Nhìn thấy kết quả thu hoạch cả một buổi trời bận rộn của Triệu Trường Hạ, nhưng lại vô dụng, nàng phát hiện vẻ mặt của Triệu Trường Hạ đã trái ngược với thái độ xa cách và thận trọng của ngày thường. Khúc Thanh Giang cảm thấy, nàng ấy cũng không khó gần, liền cúi người hỏi: "Lục Nguyệt, ngươi đến Hộc Sơn bao lâu rồi?"
"Hơn hai tháng."
"Vậy hai tháng này ngươi đều ở trên cây? Trời mưa thì phải làm sao, ngày thường làm thế nào để giải quyết bụng đói?"
Triệu Trường Hạ liếc mắt nhìn Khúc Thanh Giang: "Ngươi nghe ngóng chuyện này để làm gì?"
Nàng lập tức khôi phục cảnh giác, làm cho Khúc Thanh Giang phảng phất trông thấy nguy hiểm, liền dựng gai nhím bảo vệ mình.
Khúc Thanh Giang nói: "Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho ngươi biết ở đây có rất nhiều chùa cho dân chúng và người gặp biến cố có chỗ đặt chân. Các ngươi nếu không chịu được, có thể đến chùa xin nương nhờ."
Triệu Trường Hạ nói: "Ta đã bảo với họ biết quan phủ đang chiêu an dân chạy trốn."
"Bọn họ nói thế nào?"
"Bọn họ phái người đi điều tra tin tức là thật hay giả, nếu là thật, đến lúc đó sẽ rời khỏi đây, và trở về quê nhà theo lời kêu gọi của quan phủ."
"Vậy còn ngươi?"
"Lòng hiếu kỳ không nên quá nhiều."
Khúc Thanh Giang nghe vậy, liền biết nàng không có ý định rời khỏi đây. Bất quá ngẫm nghĩ lại cũng đúng, nàng không có hộ khẩu, thân phận cùng lai lịch thập phần nhạy cảm, ở đây còn có chút hi vọng sống sót, nếu mà bị quan phủ bắt được, có lẽ sẽ sống không bằng chết.
Thật ra, nếu Khúc Thanh Giang muốn báo đáp Triệu Trường Hạ, ngoài việc mỗi ngày đều đem đồ ăn cho nàng, còn có một biện pháp khác, đó là lặng lẽ đưa nàng về nhà thu xếp. Chỉ cần không ai khác biết Triệu Trường Hạ là dân chạy trốn, như vậy nàng sẽ có chỗ an thân, không cần ngủ ngoài trời nữa.
Nhưng chuyện này khó mà làm được, bởi vì trong nhà có rất nhiều ánh mắt, đặc biệt là cha của Khúc Thanh Giang, hắn sẽ không để nàng đem người không rõ lai lịch vào nhà. Bị quan phủ phát hiện bọn họ che giấu dân chạy trốn trong nhà, bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ, đến lúc đó cha nàng chủ động giao Triệu Trường Hạ cho quan phủ, ngược lại là nàng đang hại Triệu Trường Hạ.
Vì vậy Khúc Thanh Giang vô cùng vướng mắc, cũng không biết dùng cách nào để mời Triệu Trường Hạ vào Khúc gia.
"Ta sẽ không hỏi nữa." Khúc Thanh Giang chỉ chỉ bánh củ cải trắng, "Bánh này ngươi nên ăn khi còn nóng, nguội lạnh sẽ không ngon."
"Bánh cây cải củ?" Triệu Trường Hạ mở chiếc bánh còn ấm trong tay ra, "Đây là... củ cải trắng à?"
"Các ngươi ở bên kia gọi đây là bánh củ cải trắng à?" Khúc Thanh Giang hỏi.
"....Ừ." Triệu Trường Hạ mơ hồ đáp lời, lại cắn một miếng bánh củ cải trắng.
Nói thật, ngoài miệng nàng nói không cần đồ ăn của Khúc Thanh Giang, nhưng khẩu vị của nàng ngày càng nhạt đi, tóm lại nàng nấu không có muối, không có mùi vị, đồ ăn của Khúc Thanh Giang mang tới thì không như vậy, cho nên, người chưa từng ăn đồ của người lạ như nàng đã bị khuất phục sau khi bị thực tế dày vò quá lâu, nàng không còn lựa chọn khác.
Khúc Thanh Giang nghi ngờ rất nhiều, Triệu Trường Hạ cũng biết là nàng ấy đang xác nhận mình là người an toàn hay nguy hiểm, nhưng lai lịch của mình không biết nên nói rõ thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ lộ sơ hở.
Vì vậy Triệu Trường Hạ quyết định đánh đòn phủ đầu, không để cho đối phương có cơ hội đặt câu hỏi. Nàng nói, "Bánh này là ngươi chiên?"
Khúc Thanh Giang: "...."
Trên mặt nàng lộ ra sắc mặc xấu hổ đáp, "Không, người trong nhà của ta làm."
Triệu Trường Hạ thấy sắc mặt nàng không giống bình thường, cũng không biết đã đụng chạm chỗ cấm kỵ gì của nàng, nên không hỏi nữa.
Hiện tại không đợi Triệu Trường Hạ thúc giục, Khúc Thanh Giang liền chủ động rời đi. Trở lại cửa thôn, nàng đi trên đường gặp Khúc Phong, trong lòng liền chột dạ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh: "Cha, trùng hợp như vậy sao?"
"Đã trở về? Đã hái được bao nhiêu cây cỏ rồi?" Ánh mắt Khúc Phong rơi vào giỏ trúc của nàng.
Khúc Thanh Giang nói: "Hôm nay vận may không tệ, tìm được không ít cỏ lam."
Khúc Phong không có sinh nghi, ngược lại có chút buồn bực, "Không phải chỉ là nhuộm vài sợi tơ thôi sao, lần này con cần nhiều cỏ lam như vậy để làm gì?"
"Ta nghĩ mùa đông sắp đến, thực vật sẽ bị héo rũ nên lấy nhiều màu chàm để dự trữ, phòng cho tình huống khẩn cấp."
Khúc Phong gật đầu, đưa tay xách giỏ trúc, "Để cha cầm giúp con mang về."
"Cảm ơn cha!"
Khúc Phong bình tĩnh quan sát Khúc Thanh Giang, bỗng nhiên nói: "Hái cây cỏ này có vất vả không? Gần đây ta thấy khẩu vị của con nhiều hơn trước, ăn nhiều dễ đầy bụng sẽ không tốt cho sức khoẻ. Hơn nữa tay của con không được dùng dao, lỡ bị thương thì phải làm sao đây? Cho nên ta đã cân nhắc, chuyện hái cây cỏ này cứ để Kinh Khê đi làm là được rồi."
Khúc Thanh Giang thoáng giật mình, nàng định thuyết phục cha thay đổi chủ kiến, nhưng sợ biểu hiện của mình quá lộ liễu sẽ làm cha phát hiện ra. Nàng bình tĩnh suy nghĩ một lát, nói: "Cha nói rất có lý, vậy ta sẽ ăn ít lại chút! Bất quá đây không phải lần đầu ta tự mình đi hái cây cỏ, cha đột ngột nói như thế là có lý do gì ư?"
Khúc Thanh Giang đảo khách thành chủ, thăm dò xem có phải cha đang nghi ngờ nàng chuyện gì không.
Khúc Phong nhất thời im lặng, hắn cũng không thể nói bản thân đang nghi ngờ con gái mình mượn lý do hái cây cỏ là để đi hẹn hò. Chuyện này nói ra, không chỉ làm con gái bất mãn mà còn làm danh dự của con gái bị huỷ.
Sở dĩ hắn nghi ngờ như vậy, ngoại trừ sức ăn của Khúc Thanh Giang đột nhiên tăng lên nhiều, rồi nàng còn thường đi hái cây cỏ. Hôm nay hắn phát hiện ra chứng cứ nàng nói dối, vết cắt của cỏ lam không được gọn ràng, không giống như được cắt bởi lưỡi hái, mà nếu như hôm nay mới hái, thì cũng không héo nhanh vậy được.
Hắn suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra lý do gì hợp lý, chỉ có thể nhạt nhẽo nói: "Con là con gái của Khúc Phong ta, tuy gia đình đơn điệu, thế nhưng chút việc nặng nhọc vặt vãnh đã có hạ nhân làm, con không cần tự mình động thủ. Con một mình lên núi hái cây cỏ thật nguy hiểm, ta lo lắng."
Đề cập đến vấn đề nhà cửa, hắn chợt nảy ra ý hay, một lý do rất tốt, nên nói tiếp, "Con cũng biết các thúc bá trong nhà đang nhìn chằm chằm tài sản của chúng ta, con là hài tử duy nhất của ta, nếu ta không tìm người thừa kế, vậy hết thảy mọi thứ sẽ giao lại trong tay con, bọn họ làm sao có thể cam tâm? Đến lúc đó con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta đây cũng phải giống như huynh đệ trước chọn một người làm tử tự sao?"
Khúc Thanh Giang chợt cảm thấy lạnh người, nàng không muốn tin trong gia tộc sẽ có người có ý đồ xấu, nhưng cha nàng nói đúng, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn*.
*không sợ việc to tát, chỉ sợ việc xấu nhất xảy ra bất ngờ.
Nhưng cha rõ ràng nghi ngờ nàng cứ chạy mãi lên núi là sự thật, nếu nàng kiên trì chạy lên núi, chỉ sợ sẽ khiến cha dẫn người đi lên núi lục soát.
Khúc Thanh Giang tạm thời không thể lên núi, chỉ tiếc chưa từng dự liệu đến sự tình cha nàng sẽ ngăn cản nàng, chưa kịp nói một tiếng với Triệu Lục Nguyệt, để nàng ấy không cần đợi mình.
— —
Triệu Trường Hạ như hiểu rõ được suy nghĩ của Khúc Thanh Giang, tất nhiên cũng muốn nói cho nàng ấy biết đã nghĩ nhiều quá rồi, chính mình còn không có thời gian để đi điều tra hết thảy, nào có thời gian ăn không ở rảnh chờ đợi nàng ấy đến?
Bất quá đã đến giờ ngày thường Khúc Thanh Giang hay lên núi, Triệu Trường Hạ nghĩ: "Lỡ như không có ta, nàng tới tìm ta nhưng gặp phải kẻ xấu thì làm sao bây giờ? Cho dù không có người xấu, lỡ như có dã thú xuất hiện? Hay là đi xem một chút, nhìn xem thế nào..."
Triệu Trường Hạ ở dưới cây nhãn trăm tuổi đợi một lát không thấy bóng người, nghĩ đi nghĩ lại, sau đi xuống đường núi. Xác nhận ở đây không có dấu hiệu hoạt động của ai, cũng không thấy cạm bẫy được đặt ra, đại khái nàng đã biết rõ hôm nay Khúc Thanh Giang sẽ không đến.
Không ở lại đây lâu thêm, nàng quyết định trở về làm việc của mình.
Trong hai ngày sau, nàng vẫn như trước tới cây nhãn trăm tuổi một chuyến. Không có thứ gì cột vào cây cối, không có lưỡi hái nào rớt xuống đất, bụi cỏ lam cũng không có dấu vết bị cắt đi, hết thảy chứng minh Khúc Thanh Giang sẽ không tới nữa.
"Như vậy cũng tốt." Cũng không phải quan tâm an nguy của nàng, lại không phải lo lắng nàng sẽ uy hiếp mình.
Chẳng qua là, Triệu Trường Hạ không thể thở phào nhẹ nhõm, có chút mất mát.
Mặc dù cùng Khúc Thanh Giang quen biết nhau bất quá chỉ mấy ngày, thân phận lai lịch còn không rõ, giao tình nông cạn, nhưng Khúc Thanh Giang vẫn là người tiếp xúc với mình lâu nhất kể từ khi xuyên không đến đây, đột nhiên không từ mà biệt, từ tận đáy lòng nàng cũng sinh ra một tia cô đơn lạnh lẽo.
Cảm xúc này chỉ tồn tại trong người nàng được một hai ngày, Triệu Trường Hạ liền thoải mái quên đi. Khi còn trong quân ngũ, nàng đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt. Cho nên, chỉ là một người xa lạ nhận thức được vài ngày mà thôi, kém xa gia đình và đồng đội chiến hữu mới là quan trọng.
Triệu Trường Hạ quay lại nhà gỗ, dùng than củi tiếp tục vẽ lên tấm vải, không bao lâu sau, một bức bản đồ liền xuất hiện trước mắt.
Nếu như Khúc Thanh Giang ở đây, nhất định sẽ nhận ra đây là bản đồ của Hộc Sơn, phía trên không chỉ vẽ hình dáng của Hộc Sơn, còn có độ cao của mỗi ngọn núi, con đường nhỏ trong núi lớn, hướng đi của dòng suối, vị trí cạm bẫy trong núi, khu vực hoạt động của dã thú và người dân mọi thứ đều có.
Nắm được những thông tin này, nàng ở trong núi không khác nào vượn người Thái Sơn (Tặc giăng*), bất quá, tránh né quan binh đuổi bắt là chuyện không thành vấn đề. Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của Khúc Thanh Giang, nàng một lần nữa cầm lấy thanh củi lên, đốt một chấm ở phía tây bắc của Hộc Sơn, sau đó viết lên khoảng trống dòng chữ "Thị trấn Hộc Sơn".
Những người tị nạn trong núi quyết định ngày mai sẽ rời khỏi đây để đáp ứng kêu gọi trở về quê hương của quan phủ, tới đó nàng sẽ trà trộn vào đám đông, đem thịt hun khói đi bán đổi lấy chút đồ dùng sinh hoạt mang về.
Trong núi đã có muối, sẽ sử dụng được mấy tháng, tạm thời nàng không thèm suy nghĩ nhiều nữa.
Cùng lúc đó, nàng bị Khúc Phong nhìn chằm chằm trong một khoảng thời gian không thể lên núi, nàng biết được ngày mai cha sẽ đi giải quyết thu thuế, tâm tư bắt đầu biến động: Cha nàng không ở nhà, nàng có thể dùng lý do đào măng để đi lên núi?.
Lần này nàng không mang theo thức ăn mà mang theo dầu và muối, người xưa có câu: "Dạy người ta câu cá còn hơn cho cá." Triệu Trường Hạ hiển nhiên không lo lắng về miếng ăn, nhưng nàng đã sống trên núi lâu năm nên nhất định phải cần dầu, nước và muối để nấu thức ăn.
Vốn dĩ nàng còn muốn chuẩn bị chăn gối nệm cho Triệu Trường Hạ trong mùa đông, nhưng vì nó quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của người khác nên nàng phải tìm cách khác.
Buổi tối, Khúc Thanh Giang lặng lẽ vào bếp gói
một túi muối, còn có một ống tre đựng dầu được giấu trong giỏ ngoài của tre, sau đó phủ đầy cỏ khô lên. Sáng sớm hôm sau, sau khi cha nàng ra ngoài, nàng cũng lẻn ra khỏi nhà.
Nhưng nàng không biết, lúc Lý di nương đang chuẩn bị bữa sáng, phát hiện trong nhà đã có ít muối và dầu, sợ nhà có kẻ trộm nên liền nói với Khúc Phong, nàng không biết cha vẫn chưa ra khỏi nhà.
Khúc Phong ra lệnh cho Lý di nương giữ im lặng. Hắn giả vờ đi ra ngoài, nhưng thực ra đang trốn ở bên ngoài, nhìn thấy Khúc Thanh Giang đi ra sau đó, hắn liền lặng lẽ đi theo.