Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 25



--Dịch : Autumnnolove--

🐾🐾🐾

CHƯƠNG 25

"Cho nên em đã ăn cái xúc xích giăm bông kia sao?"

[ Sao có thể! ]

Mặc dù Bánh Bao Đậu Đỏ không còn hơi sức mà nói chuyện, nhưng thái độ của nó rất cố chấp.

[ Để không bị thức ăn làm cho phân tâm, để cung cấp cho Đa Đa dịch vụ dẫn đường tốt nhất, chỉ cần vừa ra khỏi nhà gâu tuyệt đối sẽ không ăn bất cứ thứ gì cả! ]

[ Gâu chính là một con chó nghiệp vụ làm việc rất có trách nhiệm! ]

Cố Tiểu Khả rất bội phục người bạn nhỏ này, những lời khen ngợi không mất tiền mua cứ ào ào như mưa khiến cho Bánh Bao Đậu Đỏ càng thêm kiêu ngạo.

[ Xúc xích giăm bông thật sự rất thơm, nhưng gâu nhịn được không có ăn. ]

[ Hơn nữa trên người ông chú kia có mùi vị không tốt, gâu hơi sợ ông chú đó, cảm thấy ông ta chắc chắn là kẻ xấu! ]

[ Cho nên chỉ cần ông ta dám tới gần một chút thôi, gâu sẽ dùng hết sức mà cắn ông ta. ]

[ Gâu sủa rất to và rất hung dữ, ông chú không dám tiếp tục tới gần nữa. ]

--Wattpad: autumnnolove--

Ba mẹ Đa Đa phát hiện con gái dẫn Bánh Bao Đậu Đỏ ra ngoài cả ngày chưa về, hai người đều sốt ruột sắp phát điên.

Ba Vương lập tức rời khỏi cuộc họp và xin nghỉ với công ty, nhanh chóng báo cảnh sát rồi tự mình lái xe tìm kiếm khắp thành phố. Mẹ Vương còn dán thông báo tìm trẻ lạc, đăng thông báo trên wechat, cầu cứu ở weibo,...làm mọi cách để có thể tìm được con gái.

Bởi vì ngày thường anh Vương luôn bận rộn với công việc và không đủ quan tâm đến con gái, cho nên lúc này anh ta thậm chí chẳng nghĩ ra được con gái có thể đi đến những đâu. Đa Đa bị mù hoàn toàn nên sau khi trưởng thành muốn tìm một công việc nhất định sẽ rất khó khăn. Anh ta muốn nỗ lực để lại càng nhiều tài sản thừa kế cho con gái càng tốt, ít nhất có thể đảm bảo đời này con gái không cần lo lắng đến cơm áo. Cho nên mấy năm gần đây, anh ta vẫn luôn liều mạng làm việc bất chấp đêm ngày.

Tăng ca vào cuối tuần sẽ được gấp đôi tiền lương, được, anh ta có thể làm việc liên tục một tháng không cần nghỉ ngơi.

Đi châu Phi công tác tuy rằng nguy hiểm nhưng được thưởng rất nhiều tiền, được thôi, anh ta có thể đi sang đó cả năm.

Con gái lớn đến hiện tại, anh ta thậm chí còn chẳng biết con bé thích màu hồng hay là màu xanh.

Cho đến khi con gái mất tích...

Khớp xương ngón trỏ trái của anh Vương sưng to, anh ta giữ chặt vô lăng, vừa lái xe vừa lặng lẽ quệt đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.

48 giờ đầu chính là khoảng thời gian tốt nhất để giải cứu một đứa trẻ bị mất tích, chứng kiến thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, nỗi tuyệt vọng cũng đang dần bao trùm lên hai vợ chồng. Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nhận được điện thoại của một người tốt bụng, báo cho bọn họ biết Đa Đa bị lạc đường và đang ở công viên Hậu Sơn.

Cuối cùng mây đen cũng tan đi nhường chỗ cho ánh trăng sáng. Anh Vương giẫm chân ga chạy một mạch như điên, sau khi đến nơi vội vàng xuống xe, ngay cả cửa xe cũng quên khóa. Anh ta cũng không bung dù mà gân cổ lên điên cuồng hét tên của Đa Đa trong mưa.

"Đa Đa...Đa Đa, con ở đâu? Đa Đa..."

Tiếng gió thét gào và tiếng mưa rơi lộp độp dường như đang nhấn chìm hoàn toàn tiếng gọi ầm ĩ của anh ta.

Lỗ tai Đa Đa giật giật, cô bé đột nhiên đứng lên và chạy về phía bóng người đang tới càng lúc càng gần.

"Thật là không có cách nào mà". Cô gái nhỏ thấp giọng nói thầm, hốc mắt chua xót, vùi đầu, khóe môi chậm rãi cong lên, sau đó ngẩng đầu hét lớn: "Ba ơi...ba ơi..."

Đa Đa nhấc chân, chạy như bay về phía ba của cô bé. Bánh Bao Đậu Đỏ cũng lao tới như điên, xoay vòng vòng quanh chân hai cha con đang ôm chặt nhau, mừng rỡ đến nỗi cái đuôi biến thành cánh quạt đang quay.

Cố Tiểu Khả nghe đến đó thì vội vàng hỏi Bánh Bao Đậu Đỏ: "Ba của Đa Đa...có phải là có chỗ nào không ổn hay không?"

Cái gì là không ổn nhỉ? Chú chó làm sao hiểu được cái này, chỉ có thể ngơ ngác lắc đầu.

Cố Tiểu Khả liền hỏi cụ thể thêm chút nữa: "Ý của chị là có phải khớp xương của ông ấy bị sưng to hay không, cứng khớp hoặc là biến dạng khớp? Khớp xương cứng như cục đá ấy, không đối xứng và lớn nhỏ không đồng nhất. Những vị trí phổ biến nhất là lỗ tay, ngón chân hoặc là giữa các ngón tay,...

[ Á! ]

Hình như Bánh Bao Đậu Đỏ nhớ tới cái gì, lập tức hô lên:

[ Có đó, có đó! Ngón tay của ba ba sưng tấy, khi sờ lưng gâu cảm thấy rất cứng! ]

Suy nghĩ táo bạo trong tâm trí Cố Tiểu Khả trở nên rõ ràng hơn vài phần. Cô cúi đầu lâm vào trầm tư, đầu ngón tay phải gõ nhẹ lên mu bàn tay trái. Cô mượn giấy và bút từ bác sĩ Trang, viết từng triệu chứng của Bánh Bao Đậu Đỏ lên những mảnh giấy khác nhau, sau đó cầm lần lượt cầm từng mảnh giấy lên mà so sánh. Khi thì kết hợp tất cả các mảnh giấy lại với nhau, khi thì bỏ ra một mảnh nào đó cô cho là không cần, khi thì úp toàn bộ mảnh giấy xuống.

Cô vẫn không ngừng sắp xếp và tổ hợp chúng, đột nhiên mắt cô sáng lên, đặt bút xuống thật mạnh, đứng bật dậy rồi dùng ánh mắt sáng như đuốc nói với bác sĩ Trang:

"Tôi biết chuyện gì đã xảy ra rồi!"

"Không phải bệnh truyền nhiễm!"

"Mà là bệnh viêm khớp do Gút*!"

(*) - 痛风性关节炎 : Gút là một dạng viêm khớp gây đau khớp và sưng khớp, những vết sưng thường kéo dài trong một hoặc hai tuần, sau đó biến mất. Vết sưng do bệnh gút thường bắt đầu ở ngón chân cái hoặc chi dưới. Bệnh gút xuất hiện khi nồng độ muối urat trong huyết thanh tích tụ trong cơ thể tăng cao.

Bác sĩ Trang chăm chú nhìn vẻ mặt đang cao hứng của Cố Tiểu Khả, nhất thời cậu ta không thể rời mắt được, yên lặng lắng nghe những phân tích của cô.

"Biểu hiện của bệnh Gút là đau nhức, sưng tấy, khớp xương biến hình, tay chân tê cứng. Tuy rằng những biểu hiện này không có bất kỳ cái nào xuất hiện trên người Bánh Bao Đậu Đỏ, nhưng mà..."

Cố Tiểu Khả cầm mảnh giấy lên từ từ liệt kê: "Mỗi ngày trên cơ thể của chúng ta đều có những tế bào chết đi. Chúng ta có thể tiếp tục sống là vì các tế bào này đã phân chia thành những tế bào mới để thay thế các tế bào đã chết đi."

"Tuy nhiên, Colchicine* dùng để điều trị viêm khớp do Gút sẽ ngăn chặn quá trình nguyên phân khiến cho các tế bào trong cơ thể ngừng phân chia."

(*) : Colchicine là một loại hoá chất thường được sử dụng làm dược phẩm để điều trị bệnh gút, đôi khi làm chất độc để tiêu diệt một số loài thú và cũng còn dùng trong chọn giống để gây đột biến nhân tạo.

"Điều này sẽ dẫn đến phát ban..."

Cố Tiểu Khả từ từ đặt từng mảnh từng mảnh giấy một lên bàn làm việc theo thứ tự từ trái sang phải.

"Huyết áp thấp, suy giảm chức năng thận, đau bụng, phát sốt, buồn nôn muốn ói, ngay cả tủy không còn sản sinh ra bạch cầu khiến chúng ta lầm tưởng rằng Bánh Bao Đậu Đỏ bị suy giảm hệ miễn dịch."

"Thật ra ra cả Bánh Bao Đậu Đỏ và Đa Đa đều bị ngộ độc Colchicine!"

Bác sĩ Trang định thần lại, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Nhưng mà cả hai đều không mắc chứng viêm khớp Gút, vậy ai sẽ cho bọn họ dùng thuốc này chứ?"

Nói tới đây, Cố Tiểu Khả đưa mảnh giấy cuối cùng trong tay cô cho bác sĩ Trang.

"Ho khan!"

"Đây là triệu chứng đầu tiên xuất hiện ở Đa Đa và Bánh Bao Đậu Đỏ."

"Vì vậy càng có nhiều lý do để suy đoán rằng Đa Đa và Bánh Bao Đậu Đỏ đã dầm mưa nên cả hai đều bị ho khan, ba mẹ Đa Đa đã cho em ấy uống thuốc cảm."

"Ba của Đa Đa bị viêm khớp Gút nên trong nhà sẽ có sẵn Colchicine."

"Thời gian đầu, Đa Đa vẫn uống thuốc trị cảm thông thường. Nhưng có một hôm lại uống nhầm thuốc..."

"Sở dĩ Bánh Bao Đậu Đỏ cũng ngộ độc Colchicine là vì Đa Đa rất thương nó, cho nên lén chia thuốc cảm của mình cho anh chó cùng uống."

"Có lẽ là Đa Đa cảm thấy áy náy với Bánh Bao Đậu Đỏ, hoặc xuất phát từ sự quan tâm đặc biệt của cô bé dành cho anh chó của mình. Đa Đa đã cho Bánh Bao Đậu Đỏ uống lượng thuốc nhiều hơn cô bé vì muốn nó nhanh chóng khỏe lại."

"Điều này giải thích vì sao triệu chứng của chúng tương tự nhau, nhưng bởi vì Bánh Bao Đậu Đỏ dùng lượng thuốc nhiều hơn nên triệu chứng khởi phát sớm hơn so với Đa Đa."

Bác sĩ Trang đột nhiên đưa ra một câu hỏi vô cùng sắc bén: "Làm sao cô biết được ba của Đa Đa bị viêm khớp Gút?"

Biểu tình đang vui vẻ trên mặt Cố Tiểu Khả lập tức đóng băng, á khẩu không nói nên lời. Chẳng lẽ cô có thể nói là chính miệng Bánh Bao Đậu Đỏ miêu tả cho cô biết sao?

Tất nhiên là không thể rồi!

Cố Tiểu Khả giải thích một cách khô khan: "Tôi suy luận ra."

"Những trường hợp trẻ tử vong do vô tình uống nhầm thuốc xảy ra rất phổ biến trong những năm gần đây. Tôi suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được chỉ có ngộ độc Colchicine là có thể giải thích được hết tất cả các triệu chứng. Cho nên cuối cùng suy đoán có khả năng ba của Đa Đa bị viêm khớp Gút."

Bác sĩ Trang liếc nhìn Cố Tiểu Khả một cái, thay vì tiếp tục truy hỏi tới cùng thì cậu ta lại đưa ra một điểm đáng ngờ khác.

"Sau khi Bánh Bao Đậu Đỏ nhập viện thì đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của tôi, tất cả thuốc men và thức ăn đều do bệnh viện cung cấp. Trong trường hợp đã ngưng hoàn toàn Colchicine thì tình hình của nó nhất định phải chuyển biến khả quan hơn mới đúng."

"Thực tế thì đúng là nó đã chuyển biến tốt hơn, nhưng sau đó lại dần xấu đi, chuyện này rất không hợp logic."

Cố Tiểu Khả cũng ý thức được vấn đề này, cô cúi đầu suy nghĩ, "Tôi đoán rằng có thể đã có người lần nữa cho Bánh Bao Đậu Đỏ ăn Colchicine trên đường."

Người khác có thể sẽ không dễ dàng gì điều tra được cuối cùng ai là người đã cho Bánh Bao Đậu Đỏ uống thuốc, nhưng đối với Cố Tiểu Khả thì chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần tốn sức hỏi một câu. Quả nhiên, mặt chó lông xù xù của Bánh Bao Đậu đỏ thất thần một lúc, nó nằm trên chiếc chăn lông vẻ ngây thơ nhìn về Cố Tiểu Khả, ngoan ngoãn trả lời:

[ Là Đa Đa cho gâu ăn đó, em ấy nói chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc là có thể nhanh chóng khỏe lại... ]

Cố Tiểu Khả lại hỏi thêm mấy câu nữa, mặc dù Bánh Bao Đậu Đỏ không biết gì nhưng nó vẫn trả lời một cách nghiêm túc. Cố Tiểu Khả chắp nối lại sự thật của câu chuyện dựa trên những thông tin đã biết.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Mấy ngày trước Đa Đa và Bánh Bao Đậu Đỏ vì dầm mưa nên đều bị ho khan, Đa Đa đã được đưa đến bệnh viện để khám bệnh, nhưng Bánh Bao Đậu Đỏ thì không được đưa đi Bệnh viện thú y để điều trị. Đa Đa thấy mẹ không cho Bánh Bao Đậu Đỏ uống thuốc, liền âm thầm chia thuốc viên của mình cho anh chó cùng uống. Đa Đa rất thông minh, biết hai người uống chung một phần thuốc chắc chắn không đủ liều, giống như hai người ăn một chén cơm thì sẽ không đủ no vậy. Cô bé nhân lúc mẹ không để ý liền lén lấy thuốc từ trong hòm thuốc ra. Bởi vì hai mắt của Đa Đa bị mù nên chỉ có thể dựa vào cảm giác mà tìm, cho nên cô bé không cẩn thận lấy nhầm thuốc.

Bánh Bao Đậu Đỏ xuất hiện các triệu chứng đầu tiên, trải qua điều trị thì đã đỡ hơn rất nhiều. Đa Đa nghe thấy Bánh Bao Đậu Đỏ vẫn còn ho dữ dội nên rất đau lòng, cô bé tiếp tục đút thuốc vừa trộm được ở nhà cho anh chó ăn. Mà lúc Bánh Bao Đậu Đỏ bị đưa vào phòng kính, Đa Đa nghe bác sĩ Trang nói hiện tại thân thể của Bánh Bao Đậu Đỏ đang rất yếu ớt, chỉ cần một cơn cảm mạo thông thường cũng có thể cướp mất mạng sống của nó. Cô bé rất hoảng sợ, cố gắng kiềm chế cơn ho vì sợ sẽ lây cảm mạo cho Bánh Bao Đậu Đỏ. Cô bé nhân lúc người lớn không chú ý, lặng lẽ nhét hết toàn bộ thuốc viên còn lại trong túi vào trong miệng.

Chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc là có thể nhanh chóng khỏe lại.

Cô bé nghĩ rằng làm như vậy thì sẽ không lây bệnh cho anh chó...

Cố Tiểu Khả đã biết toàn bộ chân tướng, nhưng dù sao những tin tức này đều từ Bánh Bao Đậu Đỏ mà ra, cô không thể nào giải thích rõ ràng với bác sĩ Trang được. Vì vậy cô khẩn cầu bác sĩ Trang gọi điện thoại hỏi mẹ của Đa Đa.

Điện thoại chỉ reo có hai tiếng đã có người bắt máy: "A lô, bác sĩ Trang?"

Bác sĩ Trang trực tiếp hỏi: "Trong thời gian bị cảm mạo Đa Đa đã uống những thuốc gì? Có viên nén Erythromycin nào không?"

Viên nén Erythromycin dùng để điều trị viêm a-mi-đan và viêm họng, khi sử dụng đồng thời với Colchicine sẽ làm chậm quá trình chuyển hóa colchicine ở gan, nồng độ thuốc trong máu tăng lên đồng nghĩa với việc xác xuất bị ngộ độc thuốc cũng tăng lên.

Mẹ Đa Đa nhìn con gái đang ngủ rất bình yên, đi ra khỏi phòng bệnh, nhỏ giọng trả lời: "Có!"

Bác sĩ Trang tiếp tục xác nhận: "Xin hỏi trong nhà chị có ai bị mắc chứng viêm khớp do Gút không?"

Mẹ Đa Đa đột nhiên mở to mắt, hỏi lại một cách ngờ vực: "Sao cậu biết chồng tôi bị Gút?"

Thì ra thật sự là như vậy!

Bác sĩ Trang cũng sốc không kém mẹ của Đa Đa, bây giờ cậu ta đả hoàn toàn tin tưởng vào những suy đoán của Cố Tiểu Khả. Cậu ta lập tức giải thích: "Chúng tôi nghi ngờ rằng Đa Đa và Bánh Bao Đậu Đỏ đã vô tình uống phải thuốc Colchicine của chồng cô."

"Sao có thể như thế được!"

Giọng nói của mẹ Đa Đa bên kia lập tức trở nên kích động và bén nhọn: "Một người lớn như tôi cũng không phải không biết chữ, càng không phải không có kiến thức căn bản, sao có thể nhầm lẫn giữa hai loại thuốc này được!"

"Chuyện này..."

Ba Đa Đa đột nhiên ấn vào tay vợ mình và lấy đi điện thoại, mày nhíu chặt, mở miệng nói: "Đúng thật là tôi bị mất một hộp thuốc Colchicine, còn tưởng rằng bị mất trong lúc đi công tác, Liệu có phải..."

Hai vợ chồng nhìn nhau, trong lòng choáng váng. Sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía con gái đang còn hôn mê trên giường bệnh.

Bác sĩ Trang giải thích: "Colchicine có thể gây trở ngại cho việc co bóp của tim, đưa máu trở lại dẫn đến hạ huyết áp."

"Tiếp theo tôi sẽ sử dụng mảnh FAB* cho Bánh Bao Đậu Đỏ, loại kháng thể này có thể trung hòa được Colchicine và phục hồi nhịp tim bình thường."

(*) : đoạn liên kết kháng nguyên.

Sau khi xác nhận thông tin, bác sĩ Trang lập tức cho Bánh Bao Đậu Đỏ dùng thuốc mà không hề do dự.

Một lúc sau, mẹ Đa Đa siết chặt di động trong tay, nuốt nước bọt, nghiến răng, nín thở gọi điện thoại cho bác sĩ Trang. Chị ta không ngừng vái lạy trời phật phù hộ độ trì, sau đó mới cẩn thận hỏi: "Có hiệu quả không?"

"Có hiệu quả, huyết áp đã khôi phục bình thường". Bác sĩ Trang dùng nhiệt kế đo tai áp vào lỗ tai Bánh Bao Đậu Đỏ 'tích' một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Nhiệt độ cơ thể cũng đã trở lại bình thường."

Mẹ Đa Đa ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển, cảm giác như vừa được tái sinh. Chị ta vui mừng đến nỗi hốc mắt cũng nhanh chóng nhòe đi. Đa Đa vẫn còn đang hôn mê, cho nên không có cách nào xác nhận được cô bé có thật sự lén uống nhầm thuốc của ba không. Nhưng nếu Bánh Bao Đậu Đỏ đã chuyển biến tốt đẹp đã khẳng định nó thật sự bị ngộ độc Colchicine, nhờ vậy mới có thể xác định được phương pháp điều trị cho Đa Đa.

Ngay sau đó, Đa Đa quả nhiên đã chuyển nguy thành an.

–Dịch: Autumnnolove–

Cố Tiểu Khả vẫn luôn túc trực ở Bệnh viện thú y cho đến khi trời tối, khi cô rời khỏi bệnh viện thì phát hiện có một người đang đứng ở cửa. Người nọ thản nhiên mà dựa vào tường, dáng dấp rất đẹp mắt, vai rộng eo thon chân dài, anh ta đang cúi đầu nhìn di động, trông đẹp như một bức tranh.

Đang vào mùa hè, anh đẹp trai mặc một thân tây trang, tuy rằng thoạt nhìn rất có cảm giác cấm dục, nhưng...

Nam thần à, anh không nóng sao?

Mạc Thần Trạch ngẩng đầu, một lúc lâu sau anh mới dời tầm mắt khỏi người Cố Tiểu Khả, giọng nói có chút khàn khàn: "Xong việc rồi sao?"

"Dạ!"

"Tôi cũng vừa tan làm, tiện đường đón em."

"Cảm...cảm ơn!"

Bỗng nhiên một cơn gió đêm thỏi qua giữa hai người bọn họ. Mạc Thần Trạch cởϊ áσ khoác âu phục ra rồi khoác lên vai Cố Tiểu Khả.

Cố Tiểu Khả: "..."

Nhiệt độ cơ thể của nam thần vẫn còn lưu lại trên áo khoác, mùi hương thoang thoảng tản ra khiến cho vành tai của cô hơi nóng. Nhưng cũng có khả năng không phải do cô xấu hổ, chỉ vì nóng mà thôi.

Mạc Thần Trạch cảm thấy buồn cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà mở cửa xe giúp Cố Tiểu Khả. Anh thấy cô đang đỏ mặt lẳng lặng kéo áo khoác âu phục của anh, khéo léo luồn hai tay vào trong tay áo rồi nâng cổ tay áo lên chóp mũi trộm hít một cái thật sâu.

Khóe môi Mạc Thần Trạch khẽ cong lên, động tác đột nhiên dừng lại, xoa xoa huyệt thái dương, vô cùng bất lực khi bị hệ thống ép trao đổi:

"Dù sao thì tôi cũng đã rơi vào tay em rồi, em xem thử tôi có tiềm năng không?"

"Tiềm năng gì?"

"Tiềm năng làm bạn trai của em."