên là thứ tiện tì, một bụng thủ đoạn gian dối, chỉ biết nghĩ xem làm thế nào để dụ dỗ nam nhân!”
Ta nghe vậy cười, lơ đãng rút chiếc kẹp tóc vàng trên đầu xuống, cầm trên tay thưởng thức.
Chiếc kẹp tóc vàng này là do Tiêu Vân Khởi đặc biệt chế tạo cho ta lúc ở Lâm Lang Các, chỉ viên hồng ngọc thượng hạng gắn bên trên thôi đã có giá trị liên thành.
Đuôi kẹp tóc sắc nhọn, toả ra ánh sáng lạnh dưới ánh mặt trời.
“Dụ dỗ được nam nhân cũng coi như một loại bản lĩnh, nếu ngươi đã gọi ta là đồ đ ĩ thoã, vậy cũng nên biết ta chẳng để những quy tắc thể thống đúng mực đó vào mắt. Ta đang cho cá ăn ở đây, ngươi lại vô cớ tới phá hư sự yên tĩnh của ta, còn hô to gọi nhỏ doạ cá của ta chạy hết. Bây giờ ta rất không vui, ngươi còn dám trừng ta một cái nữa, ta sẽ chọc mù đôi mắt ngươi. Ngươi đoán xem liệu chủ tử nhà ngươi ra mặt cho ngươi hay không, Nhị công tử có vì chuyện này mà phạt ta không?”
Hồng Xạ nhìn chằm chằm kẹp tóc vàng trong tay ta, mặt trắng bệch.
Bị nha hoàn phía sau lôi kéo, nàng ta ấm ức ngậm miệng.
17.
Hôm tiệc mừng thọ, Thẩm Tĩnh Đàn nổi bật cực kỳ.
Ta vốn tưởng rằng nàng ta sẽ cố ý khiêu khích ta trước mặt các phu nhân nhà quyền quý, dùng thân phận của ta khiến ta bẽ mặt, ai ngờ không có gì cả.
Ta hơi nhíu mày.
Mũi tên bắn lén là thứ khó phòng nhất.
Thẩm Tĩnh Đàn vì ta mà què một chân, dựa theo tính cách kiêu ngạo của nàng ta, tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua.
Trước mắt nàng ta điềm tĩnh như vậy, ắt hẳn là đã có trò gì phía sau.
Ngày thường chẳng dễ gì ta ra khỏi Thuỳ Hương Tạ, nàng ta không có cơ hội ra tay, hôm nay ở sân nhà nàng ta, nhất định sẽ nghĩ cách ngáng chân ta.
Tiệc mừng thọ diễn ra giữa chừng, bên ngoài đột nhiên chiêng trống vang trời, tiếng hò reo truyền đến liên hồi.
Chúng nữ quyến tò mò đứng dậy ra ngoài xem.
Hoá ra là gánh hát ảo thuật đang biểu diễn tiết mục tủ của họ, Trộm đào tiên.
Thẩm Tĩnh Đàn biết Trưởng công chúa thích xem ca hát tạp kỹ, bèn bỏ ra số tiền lớn mời gánh hát ảo thuật nổi tiếng bậc nhất Giang Nam đến.
Con hát ném sợi dây lên trời, leo lên rồi biến mất vào những đám mây.
Đến khi leo xuống, tay cầm theo một trái đào tiên, nói là Vương Mẫu trên trời tặng cho, quỳ xuống trao cho người được chúc thọ hôm nay.
Các nữ quyến mải mê xem, sắc mặt Trưởng công chúa rạng ngời, vui vẻ ra mặt.
Lúc về lại chỗ ngồi, ta nhìn chén rượu trước mặt, cong môi.
Chén rượu này lệch nửa tấc so với lúc ta rời đi ban nãy.
Xuân Phong Lâu lục đục với nhau, vì để leo lên mà không từ thủ đoạn.
Trước kia từng có hai cô nương đang nổi vì tranh ân khách mà không tiếc hạ thuốc vào thức ăn của đối phương, khiến cho đối phương xấu mặt.
Từ đó về sau, ta cực kỳ để ý đến đồ ăn.
Một là không ăn thức ăn đã từng rời khỏi tầm mắt, hai là mỗi lần cầm lên đặt xuống thứ gì đều có vị trí cụ thể.
Ta cầm chén rượu đứng dậy, giả vờ muốn đến đình hóng gió ngắm cảnh, chợt vấp ngã, vừa hay đụng trúng Tân Xương Quận chúa ngồi ở gần cửa.
Tân Xương Quận chúa ây da một tiếng, đứng dậy giận dữ trợn mắt với ta.
Vị Tân Xương Quận chúa này, lúc ở Xuân Phong Lâu ta từng nghe qua cái tiếng hống hách của nàng ta.
Có một vài người có đủ tự tin để hống hách.
Mẹ nàng ta, Thành Dương Công chúa chính là con đầu lòng của Thánh thượng và Hoàng hậu, từ nhỏ đã được cưng chiều, thậm chí còn tôn quý hơn cả một vài Hoàng tử.
Về sau gả vào thế gia Tạ thị của Kim Lăng, tình cảm thắm thiết với Phò mã.
Đáng tiếc trời không cho Phò mã sống thọ, lúc đánh mã cầu vô tình ngã ngựa mà chết.
Thành Dương Công chúa lòng đau như cắt, dồn hết tâm huyết lên người cô con gái duy nhất, chiều nàng ta lên tận trời.
Ta vội vàng buông chén rượu, sợ hãi hành lễ nhận tội với nàng ta.
Quận chúa xoa bả vai, mày liệu dựng ngược, đang định nổi sùng thì đột nhiên bị tiểu thư Hàn Lâm gia bên cạnh kéo ống tay áo:
“Tân Xương, đây là tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa đấy, đừng làm chủ nhà mất mặt.”
Tân Xương Quận chúa hung hăng liếc ta một cái, hạ giọng:
“Coi như ngươi gặp may! Nếu là ngày thường thì ta nhất định sẽ cho loại nô tỳ không có mắt như ngươi mấy roi rồi. Hôm nay nể mặt Trưởng công chúa, ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái thì xem như xong chuyện.”
Mắt ta phiếm hồng, tủi nhục khuỵu gối, dập đầu lạy ba cái y lời Quận chúa bảo.
Liếc mắt nhìn Thẩm Tĩnh Đàn cách đó không xa, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ sung sướng.
Khi đứng dậy hai chân ta mềm nhũn, theo bản năng dùng tay đỡ bàn, ống tay áo to rộng hoa văn gợn sóng che khuất hai chén rượu bạch ngọc.
Một cái là của ta, một cái của Quận chúa.
Quận chúa hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường:
“Kỹ nữ đúng là kỹ nữ, trời sinh đê tiện. Tiêu nhị không có ở đây, ngươi bày cái điệu mảnh mai ấy cho ai xem?”
Ta im lặng cam chịu, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, tựa như nhánh hải đường bị mưa xối cong.
Cầm chén rượu trong tay, yên lặng lui về chỗ ngồi.
Qua hai vòng Phi Hoa Lệnh(*), mặt Tân Xương Quận chúa đã ửng hồng, bắt đầu khó chịu mà uốn éo tại chỗ.
Ta quan sát hết thảy, lòng thầm tính toán.
Đặt tay lên huyệt thái dương, ta cố ý giả vờ mơ màng, đụng đổ chén rượu trên bàn.
Tiếng vang thanh thuý thu hút sự chú ý của mọi người.
Trưởng công chúa nhíu mày: “Đúng là xấu mặt!”
Ánh mắt Thẩm Tĩnh Đàn loé lên sự vui sướng gấp không chờ nổi, nàng ta ho nhẹ một tiếng:
“Mẹ đừng nóng giận, có lẽ là Tương Tư muội muội say rồi, để nàng đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Trưởng công chúa vui mừng vỗ về tay nàng ta:
“Con bé này làm việc thoả đáng lại khoan dung rộng lượng, đây mới là dáng vẻ mà chủ mẫu Định Viễn Hầu phủ ta nên có.”
Thẩm Tĩnh Đàn hơi mỉm cười, đưa mắt ra hiệu. Một nha hoàn lạ mặt lập tức bước lên đỡ ta ra khỏi chỗ ngồi.
Đi dọc theo hành lang, xuyên qua nguyệt môn, đưa ta tới Tử Trúc Hiên ở tây sương.
“Di nương?” Nha hoàn đỡ ta lên giường, khẽ gọi một tiếng.
Ta r3n rỉ một tiếng, mất kiên nhẫn quay người đi.
Nha hoàn đứng một lát, thấy ta không có ý tỉnh lại thì xoay người rời đi.
Ta không ngồi dậy ngay.
Chốc lát sau, quả nhiên nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, lại mở ra.
Nha hoàn kia thấy ta vẫn nằm nguyên tư thế vừa rồi mới yên lòng, đóng cửa lại lần nữa.
Lần này, tiếng bước chân dần đi xa.
Ta nằm trên giường lẳng lặng mở mắt ra.
Nhà giàu có tổ chức tiệc trong phủ đều có chuẩn bị phòng cho khách, để khách say rượu tạm nghỉ ngơi.
Nhưng không có nhà nào bố trí phòng nghỉ tạm cho khách nữ ở nơi chỉ cách sân ngoài một bức tường cả.
Sân ngoài thượng vàng hạ cám, chỉ cần có chút võ mèo là có thể trèo tường vào.
Thẩm Tĩnh Đàn nhìn ra sự ỷ lại của ta hoàn toàn là dựa vào sự thiên vị của Tiêu Vân Khởi, vì thế bèn nghĩ ra cách rút củi dưới đáy nồi này.
Đến lúc đó, một gã nam xa lạ, một thiếp thất xuất thân kỹ nữ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, bất kể có xảy ra chuyện gì hay không, thì chỉ những lời chỉ trích thôi cũng đủ để dìm chết ta rồi.
Tiêu Vân Khởi trước nay luôn ngang tàng ngược ngạo, sao mà nhịn nổi chuyện này?
Bất kể hắn tin hay là không, cuối cùng e cũng sẽ vì giữ mặt mũi mà lập tức hạ lệnh đánh chết ta.
Tính toán không tồi, đáng tiếc người nàng ta đụng lại là ta.
Ta tránh mặt mọi người, lặng lẽ lẻn vào Vọng Nguyệt Lâu.
Chẳng bao lâu sau, quả nhiên trông thấy nha hoàn đỡ Tân Xương Quận chúa mặt mày đỏ lựng đi vào.
Nha hoàn Hầu phủ rời đi, nha hoàn Tử Oanh của Quận chúa ở lại, tận chức tận trách canh giữ ngoài cửa.
Ta cụp mắt, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng Tử Oanh tức hốc máu hét lên:
“Con nha đầu chết tiệt này không có mắt sao? Váy mới của ta!”
Một giọng vâng vâng dạ dạ vang lên: “Xin lỗi tỷ tỷ, vừa rồi ta không nhìn đường, để ta lau cho tỷ.”
“Hắt nước bẩn vào rồi lau thế nào cho sạch? Lát nữa ta phải ra ngoài gặp người thế nào đây?”
“Ta… Ta có một bộ đồ mới may, vẫn chưa mặc bao giờ, nếu tỷ tỷ không chê thì lấy mặc tạm nhé.”
“Vậy ngươi còn thất thần ra đó là gì? Còn không mau dẫn đường! Lát nữa Quận chúa tỉnh lại không tìm thấy ta ta lại bị mắng nữa! Đúng là đen đủi!”
Giọng Tử Oanh hùng hổ dần đi xa.
Ta cười cười.
Không uổng công gieo hạt dưa vàng.
Ta giả làm nha hoàn đỡ Quận chúa ý thức mơ hồ đến Tử Trúc Hiên, rồi xoay người trở về Thuỳ Hương Tạ.
Nằm trên giường đánh một giấc trưa ngon lành.
Lúc chạng vạng, trong phủ loạn cả lên.
Phía sân ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng khóc lóc la hét ầm ĩ.
Ta bình thản ăn chén chè hạt sen nấm tuyết do nha hoàn bưng lên.
Là Chung ma ma tâm phúc của Trưởng công chúa, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lễ độ:
“Di nương, Trưởng công chúa cho mời.”
Lúc ta được dẫn tới Tử Trúc Hiên, bên trong rất lộn xộn.
Trên một cái ghế dài có một nam nhân nằm bò trên đó, máu thịt hỗn độn, tay chân mềm oặt rũ xuống, cho thấy đã không còn hơi thở nữa.
Thành Dương Công chúa ôm Tân Xương Quận chúa quần áo xộc xệch, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Trưởng công chúa ngồi ở một bên, mày nhíu chặt.
Thẩm Tĩnh Đàn quỳ gối bên chân bà ta, khóc lóc thảm thiết.
Ta nín thở, giả vờ như không ngửi thấy mùi máu tanh lượn lờ trong không khí, mắt nhìn thẳng, đi đến trước mặt Trưởng công chúa, nhún người hành lễ.
Còn chưa mở miệng, Thẩm Tĩnh Đàn đã chỉ tay vào ta, khóc kêu lên:
“Xin mẹ hãy soi xét kỹ, chính là tiện tỳ này hãm hại con! Là nàng bày mưu hại Quận chúa!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Thành Dương Công chúa đã như lưỡi dao sắc bén đảo qua đây, thoáng hiện lên vẻ khát máu.
Ta lập tức khuỵu gối quỳ xuống, ra vẻ uất ức lại kinh ngạc:
“Lời này của phu nhân có ý gì? Ta say rượu vừa mới tỉnh đã bị Chung ma ma gọi tới. Trước mắt chưa hiểu chuyện gì, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phu nhân có muốn ta chết cũng phải cho ta biết là tội gì chứ đúng không?”
Trưởng công chúa dò xét: "Vừa rồi có kẻ trộm đột nhập vào Tử Trúc Hiên, suýt nữa thì quấy nhiễu Tân Xương Quận chúa, việc này có liên quan đến ngươi không?”
Suýt nữa quấy nhiễu? Ta thầm cười lạnh.
Nếu chỉ là suýt nữa quấy nhiễu thì sao Thành Dương Công chúa lại gióng trống khua chiêng, nổi trận lôi đình như này?
Ta ngầm châm chọc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: “Còn có việc thế này nữa sao? Tên trộm lớn mật đúng là đáng chết!”
"Chỉ là… Ta không rõ, tại sao điện hạ lại cho rằng việc này có liên quan đến ta?
Lần cuối cùng ta gặp Quận chúa là khi say rượu rời bữa tiệc, từ đó về sau được nha hoàn đưa về Thuỳ Hương Tạ, ngủ mãi cho đến vừa rồi, sau đó bị Chung ma ma đưa đến nơi này.
Huống chi ta và Quận chúa không thù không oán, Quận chúa là hậu duệ quý tộc, còn ta mạng như cỏ rác. Nếu không được Nhị công tử nâng đỡ, thậm chí đời này ta còn chẳng có cơ hội gặp mặt Quận chúa, làm hại Quận chúa có lợi gì cho ta?"
Trưởng công chúa lướt qua, nhìn về phía Chung ma ma, Chung ma ma hơi gật đầu.
Thẩm Tĩnh Đàn thét chói tai: “Ngươi nói bậy! Nếu ngươi thật sự say rượu thì sao lại xuất hiện ở Thuỳ Hương Tạ?”
Ta ra vẻ khó hiểu: “Phu nhân nói lạ thật, ta là thiếp thất của Nhị công tử, chẳng phải khách nữ trong phủ, nếu ta say rượu thì đương nhiên bọn hạ nhân sẽ đưa ta về Thuỳ Hương Tạ, nếu không thì… Ta nên xuất hiện ở đâu?”
“Rõ ràng ngươi…”
Nói được nửa câu, Thẩm Tĩnh Đàn đột nhiên im bặt.
Ta cụp mắt, che giấu ý cười nơi đáy mắt.
Nếu nàng ta bảo ta xuất hiện ở Tử Trúc Hiên, sắp xếp không hợp lẽ thường như vậy, chẳng phải là đang gián tiếp thừa nhận nàng ta cố ý ra tay với ta, gã nam nhân lạ mắt đột nhập vào sân ngoài là do nàng ta sắp đặt sao?
Mà Tân Xương Quận chúa vào nhầm ván cờ do nàng ta bày ra, là bị tai bay vạ gió à?
Ta cầm khăn tay lau nước mắt, nét mặt đau khổ:
“Ta biết phu nhân hận ta cướp đi sủng ái của Nhị công tử, nhưng bản thân phu nhân suy nghĩ không chu toàn, xếp Tử Trúc Hiên làm phòng cho khách, khiến Quận chúa bị tai bay vạ gió, không nên đổ hết trách nhiệm lên đầu ta. May mà Trưởng công chúa và Công chúa điện hạ đều là người hiểu lý lẽ, tất nhiên sẽ nhìn rõ mọi việc, sẽ không chỉ nghe lời từ một phía. Sự trong sạch của ta không quan trọng, quan trọng là phải cho Quận chúa điện hạ một lời giải thích.”
Thành Dương Công chúa nheo mắt, quay sang nhìn Thẩm Tĩnh Đàn lần nữa.
Thẩm Tĩnh Đàn thấy tình thế không ổn, phản ứng cực nhanh, ngẩng đầu khóc ròng nói:
“Mẹ, con thật sự không biết sao Quận chúa lại xuất hiện ở Tử Trúc Hiên! Rõ ràng con đã căn dặn hạ nhân đưa Quận chúa vào Vọng Nguyệt Lâu, bọn họ đều có thể làm chứng cho con!”
Thành Dương Công chúa lắng nghe hồi lâu, nặng nề cất giọng:
“Hạ nhân của ngươi tất nhiên sẽ lên tiếng thay ngươi.”
Thẩm Tĩnh Đàn sửng sốt, chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt lại sáng lên:
“Đúng rồi, thị tỳ của Quận chúa cũng ở đó, nàng ta có thể làm chứng! Lúc ấy ta thật sự sai người đưa Quận chúa vào Vọng Nguyệt Lâu, không phải Tử Trúc Lâu!”
Thời điểm Tử Oanh bị dẫn tới, máu trên khoé miệng vẫn còn chưa lau khô.
Nàng ta co rúm lại quỳ gối trước mặt Thành Dương Công chúa.
Thẩm Tĩnh Đàn như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói:
“Lúc ấy ngươi đi theo Quận chúa, ngươi nói đi, có phải ta sai người đưa Quận chúa đến Vọng Nguyệt Lâu không?”
Tử Oanh run lẩy bẩy.
Thành Dương Công chúa nghiêm mặt: “Nói!”
Tử Oanh khóc than: “Điện hạ minh giám, nha hoàn của Nhị phu nhân đưa chúng ta tới Tử Trúc Hiên, không phải Vọng Nguyệt Lâu!”
Nàng ta đột nhiên quay đầu về phía ta, đảo mắt qua lại giữa ta và Tử Oanh:
“Ta biết rồi, ngươi!... Các ngươi thông đồng với nhau! Các ngươi cấu kết với nhau hại ta!”
Ta cười khổ: “Phu nhân càng nói càng quá đáng, không bàn đến việc hôm nay là lần đầu tiên ta gặp vị cô nương này, chỉ mỗi việc nàng ta là thị nữ của Quận chúa thôi, thì có lý nào lại đi cấu kết với một thiếp thất không quyền không thế của Nhị công tử như ta, làm ra loại chuyện phản bội chủ tử? Việc này… Nghe không hợp lý gì cả.”
Tử Oanh bò đến bên chân Thành Dương Công chúa, khóc lóc thảm thiết:
“Điện hạ minh giám, từ nhỏ nô tỳ đã đi theo Quận chúa, cha mẹ huynh trưởng đều làm việc trong phủ, nô tỳ có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám cấu kết với người ngoài mưu hại chủ tử! Nô tỷ… Nô tỳ chỉ đi nhà xí có một lát, tên trộm kia đã vào phòng. Nô tỳ có tội, nhưng tuyệt không dám có ý mưu hại chủ tử! Rõ ràng là Nhị phu nhân có ý muốn thoái thác, muốn đẩy tội lên người nô tỳ, xin điện hạ minh giám!”
Nàng ta dập đầu không nương sức, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã xuất hiện vết máu.
Thẩm Tĩnh Đàn cứng họng, quên cả việc khóc.
Ta âm thầm cười lạnh.
Thủ đoạn của Thẩm Tĩnh Đàn không tồi, nhưng chung quy vẫn không nắm bắt được lòng người.
Đúng là ta không quen biết Tử Oanh, Tử Oanh cũng không quen biết ta.
Nhưng nếu hôm nay nàng ta muốn sống thì phải một mực khai ngay từ đầu bị người ta dẫn đến Tử Trúc Hiên.
Nếu nàng ta thừa nhân ban đầu Thẩm Tĩnh Đàn bố trí cho Quận chúa ở Vọng Nguyệt Lâu, vậy thì nàng ta phải giải thích tại sao Quận chúa lại bị chuyển tới Tử Trúc Hiên dưới sự coi sóc của nàng ta.
Cuối cùng cũng không thoát được tội lơ là nhiệm vụ. Với sự tức giận của Thành Dương Công chúa lúc này, không đời nào nàng ta may mắn thoát tội.
Nhưng nếu thừa nhận bị dẫn tới Tử Trúc Hiên, vậy thì trách nhiệm chính sẽ đổ lên đầu Thẩm Tĩnh Đàn, dù Tử Oanh nàng ta có phạm sai lầm cũng chỉ là sai lầm ngoài ý muốn, nói không chừng còn có cơ hội sống sót.
Từ trước đến nay Thẩm Tĩnh Đàn luôn xem thường hạ nhân, nào biết đâu rằng càng là kẻ ở dưới đáy thì sức sống càng mãnh liệt.
Trước chuyện sống còn, lễ nghĩa liêm sỉ, đạo đức trên đời đều bị gạt ra sau hết.
Người có thể chết, nhưng mình thì không.
Dù có phải dẫm lên thi cốt người khác thì cũng phải sống sót.
Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, ngã xuống rồi.
Sắc mặt Thẩm Tĩnh Đàn uể oải.
___
Phi Hoa Lệnh: Là trò ngâm thơ đối ẩm của người xưa, ai thua sẽ bị phạt uống rượu.