--Dịch : Autumnnolove--
🐾🐾🐾
CHƯƠNG 14
Mạc Thần Trạch vừa dứt lời, Chu Xuyên đầu dây bên kia đang lén ăn dưa hóng chuyện lập tức ngã từ trên ghế văn phòng xuống.
"Á đù! Không uổng công ông đây tới công ty tăng ca từ lúc sáng sớm, miếng dưa này quả nhiên vừa đủ thơm vừa đủ chấn động! Sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra!!!"
Chu Xuyên từ trên mặt đất bò dậy, kích động sắp không kiềm chế được, ngồi trên ghế dựa xoay vòng vòng.
"Má, vị 'viện trưởng' này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy!!!"
"Lão Mạc, cậu là một tên lưu manh! Tôi biết cậu nhiều năm như vậy sao lại không biết cậu có thể nghe hiểu được tiếng chó vậy! Má má má, ha ha ha, cậu cũng ghê gớm quá chừng!"
"Nếu có ai đó thực sự có thể nghe hiểu được Răng Nanh nói gì cũng rất thú vị đó ha ha ha..."
"Ahhhhhh...thật sự muốn chia sẻ quả dưa to đùng này với ai đó quá aaaaa..."
--Wattpad: autumnnolove--
Lúc Mạc Thần Trạch hỏi ra câu "em có thích Mạc Thần Trạch không", đầu ngón tay của Cố Tiểu Khả lạnh đi, não bắt đầu ong ong, trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô choáng váng tại chỗ, đứng yên bất động. Tuy rằng cô biết rõ bản thân mình không có tư cách yêu ai, nhưng cô không muốn nói dối. Ngày thường nói dối kiểu gì cũng không sao cả, nhưng hiện tại...
Hai chữ "không thích" này, Cố Tiểu Khả nói không nên lời trước mặt Mạc Thần Trạch. Cô khẹ cắn môi, há miệng thở dốc, vẫn chưa đáp lại.
Mạc Thần Trạch vẫn vững vàng an tĩnh chờ đợi. Ngay cả Răng Nanh cũng ngoan ngoãn ngồi ở một bên ngậm chặt miệng, nó hết quay đầu nhìn chủ nhận lại quay đầu nhìn viện trưởng.
Chờ mãi mà Cố Tiểu Khả Vẫn không trả lời, Mạc Thần Trạch ngây người một lát, đang chuẩn bị nói sang chuyện khác...
"Thích!"
Thanh âm có chút run rẩy đột nhiên vang lên.
Cố Tiểu Khả gắt gao cắn môi dưới, đuôi mắt ứng đỏ, đầu ngón tay nhẹ run, giọng nói có chút khàn đi nhưng vẫn kiên định mà lặp lại một lần: "Thích!"
Sau khi nói xong cô vội vàng quay đầu đi, âm thầm chớp mắt một cái, xua tan toàn bộ sương mù trong mắt, không dám nhìn thẳng Mạc Thần Trạch.
Chu Xuyên lại ngã từ trên ghế xuống đất một lần nữa, ăn dưa tại chỗ thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
"Vãi, đây là chuyện lớn đó lão Mạc aaaaaaa!"
"Tên lưu manh này đâu có tự mình đa tình, rõ ràng chính là lưỡng tình tương duyệt! Má nó, ăn chanh ngay tại chỗ chua ơi là chua, thật sự hâm mộ cậu!"
Tay phải cầm dây dắt chó của Mạc Thần Trạch đột nhiên buông lỏng, khóe mắt của anh chậm rãi cong lên.
Tuy rằng cô ấy không thích mình đụng chạm, tuy rằng cô ấy trả lời "thích" thật ra là "thích" đối với người có ân với cô ấy, mà không phải là "thích" vì yêu, nhưng...
Thanh cổ cầm ẩn sâu trong lòng Mạc Thần Trạch chưa bao giờ gợn sóng vẫn bị chữ "thích" này kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà phát ra từng thanh âm nho nhỏ khiến ngực của anh đau nhói.
Mạc Thần Trạch hắng giọng, thanh âm vô thức mang theo ý cười: "Tôi..."
Không đợi anh nói hết câu, Cố Tiểu Khả đã cố ý chuyển đề tài: "Đúng rồi, em có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói cho đàn anh biết."
Cô thuật lại toàn bộ nội dung mà Pitt Đen nghe lén được cho Mạc Thần Trạch nghe, cố ý che giấu nguồn gốc của tin tức này, chỉ nói rằng trong lúc vô tình cô đã nghe thấy. Sau khi nói xong cô khẽ thở dài, cúi đầu dùng tóc mái lẵng lẽ che khuất hai gò má đang ửng đỏ.
Mạc Thần Trạch nghe được một tin tức đáng sợ như vậy nhưng sắc mặt không hề thay đổi, anh vẫn duy trì ý cười trên khóe môi, đưa dây dắt chó qua cho Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả: "..."
"Khụ khụ, đàn anh, hôm nay là thứ bảy, Răng Nanh không cần đến lớp."
Chú chó nghiêng đầu âm thầm trợn trắng mắt.
Tình huống này có chút xấu hổ, hiện trường yên tĩnh không một tiếng động. Mất hơn nửa ngày Mạc Thần Trách mới mở miệng nói lời cảm ơn với Cố Tiểu Khả, sau đó dẫn Răng Nanh về nhà.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Trên đường về, anh định gọi điện thoại cho Chu Xuyên thì phát hiện thì ra bọn họ vẫn luôn trong cuộc gọi thoại.
"Lão Mạc!". Chu Xuyên hưng phấn dạt dào, "Vậy mà cậu cũng có thể làm ra một loạt thao tác như vậy nha, tên lưu manh nhà cậu lúc cợt nhã cũng thật sự quá cợt nhã rồi!"
"Nói chuyện quan trọng trước!". Mạc Thần Trạch hạ giọng, "Tối hôm qua Trịnh Cát An đến tìm tôi nói về chuyện đổi tổ, cô ta không muốn đổi nhưng tôi không đồng ý."
"Tôi thật sự không ngờ cô ta lại có thể sinh lòng bất chính". Chu Xuyên thu lại ý cười trên mặt, trong lòng anh ta cũng đầy căm phẫn, "Cô ta lại dám bán đứng cơ mật của công ty! Chúng ta cho cô ta phục lợi và đãi ngộ có chỗ nào không tốt, mọi người còn là bạn học cùng trường, sao cô ta có thể ăn cây táo rào cây sung như vậy chứ!"
"Trước tiên đừng nói gì cả, để tôi cho người điều tra, chờ khi nào nắm được chứng cứ lại nói."
"Được, tôi đã biết!"
Sau khi cúp máy, Chu Xuyên gọi hết những thư ký đến tăng ca hôm nay trong phòng thư ký tiến vào văn phòng mình. Phân bổ xong nhiệm vụ, thấy cũng không có người ngoài, anh ta liền nói: "Hôm nay tôi vừa hóng được một quả dưa siêu to khổng lồ, muốn chia sẻ với các người đây!"
Thanh âm của anh ta cực kỳ kích động. Trong tay các vị thư ký còn một đống công tác đang chờ xử lý, nhưng lại bị bát quái trong miệng cấp trên làm phân tâm.
Một đám đều bị khơi dậy tò mò, hỏi: "Dưa gì vậy? Nói nhanh đi."
Chu Xuyên gấp chờ không nổi muốn mở miệng, lại chợt nhớ ra đây là chuyện riêng tư của người lãnh đạo trực tiếp của anh ta. Không được lão Mạc cho phép liền đồn đãi ra bên ngoài, sợ là sẽ bị cậu ta phạt đến phá sản mất.
Cho nên lời vừa mới đến cửa miệng Chu Xuyên lập tức nghẹn trở về, anh ta ho nhẹ hai tiếng: "Còn lâu mới nói cho các người biết."
Đoàn thư ký: "..."
Vị trước mặt này là cấp trên trực tiếp của bọn họ, mắng anh ta có thể sẽ bị đuổi việc hoặc bị đì, bọn họ chỉ có thể không oán hận nửa câu. Nếu đổi thành người khác, dưa đã đến bên miệng rồi, thèm ăn mà tự nhiên không được ăn, mọi người đã sớm xông lên đánh chết anh ta.
"Dù sao đây cũng là một quả dưa to động trời, đặc biệt hấp dẫn!". Chu Xuyên nhịn rồi lại nhịn, nhanh chóng chạy đi uống một ngụm trà áp xuống.
Đoàn thư ký: "..."
Mẹ nó, loại cấp trên như này có thể nào lôi ra ngoài bắn bỏ năm phút không?
Khóe miệng Chu Xuyên vẫn nhịn không được mà mấp máy, trong lòng ngứa đến lợi hại. Nhưng vẫn cảm thấy để lộ chuyện riêng tư của lão Mạc ở sau lưng cậu ra có vẻ không tốt lắm, cho nên nỗ lực mím môi, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Đây chính là dưa ngon nhất mà tôi từng ăn trong mấy năm qua, vừa thơm vừa ngọt, vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa khoa trương. Các người đừng có không tin tôi, tuy rằng tôi không thể nói ra, nhưng chuyện này là có thật, tôi không cần thiết phải lừa các người."
Khóe miệng của các vị thư ký đều co rút: "..."
Chu Xuyên sửng sốt, nhận ra bản thân mình giống như đang cầu xin người ta tin tưởng mình: "Nếu không các người thử đoán xem? Đoán đúng thì không thể xem như là tôi làm lộ tin tức ra ngoài, cậu ta cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người tôi."
Đoàn thư ký: "..."
Chu Xuyên mỏi mắt chờ mong, các vị thư ký vẻ mặt như bị táo bón, dường như đang cố nhịn gì đó.
Chu Xuyên nhớ lại cuộc gọi vừa rồi, phát ra một tiếng cảm thán từ nội tâm: "Má nó, tôi thật sự không nghĩ tới, bình thường nhịn cậu ta nghiêm túc thì ra còn có thể lưu manh như vậy."
Đoàn thư ký: "!!!!!"
Chu Xuyên thở dài ba giây, sực nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi mọi người: "Công tác hôm nay có thể hoàn thành trước giờ tan tầm không?"
Các vị thư ký đồng loạt lắc đầu ngán ngẩm. Áp lực công việc của các cô ấy tương đối cao, nếu không phải vì tiền lương và phúc lợi nơi này rất tốt, tăng ca còn được gấp đôi tiền lương thì chỉ với việc có một cấp trên tính tình cà chớn và thất thường như vậy, mọi người đã sớm rút đao và từ chức từ lâu rồi.
Chu Xuyên trừng mắt nhìn nhìn các vị thư ký: "Vậy cả đám còn ngây người ở văn phòng của tôi làm gì? Muốn ngày mai tiếp tục tăng ca hay sao?"
Các vị thư ký: "..."
Thấy cái đao 40m này không hả?*
(*) : Cụm từ con dao dài 40 mét bắt nguồn từ một tin tức trên Tecent , biên tập viên gõ nhầm 40cm thành 40m tạo nên một trào lưu ảnh chế trên mạng.
–Dịch: Autumnnolove–
Tối đó, Mạc Thần Trạch đã mơ một giấc mơ rất kỳ quái.
Trong mộng không có bất kỳ thứ gì, chỉ có mỗi một tờ giấy đang bay lơ lửng trên không trung. Giấc mơ này không giống với những điềm báo trước trong quá khứ, nội dung của tờ giấy càng thêm kỳ quái, trên đó viết...
[Cố Tiểu Khả chạy đến một chỗ cách xa biệt thự, nhanh chóng tìm được một cây đa lớn sum suê. Cô bò lên trên cây, nằm trên chạc cây cao mà ôm chặt để không bị ngã.]
[Một âm thanh xa lạ đột nhiên từ miệng cô phát ra, cả người Cố Tiểu Khả run lên, sắc mặt càng tái nhợt. Cô cắn chặt môi, cho đến khi cả hai cánh môi đều rươm rướm máu.]
[Đau đớn đã làm vơi đi một chút du͙ƈ vọиɠ trong cô. Cố Tiểu Khả liều mạng hít sâu một hơi, móng tay cào vào mu bàn tay tạo nên vài vệt máu.]
[Thật lâu sau đó, từng tế bào máu đang xao động trong cơ thể Cố Tiểu Khả mới dần dần bình tĩnh lại. Cố xoa xoa đáy mắt đang đỏ rực của mình, khôi phục lại sắc mặt bình thường.]
[Cái chứng bệnh này thật đáng chết!]
Mạc Thần Trạch khó tin mà nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, đọc đi đọc lại vài lần. Lúc còn nhỏ anh đã dựa vào những giấc mộng báo trước này mà tránh thoát được mấy tai nạn nhỏ. Tuổi tác càng ngày càng lớn, loại giấc mơ đặc biệt thế này cũng càng ngày càng ít.
Nhưng giấc mơ đêm nay lại hoàn toàn bất đồng, Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm mấy chữ [Cái chứng bệnh này thật đáng chết!], nhướng mày hỏi: "Bệnh? Bệnh gì?"
Anh vừa dứt lời, chữ trên mặt tờ giấy đang lơ lửng giữa không trung liền thay đổi...
[Cố Tiểu Khả có chướng ngại tâm lý.]
Trong đầu Mạc Thần Trạch đột nhiên hiện lên hình ảnh anh và Cố Tiểu Khả không cẩn thận ôm nhau, dường như anh đã xâu chuỗi được gì đó, làn sương mù đang quanh quẩn trong lòng anh lúc này đang từng chút từng chút một tan đi không còn một mảnh.
Trong lòng anh rất khó chịu, vội vàng hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
[Không tính là nghiêm trọng, có thể điều trị bằng phương pháp giải mẫn cảm*.]
(*) : Giải mẫn cảm một cách có hệ thống là một kỹ thuật hành vi, theo đó một người dần dần tiếp xúc với một đối tượng, sự kiện hoặc địa điểm gây lo lắng trong khi tham gia vào một số loại thư giãn cùng một lúc để giảm các triệu chứng lo âu.
Xem đến đây Mạc Thần Trạch mới nhẹ nhàng thở ra, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng không dám tin: "Biểu hiện cụ thể của bệnh này khi khởi phát bệnh là gì?"
[Không thể trực tiếp tiếp xúc tứ chi cùng người khác.]
Mạc Thần Trạch lập tức nhớ đến câu "Đừng đụng vào em" của Cố Tiểu Khả lúc đó, anh nhắm mắt lại...thì ra là vậy.
Anh trầm mặc thật lâu, một cổ khó chịu đột nhiên bùng lên, sau đó mới ổn định lại tâm trí, hỏi: "Sao lại bị như vậy? Nên điều trị thế nào?"
[ Muốn xem nội dung tiếp theo của truyện, vui lòng mở khóa chương Vip.]
Mạc Thần Trạch: "..."