Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 39: Tề Nhạc Tư



Khang Đằng:

Mới vừa gọi điện thoại đến chính là anh sao? Vang lên ba tiếng, sau khi em chạy tới nhấc điện thoại lên nghe người bên kia không nói lời nào, Khang Đằng, là anh sao?

Anh nhất định không tưởng tượng nổi tâm tình của em lúc đó, dường như không gian bên người em cũng dừng lại, em thậm chí không dám lớn tiếng hô hấp, sợ sẽ quấy nhiễu đến sự trầm mặc của anh.

Là anh có đúng hay không? Anh nhận được thư của em đúng không?

Anh sẽ lại gọi tới nữa sao?

Từ phong thư cuối cùng kia em thực sự không thể gửi thư đi đâu nữa, em đã triệt để cùng anh mất đi liên hệ, thế nhưng, cú điện thoại vừa rồi kia bỗng nhiên lại cho em hi vọng.

Mặc dù có chút quá phận, thế nhưng em nhớ dãy số điện thoại đó rồi, em không dám gọi lại, chỉ sợ ảo tưởng bị đâm thủng.

Thành tích thi vào đại học đã công bố rồi nhỉ? Kết quả thi của anh thế nào?

Thật sự rất muốn biết anh thi vào trường ở đâu, trước đây em còn ngốc nghếch mà nói với anh muốn cùng anh thi vào một trường đại học, nhưng hiện tại xem ra, hi vọng xa vời.

Khoảng thời gian này thật ra em cũng luôn luôn suy nghĩ, anh có phải ảo tưởng do em xây dựng lên không?

Dù mẹ em nói là thời kỳ trưởng thành mỗi thiếu niên đều có một vũ trụ nhỏ của riêng mình, rất nhiều khi em vẫn hoài nghi anh là tiểu tinh cầu cô đơn thiêu đốt giữa vũ trụ cô đơn của em.

Nhưng nếu như anh chỉ là ảo tưởng do em vẽ lên, vậy tại sao thư của anh lại thật sự tồn tại?

Cho nên, anh thật sự đã từng xuất hiện.

Em cũng đã nghĩ đến việc, có thể hay không thật ra anh là một tên lừa gạt, chỉ là đoạn thời gian đó nhàm chán cô quạnh, cho nên mới cùng em liên lạc lấy em giải sầu.

Nhưng sau đó em lại nghĩ, hẳn là sẽ không đâu, mỗi một từ một chữ anh viết trên giấy đều đại biểu cho một người sống sờ sờ thực sự tồn tại, em nguyện ý tin tưởng anh là chân thành.

Mấy năm trước trong một bài viết đăng trên 《thiếu niên sáng tác》 anh từng viết, giữa người và người, chân thành là thứ đáng quý nhất.

Em chân thành đợi anh, cho nên tin tưởng đổi lại cũng là sự chân thành nơi anh.

Đúng rồi, có một việc rất muốn nói với anh, mặc dù biết có thể anh vĩnh viễn không đọc được phong thư này, nhưng em vẫn muốn viết vào đây.

《Thiếu niên sáng tác》 tuần trước phát hành có đăng bài viết của em, đây là ước mơ tha thiết suốt mấy năm qua của em.

Trước đây em luôn nghĩ nếu là có một ngày em cũng có thể được đăng bài lên tạp chí thì tốt rồi, khi đó tên của em có thể xuất hiện cạnh tên của anh ở trang mục lục, như vậy cảm giác như khoảng cách giữa em và anh càng gần hơn một chút.

Em thậm chí thường xuyên tưởng tượng chúng ta chính là hai tinh cầu nhỏ bé cách nhau rất xa xôi, dưới bến bờ nhân duyên, có vô số liên hệ, cuối cùng có một ngày, chúng ta gặp nhau.

Em vẫn luôn chờ ngày đó, ai đâu biết, em vẫn là đến trễ một chút.

Cuối cùng em đã có thể khiến tên em xuất hiện trên tờ tạp chí kia, nhưng lục tìm khắp tạp chí lại không tìm được tung tích của anh.

Anh đã lớn rồi, tạm biệt thời đại thiếu niên, tất cả những chuyện cũ trước đây cũng đều bị anh coi như tro bụi quét đi nhỉ?

Em thấy rất nuối tiếc, nỗ lực lâu như vậy, lại vẫn không thể nào gặp được anh.

Khang Đằng, em vẫn rất nhớ anh.

Cuối cùng em đã hiểu tại sao tất cả mọi người nói mối tình đầu là khó quên nhất rồi, có lẽ cũng là bởi vì mối tình đầu không được trọn vẹn.

Nó giống như là một đóa hoa, còn chưa kịp nở rộ đã khô héo.

Tình đầu hai chữ này mang theo vầng sáng lãng mạn nhưng cũng mang theo than thở của tiếc nuối, nó vĩnh viễn lưu trong sinh mệnh của chúng ta.

Lại như anh, chúng ta cách sống cách biển, cách biết bao con đường, nhưng, em vẫn không có cách nào quên anh.

Thế này quá ngu ngốc rồi, nếu bị anh biết có lẽ sẽ chê cười em.

Nhưng không biết phải làm sao cả, tạm thời em vẫn không thể thoát ra.

Không sao cả, cứ coi như cuộc điện thoại kia là anh gọi tới.

Dãy số em đã ghi nhớ lại, trong lòng nhẩm đọc đến mười mấy lần.

Em không dám gọi cho anh, nhưng hi vọng có một ngày, anh sẽ lại gọi đến.

Tề Nhạc Tư

2006 năm ngày 21 tháng 6