Đầu óc Tống Nhã Đình choáng váng, chỉ thấy người đàn ông gần ngay trước mặt vươn tay khẽ quệt gò má cô một cái, chậm rì rì cười cợt: “Gạo dính lên mặt nè, giữ lại để nấu cơm trưa ăn à?”
Hóa ra là trên mặt dính gạo.
Tống Nhã Đình thở phào một hơi, nhưng vành tai ngọc ngà vẫn không khỏi đỏ lên nói:”… anh nói cho em một tiếng chẳng phải được rồi”.
Thời Minh Quang không để ý tới cô, lạnh lùng nói: “Nếu hõm nay tỏi mà lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm cô thì cô có thể tự sát đi, đừng đế cho tôi phải tự mình ra tay”.
Tống Nhã Đình nhăn mũi nói: “Anh đừng nói như kiếu em suốt ngày gây chuyện thế, thực ra em rất ngoan”.
“Ngoan đến nỗi ngày đầu tiên quay lại trường đã đánh nhau với bạn bè và bị gọl phụ huynh lẽn?”
Tống Nhã Đình bực nói: “Em đi học đây!” Thời Minh Quang nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên nét cười mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Tống Nhã Đình đến trường, vừa bước vào phòng học đã cảm thấy có gì sai sai, cô chớp chớp mắt hỏi: “Sao cậu lại ngồi ở đó?”
An Tuế Tuế nhỏ giọng đáp: “Tôi không thích người ngồỉ cùng bàn cũ của mình, tôi thích cậu nên ngồi với cậu nè”.
Tống Nhã Đình không nhịn được bật cười, phải công nhận rằng cô em họ này của mình còn khá đáng yêu.
Đợi đến khi cô ngồi xuống, An Tuế Tuế lại lấy một hộp bánh nhỏ được làm vô cùng khéo léo từ trong cặp ra.
Cô ấy nói: “Hôm qua, tôi về nhà kể chuyện của cậu cho bà nội nghe, bà cũng cảm thấy cậu đáng thương giống tôi nên bảo tôi mang bánh cho cậu ăn. Chúng đều là do bà tự làm đó, ăn rất ngon!”
Tống Nhã Đình khựng lại hỏi: “Cậu có nói cho bà nội biết tên của tôi không vậy?” “Không, sao thế?”
“… không có gì”, Tống Nhã Đình nhận lấy cái hộp nói: “Cảm ơn bà nội của cậu giúp tôi nhé”.
An Tuế Tuế gật đầu, lại nói: “Cậu nếm thử đi, ăn ngon lắm đó, tõi thích nhất là bánh khoai từ màu tím, cậu xem mình thích loại nào nhất?”
Tống Nhã Đình có ấn tượng rất sâu với bà ngoại.
Đó là một bà lão vô cùng hiền lành, thích nhất con nít.
Sau khi mẹ qua đời, ông bà ngoại đến nhà họ Tống phúng viếng. Hai ông bà ngồi rất lâu trước quan tài, nước mắt của bà ngoại vẫn không ngừng rơi.
Ông ngoại rong ruổi cả đời cũng im lặng không nói gì, Tống Nhã Đinh bé xíu thấy được nước mắt lập lòe trong mắt người õng luôn nghiêm khắc ấy.
Bà ngoại nói: “Đình Đình à, con và Tiểu Thanh về ở với bà nhé? Bà ngoại sẽ mua cho con rất rất nhiều đồ ăn ngon và quần áo mới xinh đẹp…” Khi ấy cô còn quá nhỏ, Uông Tâm Nhụy nói cái gì cũng tin.
uỏng Tâm Nhụy nói ông bà ngoại đã đuối mẹ ra khỏi nhà, mẹ là vì bị bố mẹ vứt bò nẻn mới qua đời.
Trên thế giới này, người duy nhất tốt với con và em trai chỉ có bố và dì Uông.
Trẻ con đối mặt với õng bà chưa từng gặp mặt và mẹ kế dịu dàng như nước thì đã không chút do dự chọn mẹ kế, hét lên với ông bà ngoài: “Hai người đều là người xấu! Nếu không phải do hai người thì mẹ đã không chết! Con mới không cần đi theo hai người!”
Em trai Tống Trì Thanh nắm lấy vạt áo Uông Tâm Nhụy, khóc lóc ầm ĩ:
“Con không muốn rời khỏi dì Uông!
Con thích dì Uông!”
ông ngoại tức giận đến run rẩy ngón tay: “Tống Trì Thanh! Bà ta là kẻ thù gϊếŧ mẹ con! Sao con có thế thích bà ta!”
Trẻ con mới không quan tâm đến điều ấy, ai cho nó kẹo thì người đó là người tốt.
Ông ngoại trông dữ như vậy, vừa thấy chính là người xấu.
Cậu ta ôm chặt Uông Tâm Nhụy, Tống Nhã Đinh cũng núp sau lưng Tống Chính Nguyên không muốn rời đi với hai õng bà.
Trên mặt Tống Chính Nguyên nở nụ cười giả tạo: “Bố mẹ vợ à, hai đứa nhỏ cũng không muốn đi, vẫn nên để tụi nhỏ ở lại nhà họ Tống đi. Tâm Nhụy thích hai đứa nên chắc chắn sẽ đối xử tốt với chúng”.
uỏng Tâm Nhụy lau nước mắt nói: “Đúng vậy, chú dì à, chị An mất cháu cũng buồn lắm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với hai đứa nhỏ mà chị ấy đế lại!”
Bà ngoại khóc ròng nói: “Đình Đình, Tiếu Thanh à, hai đứa đi với bà nhé, bà ngoại sẽ thương các con…”
Nhưng hai đứa nhỏ lại tránh bà ấy như rắn rết, không chịu cho bà ấy đυ.ng vào.
Cuối cùng ông ngoại cười lạnh một tiếng nói: “Nếu họ muốn nhận kẻ thù là mẹ thì cứ ở lại đây đi!”
Vì thế, ông ngoại đã dẩn bà ngoại khóc nước mắt đầy mặt rời đi.
Sau này, Tống Nhã Đình và nhà họ An cũng chẳng liên hệ gì nữa.
Vừa nghĩ đến bà ngoại hiền lành, Tống Nhã Đình không khỏi cay cay sống mũi, cầm cái bánh dẻo nhân đậu xinh xắn trong tay mà khóe mắt đỏ hoe.
An Tuế Tuế hoảng sợ: “Tống Nhã Đình? Cậu sao thế? Nếu khỏng thích ăn có thế nói với tôi…”