Đúng như dự đoán, vừa đăng xong thì đã có phản hồi.
“Chủ topỉc định nịnh nọt Tống Nhã Đình à? Tẩy trắng giúp cô ta hả? Buồn nôn!”
“Buồn nôn! Nhố nước miếng!”
“Người như Tống Nhã Đình mà cũng liếʍ cho được? Đó không phải là đang sỉ nhục bản thân à? Hóa ra da mặt anh bạn cũng dày thật, bị mắng như vậy mà vẫn ngồi yên được?”
Những người này đều chưa nghe đoạn ghi âm mà đã mắng rồi, Tống Nhã Đình cũng không đế tâm lắm.
Dần dần, chiều gió có biến hóa.
“Ồ… mọi người khoan hãy mắng, nghe ghi âm trước đi, giờ thì tôi cũng biết vì sao hiệu trường lại nói là “hành vi gây rối” rồi, má nó, chuyện này nói ra cũng ngượng miệng lắm đấy!”
Tôi chỉ muốn nói Tôn Khả Khả đúng là thứ dữ, ngày thường tỏ ra ngây thơ, yếu đuối nha, nhưng sau lưng lại bỏ thuốc đàn ông một cách thành thạo! Hơn nữa còn tính toán rất kỹ càng… Kỉnh khủng thật!” “Chị Tôn của tôi ơi, cái chiêu vừa ăn cướp vừa la làng đó đúng là diệu mà!”
“Nghe xong đoạn ghi âm, tôi lại cảm thấy đau lòng thay Tống Nhã Đình… Rõ ràng là cô ấy làm chuyện tốt, vậy mà lại bị Tôn Khả Khả ám hại, lúc bị chửi mắng, sao cô ấy không lấy đoạn ghi âm này ra? Như vậy chẳng phải có thể rửa sạch oan khuất à?”
“Đáp lại lầu trên, tôi có một vài phân tích. Sờ dĩTống Nhã Đình không đưa ra đoạn ghi ảm này có lẽ là vì muốn cho Tôn Khả Khả một cơ hội. Nhưng Tôn Khả Khải lại không biết mình sai ờ đâu, lại còn sai khiến Lưu Kỳ và Triệu Kiến Châu đến kiếm chuyện với Tống Nhã Đình, việc này đã khiến Tống Nhã Đình không nhịn được nữa nên quyết định lấy ra ghi âm…”
“CMN! Nói như vậy thì Tống Nhã Đình đúng là thê thảm mà!”
‘Thật ra cô ấy không hề hư hỏng như mọi người nghĩ, chỉ là thích ăn mặc và trang điểm lố lăng một chút mà thôi, cũng chẳng bao giờ bắt nạt bạn học, đến trường chỉ biết lăn ra ngủ, không quấy rầy đến ai. Ngoại trừ việc theo đuối hotboy có hơi điên cuồng một chút thì có vẻ như cũng không có khuyết điếm gì to tát cho lắm. Trước kia tôi còn bắt gặp cô ấy đút thức ăn cho mèo hoang đấy!” “Mới vậy thôi mà đã tẩy trắng cho Tống Nhã Đình rồi hả? Cô ta đã cho các người bao nhiêu tiền? Đoạn ghi âm này chắc chắn là giả, nếu Tống Nhã Đình thực sự ghi âm được, cô ta sẽ không đăng lên à? Nào có ai ngu như vậy? Tôi tin Tôn Khả Khả, cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Rốt cuộc là đứa nào đang tầy trắng? Những đỉều mà hiệu trưởng đã nói trong buổi họp toàn trường ngày hôm nay hoàn toàn khớp với đoạn ghi âm này! Hơn nữa, nếu không tin thì có thế đi kiếm tra camera trường, xem thử xem Tôn Khả Khả có đứng gọi điện với ai bên ngoài văn phòng làm việc của hội học sinh hay không?”
“Dù sao thì tôi tin, giờ tôi sẽ đốt ít đèn cho Tống Nhã Đình, thảm thật sự thảm, rõ ràng là giúp Tô Trạch Phong, vậy mà Tô Trạch Phong còn giúp Tôn Khả Khả. Hôm nay, ớ lớp 11, tôi thấy Tô Trạch Phong chẳng chút nể tình với Tống Nhã Đình đấy… Ngay cả tôi cũng cảm thấy khó mà chịu được mà!” ‘+1, thật sự rất thảm”.
Tống Nhã Đình rời khỏi website trường, mở game lên chơi.
Thình lình, có người đứng trước bàn cõ. Cô ngấng đầu thì thấy dáng người cao lớn của Triệu Kiến Châu.
Cô nhướng mày: “Sao, còn muốn đánh nhau à?”
“… Không, không phải”, Triệu Kiến Châu lắp bắp nói: “Tôi đến là… để xỉn lỗi cậu”.
Mặt Triệu Kiến Châu đò bừng: ‘Tôi, tôi… trước kia tôi đã hiểu lầm cậu, tõi bị Tôn Khả Khả lừa cho nên mới tìm cậu gây chuyện. Cậu… Cậu có thể bỏ qua cho tôi được không?”
Tống Nhã Đình chống cằm, cười dịu dàng nói: “Nếu gây chuyện mà cậu nói chính là bị tôi quăng ngã ra đất đến nổi không dậy được, thì tôi bỏ qua cho cậu đấy!”
Triệu Kiến Châu:
Sao cô cứ phải nhắc đến chuyện mất mặt đó vậy?
Bạn học ngồi bàn phía trên Tống Nhã Đình đột nhiên xoay đầu lại, nhỏ giọng hỏi Triệu Kiến Châu: ‘Triệu Kiến Châu, đoạn ghi âm trên web trường có thật không vậy?”
Triệu Kiến Châu gật đầu: “Là thật, Tôn Khả Khả cũng đã thừa nhận rồi”.
Người nọ chửi tục một tiếng: “Là thật à! Vậy…”
Cậu ta nhìn về phía Tống Nhã Đình, gãi gãi đầu: “Vậy… cậu bị oan thật à?”
Tống Nhã Đình lườm cậu ta một cái: “Chứ còn gì nữa?”
Cậu ta ho khan một tiếng rồi nói: “Vậy thì cho tôi xin lỗi nhé, trước kia tôi cũng có mắng cậu…”
Thật ra cậu ta cũng có hơi thấp thỏm, chỉ sợ Tống Nhã Đình sẽ không tha thứ cho mình. Ai cũng vậy thôi, bị oan uống, lại còn bị bạo lực học đường, thật sự khó mà nói ra hai chữ “tha thứ”.
Nhưng hết lần này đến lần khác, thiếu nữ trang điểm lòe loẹt lại cong mắt cười rồi nói: “ừm, tôi bỏ qua cho cậu đấy!”
Cậu bạn bàn trên đột nhiên có cảm giác… thật ra Tống Nhã Đình cũng không tệ lắm!
Cô ấy chỉ có chút khuyết điếm là trang điếm quá xấu mà thôi, mà việc này cũng chẳng động chạm đến lợi ích của ai, sao mọi người lại khó chịu với cô ấy như vậy chứ?
Tiếp đó, lại có người ngượng ngùng nói: “Tống Nhã Đình… Xin lồi, tôi cũng từng mắng cậu…”
“Không sao đâu”, Tống Nhã Đình cười nói: “Hiểu lầm được tháo gỡ là tốt rồi!”
Cô gái vừa nói xin lồi cảm động suýt khóc: “Trên web trường, bọn họ vẫn khăng khăng nói cậu không chịu đăng đoạn ghi âm kia lẽn không phải vì danh dự của Tỏn Khả Khả, cậu tốt như
vậy, làm ra chuyện này cũng đâu có gì là lạ đâu!”
“Mổi người đều phạm sai lầm và cũng cần có cơ hội để sửa chữa”, Tống Nhã Đình rất hài lòng về tác dụng của đoạn ghi âm, cô ấm giọng nói: “Chỉ là… Tôn Khả Khả không chịu nắm bắt cơ hội này mà thôi”.
Nữ sinh kia lập tức vọt đến, ôm lấy cố Tống Nhã Đình: “Huhuhuh… Cậu tốt thật đấy! Sau này tõi sẽ không… tin tường lời đồn đãi lung tung nữa! Rõ ràng cậu là Quan Thế Âm Bồ Tát hạ phàm mà!”
Tống Nhã Đình: “…”
Cũng không cần phải vậy đâu!
Cô lấy khăn tay ra lau nước mắt
giùm nữ sinh và nói: “Đừng khóc, khóc sẽ xấu đấy!”
Giọng cô vừa dịu dàng lại đầy kiên nhẫn, mặt nữ sinh kia lập tức đỏ lên: “Cậu, câu đừng như vậy, cậu mà còn vậy nữa là tỏi thích cậu luôn đấy!”
Tống Nhã Đình phì cười: “Được rồi, đừng thích tôi, nếu cậu mà thích tôi thật, những người chán ghét tôi cũng sẽ chán ghét cậu luôn đấy!”
Trời ạ! Sao lại có chị gái dịu dàng như vậy?
Cô gái kia cố đè nén tiếng reo hò trong lòng mình, nói một cách nghiêm túc: ‘Tôi không sợ!”
Tống Nhã Đình liếc nhìn thè học sinh của cô ấy, trên đó có đề: “An Tuế Tuế – Lớp 11 – Trường THPT Số 1 -Thành phố Yến”.
Vậy mà lại là người nhà họ An.
Tống Nhã Đình híp mắt.
Cõ nhớ An Tuế Tuế là cô con gái nhỏ nhất thuộc thế hệ này của nhà họ An, cô ta được yẻu chiều hết mực, gần như có thể đi ngang ờ lớp 10, có điều, An TuếTuế rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây chuyện thị phi.
Tuy nhiên, việc khiến Tống Nhã Đình để tâm hơn chính là, nếu nól một cách chính xác thì An Tuế Tuế chính là em họ của cô.
Nhà họ An ở thành phố Yến không ai là không biết, đó là một thế gia đã sừng sững hơn trăm năm.
Tuy gia tộc này rất ít khi ra mặt, nhưng thực lực lại không thể khinh thường.
Mà mẹ của Tống Nhã Đình, An Chỉ Tố, chính là cô cả nhà họ An.
Bởi vì bà gả cho Tống Chính Nguyên nên đã hoàn toàn tách khỏi gla tộc.
Sau khi mẹ qua đời, ông bà ngoại từng có ý định đem cỏ và Tống Trì Thanh về nhà họ An nuôi dưỡng, nhưng Uông Tâm Nhụy sao có thể để hai chị em cô hưởng phúc cho được?
Bà ta đã lừa gạt hai người họ, xúi dục họ làm tổn thương ông bà ngoại, cho đến hôm nay, Tống Nhã Đình đã không còn liên lạc với người của nhà họ An nữa.
An Tuế Tuế chính là con gái của cậu cả của Tống Nhã Đình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Nhã Đình càng ấm áp thêm vài phần, cô sờ đầu An Tuế Tuế và nói: “Được rồi, về chổ ngồi đi, vào học rồi đấy!”
An Tuế Tuế gật đầu, xoay đi mà lưu luyến không rời.
Còn ở lớp 1, khỉ lướt xem web trường, trong mắt Tô Trạch Phong toàn là khϊếp sợ.