Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 17



Tống Nhã Đình khá đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, kỹ nữ chỉ xứng với chó thôi, đẹp đôi luôn ấy".

Người nọ nghẹn lời, tức giận nói: "Cậu nói bậy bạ gì đó! Đừng tưởng rằng mình là vợ chưa cưới của Tô Trạch Phong thì hay! Người ta hoàn toàn chướng mắt cậu!"

Tống Nhã Đình đáp ngay: "Tôi có cảm thấy mình là vợ chưa cưới của anh ta là hay đâu, môn sinh học nói cho chúng ta biết, tình yêu vượt giống loài là không có kết quả tốt, tôi không xứng với Tô Trạch Phong".

"Cậu!"

Tống Nhã Đình lột một cây kẹo que ngậm trong miệng, nhìn nữ sinh kia mặt mày đỏ bừng tức tối bỏ chạy.

Sau khi hội thảo trường kết thúc, Tống Nhã Đình còn chưa đi đã bị Tô Trạch Phong ngăn cản.

Ở trong trường học, luôn là Tống Nhã Đình tìm mọi cách chặn đường Tô Trạch Phong, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta chủ động cản cô lại.
Tiếc là Tống Nhã Đình không định theo đuổi anh ta nữa, ngẩng đầu hỏi: "Làm gì vậy?"

Tô Trạch Phong nén giận hỏi: "Ban nãy cô nói thế là có ý gì”

Nói thật thì vẻ ngoài của Tô Trạch Phong rất được, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, tính tình cũng dịu dàng ấm áp, quả thật xứng với cái tên nam thần. Dù lúc này mặt mày âm trầm thì trông vẫn vô cùng đẹp trai.

Chỉ là đầu óc không được tốt lầm. "Tống Nhã Đình liếʍ cây kẹo trong miệng nói: "Có phải anh thích bị ngược không vậy? Chửi một lần chưa đủ, còn vội vàng chạy đến để tôi chửi cho lần nữa hả?"

Đương nhiên là Tô Trạch Phong biết câu nói kia của Tống Nhã Đình có ý gì, anh ta mím môi nói: "Vi Vi nói vì có thể rời khỏi trại tạm giam, cô đã bán rẻ bản thân, tôi còn cảm thấy cô có nỗi khổ riêng. Nhưng giờ không ngờ cô lại nói ra những lời
như vậy... quả thật khiến tôi hết sức thất vọng. Tống Nhã Đình, cô đúng là không còn thuốc nào chữa được nữa rồi!"

"Tống Nhã Đình cau mày hỏi: "Tống Thải Vi nói với anh tôi bán rẻ bản thân?"

Cô khẽ cười nói: "Ở mặt nào đó thì cũng có thể coi là vậy".

Tô Trạch Phong không ngờ cô lại trực tiếp thừa nhận, nói: "Cô... cô đúng là không có lòng tự trọng!"

Tự trọng? Tống Nhã Đình suýt cười ra tiếng.

Khi cô bị người ta vu oan gϊếŧ người, bị Tống Thải Vi và Uông Tâm Nhụy đưa vào trại tạm giam, bị người ta đánh chửi làm nhục suốt ngày đêm thì sao Tô Trạch Phong không đứng ra nói với cô, cô phải có lòng tự trọng?

Cô cũng chẳng cảm thấy mình làm giao dịch với nhà họ Thời mất mặt gì, họ cứu cô, cô cũng bắng lòng thực hiện lời hứa của mình, Tô Trạch Phong có tư cách gì đứng đây châm chọc cô?
Con ngươi Tống Nhã Đình chợt trở nên lạnh lão, vẻ lười biếng cũng biến mất, lạnh lùng nói: "Bạn học này, tôi có tự trọng hay không hình như chẳng liên quan gì đến anh mà nhỉ? Anh có thời gian ấy, hay là đi hỏi han ân cần với Vi Vi của anh đi. Dù sao trong giới giải trí cũng có rất nhiều ngôi sao trẻ, chưa biết chừng cô ta đã bị ai đó câu mất hồn rồi".

Tô Trạch Phong vô thức đáp trả: "Tôi và Vi Vi không phải mối quan hệ như cô nghĩ..."

"Ồ, vậy à?", Tống Nhã Đình chẳng hề để ý, xoay xoay cây kẹo nói: "Anh nói xong chưa? Nói xong thì tránh ra, tôi còn phải về đi học. Bạn học Tô à, đừng làm phiền tôi học tập".

Tô Trạch Phong: "..., đây là lần đầu tiên anh ta bị Tống Nhã Đình lấy cớ đi học đuổi đi, không... cũng có thể nói đây là lần đầu Tống Nhã Đình có thái độ lạnh nhạt như vậy với mình. Trước đây, Tống Nhã Đình vừa thấy anh ta đã chạy đến hỏi han ân cần từ lâu.

Bỗng dưng, trong lòng anh ta lại có chút không thoải mái, nhưng lại không nói được là tại sao, đành phải nhìn Tống Nhã Đình rời đi.

Có đứa bạn sáp tới hỏi: thế mà cậu cứ thế thả đi à?

"Ban nãy cô ta chửi cậu như vậy,

"Chứ còn làm sao nữa", Tô Trạch Phong mím môi hỏi: "Lễ nào đánh một trận?"

Bạn học cười hì hì nói: "Cô ta thích cậu như vậy, cậu tùy tiện sỉ nhục vài câu thì cô ta chäc chẳn sẽ buồn lắm luôn cho coi".

Nhưng giờ hình như... cô ấy đã không còn thích tôi nữa rồi.

Câu đó nấn ná nơi đầu lưỡi, nhưng không biết sao cuối cùng Tô Trạch Phong cũng không có nói ra.

"Tống Nhã Đình vừa bước vào phòng học đã thấy trên chỗ ngồi của mình chất rất nhiều thứ, đa số đều là sách. Chỗ ngồi của cô tựa như đống rác, hoàn toàn chẳng thể ngồi được nữa.

Học sinh trong lớp thấy Tống Nhã Đình bước vào thì đều tự giác làm việc của bản thân như không phát hiện ra cô, thậm chí còn cố ý nói: "Tôi thấy con nhỏ lập dị kia đúng là điên rồi, thế mà không biết xấu hổ nói mình là vợ chưa cưới của nam thần! Cô ta chưa tỉnh ngủ hay gì?"

"Đúng rồi đó, cũng chẳng biết cô ta lấy đâu ra mặt mũi ấy! Hai tháng không có cô ta quả thật yên bình lắm luôn, khỏi trở về luôn không được hả?”

"Hì hì, cậu đang rủa cô ta ngã chết đó hả? Có phải hơi quá đáng không?"

"Người như thế còn sống làm gì? Lãng phí không khí, chết còn phí đất chôn! Tôi lớn như vậy mà chưa thấy ai không biết xấu hổ như cô tai"

Những lời này chính là cố ý nói cho Tống Nhã Đình nghe, cố tình chọc tức cô. Tuy Tống Nhã Đình rất kiêu ngạo, nhưng nhà họ Tống cũng không phải danh gia vọng tộc, không phải gia đình ai cũng bình thường như Tôn Khả Khả, không dám đắc tội Tống Nhã Đình.

Tống Nhã Đình lắng lặng đứng bên cạnh nghe, thấy mấy cô nói xong mới nói: "Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa?"

Một cô gái có vẻ ngoài xinh nhất trong số đó cười lạnh nói: "Tống Nhã Đình, cậu không biết xấu hổ là gì hả? Mọi người nói như vậy mà cậu còn trơ mặt ra? Tôi mà là cậu thì đã nghỉ học từ lâu rồi!"

Tống Nhã Đình ngó bảng tên thì thấy cô ta tên Văn Ái, hình như là fan ruột của Tô Trạch Phong, trước đây vẫn luôn nhằm vào mình.

Cô cười khẽ nói: "Ăn nói thị phi chính là mấy người, khua môi múa mép cũng là mấy người, nếu mà bị đuổi thì phải là mấy người mới đúng chứ nhỉ?"

Văn Ái tức đến khó thở: "Cậu nói bậy bạ gì đó! Chúng tôi chỉ nói thật mà thôi!"

Cô ta nghiến răng quát: "Tống Nhã Đình, tôi nói cho cậu biết, chuột cống thì nên ở dưới cống mà sống, đừng có đi ra ngoài bêu rếu! Cậu cũng không soi gương thử xem mình có xứng với Tô Trạch Phong không!"

"Nói thế, cậu xứng với Tô Trạch Phong chäc?", Tống Nhã Đình nói: "Tôi thấy cậu nhìn thuận mắt hơn Tống Thải Vi đó, hay là tôi giới thiệu hai người làm quen với nhau nhé? Tôi có số điện thoại của Tô Trạch Phong nè, cậu muốn không? Còn có cả wechat, qq, địa chỉ gia đình..."

Văn Ái lập tức sáng mắt, chợt thốt lên: "Cậu cho tôi thật hả?"

Cô ta vừa nói xong, sắc mặt của mấy cô bạn khác lập tức trở nên khó coi: "Tiểu Ái, ý cậu là sao? Chẳng phải cậu đã nói mình chỉ là fan của Tô Trạch Phong thôi à? Hay thực ra cậu cũng muốn làm bạn gái của anh ấy?"

Văn Ái lập tức ý thức được mình lỡ lời, vội nói:"Mọi người đừng đoán bậy, tớ... tớ chỉ thử cô ta một chút thôi!"

"Tống Nhã Đình cười hỏi: "Không cần thật hả? Không cần thì thôi”.

Vẻ mặt các cô đều có chút giấy giụa, hiển nhiên là muốn có được cách liên lạc với nam thần.

"Tống Nhã Đình biết nhóm của các cô sẽ xuất hiện kế hở, tự gϊếŧ lẫn nhau sẽ thú vị hơn là cô ra tay xử lý.

Cô chẳng thèm để ý đến đám Văn Ái, đi đến chỗ ngồi của mình, tất cả mọi người vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn "Đống rác" của cô.

Vị trí này đã không còn cách nào ngồi được nữa, Tống Nhã Đình mà biết điều thì nên tự biến khỏi đây đi.

Tống Nhã Đình ngậm kẹo que, rũ mắt nhìn bàn mình, sau đó hờ hững nhấc chân đá mạnh một cái.

Âm một tiếng, bàn ghế và sách vở trên bàn lập tức đổ xuống đất.